Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 136: Xử Lý Trạng Nguyên Lang (3)




Đám người Ôn Ngọc Dung vẫn còn chưa đặt chân tới thủy các, tinh thần Thân Giác đã có hơi rã rời.

Giữa thủy các có kê một cái giường mỹ nhân khắc hoa, Thân Giác được đỡ lên đấy nằm nghỉ ngơi. Bởi vì ngại mặt mũi thiên gia, trước giường mỹ nhân rũ xuống một lớp rèm châu, giấu đi thân ảnh của Thân Giác ở phía sau.

Lúc mấy người đi lên tới nơi, đầu óc Thân Giác đã ong ong hết cả lên, chỉ có thể miễn cưỡng nằm ở trên giường. Ngay cả đối đáp lời qua tiếng lại giữa Đồng Mộng Nhi và mấy người đó cũng chưa chắc cậu có thể nghe rõ.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên cậu cảm thấy hình như cẳng chân mình bị ai đó chạm vào một chút thì phải. Thân Giác nhíu mày quay đầu lại, bất ngờ bắt gặp một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc.

Ôn Ngọc Dung quả là danh xứng với thực, trời sinh ngũ quan như ngọc, băng cơ ngọc cốt, thực sự như dùng ngọc đẽo gọt thành mỹ nhân. Dẫu thế vẫn không hề mang một chút nữ khí nào, đây hoàn toàn là vẻ mỹ của nam nhân, nét tuấn lãng của nam nhân.

Vô luận là nam hay nữ, lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Ngọc Dung đều sẽ ngây người, bởi họ sẽ bắt đầu hoài nghi có phải mình bị hoa mắt rồi hay không, nếu không thì tại sao lại có thể nhìn thấy tiên tử trên trời được.

Chẳng qua Thân Giác nhìn chai gương mặt này rồi, bây giờ lại còn khôi phục ký ức, trong lòng không có chút dao động mảy may nào, chỉ khẽ nhíu mày hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"

Ôn Ngọc Dung thu tay lại, không nhanh không chậm quỳ xuống đất, "Thái Hậu lệnh vi thần xoa bóp chân cho bệ hạ, người nói chân bệ hạ nhức mỏi. Chỉ trách vi thần ngu dốt, ngược lại còn đánh thức bệ hạ, mong bệ hạ thứ tội."

Hắn mặc một thân quần áo màu thiên lam, cả người tươi mát lại cao nhã, chỉ tiếc lúc này Thân Giác không có tâm tình thưởng thức gì cho cam.

Thân Giác chống khuỷu tay ngồi dậy, từ phía sau bức rèm che nhìn ra bên ngoài. Hình như cậu nhìn thấy bên ngoài còn có bóng người nên giãy giụa muốn xuống giường. Cậu muốn trò chuyện với Đồng Mộng Nhi một lát.

Chỉ có điều Thân Giác thật sự đã đánh giá quá cao thân thể của mình rồi. Chân cậu chỉ mới vừa chạm đất thôi mà thân thể đã vô lực ngã xuống. Mí mắt Ôn Ngọc Dung vừa nhấc, lập tức vươn tay ra đỡ lấy Thân Giác, chỉ là Ôn Ngọc Dung đang quỳ, không có mấy lực, vừa duỗi tay ra đỡ, không chỉ không đỡ được Thân Giác mà còn tự khiến mình ngã theo luôn.

Cũng may là hắn vẫn nhớ rõ cậu là hoàng đế, lúc ngã cũng khéo léo biến mình thành đệm thịt lót.

Cho nên thành ra là Thân Giác ngã sấp trên người Ôn Ngọc Dung, đầu còn đập trúng ngực đối phương. Vốn cậu đã hay hôn mê rồi, lần này đầu còn bị va chạm mạnh, không tránh khỏi thấy sao trăng tứ lung tung, một lúc lâu sau vẫn không thể động đậy.

Cậu bất động, Ôn Ngọc Dung tự nhiên cũng không dám động.

Thái Hậu ngồi ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, vội vàng chạy vào. Đập vào mắt là cảnh tượng bên trong, nàng vội hít một hơi, "Bảo bối ngoan, sao con lại ngã rồi?"

Thân Giác nhanh chóng được đỡ về giường, mặt mũi coi như mất sạch. Lần đầu tiên gặp mặt giữa cậu và Ôn Ngọc Dung ở kiếp này còn không bằng mấy đời trước.

Nội tâm Thân Giác vốn rắn rỏi, nếu không lúc trước cũng sẽ không suýt chút nữa đã gϊếŧ chết con út của Thiên Đế. Vậy mà giờ lại mất mặt ngã trên người Ôn Ngọc Dung, ngay cả tự mình ngồi dậy cũng không nổi khiến cậu thật sự có chút phiền, ngay cả nhìn Đồng Mộng Nhi cũng thấy phiền lòng.

Lúc ấy bên ngoài rèm châu còn biết bao nhiêu là người, e rằng tất cả đều biết hoàng đế cậu đây là một tên ma ốm vô dụng.

"Bảo bối ngoan, con đừng nóng giận, lần này là mẫu hậu sai rồi." Đồng Mộng Nhi biết Thân Giác tức giận, không ngừng xin lỗi. Nàng thấy Thân Giác vẫn luôn không chịu quay đầu lại nhìn mình, dừng một chút, "Thế để mẫu hậu gϊếŧ sạch những người hôm ấy có mặt ở thủy các nhé, con thấy có được không?"

Thân Giác mở mắt ra, rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn về phía Đồng Mộng Nhi, "Quanh thủy các vẫn còn chưa đủ đâu, chỉ e là mẫu hậu phải gϊếŧ sạch người trong thiên hạ này mới được."

Nghe cậu nói lời này, Đồng Mộng Nhi biết Thân Giác đã bớt giận dỗi rồi, vội vàng nở nụ cười, "Chỉ cần Giác Nhi của mẫu hậu vui vẻ, muốn gϊếŧ bao nhiêu cũng được. Đừng tức giận mà, hôm qua đúng là tại tên Trạng Nguyên kia không tốt, làm hại Giác Nhi mất mặt, nếu không thì lấy hắn khai đao trước, con thấy có được không?"

Thân Giác mím môi, "Mẫu hậu, có chuyện thì nói thẳng đi."

Đồng Mộng Nhi nghe vậy, nụ cười trên mặt khẽ đổi, nàng giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Thân Giác, "Bảo bối ngoan, Tư Thiên Giám lệnh nói Ôn Ngọc Dung là người có bát tự vượng con nhất. Nếu có thể bầu bạn ở bên cạnh con, có lẽ thân thể của con sẽ dần dần tốt lên. Mẫu hậu thấy bên cạnh con cũng không có nổi một người tri kỷ, ngày hôm qua hắn cũng coi như là có công hộ giá, có thể thấy được cũng là một người thông tuệ. Mẫu hậu có âm thầm phái người theo dõi hắn, cũng không thấy hắn hé nửa lời chuyện trong cung với người ngoài, chắc cũng là kẻ kín miệng, nếu không......"

Nàng còn chưa nói dứt lời, nhưng ý tứ đã thực rõ ràng. Đồng Mộng Nhi muốn đưa Ôn Ngọc Dung tiến cung.

Nàng quan sát vẻ mặt của Thân Giác, thấy cậu có vẻ không đồng tình thì khéo léo chuyển ý, lại nhắc tới một người, "Nếu con không thích Ôn Ngọc Dung cũng không việc gì, trước cứ cho hắn tiến cung thử một thời gian xem sao, để các con bồi dưỡng tình cảm trước." Nàng dừng một chút," nếu con vẫn không thích hắn, cũng có thể lưu hắn lại trong cung mà. Hậu cung của hoàng đế vốn nên có 3000 giai lệ, hôm qua mẫu hậu cũng nhìn sơ qua những người khác rồi, tất cả đều không tồi. đều có thể tiến cung. Trong đó có một người tên là Sư Tễ, chính là huynh trưởng của Sư Chu ấy. Đệ đệ của y vừa mới mất, hình như y vẫn còn rất đau lòng, mí mắt cũng sưng hết cả lên. Tuy rằng vừa mới hạ thủ gϊếŧ đệ đệ y, nhưng y có thể tiến cung hầu hạ bảo bối ngoan, âu cũng là phúc phận của y. "

Kỳ thật so sánh với Ôn Ngọc Dung, ánh mắt đầu tiên Đồng Mộng Nhi nhìn trúng là Sư Tễ.

Dáng người Sư Tễ cao gầy, tướng mạo đường hoàng, ở trong kinh thành cũng có thể xếp vào hàng mỹ nam tử. Còn Ôn Ngọc Dung thật sự thì có hơi xinh đẹp quá mức, thân thể cũng không được cường tráng cho lắm, về sau sao có thể hầu hạ tốt bảo bối ngoan của nàng được?

Nhưng Sư Tễ thì khác, mắt nhìn nam nhân của Đồng Mộng Nhi không giống đám tiểu nha đầu chỉ biết nhìn mỗi mặt kia, nàng đánh giá là qua dáng người.

Eo Sư Tễ không quá gầy, vừa nhìn đã thấy rất hữu lực, ở trên giường khẳng định chịu được lăn lộn.

Còn nữa, nếu đưa Sư Tễ tiến cung, đây còn là nắm được nhược điểm của Sư phủ. Rốt cuộc thì thời điểm Sư Chu chết thực sự quá xảo diệu, nói không chừng Sư phủ cũng đem lòng hoài nghi. Nhưng nếu Sư Tễ ở trong cung, lúc ấy tính mạng y coi như nằm gọn trong tay mẫu tử nàng, đến lúc ấy xem Sư phủ còn dám làm gì nữa?

Thân Giác không nghĩ tới Đồng Mộng Nhi ấy vậy mà còn muốn đưa thêm Sư Tễ tiến cung nữa, giữa mày nhảy dựng, "Mẫu hậu, việc này vẫn là nên bỏ đi, nhi thần không cần mấy kẻ đó hầu hạ."

Đồng Mộng Nhi ai một tiếng,"Tại sao không chứ? Mẫu hậu nhìn bọn họ chơi đùa còn thấy vui vẻ lây, con không thấy vui sao? Không thì cứ ở chung với nhau một khoảng thời gian trước xem sao rồi hẵng quyết được không? "

Đồng Mộng Nhi thật sự quyết tâm đưa Ôn Ngọc Dung tiến cung, vô luận Thân Giác có cự tuyệt như thế nào đi nữa, nàng cũng không thay đổi ý định. Cuối cùng hai người đành thối lui một bước.

Ôn Ngọc Dung tiến cung, nhưng thân phận là thư đồng cho thiên tử. Một tháng có mười lăm ngày ở trong cung, mười lăm ngày ở nhà.

Về phần Sư Tễ do được Đồng Mộng Nhi đặc biệt yêu thích nên cũng được đưa vào cung, thân phận là sư phó dạy thiên tử cưỡi ngựa bắn cung, chuyên môn dạy Thân Giác, chẳng qua cái thân thể suy nhược này của Thân Giác, ngay cả trèo lên ngựa còn không nổi chứ đừng nói gì đến mấy hoạt động tốn sức kia.

Sư Tễ cũng giống Ôn Ngọc Dung, một tháng có mười lăm ngày ở trong cung, mười lăm ngày còn lại thì ở nhà.

Đồng Mộng Nhi chỉ tiếc còn tận mấy thanh niên tài tuấn mình nhìn trúng nữa nhưng lại không thể đưa vào tiến cung. Bởi vì trông vẻ mặt của Thân Giác đã xấu đến cực điểm rồi, Đồng Mộng Nhi lay chuyển được một chút cũng tự biết đủ, vội vàng sai người định thánh chỉ.

Thân Giác đồng ý chuyện Sư Tễ tiến cung, cũng là có suy tính của riêng mình. Cậu thấy Sư Chu chết quá dễ dàng, nên cậu cần phải điều tra từ người thân cận bên cạnh Sư Chu, để xác nhận xem Sư Chu có phải đã thật sự chết rồi hay không.

Người có thể ngụy trang nhất thời, nhưng tuyệt đối không thể thời thời khắc khắc nào cũng ngụy trang. Nếu Sư Chu không chết, Sư Tễ nhất định sẽ để lộ ra dấu vết.

......

Vì thế, hai đạo thánh chỉ ban xuống, hai vị mỹ nam tử nổi danh nhất chốn kinh thành đều thành bạn quân.

Cũng may kiếp này thân phận của Ôn Ngọc Dung là thư đồng, tuy rằng người khác cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng sẽ không nghĩ gì sâu xa, còn lén than thở nói Ôn Ngọc Dung vận khí quá tốt. Thư đồng của thiên tử là người gần thiên tử nhất. Tuy rằng gần vua như gần cọp, nhưng nếu có thể thuần phục con hổ kia, chắc chắn trước mắt sẽ là tiền đồ vô lượng.

Còn Sư Tễ, mọi người đều cho rằng đây là thiên gia thương tiếc Sư Hạo Nhiên đau lòng vì mất con nhỏ, cố ý ân điển, để mọi người biết rõ cho dù Sư phủ có mất đi một vị tướng quân trẻ, nhưng trong mắt thiên gia cũng sẽ không vì thế mà đối xử với Sư phủ khác trước kia.

Nhưng đó đều là suy nghĩ của kẻ ngu dốt, người thông minh đã sớm phát hiện hai đạo thánh chỉ này không hợp lý.

Các đại thần trong triều đều biết tỏng thân thể Thân Giác không tốt, một tháng có thể lâm triều bảy ngày đã là kỳ tích rồi. Thân thể như vậy thì cần quái gì thư đồng, càng khỏi nói đến sư phó dạy cưỡi ngựa bắn cung?

Bên ngoài là ân điển, nhưng bên trong thực tế là cái gì thì không thể biết được.

Bọn họ vốn không có chút hảo cảm nào với yêu hậu và bạo quân cả.

Chẳng qua Thân Giác không rảnh quan tâm người khác nghĩ gì. Cậu chỉ có ăn cơm thôi mà đã thấy mệt rồi, càng khỏi nói nếu đi nhiều thêm hai bước nữa thì cơ thể sẽ đau nhức rã rời đến cỡ nào.

Cậu chỉ mới tồn tại thôi đã đủ mệt mỏi rồi. Trong cảnh này, thay vì nói cậu nỗ lực khiến Ôn Ngọc Dung yêu mình, không bằng nói là cậu nên nỗ lực sống sót trước đi.

Thánh chỉ ban xuống ngày thứ hai, Ôn Ngọc Dung và Sư Tễ lập tức tiến cung.

Đồng Mộng Nhi đích thân chọn cung điện cho hai người, là hai bên trái phải Thừa Đức Điện của Thân Giác. Nến muốn tiến vào hậu cung, nhất định phải đi qua Thừa Đức Điện trước, điều này cũng tránh trường hợp hai người Ôn, Sư dâʍ ɭσạи hậu cung.

Tuy rằng Thân Giác không có hậu phi, nhưng ở hậu cung vẫn còn một vài vị thái phi.

Hai người Ôn, Sư ngày đầu tiến cung, theo lẽ dĩ nhiên là phải tới khấu tạ thiên ân. Nhưng lúc hai người tới, Thân Giác chỉ mới vừa ngủ trưa dậy, thái giám còn đang chải đầu cho cậu.

Ôn Ngọc Dung nghe thấy cung nhân báo hoàng đế mới vừa tỉnh, trầm mặc không lên tiếng, ánh mắt hơi nhíu nhìn về phía mặt trời đang ngả dần về tây. Sư Tễ thì dửng dưng, mặt không biểu tình.

Cửa cuối cùng cũng mở ra, thái giám dẫn đường đưa hai người bọn họ vào thẳng thiên điện. Cả hai xốc quần, quỳ gối trên mặt đất.

"Vi thần bái kiến bệ hạ."

Thân Giác dựa vào long ỷ, nửa rũ mắt nhìn hai người trẻ tuổi quỳ gối phía dưới. Tuổi trẻ, đích xác tuổi trẻ, cái thân xác này của cậu cũng sắp 30 rồi. Nhưng Ôn Ngọc Dung thì chỉ vừa mới cập quan mà thôi, Sư Tễ năm nay cùng lắm cũng chỉ 22 là cùng.

Khó trách Đồng Mộng Nhi nói nhìn bọn họ thôi cũng thấy vui vẻ. Hơi thở tuổi trẻ bừng bừng đầy nhựa sống như thế này dường như không hợp với tử khí thâm trầm chốn thâm cung cho lắm.

"Đứng lên đi." Cậu mệt mỏi nói.

Hai người Ôn, Sư đứng dậy, nhưng Thân Giác suy nghĩ một hồi, lại không biết nên nói cái gì, đành phải bảo hai người lui ra ngoài.

Cậu còn chưa nghĩ thông nên đối đãi với Ôn Ngọc Dung như thế nào. Ôn Ngọc Dung cậu nhìn thấy mấy đời trước đều là ngụy trang, những sở thích của hắn cũng có khả năng đều là giả. Kiếp này xem như bắt đầu lại từ đầu, nên để cậu ngẫm lại thêm một chút nữa.

Hôm sau, hai người Ôn, Sư sẽ bắt đầu nhậm chức.

Đồng Mộng Nhi đưa lệnh bài cho Ôn Ngọc Dung vào buổi sáng, Sư Tễ là buổi chiều, cho nên sáng sớm Ôn Ngọc Dung đã tới Thừa Đức Điện.

Đại thái giám ở Thừa Đức Điện nhìn thấy Ôn Ngọc Dung thì khẽ cong lưng "Ôn đại nhân, bây giờ bệ hạ vẫn còn đang ngủ, nếu không thì đại nhân đến thiên điện uống ly trà trước?"

Ôn Ngọc Dung ôn hòa gật gật đầu, "Vậy thì đành làm phiền thiên tuế."

"Không nhọc phiền, đại nhân, mời đi bên này."

Kết quả Ôn Ngọc Dung chờ đến lúc mặt trời đã lên cao, nước trà cũng đổi được mấy lần rồi, vẫn không thấy Thân Giác rời giường.

Cũng sắp đến buổi trưa, đại thái giám mới vội vàng tới mời Ôn Ngọc Dung, nói là Thân Giác đã dậy rồi.

Vẻ mặt Ôn Ngọc Dung bất biến, đi theo đại thái giám đến chính điện diện thánh. Vừa đặt chân vào chính điện, đúng lúc nghe thấy Thân Giác đang nói chuyện.

Bởi vì thân thể suy yếu, thanh âm Thân Giác có vài phần nhỏ bé yếu ớt, rõ ràng là nam tử đã thành niên, nhưng khi nghe cứ như thanh âm của hài đồng.

"Hôm nay Cô không muốn mặc dày như vậy, đổi bộ khác mỏng hơn một chút."

Tên nô tài có hơi khó xử, thân thể của Thân Giác không khỏe, vạn nhất mặc đồ mỏng, gió thổi trúng lại nhiễm phong hàn, đám nô tài bọn họ sẽ không giữ nổi đầu.

Đang lúc bọn họ khó xử, chợt nghe thấy giọng nói của nam nhân dễ nghe như tiếng nhạc vang lên từ phía sau.

"Giữa trưa nóng bức, không bằng giờ mặc một bộ thoáng mát một chút, khi nào nắng tàn thì lại đổi về đồ dày sau?"

Thân Giác nghe thấy giọng nói này, không cần nghĩ cũng biết người tới là ai. Cậu không nhìn đối phương, chỉ nhìn tên nô tài trước mặt, "Nghe thấy chưa? Còn không mau làm theo?"

Ôn Ngọc Dung thấy vậy, hơi ngẩn người, trong lòng tự nhiên linh cảm được gì đó. Quả nhiên sau đó phỏng đoán này dần dần được xác thực.

Hôm nay Đồng Mộng Nhi đi lễ Phật, không có thời gian chiếu cố đứa con trai này. Vì thế nhi tử ở nhà lập tức không ngoan, không phải một hai đòi mặc ít đi thì cũng là đòi ăn nhiều thêm mấy miếng, nếu bọn nô tài không đồng ý, nhi tử sẽ dời ánh mắt về phía Ôn Ngọc Dung.

Ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng --

"Ngươi mau nói đi, nhanh lên!"

Mấy đời trước, kẻ hầu người hạ bên cạnh Thân Giác không hiểu sao lại vô cùng nghe lời Ôn Ngọc Dung nói. Mong muốn gì của Thân Giác sau khi thông qua lời nói của Ôn Ngọc Dung đều trở nên cực kì hợp tình hợp lý. Cho nên kiếp này Thân Giác không định bỏ phí sở trường đặc biệt này của Ôn Ngọc Dung.

Sau khi Ôn Ngọc Dung ở ngự tiền một canh giờ rưỡi, bắt đầu thuần thục việc đọc ánh mắt của Thân Giác rồi đi nói lại với nô tài.

Dựa vào tài ăn nói của Ôn Ngọc Dung, Thân Giác phá lệ được ăn một chén nhỏ đậu đỏ kem tươi.

Mấy thứ như thế này, Đồng Mộng Nhi tuyệt không cho Thân Giác chạm vào.

Sau khi Thân Giác ăn kem tươi xong, tới chiều lập tức ngã bệnh. Đồng Mộng Nhi từ chùa miếu gấp gáp trở về, sau khi hay tin này giận đến mức lập tức phạt Ôn Ngọc Dung quỳ ngoài Thừa Đức Điện.

......

Ôn Ngọc Dung quỳ gối bên ngoài, đại thái giám thấy hắn đáng thương, nhân lúc không ai chú ý bèn đi tới bên cạnh nhắc nhở Ôn Ngọc Dung. Dẫu sao ông cũng từng chịu ơn thừa tướng.

"Ôn đại nhân, tính tình bệ hạ kỳ thật không khác tiểu hài tử là bao, ngài không thể chiều bệ hạ, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì đều là nô tài chúng ta chịu tội." Thanh âm ông ép xuống cực thấp, sợ người khác nghe thấy được.

Ôn Ngọc Dung rũ đầu, một lát sau mới gật đầu nói,"Tạ thiên tuế đề điểm, sau này ta sẽ nhớ rõ. "

......

Nội điện.

Đồng Mộng Nhi nhìn dáng vẻ ốm yếu của Thân Giác, tuy giận sôi máu nhưng lại không đành lòng giáo huấn cậu, chỉ có thể ôn nhu nhẹ nhàng bảo: "Sao con lại ăn kem tươi kia làm cái gì? Nói đi ai dám cho con ăn, mẫu hậu lột da kẻ đó."

Thân Giác lắc đầu, "Tự nhi thần muốn ăn thôi, không trách được người khác. Mẫu hậu, ngài tha cho tiểu thái giám dâng kem tươi lên đi."

Đồng Mộng Nhi trừng mắt, "Cứ để hắn tiếp tục bưng, xem về sau hắn có còn dám mang đồ ăn linh tinh đến cho con ăn không."

Tiểu thái giám mang kem tươi lên cho Thân Giác lúc trưa giờ đang bị phạt quỳ bên ngoài, trên hai tay bưng một mâm kem tươi rất lớn.

Đồng Mộng Nhi nói xong, ánh mắt hơi đổi, "Sao con không nói đỡ cho thư đồng mấy câu? "

"Nhi thần nói, mẫu hậu cũng sẽ không tha, thế nhi thần còn nói làm gì nữa?" Thân Giác hồi đáp.

"Hừ, ta thấy trò này rõ là do con bày ra có phải không? Thường ngày cũng có thấy con đòi ăn kem tươi bao giờ đâu, hôm nay lại nằng nặc đòi cho bằng được." Đồng Mộng Nhi chạm vào chóp mũi Thân Giác, "Sao hả? Không muốn rường cột nước nhà của con phải làm một thư đồng nho nhỏ sao? Nếu lần sau con còn cố tình làm tổn hại thân thể của mình, mẫu hậu không ngại hạ dược hắn rồi ném ở trước mặt con đâu."

Mấy đời trước quả thật Đồng Mộng Nhi cũng đã hạ dược Ôn Ngọc Dung, bởi vì nàng biết thân thể của con trai mình không đủ sức đè được người khác, nhưng lại không thể sai người giữ Ôn Ngọc Dung lại cho Thân Giác đè được. Thân Giác vừa nghe đã không muốn, bởi vì quá mất mặt, cũng dễ đả thương người.

Cho nên Đồng Mộng Nhi đành hạ Hổ lang dược cho Ôn Ngọc Dung. Nàng nghĩ rất đơn giản, hai người thân mật ở trên giường, dưới giường cảm tình tự nhiên cũng sẽ tăng lên.

Chỉ là dược trên người Ôn Ngọc Dung, từ đầu tới cuối đều là do Sư Chu giải.

......

Bởi vì Đồng Mộng Nhi đã làm loại chuyện này, nên Thân Giác chỉ có thể nghiêm túc, "Mẫu hậu, nếu người hạ dược Ôn Ngọc Dung, thì...... thì nhi thần sẽ để hắn chạm vào nhi thần. "

Hai mắt Đồng Mộng Nhi lập tức trợn tròn, giận đến cánh môi run run, hơn nửa ngày mới nói:"Cái đồ nhãi ranh nhà con, con dám! "

Khó thở thực sự, nàng tức giận đứng dậy bỏ ra ngoài, tiện tay túm lấy một nô tài rồi hung hăng đánh hai bạt tai. Tận đến khi lòng bàn tay đỏ bừng, nàng mới chậm chạp xoay người đi vào, nhìn Thân Giác nằm trên giường, liên tục thở dài.

Thân Giác chưa nói được mấy câu với Đồng Mộng Nhi thì lại hôn mê. Hôm sau cậu tỉnh lại mới biết hôm qua Đồng Mộng Nhi nổi trận lôi đình, Ôn Ngọc Dung bị phạt quỳ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngất đi rồi mới được đỡ về.

Cho nên sáng sớm hôm nay Ôn Ngọc Dung không thể tới diện kiến được. Đến chiều, Thân Giác gặp được Sư Tễ.

Sư Tễ không giống như Ôn Ngọc Dung, y không tùy tiện nói chuyện, Thân Giác nói cái gì thì y nghe cái đấy, Thân Giác không nói lời nào, y cũng chỉ lặng im đứng bên cạnh.

Thân thể Thân Giác không tốt, căn bản là không thể cưỡi ngựa bắn cung, ngay cả đi tới sân tập cưỡi ngựa bắn cung còn không nổi. Sư Tễ cũng không đề cập tới chuyện này, chỉ vô cảm đứng bên cạnh Thân Giác.

Thân Giác quan sát Sư Tễ, thấy đôi mắt y vẫn còn hơi đỏ, tâm thần vừa động, chậm rãi mở miệng, "Đệ đệ ngươi đã hạ táng chưa?"

Sư Tễ nghe thấy tên đệ đệ của mình, biểu tình rõ ràng hơi biến đổi, ánh mắt khó nén bi thống. Y gục đầu xuống, trầm giọng trả lời, "Đã hạ táng rồi ạ."

"Cô thân thể không tốt, không thể tới an ủi." Ánh mắt Thân Giác hơi đổi, gọi người hái một nụ hoa sen trước cửa sổ tới đây, "Cái này Cô ban cho đệ đệ ngươi, ngươi đặt cái này ở mộ phần hắn hộ Cô."

Sư Tễ nhận hoa sen, chỉ có thể quỳ xuống tạ ơn.

Hoa còn chưa kịp nở đã bị hái xuống, chẳng phải là đang cố ý ám chỉ Sư Chu sao?

Dụng ý này của Thân Giác khiến người ta khó có thể không suy nghĩ sâu xa. Vẻ mặt Sư Tễ có hơi đạm nhiên không nổi nữa, nhưng Thân Giác là quân, y là thần.

Thân Giác tặng hoa xong thì cho Sư Tễ lui ra. Bước đầu thử lòng như vậy coi như cũng đạt yêu cầu, chẳng qua không thể lơ là cảnh giác.

Những ngày tháng kế tiếp, hễ Thân Giác gặp ai thì cũng tìm cớ đuổi người đó về. Đồng Mộng Nhi quan sát tất thảy, đều giữ ở trong lòng. Chờ khi sắp sang thu, nàng dẫn theo Thân Giác đến biệt viện ở kinh thành ngâm suối nước nóng. Đương nhiên cũng không quên dẫn theo hai người Ôn, Sư.

Biệt viện ở kinh thành nằm trên núi vùng ngoại ô, có trọng binh gác.

Bọn họ đến nơi thì trời đã về chiều, nhiệt độ trên núi lạnh hơn so với dưới chân núi. Thân Giác vốn đã thể hàn, sau khi đặt chân lên trên núi, dù có mặc nhiều bao nhiêu đi nữa cũng đều cảm thấy lạnh.

Đồng Mộng Nhi vội vàng tống cổ cậu đi ngâm suối nước nóng, còn bảo Ôn Ngọc Dung và Sư Tễ cùng đi ngâm chung, lấy mỹ danh là hộ giá.

Thân Giác mặc bạc sam ngâm mình ở trong ao, Ôn Ngọc Dung và Sư Tễ mỗi người ngồi một bên, ba người cách nhau thật sự xa.

Không có sự phân phó của Đồng Mộng Nhi, hai người bọn họ sẽ không dám xuống nước. Chẳng qua bây giờ xuống rồi, cũng khó tránh khỏi xấu hổ.

Ai lại dám ngâm chung một hồ tắm với hoàng đế cơ chứ?

Sương mù giăng từng vòng trên mặt nước ôn tuyền, giấu đi một nửa thân hình, vừa khéo giảm bớt vài phần xấu hổ. Thân Giác tựa vào bờ ao, suối nước nóng này là thuốc tắm, khiến cả người cậu đều cảm thấy thoải mái. Đây là chút ít thời gian hiếm hoi cơ thể cậu thấy thoải mái, cho nên Thân Giác cũng không thèm quản hai người kia.

Chẳng qua là ngâm lâu rồi, tay chân cũng bắt đầu nhũn ra. Thân Giác ngẩng đầu lên, hô một tiếng gọi người vào. Có điều cung nhân lúc nãy còn hậu hạ ở đây giờ toàn bộ đều mất tăm mất tích.

Thân Giác nhíu nhíu mày, bỗng nghe thấy đằng sau lưng truyền đến tiếng người.

"Bệ hạ muốn đi lên rồi sao? Để vi thần đỡ bệ hạ lên." Là giọng nói của Ôn Ngọc Dung.

Dưới đáy ao này lót toàn đá cuội, bên cạnh ao cũng không có tay vịn gì cả, lấy bản lĩnh của Thân Giác thật đúng là không thể đi lên, cho nên cậu chỉ có thể quay đầu nhìn gương mặt bị sương mù che giấu hơn phân nửa của Ôn Ngọc Dung, "Ngươi lại đây đi."

Tiếng nước dần dần gần lại.

Ôn Ngọc Dung ngâm nước ôn tuyền, quần áo gần như là dán sát trên người, Thân Giác nhìn thoáng qua cũng không thèm tránh mặt, còn vươn tay về phía Ôn Ngọc Dung.

Ôn Ngọc Dung đỡ lấy cánh tay Thân Giác, bàn tay còn lại tinh ý đỡ lấy eo Thân Giác, định nhẹ nhàng đẩy Thân Giác lên. Ai mà ngờ hắn thật sự đã đánh giá quá cao cái thân thể yếu ớt này của Thân Giác.

Không những không đẩy được người lên, ngược lại còn làm người ta té xuống. Ôn Ngọc Dung vội vàng tiếp được, lần này bởi vì hắn đang đứng, thành ra phải ôm chặt người mới đỡ được, chỉ là vẫn va phải Thân Giác.

Đầu cậu đụng vào cằm của Ôn Ngọc Dung.

Ôn Ngọc Dung rên nhẹ một tiếng, cằm bị va đỏ, nhưng Thân Giác so với hắn càng không xong hơn. Cậu bị va đến choáng váng đầu óc, ngay cả đứng cũng đứng không vững, thân thể luôn bị trượt xuống.

Ôn Ngọc Dung chỉ có thể tăng thêm chút sức lực, mạnh mẽ bế cả người lên, trong miệng nói: "Bệ hạ, thứ cho thần mạo phạm."

Đợi hồi được nửa sức lực rồi, Thân Giác mới miễn cưỡng ổn định thân thể, tay cậu vịn lấy bả vai Ôn Ngọc Dung, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt vẫn luôn nhìn bọn họ chằm chằm.

Nơi này ngoại trừ hai người bọn họ ra cũng chỉ có mình Sư Tễ.

Là người đều sẽ minh bạch, không thể nhìn thẳng vào thánh nhan của thiên tử, nhưng không hiểu sao Sư Tễ cứ luôn trắng trợn táo bạo nhìn qua như vậy?

Thân Giác nhíu mi, một lúc lâu sau, cậu níu lấy bả vai Ôn Ngọc Dung, "Ngươi ôm cô đi lên."

Ôn Ngọc Dung hơi ngẩn ra một chút, nhưng cũng không nói gì, nghe lời ôm Thân Giác đi lên. Chỉ là sau lên bờ rồi, Thân Giác mãi vẫn chưa chịu xuống khỏi người Ôn Ngọc Dung, "Ngươi ôm Cô hồi điện đi."

Cậu hơi dừng một chút, nhìn về phía Sư Tễ vẫn còn ngâm mình ở trong ao nước, "Sư Tễ, đem áo choàng của Cô lại đây."

Một lát sau Sư Tễ mới đi ra khỏi ao nước. Sau khi đi lên bờ, ánh mắt Thân Giác chỉ mới hơi quét qua y một chút, đã vội vã rời mắt đi.

Quần áo Sư Tễ hình như hơi bó người, lại còn ngâm suối nước nóng, cái gì lộ ra đều lộ ra cả, đặc biệt là chỗ dưới bụng ba tấc. Y ngồi dậy, thẳng đường đi về hướng bên này, quả thực khiến cho người ta không có cách nào làm lơ độ tồn tại của cái vật nặng trĩu kia.

Thân Giác chỉ có thể quay mặt đi, làm như không nhìn thấy.

Thật là người so với người sẽ tức chết.

Sư Tễ nhẹ nhàng lên bờ, cầm lấy áo choàng trên bàn gỗ đỏ rồi đi tới. Hắn nhìn Thân Giác đang được Ôn Ngọc Dung ôm vào trong ngực, khẽ nhấp môi dưới, sau đó mới quàng áo choàng lên trên người Thân Giác.

Lại cầm áo choàng của Ôn Ngọc Dung cẩn thận choàng lên trên người cho Ôn Ngọc Dung.

Ôn Ngọc Dung nói một tiếng cảm ơn, sau đó ôm Thân Giác đi về phía trước. Chỉ là còn chưa kịp đi, Sư Tễ ở bên cạnh đã mở miệng, "Bệ hạ, vi thần khỏe mạnh có nhiều sức lực hơn, không bằng để vi thần ôm bệ hạ hồi điện đi."