Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 149: Xử Lý Trạng Nguyên Lang (16)




“Trước mới ăn đòn một trận, giờ lại bị tảng đá đập trúng người, đợi mấy ngày nữa con nhất định phải ra ngoài thành viếng chùa giải hạn với nương, có biết chưa?”

Sư Tễ nghe thấy vậy, lười biếng nâng mắt, có lệ nói: “Con biết rồi, chỉ có mỗi tí xây xát này thì hề hấn gì, hồi còn ở trên chiến trường con bị thương còn nặng hơn thế này nhiều……”

Nói còn chưa dứt câu, trên lưng đã bị đánh một cái, đau đến mức Sư Tễ thiếu điều nhảy dựng lên.

“Nương, người làm cái gì vậy?” Y quay đầu lại nhìn Sư phu nhân.

Hai mắt Sư phu nhân đỏ lên, trừng mắt, “Không phải con không thấy đau sao? Để nương chống mắt lên xem con có đau không? Hôm nay là ngày giỗ của ca ca con, con lại……”

“Nương! Đừng nói nữa.” Sư Tễ đánh gãy lời Sư phu nhân, sắc mặt trầm xuống.


Sư phu nhân lấy khăn tay lau nước mắt, “Con không thích nghe thì ta không nói nữa, nhưng con phải nhớ cho kỹ, Sư gia chúng ta chỉ còn có mỗi một mình con, con phải nghe lời có biết không. Giờ này mà cha con vẫn còn ở trong thư phòng, phỏng chừng cũng đang khó chịu lắm.”

Sư phu nhân lại ngồi thêm một lúc nữa, thấy mặt Sư Tễ ngày càng ủ rũ đi, mới đứng dậy rời đi, trước khi đi còn cố ý dặn dò gã sai vặt, “Hôm nay thiếu gia bị thương, ngươi phải chiếu cố cho chu đáo.”

“Vâng, thưa phu nhân.” Gã sai vặt vội vàng vâng dạ.

Vậy mà Sư phu nhân vừa mới rời khỏi, Sư Tễ đã nhổm dậy khỏi giường, dọa gã sai vặt giật mình đánh thót một cái.

“Thiếu gia, sao người lại ngồi dậy làm gì? Người phải để ý thương tích trên lưng chứ?”

Sư Tễ xuống giường, cầm lấy y phục bên cạnh phủ thêm lên người, “Ta định đi ra ngoài, đợi lát nữa ngươi khóa cửa viện lại, nếu có người tới hỏi cứ bảo ta ngủ rồi, không muốn gặp ai.”


Lời vừa dứt thì y cũng đã đi tới ngưỡng cửa, gã sai vặt vội vàng đuổi theo, “Thiếu gia, người định đi đâu vậy ạ?”

Nhưng không có ai trả lời gã cả, Sư Tễ đã đi đến dưới góc tường, chỉ xoay người một cái đã nhảy qua bên kia. Y khéo léo né tránh thủ lĩnh thị vệ trong phủ, bởi y đã sớm nằm lòng đường tuần tra của thủ vệ nhà mình nên việc lẻn ra khỏi phủ tướng quân dễ như trở bàn tay.

Đích đến của Sư Tễ là phủ Thừa tướng. Hôm nay có núi lở, tuy rằng y đã chắn thay Ôn Ngọc Dung phần nào nhưng Ôn Ngọc Dung vẫn bị thương, chỉ là lúc ấy nhiều người, y cũng không tiện xem xét thương thế của người kia, trong lòng không yên được.

Một đường thông tới phủ Thừa tướng, Sư Tễ lẻn vào từ cửa sau, quen cửa quen nẻo mà nhắm thẳng sân viện của Ôn Ngọc Dung.


Mấy lớp cửa khóa trước mặt y cũng chỉ là làm màu.

Y chẳng tốn mấy sức đã đến được bên ngoài viện của Ôn Ngọc Dung, nhưng bất ngờ lại nhìn thấy có người canh gác, hơi khựng lại.

Lần này Thân Giác xuất cung, ngoại trừ cung nhân hầu hạ còn dẫn theo cả Ngự lâm quân. Lúc này một hàng Ngự lâm quân đang nghiêm chỉnh canh gác trước cửa viện của Ôn Ngọc Dung.

Sau khi Sư Tễ phát hiện có người, vội lẻn núp sau thân cây, sau đó nhẹ nhún mũi chân, nhảy lên trên cây. Y lẳng lặng quan sát những người đang đứng dưới góc tường.

Bóng đêm dày đặc, tuy rằng không thấy rõ mặt nhưng y vẫn có thể thấy được những người đó đều đeo bội đao.

Giữa mày y nhíu chặt, sao lại có người canh gác ở ngoài viện Ôn Ngọc Dung?

Nhưng Sư Tễ là ai chứ? Cho dù bị thương nhưng y vẫn dư sức bất động thanh sắc leo tường nhảy vào. Sau khi lẻn vào viện, y bất ngờ nhận ra trong viện còn có nhiều người khác. Nhờ đèn đuốc trong viện thắp sáng trưng, y không khó nhìn thấy rõ những người đó, không những thế trong đó còn có hai gương mặt cực kì quen thuộc.
Là thái giám trong cung chuyên hầu hạ Thân Giác.

Thái giám ở đây, đồng nghĩa với Thân Giác cũng ở đây.

Ánh mắt Sư Tễ đột biến, thẳng tắp nhìn vào gian nhà chính. Chính phòng vẫn đang sáng đèn. Đang lúc y suy nghĩ nên làm thế nào mới dụ được người canh gác bên ngoài đi chỗ khác, cửa viện đột nhiên mở toang.

Tóc mai Ôn Ngọc Dung tán loạn, chỉ khoác áo ngoài đi ra.

“Có mang theo thuốc của bệ hạ không?” Hắn vội vã hỏi.

Có một thái giám vội vàng nói: “Lúc xuất cung có mang, cũng đã đun rồi ạ, bây giờ vẫn còn để trên bếp cho nóng.”

“Bưng lên cho ta.” Ôn Ngọc Dung nói xong lại đi vào.

Thái giám nhanh chóng bưng thuốc lên, không dám đi vào, chỉ gõ cửa vài cái, gọi: “Ôn đại nhân, đã mang thuốc lên rồi ạ.”

Ôn Ngọc Dung mở cửa rất nhanh, nhận lấy chén thuốc xong lại đóng cửa lại.
Hắn vội vàng bưng thuốc đến mép giường, đặt chén thuốc lên ghế nhỏ bên cạnh, sau đó mới ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng đỡ người dậy.

Thân Giác nhìn thoáng qua chén thuốc, lập tức quay mặt đi, “Cô không muốn uống.”

Ôn Ngọc Dung nhéo nhéo tay Thân Giác, “Bệ hạ, nghe lời.”

Thân Giác nhíu mi, “Cô không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi.”

Làm sao có thể tiếp tục được? Mới vừa nãy hắn chẳng qua chỉ mới hôn cậu có vài cái, sắc mặt Thân Giác đã kém đi rõ ràng, trông như sắp tắt thở tới nơi, thậm chí còn hôn mê trong chốc lát. Tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng cũng đã dọa tới Ôn Ngọc Dung.

“Bệ hạ uống thuốc trước, được không?” Trước kia Thân Giác đều rất chủ động uống thuốc, đây là lần đầu tiên Ôn Ngọc Dung thấy cậu kháng cự uống thuốc như vậy.
Giữa mày Thân Giác nhăn càng chặt, một hồi lâu mới giãn ra, liếc mắt nhìn Ôn Ngọc Dung một cái, “Vậy ngươi đút cô uống.”

"Đút" này dĩ nhiên không phải là dùng muỗng sứ đút rồi, Ôn Ngọc Dung cực kỳ thông tuệ, sao có thể không hiểu ý tứ trong mắt Thân Giác. Hắn bất động một lúc, lấy muỗng sứ để qua một bên, tự mình uống một ngụm thuốc lớn, kề sát vào mặt Thân Giác.

Cứ như vậy từng ngụm, từng ngụm đút qua, thẳng đến khi chén thuốc thấy đáy.

Ôn Ngọc Dung đặt chén thuốc không xuống, quay đầu lại thì nhìn thấy Thân Giác đang liếm môi. Hình như cậu cảm thấy đắng, liếm một chút là nhíu mi. Hành vi trẻ con như thế này rất ít khi xuất hiện trên người Thân Giác, đặc biệt là khi cậu còn là một đế vương.

Ôn Ngọc Dung yên lặng nhìn một hồi lâu, đột nhiên nâng tay lên lau qua môi Thân Giác. Thân Giác không phản ứng kịp, đầu lưỡi trực tiếp liếm lên ngón tay Ôn Ngọc Dung.
Cậu ngước nhìn Ôn Ngọc Dung, Ôn Ngọc Dung chỉ cười một chút, ngón tay vẫn xoa xoa bên môi Thân Giác, “Dính chút thuốc ở đây này.”

Dừng một chút, hắn lại nói: “Bệ hạ tắm gội trước đi, đợi lát nữa sợ trễ quá.”

Thân Giác gật đầu, cho nên Ôn Ngọc Dung lại đứng dậy đi ra ngoài gọi người bưng thùng nước vào. Lúc Thân Giác tắm rửa thì không cần hắn hầu hạ, sẵn lúc ấy Ôn Ngọc Dung cũng sang một gian phòng khác tắm gội luôn.

Bởi vì Thân Giác đang ở đây, hắn cũng không dám tắm lâu, vội vàng tắm sạch sẽ xong thì nhanh chóng mặc quần áo. Vừa mới thắt xong đai áσ ɭóŧ thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Sao hắn lại ở chỗ này?”

Thân thể Ôn Ngọc Dung cứng đờ, xoay người sang thì thấy Sư Tế đang đứng bên cạnh bình phong. Trong mắt hắn xẹt qua một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bị ép xuống.
Hắn đi lên trước, kéo người vòng qua đằng sau bình phong, đè thấp thanh âm, “Sao ngươi lại tới đây?”

Sư Tễ nhìn chằm chằm Ôn Ngọc Dung, ánh mắt từ trên mặt dần dần chuyển xuống dưới cổ, y cười nhạo một tiếng, duỗi tay trực tiếp kéo cổ áo Ôn Ngọc Dung ra, “Trên cổ huynh là cái gì đây?”

Giữa mày Ôn Ngọc Dung nhíu lại, gỡ tay Sư Tễ ra, lui về phía sau một bước, vội vàng che cổ áo lại, “Ngươi hỏi cái này làm cái gì?”

“Lúc sáng đâu có nhìn thấy, giờ lại có. Ta nhìn dấu vết này, hẳn là bị hôn ra phải không? Sức lực còn không nhỏ đâu, Ngọc Dung ca.” Ý cười trên mặt Sư Tễ nhuốm vài phần lạnh lẽo, “Không phải huynh nói là không thích hắn sao? Sao ta lại không thấy như vậy nhỉ? Mới vừa rồi còn đút thuốc thân mật tới như thế kia mà.”

Ôn Ngọc Dung nghe thấy vậy, vẻ mặt cũng lạnh đi, “Ngươi nhìn lén?”
“Nhìn lén? Ta lo lắng huynh bị thương cho nên mới tới đây, kết quả thì sao?” Sư Tễ tức giận đến mức nắm chặt tay lại thành nắm đấm, y nâng tay lên như muốn nệm một quyền vào bình phong bên cạnh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, “Ôn Ngọc Dung, hắn gϊếŧ ca ca của ta, huynh chọn đi, huynh chọn hắn hay là chọn ta?”

Ôn Ngọc Dung nhắm chặt mắt, khẽ thở dài, “Tiểu Chu, giờ vẫn còn chưa biết có phải là do bệ hạ động tay hay không, ngươi cũng hầu hạ ở bên cạnh hắn, không phải sao? Thành thật mà nói, hắn cũng đâu có giống như dân gian đồn đại.”

Sư Tễ lạnh mặt nhìn Ôn Ngọc Dung, “Vậy ý huynh là huynh chọn hắn chứ gì?”

“Ta…… Ta không có chọn ai, ta chỉ hy vọng ngươi đừng đánh giá người khác một cách phiến diện như vậy. Lỡ như không phải bệ hạ động tay thì sao?” Ôn Ngọc Dung thả nhẹ thanh âm, “Ngươi đừng xúc động như vậy, được không? Bình tĩnh một chút.”
Bình tĩnh?

Muốn y phải bình tĩnh như thế nào đây?

Mới chiều nay y còn thay người trước mặt chắn một tảng đá to, nếu không phải thân thể y khỏe mạnh thì giờ ngay cả sức ngồi dậy cũng không có. Đến tận bây giờ vết thương sau lưng y vẫn còn âm ỉ đau, đau đến mức sắc mặt y trắng toát, nhưng người trước mặt hình như không hề nhìn thấy.

Người trước mắt chỉ lo nói tốt cho cái tên ma ốm kia, cũng không hỏi y có đau hay không.

Thật nực cười, y trả giá vì Ôn Ngọc Dung nhiều như vậy, nhưng Ôn Ngọc Dung thì sao? Hắn chỉ mải lo lăn lộn ở trên giường với cái tên ma ốm kia.

Sư Tễ chăm chú nhìn Ôn Ngọc Dung một lúc thật lâu, sau đó xoay người rời đi. Ôn Ngọc Dung thấy thế, vô thức tiến lên phía trước một bước, “Tiểu Chu!”

Bước chân Sư Tễ hơi khựng lại, y quay đầu, thanh âm như là nghiến ra từ khớp hàm “Huynh đừng gọi ta là Tiểu Chu nữa, trên đời này đã sớm không còn Sư Chu, chỉ có Sư Tễ. Khi ca ca của ta thay ta uống ly rượu ấy, Sư Chu cũng đã chết rồi.”
Cung yến vào mùa hè năm ngoái.

Sư Hạo Nhiên đi cùng hai nhi tử đến tham dự, bởi vì Sư Chu mới bị thương nên Sư Tễ không cho y uống rượu. Lúc cung nhân đến đưa rượu ngự ban, vì không thể không uống, Sư Tễ bèn lén đổi chén rượu không trước mặt mình và chén rượu ngự ban trước mặt Sư Chu.

Thực ra toàn bộ rượu trên bàn hai huynh đệ họ, Sư Tễ đều tự mình uống hết.

Đêm hôm đó, Sư Chu chỉ uống nước trắng. Nước trắng trong chén rượu, nếu không dí sát mũi vào ngửi sẽ rất khó nhận ra đây là rượu hay là nước.

Sau khi yến hội tan, bọn họ vừa về đến cửa phủ đệ, Sư Tễ đột nhiên xảy ra chuyện, không kịp thốt lên bất cứ một lời nào đã ngã lăn ra đất.

Thân thể của huynh trưởng luôn luôn khoẻ mạnh, sao có thể đột nhiên tử vong?

Tổ phụ Sư Đồng Nho làm phụ tá qua ba đời hoàng đế, sau khi nhìn thấy thi thể Sư Tễ thì hỏi ở yến hội Sư Tễ đã ăn những gì.
Sư Chu đột nhiên nhớ đến vài chén rượu kia, cẩn thận ngẫm lại, nhớ tới cung nhân đưa rượu cho y và cung nhân đưa rượu cho cha và huynh trưởng của y không phải là cùng một người.

Sư Đồng Nho nghe thấy vậy, trầm mặc thật lâu, sau đó mới thở dài nói: “Chỉ sợ là trong cung có người muốn mạng của Chu Nhi, chỉ không nghờ ly rượu kia lại bị Tễ Nhi uống.”

Sư phu nhân đã khóc đến khàn cả giọng, nghe tổ phụ nói vậy, thần sắc đầy vẻ hoảng sợ, “Bọn họ…… Bọn họ... tại sao lại muốn mạng của Chu Nhi?”

Sư Đồng Nho sờ chuỗi Phật châu trong tay, chăm chú nhìn tàn ảnh lờ mờ của đình viện phía xa xa, bóng cây đổ dài trên mặt đất, bất chợt có vài phần dữ tợn và khủng bố, giống như cảm giác lúc này bọn họ đang nếm trải.

“Yêu hậu và bạo quân kia chắc không dung nổi Sư gia chúng ta nữa rồi, gần đây Chu Nhi còn lập công đánh thắng trận, trong dân gian thanh danh cũng vô cùng hiển hách. Có thể là vì thế nên bọn họ bắt đầu kiêng kị, cho nên dứt khoát……”
Ông nhìn về phía nhi tử Sư Hạo Nhiên, “Chúng ta không thể nói với bên ngoài người chết là Tễ Nhi được. Ba mươi năm trước ta từng có qua lại với võ lâm nhân sĩ, có học qua chút thuật dịch dung, có thể cải trang Chu Nhi thành Tễ Nhi. Nếu bọn họ muốn gϊếŧ Chu Nhi, thấy Chu Nhi đã chết, khẳng định sẽ thở phào nhẹ nhõm.”

Hai mắt Sư Hạo Nhiên đỏ ngầu, nghe phụ thân nói vậy cũng chỉ gật đầu, “Hết thảy đều nghe lời cha nói.”

Từ đây, hai huynh đệ bọn họ thay đổi thân phận lẫn dung mạo cho nhau.

Sư phủ tuyên bố với bên ngoài là Sư Chu qua đời, nhưng trên thực tế lại hạ táng Sư Tễ, còn người vào cung ở ngự tiền hầu hạ kỳ thật chính là Sư Chu chân chính.

Chuyện Sư Chu chưa chết này không mấy người biết, nhưng Sư Chu đã sớm nói cho Ôn Ngọc Dung hay, hơn nữa còn nói rõ cho đối phương biết ý định điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của huynh trưởng mình.
Chỉ là Sư Chu không nghĩ tới, Ngọc Dung ca y một lòng ái mộ che chở thế mà lại ở bên kẻ có khả năng là người đã gϊếŧ huynh trưởng y, còn nói dối để lừa y.

Y hận nhất là người lừa mình.

……

Ôn Ngọc Dung nghe thấy vậy thì vội vàng tiến lên, hắn muốn níu tay y lại, nhưng mới vừa đụng vào tay áo đã bị hất ra.

Sư Chu liên tiếp lui về phía sau vài bước, hai mắt dần chuyển thành đỏ đậm, bên trong bao phủ căm ghét xen lẫn điên cuồng, “Ngọc Dung ca, huynh cứ tiếp tục ở bên cái tên ma ốm kia đi, một ngày nào đó, ta sẽ khiến huynh phải hối hận, ta sẽ khiến huynh phải khóc lóc cầu xin ta.”

Nói xong, y xoay người nhảy qua cửa sổ rời đi, chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm. Cho dù Ôn Ngọc Dung có đuổi tới bên cửa sổ cũng không nhìn thấy bóng dáng người đâu.

……

Thân Giác bước ra khỏi thùng tắm, cẩn thận mặc y phục xong lại nằm lại lên giường Ôn Ngọc Dung. Chẳng qua mới vừa nằm xuống, cửa đã bị gõ vang.
“Bệ hạ, Thái Hậu nương nương phái người tới.” Bên ngoài vang lên tiếng thủ lĩnh Ngự lâm quân.

Thân Giác nghe thấy vậy, lại ngồi dậy.

“Cho người tiến vào.”

Thì ra là do Đồng Mộng Nhi không yên lòng để Thân Giác ngủ lại bên ngoài, cho dù đêm khuya cũng vẫn gọi người mở cửa cung, phái người tới đón.

Phủ Thừa tướng hộ tống Thân Giác lên xe ngựa, sau khi Thân Giác ngồi vào trong xe ngựa lại gọi một mình Ôn Ngọc Dung vào.

So với vừa rồi, giờ Ôn Ngọc Dung hiển nhiên có mấy phần lơ đãng, mà Thân Giác lại làm như không phát hiện ra, kéo tay người qua, thấp giọng nói: “Sáng sớm ngày mai là phải tiến cung ngay, có được không? Cô muốn nhìn thấy ngươi sớm một chút.”

Ôn Ngọc Dung nghe vậy, nặn ra chút tươi cười, “Vậy vi thần sẽ tiến cung sớm một chút.”

Thân Giác cũng cười, cậu hơi rướn người dậy, hôn lên trán Ôn Ngọc Dung  một cái, mới nói: “Ngươi trở về nghỉ ngơi sớm đi, nhớ là phải thoa thuốc đó.”
……

Trên đường hồi cung, Thân Giác dựa trên đệm mềm, bỗng dưng nhoẻn miệng cười nhạt.

Sau khi hồi cung, Thân Giác vẫn đi vấn an Đồng Mộng Nhi trước. Đồng Mộng Nhi thấy cậu bình an trở về, thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Bảo bối ngoan, sao đột nhiên con lại muốn đi tới phủ Thừa tướng? Còn bắt mẫu hậu nhất định phải phái người đi đón con về nữa?”

Thân Giác đỡ Đồng Mộng Nhi đi vào nội điện, “Không có việc gì, mẫu hậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, tối nay làm phiền mẫu hậu rồi.”

“Chẳng qua là phái người đi đón con về thôi, có gì đâu mà phiền? Hôm nay Ngọc Dung bị thương, con đi thăm hắn phải không? Người thế nào rồi?”

“Người còn khỏe, thương thế không nặng lắm.” Thân Giác trả lời.

Đồng Mộng Nhi vuốt ngực, vẻ mặt có mấy phần ưu sầu, “Không ngờ mới nháy mắt đó mà Sư Chu đã chết được một năm rồi, thời gian trôi qua cũng thật là nhanh. Không biết vì sao, nhiều ngày nay mẫu hậu đều nằm mơ, mơ thấy một vài chuyện không tốt lắm. Bảo bối ngoan, con phải cẩn thận đó.”
******

Tác giả có lời muốn nói: Đánh lên! Đánh lên nào!

Tra tác giả: Hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ chi tranh, Ngọc Lang, ngươi chọn ai?

Ôn Ngọc Dung: Ai cho ta đè, ta chọn người đó.

Sư Chu: Thế thôi bỏ đi, ta bỏ quyền.

Tra tác giả nhìn về phía Thân Giác.

Thân Giác vội vàng chạy đi lĩnh cơm hộp……