Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 141: Xử Lý Trạng Nguyên Lang (8)




Cho dù oán giận nhưng vẫn phải tuân theo ý quân. Ai bảo đối phương là thiên tử còn bọn họ chỉ là thần tử chứ.

Sư Tễ tắm gội xong, xụ mặt đi qua. Trời tối dần, Ngự lâm quân đã sớm dựng xong lều trại, lều của thiên tử đặt ở trung tâm. Sư Tễ mới vừa đi đến trước cửa lều đã bị một tên thái giám tiến lên cản lại.

Thái giám cúi người, “Sư đại nhân, thỉnh ngài đi theo nô tài đi thay y phục.”

“Thay y phục? Đổi y phục gì?” Sư Tễ nhăn mày, sau đó y mới biết thì ra là Thân Giác ghét bỏ vải quần áo của y quá thô ráp, còn cố tình cho người dẫn y đi thay y phục. Khác với Ôn Ngọc Dung tinh tế chú ý tiểu tiết, xưa nay Sư Tễ không mấy để ý chuyện mặc y phục gì, chỉ cần có thể mặc là được.

Khi không thượng triều, không đánh giặc, Sư Tễ đều mặc thường phục hằng ngày, không ngờ tới lại bị ghét bỏ.

Lúc thay quần áo, sắc mặt của Sư Tễ càng kém đi, cung nhân bên cạnh thấy vậy cũng không dám hé răng. Tổ phụ của Sư Tễ là lão thần tam triều, phụ thân còn là đại tướng quân chiến công hiển hách, ngay cả Sư Tễ cũng là người có quân công. Nói trắng ra, đúng là Sư Tễ có cái quyền được tỏ thái độ.

Tới trước lều của thiên tử, Sư Tễ mới hít sâu một hơi, dằn sắc mặt khó coi xuống. Y vén màn đi vào, ngay lập tức cảm nhận được nhiệt độ cực cao trong lều trại.

Cho dù nóng như vậy, người đang vùi mình trong chăn kia cứ như không cảm thấy gì, khuôn mặt lộ ra vẫn tái nhợt, sắc môi nhạt nhẽo.

“Ngươi lại đây.”

Sư Tễ mới vừa vào lều đã nghe thấy đối phương mở miệng.

Sư Tễ hơi khựng lại một chút, có hơi không tình nguyện mà đi lên. Mới vừa leo lên giường đã bị ôm lấy, giữa mày y nhíu chặt, rũ mắt nhìn con ma ốm hoàng đế đang nhanh chóng vùi người vào trong lồng ngực mình, “Bệ hạ.”

“Chuyện gì?”

Ôm lấy lò sưởi hình người, Thân Giác mới cảm thấy như được sống lại. Khi nào thì mùa hè mới chịu đến đây?

“Bệ hạ định ôm vi thần bao lâu? Để vi thần còn biết đường tính toán.” Sư Tễ nói.

Thân Giác vùi mặt trong lồng ngực Sư Tễ, mệt mỏi đáp: “Dĩ nhiên là suốt đêm rồi. Sao? Không muốn?”

Không muốn.

Sư Tễ kéo khóe môi, “Không có.” Dừng một chút, y lại nói, “Vậy vi thần có thể điều chỉnh tư thế được không?”

“Được.” Thân Giác đồng ý.

Sức lực Sư Tễ thật sự rất lớn, trực tiếp ôm Thân Giác ngồi dậy, sau đó đứng lên cởϊ qυầи áo, chỉ giữ lại áo trong. Kỳ thật y còn muốn cởi luôn áo trong ra, nhưng lại sợ bị người sờ soạng, cho nên miễn cưỡng giữ lại áo trong.

Cởi xong quần áo, y gấp gọn quần áo lại để qua một bên, sau đó mới nằm lại lên giường.

Sau khi Sư Tễ nằm xuống, vươn tay ôm Thân Giác đang ngồi bên cạnh đặt lên trên người mình, bàn tay to lớn thẳng tay ấn đầu Thân Giác vào trong ngực mình.

Thân Giác bị ấn nhíu mi, “Sư Tễ!”

Sư Tễ buông tay, “Vi thần sức lớn, nếu có chỗ nào mạo phạm bệ hạ, mong bệ hạ thứ tội.”

Ánh mắt Thân Giác nặng nề nhìn Sư Tễ một hồi, sau vẫn là nằm sấp xuống. Sau khi cậu nằm sấp xuống còn không quên kéo chăn lên, bao lại toàn bộ cơ thể mình, chỉ để lộ một chút tóc tơ.

Sư Tễ bắt chéo hai tay đặt ở sau đầu, nhắm mắt lại. Hàng năm y hành binh đánh giặc, chỗ nào cũng đã ngủ qua, chỉ có chưa ngủ qua long sàng thôi. Cái giường quả thật đúng là rất mềm, người trên người mình cũng mềm.

Y cười nhạo trong lòng một tiếng, yếu như tôm thế này sao có thể trở thành một hoàng đế chứ? Phỏng chừng y một quyền đã có thể đánh chết đối phương rồi. Nếu đối phương không phải hoàng đế, y đã sớm trở mặt, giờ còn phải để một con tôm chân mềm như vậy nằm lên trên người mình, hừ.

Thân Giác nhắm mắt, trong lòng nghĩ rất đơn giản.

Lò sưởi dưới thân này thật ấm áp.

So với Thân Giác thoải mái, Sư Tễ không mấy dễ chịu là bao, nhưng y có thể nhẫn, chịu đựng một lúc cũng thiếp đi, thẳng đến sáng sớm hôm sau.

Y có thói quen dậy sớm, mới vừa giật mình dậy thì nghe thấy trên người mình truyền đến một tiếng hừ nho nhỏ. Nghe thấy thanh âm này, Sư Tễ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Buổi sáng y cương lên, bởi vì trên người có vật nặng đè ép, nhưng y lại quên mất vật nặng trên người mình là cái gì, thân thể hơi giật, eo còn đỉnh lên trên một cái.

Mất một lúc sau, Sư Tễ mới sức nhớ ra chính mình đang ở đâu, vật nặng trên người mình là cái gì.

Ánh mắt y hơi đổi, rũ mắt nhìn người trên người mình chậm rãi lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ra khỏi chăn.

Chủ nhân khuôn mặt dường như rất tức giận, đôi mắt ánh lên sắc lửa giận dữ, “Sư Tễ! Ngươi làm càn.”

Không biết có phải vì được ngủ ngon hay không, hôm nay sắc mặt Thân Giác nhìn qua khá hơn nhiều, lần đầu tiên trên má cậu ửng lên màu hồng nhuận khỏe mạnh.

Chân mày Sư Tễ nhướn lên, bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ, đây là phản ứng bình thường của nam nhân, buổi sáng đều sẽ có, vi thần cũng đâu còn cách nào khác.”

Thân Giác không ngờ tới Sư Tễ lại không biết xấu hổ như vậy, không để hoàng đế là cậu đây vào mắt chút nào, còn đĩnh đạc nói là phản ứng bình thường của nam nhân. Cậu cắn chặt răng, muốn bò dậy, có điều đêm qua cậu vẫn luôn nằm sấp trên người Sư Tễ, cả đêm vẫn luôn duy trì tư thế này, thân thể cũng đã tê rần, lúc bò dậy hơi lảo đảo, hơi ngồi dậy rồi lại ngã khụy xuống, bàn tay trực tiếp ấn xuống chỗ nào đó.

Sư Tễ: “!!!”

Y hít một hơi...

Thân Giác tay chân nhũn ra, sức lực nhỏ, nhưng như vậy lại càng xấu hổ, bởi vì y……

Cánh môi Sư Tễ run run, gương mặt mới vừa rồi còn đúng lý hợp tình lúc này nháy mắt mất đi huyết sắc.

Dường như Thân Giác cũng đã nhận ra cái gì, ngẩng đầu lên nhìn Sư Tễ, ánh mắt tràn ngập không thể tin, nửa ngày, Sư Tễ ăn một cái tát.

Sau đó còn bị đá xuống giường.

“Cút!”

Sư Tễ nghe lời cút đi, chỉ là lúc đứng lên không quên cầm theo áo ngoài của mình. Lúc y vén lều ra ngoài còn giấu đầu lòi đuôi mà quấn áo ngoài ở bên hông, nếu có cung nhân hành lễ, y cũng chỉ có lệ xua tay.

Đến khi nhìn thấy cung nhân hầu hạ mình đã lâu, y mới đè thấp thanh âm, “Mau chuẩn bị nước cho ta, nước lạnh cũng được.”

Đệch, hôm nay mất mặt quá!

……

Ôn Ngọc Dung nhìn sắc mặt Sư Tễ lúc đỏ lúc trắng, có chút nghi hoặc: “Ngươi làm sao vậy?”

Ánh mắt Sư Tễ vẫn luôn nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ xe, nghe thấy Ôn Ngọc Dung hỏi cũng không dám chuyển mắt qua, “Không có gì.”

Trong mắt Ôn Ngọc Dung hiện lên chút suy tư, “Hôm nay ngươi không luyện võ.”

“A, hôm nay quá mệt, huống hồ còn phải vội vàng lên đường, không có thời gian luyện.” Sư Tễ khụ một tiếng, nói xong, y còn lấy tay làm quạt, phe phẩy gió cho mình.

“Phải không?” Ôn Ngọc Dung nhìn Sư Tễ quạt gió, “Rất nóng sao? Nếu không ngươi cởi bớt áo ngoài ra đi?”

“Không! Không cần!” Sư Tễ không biết nghĩ tới chuyện gì, vội vàng cự tuyệt, trên mặt tự dưng đỏ bừng kì quái.

Cả ngày hôm nay, Thân Giác không cho gọi Sư Tễ qua nữa, thẳng đến lúc trời tối, đội ngũ mới vừa dừng lại nghỉ ngơi, lúc chuẩn bị đóng quân, cung nhân hầu hạ bên người Thân Giác đi tới xe ngựa của hai người Ôn, Sư, thấp giọng hành lễ.

“Ôn đại nhân, Sư đại nhân.”

“Có chuyện gì?” Sư Tễ nhận ra người tới, là cung nhân đêm qua dẫn y đi thay quần áo. Y nâng cằm, “Bệ hạ lại gọi ta qua đó sao?”

Cung nhân lộ ra nụ cười khó xử, “Không phải, bệ hạ thỉnh Ôn đại nhân qua dùng bữa.”

Sư Tễ nhìn Ôn Ngọc Dung bên cạnh, thần sắc có chút xấu hổ, “Vậy sao? Không liên quan đến ta rồi, vậy ta đi tản bộ chút đây, ngồi xe cả một ngày, mông cũng tê rần.”

Ôn Ngọc Dung nhìn thấy Sư Tễ rời đi, mới gật đầu với cung nhân, “Vậy làm phiền công công dẫn ta qua.”

“Ôn đại nhân đừng khách khí.” Cung nhân cười cười, vội vàng dẫn Ôn Ngọc Dung đi.

“Hôm nay tâm tình bệ hạ như thế nào?” Ôn Ngọc Dung làm như bâng quơ hỏi.

Cung nhân nghĩ một chút, mới trả lời: “Bệ hạ vẫn như thường ngày, chỉ là lúc sáng sớm có gọi tên Sư đại nhân.”

Ôn Ngọc Dung như suy tư gì đó mà hơi nhíu mi. Chỉ khi tới trướt mặt hoàng đế hắn mới nghiêm mặt hành lễ, vĩnh viễn không thay đổi.

Thân Giác nhìn hắn, liền nói: “Hôm nay Ngự lâm quân săn được một con dê, làm dê nướng nguyên con, một mình cô ăn không hết cái chân dê nướng này, ngươi ăn đi.”

Thịt dê cực tanh, Ôn Ngọc Dung ở trong phủ nếm cũng không nếm, thậm chí ngửi thấy mùi thịt dê thôi cũng thấy khó chịu, nhưng hắn nghe Thân Giác vậy, biểu tình cũng không đổi chút nào, ngồi vào bàn, động đũa về phía dĩa chân dê nướng.

Dĩ nhiên Thân Giác biết Ôn Ngọc Dung không thích ăn thịt dê, cậu chỉ thản nhiên nhìn Ôn Ngọc Dung ăn hết toàn bộ dĩa chân dê nướng, trên mặt mới hiện ý cười nhàn nhạt, “Thấy Ngọc Dung ăn ngon như vậy, cô cũng có hứng ăn uống hẳn lên.” Cậu quay đầu sai sử cung nhân, “Dọn đồ ăn xuống đi, đúng rồi, đưa chén canh này qua cho Sư Tễ, bảo hắn ăn gì bổ nấy.”

Phân phó cung nhân xong, Thân Giác mới một lần nữa nhìn về phía Ôn Ngọc Dung, “Tắm gội xong lại đến chỗ cô.”

“Thần đã rõ.” Ôn Ngọc Dung đứng dậy đi ra ngoài, vừa ra khỏi lều trại, hắn đã bịt kín môi, chờ cách đủ xa, tránh khỏi đám người, hắn mới đột nhiên khom lưng, nôn sạch chỗ thịt dê lúc trước vừa mới ăn.

.....

Sư Tễ nhìn chén canh được đưa đến bàn mình, nâng mi, “Bệ hạ thưởng cái gì?” Nói xong, y vươn tay mở nắp ra, nhìn thấy bên trong chén là canh pín dê.

Sư Tễ: “……”

Cung nhân lộ ra nụ cười khó xử, “Bệ hạ nói chén canh này hết nhẵn, nô tài mới được quay về.”

Sắc mặt Sư Tễ tái mét, sau đó vẫn lấy đũa ngọc gắp pín dê bên trong ném vào một cái chén không, lại vươn tay bưng chén canh lên, ngửa đầu, một hơi uống hết toàn bộ chén canh.

“Được chưa?” Sư Tễ đưa chén canh trống không cho cung nhân xem.

Cung nhân liếc pín dê trong chén không, không mở miệng.

Sư Tễ: “……”

Đệch! Cái này có thể ăn sao?!

Được lắm.

Y nặng nề hừ một hơi, gắp pín dê trong chén lên, răng rắc cắn nhai. Cung nhân nhìn thấy vậy, ánh mắt có chút kính nể, chờ Sư Tễ rốt cuộc cũng ăn xong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Đại nhân ăn xong rồi, vậy nô tài xin phép trở về hồi lệnh.”

Sư Tễ túm lấy cổ áo của cung nhân kia, “Đợi chút đã, ta ăn xong rồi, ngươi giúp ta hỏi bệ hạ một chút, ngài định ban thưởng cái gì đây?”

Ban thưởng ngày hôm sau sẽ đem tới.

Là một chén canh pín dê khác.

……

Bởi vì mới nôn, Ôn Ngọc Dung ước chừng phải tắm gội ba lần mới mặc quần áo, súc miệng thì tới tận bảy tám lần mới đi đến lều của thiên tử.

Lúc hắn vén màn vào lều, hắn nhận ra hôm nay Thân Giác không nằm trên giường như thường lệ, mà đang ngồi trên ghế đối diện, trong tay còn cầm một quyển sách.

Dù cho đã qua đông, cậu vẫn còn phải khoác áo lông chồn thật dày, cổ áo là một tầng lông đỏ tươi. Hơn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vùi vào trong cổ áo. Dường như do có ánh đỏ diễm lệ phụ trợ, vẻ mặt cậu cũng có thêm vài phần huyết sắc.

“Ngọc Dung, ngươi lại đây giúp cô nhìn xem cái này.” Thân Giác ngẩng mặt, nói với Ôn Ngọc Dung.

Hôm nay Ôn Ngọc Dung mặc một bộ thường phục màu trắng bạc, cả người tựa như tiên nhân dưới ánh trăng. Chỉ tiếc, Thân Giác chỉ nhìn thoáng qua đã thu hồi ánh mắt.

Ôn Ngọc Dung hành lễ xong mới đi đến trước mặt Thân Giác, theo lời mà nhìn kĩ xem Thân Giác đang đọc sách gì, vừa nhìn, gương mặt trắng như ngọc bạch bỗng chốc đỏ ửng.

“Ngươi giải thích chỗ này cho cô một chút, đoạn này là có ý gì?” Thân Giác nhẹ giọng hỏi.

Cả một bụng đầy kinh luân, thông kim bác cổ tân Trạng Nguyên lúc này chỉ biết sượng trân đỏ mặt. Lúc còn ở tu viện đọc sách, hắn cũng có tham gia tranh luận khẩu chiến đàn nho, nhưng lúc này, hắn có miệng nhưng lại khó trả lời, vụng về mãi chẳng thể cất tiếng.

Qua một hồi lâu, hắn mới đè thấp giọng, trúc trắc giải thích.

Thân Giác nghe xong, chớp chớp mắt, “Không nghĩ tới Phật gia còn có phương pháp tu luyện như thế này, tu Phật môn mà suиɠ sướиɠ bực này, kể ra cũng có chút thú vị.”

Vừa dứt lời, cậu vươn tay nắm lấy tay Ôn Ngọc Dung, kéo người ngồi lên đùi mình. Chỉ là Thân Giác đánh giá quá cao thân thể của mình, Ôn Ngọc Dung vừa ngồi xuống, chính cậu đã không chịu nổi trước, đau đến hít một hơi.

Ôn Ngọc Dung rất xấu hổ, vội vàng đứng dậy, chân tay luống cuống nói: “Là vi thần quá nặng, làm bệ hạ bị thương rồi sao?”

Trong lòng Thân Giác có hơi bực bội, nhưng vở kịch hôm nay đã khai màn, không thể cứ như vậy mà kết thúc. Cho nên cậu cắn răng chịu đau đứng lên, kéo Ôn Ngọc Dung đến bên án kỉ, nhấn hắn ngồi xuống, lại tự mình leo lên người hắn, chậm rãi ngồi xuống.

“Là tư thế này sao?”

Ôn Ngọc Dung trầm mặc trong chớp mắt, rồi sau đó hắn dùng tay nâng mông Thân Giác lên, quấn chân cậu qua eo mình rồi lại buông tay, sau đó bỗng gắt gao kéo người lại gần, dán sát hai cơ thể lại với nhau, “Là tư thế này.”

Không thể không nói, tân Trạng Nguyên cực kì có nguyên tắc, không cho phép thị phạm có chút sai lầm nào, chỉ là hai người cách nhau cực kì gần, hơi thở giao triền, không khí muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ.

Thân Giác ngồi một hồi thì không yên nữa, chủ động định đứng dậy đi xuống. Nhưng cậu vừa mới hơi nhổm người dậy thì hai chân đã mềm nhũn, bất lực ngồi xuống lại.

Trên trán Ôn Ngọc Dung lập tức đổ mồ hôi.