Tần Lãm Phong đợi cho Hoàng Y Thiếu Nữ và đám người đó đi khuất, chàng quay người trở vào Thiên Sư Động. Trong lòng nhiều tạp
niệm, chàng vừa bước vừa nghĩ:
- Coi thần sắc của Hoàng Y Thiếu Nữ bằng mọi giá cũng phải đoạt cho được Đà Long Đảm, nhưng bệnh tình của Đường Hiểu Văn nếu không có nó thì sẽ
không thể hồi phục được. Tình hình như vậy trong cuộc tranh đoạt tối
ngày mai, Hoàng Y Thiếu Nữ nhất định sẽ tranh đoạt quyết liệt với ta...
Nghĩ đến đây, chàng thật không dám nghĩ tiếp.
Tần Lãm Phong không phải vì nét kiểu diễm của Hoàng Y Thiếu Nữ mà bỏ ý
định tranh đoạt Đà Long Đảm. Chính vì tính tình của nàng dịu dàng, xử sự lại không khéo, cho nên không nở trở mặt đối với nàng.
Đà Long Đảm chỉ có một con, gan cũng chỉ có một lá, chàng không thể phủi tay đứng nhìn thương thế của sư muội!
Nghĩ xong chàng âm thầm quyết định, quyết phải đoạt cho bằng được Đà
Long Đảm. Lúc này chàng đến trước một đống đá, ngước nhìn thấy những
khối đá này hình thù quái dị, trên đầu của một tảng đá có ghi ba chữ
GIÁNG MA THẠCH!
Chỉ thấy Giáng Ma Thạch thân cao hơn trượng, nhìn sơ qua cứ tưởng là do
muôn ngàn những tảng đá lớn mà thiên nhiên đã xếp thành. Nhưng khi nhìn
kỹ lại mới biết những khối đá này có những khe hở giống như khe núi, lại có khói đen bốc ra từ đó, những cái khe suối chỉ có thể một người chui
lọt.
Tần Lãm Phong động tính hiếu kỳ liền lách người chui vào.
Khi chàng đang ở bên trong Giáng Thiên Thạch bỗng nghe bên ngoài có
tiếng ồn ào, hình như đang tiến đến phía Giáng Ma Thạch thanh âm cất lên từ miệng của đám người này.
- Làm sao mà ở xung quanh Thiên Sư Động không có bóng một ai thế! Lúc
này trên đường gặp Hồng Y Lão Tẩu chính miệng lão đã nói Tần Lãm Phong ở trước cửa động mà!
- Các ngươi hãy chia nhau đi tìm có lẽ hắn đang núp ở đâu đó.
Tần Lãm Phong nghe thấy tiếng đối đáp ở bên ngoài hơi giật mình.
Lúc này tiếng bước chân bên ngoài mỗi lúc một gần, chàng thầm nghĩ:
- Bọn chúng đã chia nhau đi tìm, có núp cũng không tránh được, không bằng cứ ra mặt nói chuyện với bọn chúng xem sao.
Lúc này chàng lộn người một cái phóng ra khỏi Giáng Ma Thạch, đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt...
Chỉ thấy khoảng hơn hai mươi người, bọn này đều mặc đồng phục, thái
dương huyệt gồ cao, mắt như điện, đang tiến về phía chỗ chàng:
- Ngươi có phải là tên đạo tặc đang đêm lẻn vào đại sảnh tư gia nhà họ Đồng lấy đi Phân Thủy Châu, Tần Lãm Phong hay không?
Lời nói này phát ra từ miệng của gã đầu đảng, Tần Lãm Phong thấy gã thân cào chỉ năm thước, độ khoảng tứ tuần, nhỡn quang sắc bén, không cần hỏi cũng biết đây là một tay nội ngoại gia cao thủ.
Tần Lãm Phong thần thái tự nhiên đáp:
- Tần Lãm Phong chính là tại hạ, tôn giá đây là...
Gã mới đến cười rung cả các thớ thịt trên mặt đáp:
- Bổn tọa đây là Tổng Quản gia bảo nhà họ Đồng, được giang hồ mệnh danh
là Bảo Trì Đầu Châu Hồng, chắc các hạ cũng biết mục đích đến đây của tại hạ...
Nói đến đây xòe tay trái ra, quát lớn.
- Mau đưa ra!
Tần Lãm Phong không sao hiểu nổi hỏi:
- Châu Tổng quản muốn tại hạ đây đưa ra vật gì?
- Báu vật quý giá nhất của gia bảo ta Phân Thủy Châu!
- Báu vật này tại hạ không có lấy, Châu Tổng quản đừng nên để trúng kế Giá Họa Giang Đông của hung thủ!
Châu Hồng nghe đến đây “Hừ!” một tiếng lạnh lẽo nói:
- Châu Mỗ có hảo ý muốn ngươi giao ra báu vật, có thể sẽ để cho ngươi
một con đường sống, không ngờ ngươi lại cố chấp không chịu nghe lời...
- Câm miệng!
Tần Lãm Phong thấy cục diện xảy ra ngoài dự liệu, cướp lời nói:
- Đã muốn đổ tội, tại hạ đây cũng không có gì để nói bây giờ các ngươi tính sao!
- Ngươi lại còn giấu giếm?...
- Không có là không có, nói nhiều cũng vô ích.
- Nộp mạng!
Sau tiếng hét của Châu Hồng hai mươi mấy tên thuộc hạ của nhà họ Đồng đều rút binh khí ra xông về phía Tần Lãm Phong.
Tần Lãm Phong lẽ nào để ý đến những tên vô danh tiểu tốt này, nhưng
chàng cũng không dám tạo thêm sát kiếp, sợ rằng sự tình càng thêm rối
rắm, lòng chàng thầm nghĩ:
- Phải thị uy, mới khiến những người canh nhà này khiếp sợ mà lánh đi. Nghĩ xong, chàng thò tay về phía lưng...
Xoạt! Một tiếng trước mặt đã lóe một luồng ánh sáng xanh chói mắt.
Thân pháp của chàng như mãnh hổ, vũ lộng thần kiếm trên tay, bắn ra muôn ngàn ánh sáng xanh giống như bông hoa bao trùm xuống binh khí của đám
người trước mặt chỉ nghe một chuỗi “rổn rảng!” Nhìn lại đấu trường, binh khí trong tay của hơn hai mươi mấy tên thuộc hạ nhà họ Đồng đã bị cổ
kiếm trên tay của chàng chém đứt, nét kinh hoảng lộ trên khuôn mặt của
bọn chúng, chúng bất giác lùi lại bảy thước.
Ngay cả Bảo Tử Đầu Châu Hồng lão luyện giang hồ, cũng bị chiêu thức đầy uy mãnh của chàng làm cho đứng ngây ra trên mặt đất.
Tần Lãm Phong ngạo mạn cười lớn nói:
- Châu Tổng quản, không phải tại hạ muốn như thế, nhưng vì tình hình
trước mắt không ra tay cũng không được, tại hạ đây xin cảnh cáo các hạ
một lần nữa, những cái hung án đó đều không phải là do ta làm. Các hạ
cũng nên sớm đi điều tra hung thủ, đừng nên ngộ nhận!
Nói xong, chàng đang muốn định đi.
Châu Hồng lúc nãy thấy một chiêu của chàng đã chặt đứt hai mươi mấy ngón binh khí trong tay bọn thuộc hạ, trong lòng cũng hơi ngán, biết được
mình đã gặp phải đại địch, lòng thầm nghĩ:
- Bảo chủ đã lệnh cho ta nội trong ba tháng phải tìm ra Phân Thủy Châu.
Hôm nay đã đến hạn kỳ, nếu như không tìm được chắc chắn sẽ bị Bảo Chủ
trách phạt. Bây giờ nếu để cho hắn đi há không phải thả hổ về rừng, sau
này khó có cơ hội mà gặp lại. Chi bằng ta cứ thí mạng để bắt hắn phải
giao ra, không chừng may mắn mà lấy lại được.
- Đứng lại!
Châu Hồng nghĩ đến lập tức hét lên một tiếng ngăn bước của Tần Lãm Phong, hắn lại quát:
- Tần Thiếu hiệp, Châu mỗ đã hết hạn kỳ. Nếu không tìm được bảo vật, thì sẽ dẫn đến kết cục bi thảm không thể nào tưởng tượng được, các hạ cũng
đừng nên bức hổ vào chân tường!
- Hóa tử ta chỉ nghe qua “bức chó vào chân tường” chứa chưa từng nghe qua bức hổ vào chân tường.
Tần Lãm Phong nghe câu nói của Châu Hồng có vẻ nghiêm trọng đang muốn
định hỏi lại, bất ngờ bị nhòa tan bởi thanh âm của lão ăn mày. Ngước mắt nhìn, chỉ thấy lão ăn mày đang ngồi trên đầu một tảng đá trong Giáng Ma Thạch, tay trái cầm cái đùi gà, tay phải cầm bầu rượu, đang ăn uống có
vẻ ngon lành.
Châu Hồng thấy quang cảnh này tức giận quát:
- Châu mỗ đang nói chuyện, làm gì đến phiên lão ăn mày thúi ngươi xen vào? Lão Hóa Tử miệng nhồm nhoàm đáp:
- Châu tổng quản! Đừng ở đó mà nhát ma nhát quỷ! Người đời thường nói,
sướng nhất là tự do, Lão Hóa Tử ta thấy ngươi nên rời khỏi nhà họ Đồng,
phiêu bạt giang hồ, tứ hải là nhà, xem ra còn hơn cả tình cảnh hiện nay
của ngươi.
Châu Hồng bị lão nói trúng tim, không dám thừa nhận, vội quát:
- Ai tin được lời ngươi, Châu mỗ sao lại có chuyện tiến thoái lưỡng nan? Lão Hóa Tử quẳng miếng xương giấu trong tay ra xa rồi đáp:
- Ngươi còn giả bộ! Nói ra chỉ sự ngươi không biết giấu mặt vào đâu.
- Cái gì mà không biết giấu mặt vào đâu, ngươi thử nói.
- Được!
Lão Hóa Tử dắt bình rượu vào sau lưng tiếp tục hỏi:
- Châu tổng quản! Ngươi muốn lấy báu vật trong tay tiểu tử này, hồ đồ đi làm tay sai cho ngươi ta phải không?
- Đừng nhiều lời, trong đại sảnh của bổn bảo còn để lại bút tích của gã, lẽ nào gã lại bị oan ức.
- Tiểu tử này lúc này chỉ mới một chiêu đã khiến ngươi do dự không dám xuất thủ phải không?
- Cái đó thì chưa chắc.
- Cái gì mà chưa chắc, quả thật giọng điệu tiểu tốt. Ngừng một chút lại nói:
- Tiến, không bắt được hắn giao ra bảo lại, lui không biết làm sao ăn
nói với bảo chủ của ngươi, có phải là đang lâm vào thế tiến thoái lưỡng
nan không!
Châu tổng quản cực chẳng đã phải lên tiếng:
- Châu mỗ không tin là ép không nổi hắn giao ra bảo vật.
Lão Hóa Tử “ha ha” phá lên cười mặt quay sang phía Tần Lãm Phong vẻ trêu chọc nói:
- Xú Tiểu Tử, nghe rõ chưa Châu Tổng quản đây có ý không phục ngươi! Tần Lãm Phong quay đầu nói với Châu Hồng:
- Sao? Tiền bối đây nếu như chưa chịu thua, tại hạ cũng xin được thỉnh
giáo, bằng không tại hạ thân có trọng trách, cũng cáo biệt.
Châu Hồng thấy hai người họ kẻ đối đáp cố ý chọc mình, nộ khí xung thiên:
- Hai người đừng ở đó ăn hiếp người, Châu mỗ hôm nay dù cho đá ngọc tan cũng phải bán mạng với hai người.
Nói xong thò tay ra sau lưng rút cái...
“Rảng!” một chuỗi, lóe lên màu kim khí, tay lão đã cầm một cây giới đao kỳ dị, Cửu Hoàn Kim Đao.
Châu Hồng bước lên trước nói:
- Cửu Hoàn Kim Đao của Châu Hồng tuy không phải chặt sắt chém đá, nhưng
sắc bén không kém, thế nhưng Tần Lãm Phong cũng yên tâm, Châu mỗ đây
không phải dùng binh khí hiếp đáp ngươi đâu.
Tần Lãm Phong đáp:
- Châu tổng quản cứ việc thi triển đao pháp, tại hạ đây sẵn sàng bồi tiếp.
- Lão Hóa Tử, ngươi nói câu này có khác chi là lão hòa thượng chứ, lừa sói đầu, rõ ngu?
Tần Lãm Phong nghe tới đây mới chợt tỉnh ngộ, hiểu được ẩn ý của Châu
Hồng, hắn có ý là sợ cây cổ kiếm sắc bén trong tay của mình.
Chỉ thấy mặt chàng hơi lộ sắc giận, trợn mắt, “xoạt!” một tiếng thanh kiếm đã nằm gọn trong bao, song chưởng giơ lên quát:
- Châu Tổng Quản nếu có ý chê cây kiếm của tại hạ đây, vậy tại hạ xin
dùng song chưởng này để lãnh giáo cao chiêu của Cửu Hoàn Kim Đao, mời!
Châu Hồng biết công phu của mình không địch lại đối phương, thấy chàng
bị mắc lừa bởi mưu kế của mình, dám cùng song chưởng để đấu với Cửu Hoàn Kim Đao, trong lòng bất giác vui sướng nghĩ thầm:
- Xú Tiểu Tử quả là ngông cuồng, ta không tin với song chưởng của ngươi
mà có thể đỡ được Cửu Cửu Bát Thập Nhất Chiêu của Cửu Hoàn Kim Đao.
Châu Hồng thấy Tần Lãm Phong ung dung thân pháp kỳ ảo vô thường, lách
khỏi bóng đao, biết được hôm nay gặp phải đại địch, lập tức chém xuống
một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân hung mãnh nhất trong Bát Thập Nhất Chiêu
của Cửu Hoàn Kim Đao. Chỉ nghe một tiếng rít bên người, Cửu Hoàn Kim Đao đã quét về phía hạ bàn của chàng.
Tần Lãm Phong thấy chiêu thức hung mãnh, thân hình huy động bốc cao tám
thước, lướt khỏi bóng đao. Đang lúc thân còn lơ tửng trên không, chàng
bèn hít một hơi vào Đan Điền, chân phải phóng ra nhắm hướng mặt Châu
Hồng.
Châu Hồng không thể ngờ được rằng đang lúc thân hình lơ lửng chàng lại
có thể hớp được chân khí, đồng thời lại có thể xuất chiêu phản công. Chỉ kịp nghĩ tới đó thì bóng cước đã phủ đến bên mặt, không dám chần chờ,
liền thối lui tám bước.
- Hay quá! Lão Hóa Tử ta hôm nay lại có tuồng hay để coi rồi.
Châu Hồng hồn phi phách tán, sao còn tâm ý đâu để nghe những lời của Lão Hóa Tử, vội định thần, vũ động Cửu Hoàn Kim Đao trong tay tiếp tục xông lên, nhắm vai chàng chém xuống.
Tần Lãm Phong quát lên một tiếng:
- Hay lắm!
Quát xong chàng lách người qua một bên, trảo thủ phóng ra chụp xuống sống đao của lão.
Châu Hồng thầm kêu khổ:
- Tên xú tiểu tử này không biết dùng chiêu thức quái dị gì lại dám chụp đao của ta, không thể để cho nó giựt được.
Nghĩ xong không dám chểnh mảng, đành thu vội đao về.
- Xú Tiểu Tử, tối nay còn có việc phải làm; đánh nhanh một chút có được không.
Tần Lãm Phong nghe đến đây, vội thay đổi chiêu thức, thân pháp như quỷ
dị bao lấy Châu Hồng. Chỉ thấy bóng chưởng của chàng như điện chớp,
xuyên qua bóng đao, vỗ xuống trước mặt Châu Hồng.
Châu Hồng thấy ánh chưởng đến nhanh như điện, chân tay luống cuống, tâm
thần hoảng loạn, nhìn đâu cũng thấy toàn bóng chưởng, muốn tránh cũng
không kịp muốn đỡ cũng không xong.
Qua tiếp năm chiêu, thân pháp của lão sẽ chậm lại, mặt toát mồ hôi đao
pháp liên tục. Lúc này hắn chỉ còn nước chống cự, không còn đủ lực để
trả đòn.
Tần Lãm Phong thấy cơ hội đã đến, không thể chậm trễ chàng chỉ vận ba thành công lực đập vào phía vai phải của hắn.
Châu Hồng bị trúng ngọn chưởng này kêu lên, bật ngửa người té phịch
xuống đất. Lão trợn mắt lướt nhìn hai mươi mấy tên thủ hạ đang đứng ở
bên ngoài quát lớn:
- Mẹ nó! Các ngươi còn đứng đó cười nữa sao chưa xông lên.
- Châu đại tổng quản, họ chỉ đến đây để diễn tuồng thôi.
Châu Hồng thấy Lão Hóa Tử đang ngồi trên Giáng Ma Thạch buông lời chế
nhạo, tức giận nghiến răng ken két, cố bò dậy xông đến quyết thí mạng
với lão.
Cái ngã vừa rồi của Châu Hồng quả là không nhẹ.
Chỉ thấy lão mới định bò dậy, đã phịch một tiếng té ngồi xuống đất, hai tay ôm lấy bụng, đau đớn rên rỉ.
Lúc này hai mươi mấy tên thuộc hạ nhà họ Đồng đã xông lên bao chặt lấy Tần Lãm Phong, một con kiến cũng khó lọt.
Tần Lãm Phong nào coi đám người này ra gì, nhưng chàng cũng không thể hạ sát hay đả thương họ.
Chỉ thấy chàng xuyên qua xuyên lại giữa chưởng phong lưỡi kiếm, trông giống chàng đang đi dạo.
Lão Hóa Tử không thể nhịn được lên tiếng thóa mạ:
- Xú Tiểu Tử, ngươi đang định cưỡi ngựa xem hoa đó hả? Hóa tử ta đang sốt ruột đây. Tần Lãm Phong vừa đánh vừa hỏi:
- Lão tiền bối, tại hạ không thể đả thương họ, lão coi có cách nào giúp tại hạ có thể đuổi được bọn chúng đi?
Nói xong chộp lấy cây binh khí gãy của hai gã đứng gần nhất liệng ra ngoài. Lão ăn mày lại hỏi:
- Xú Tiểu Tử! Ngươi lúc ở tổng đàn của Loa Sanh Bang đã dùng thủ pháp gì cắt đứt dây quần của Bát Diện Tỳ Hưu?
Tần Lãm Phong vừa đánh vừa nghĩ bất giác tỉnh ngộ lập tức đáp:
- Đó là chiêu Xuân Hoa Thổ Nhụ.
- Sao ngươi lại không sử dụng nó?
- Nhưng mà đó là chiêu kiếm!
- Rõ ngu, ngươi sao lại không biến đó thành chưởng thức mà dùng!
Tần Lãm Phong lúc này lại giựt thêm được cây kiếm gãy của đối phương,
vận lực bẻ gãy làm hai tiện tay ném ra ngoài, thi triển thân pháp vừa
đánh vừa nói:
- Nơi đây có khoảng hai mươi mấy người, sợ rằng không thể làm được? Lão Hóa Tử phì phì nói:
- Sao lại ngu quá vậy, cứ việc thử xem có được không?
Tần Lãm Phong bị Lão Hóa Tử khiêu khích bất giác tức giận, hét kêu lên
một tiếng như sấm, thân pháp đột nhiên biến đổi không ngừng, xẹt qua xẹt lại trong lưới chưởng ánh kiếm, chỉ nghe “phựt! Phựt” một chuỗi, hình
như là tiếng đứt của vải, nhìn lại vòng chiến chỉ thấy...
Hai mươi mấy tên thuộc hạ của nhà họ Đồng mặt đỏ tía tai, đang ôm lưng quần cắm đầu bỏ chạy.
- Ai da! Dây lưng của bọn chúng đã bị đứt hết rồi!
Lão Hóa Tử ngửa mặt lên trời cười ngất, lão cười sướng quá suýt chút nữa là lộn nhào trên Giáng Ma Thạch xuống, lão vừa cười vừa nói:
- Ê! Mấy tên kia, ở đây đâu có cô nương nào, sợ cái gì mà bỏ chạy chứ!
Nói xong, chưa thấy lão có cử động gì, thân hình đã đáp xuống mặt đất bước xuống trước mặt Châu Hồng nói:
- Châu tổng quản, các hạ cũng nên về thì hơn. Tần Lãm Phong phụ họa nói:
- Châu tổng quản, tại hạ đây nam nhi đại trượng phu đầu đội trời chân
đạp đất, tại hạ đã nói những chuyện đó không phải tại hạ làm là không
phải. Mong các hạ đừng cố chấp hay mau đi truy tìm tung tích của hung
thủ sau này là bạn hay là thù tùy các hạ quyết định.
Châu Hồng bò dậy trợn mắt tức giận nhìn hai người nói:
- Đừng nhiều lời, Châu mỗ hôm nay còn sống nhất định sẽ nhớ nỗi nhục này. Nói xong lảo đảo bước đi.
Tần Lãm Phong thở dài một tiếng:
- Lão tiền bối, vãn bối cứ bị những hàm oan này đeo bám mãi, đi đến đâu cũng bị người ta khinh bỉ...
Lão Hóa Tử không đợi cho chàng nói hết cướp lời nói:
- Chuyện nhỏ mà không nhịn được, sao có thể làm được việc lớn, sau này
nhất định sẽ có ngày được minh oan, còn bây giờ ngươi phải ráng nhịn một chút.
Tần Lãm Phong lộ vẻ mặt âu sầu đáp:
- Vãn bối đi đâu cũng bị ngươi truy sát. Người khác thì không sao, duy
có Phong Tăng sư bá và sư muội hai người, vãn bối quả thật không tiện
đối phó.
- Vì sao?
- Vãn bối không dám ứng chiến với hai người họ. Lão Hóa Tử tức khí giậm chân một cái quát lớn:
- Cái lão Phong hòa thượng này, từ sáng tới tối điên điên khùng khùng
không biết phân biệt phải trái. Lần sau nếu có gặp phải lão ta, nếu lão
vẫn có thái độ như cũ, Hóa Tử này sẽ đối phó giúp ngươi.
Lão ngừng một chút hơi liếc Tần Lãm Phong rồi tiếp:
- Nhưng còn ả nha đầu ái nữ của Kiếm Truy Hồn, Lão Hóa Tử cũng không làm sao để đối phó.
Tần Lãm Phong đáp:
- Lão tiền bối, đừng vì chuyện các hạ mà làm tổn thương hòa khí với Phong bá bá. Lão Hóa Tử trợn mắt quát lớn:
- Hòa khí cái con khỉ! Hắn đối với ngươi vô tình, thì ta đối với hắn vô nghĩa. Nói xong ngửa mặt nhìn trời, hỏi:
- Trời đã tối rồi, ngươi không phải nói tối nay muốn đi gặp ả nha đầu kia hay sao?
- Tại hạ rất muốn.
- Đợi qua một canh giờ nữa, thì mới đi được. Tần Lãm Phong mở miệng hỏi tiếp:
- Lão tiền bối có biết tối mai có bao nhiêu người đến tranh đoạt Đà Long Đảm hay không?
Lão Hóa Tử đáp:
- À! Ngươi không hỏi ta suýt nữa quên không nói cho ngươi biết. Nói đến đây, lão ngừng một chút có vẻ suy nghĩ rồi tiếp:
- Theo Lão Hóa Tử biết được thì Côn Luân phái, Nga Mi phái, Đông Hải Bồng Lai Đảo cũng...
Tần Lãm Phong cướp lời hỏi:
- Hoàng Y Thiếu Nữ của Đông Hải Bồng Lai Đảo công lực như thế nào? Lão Hóa Tử lắc lắc đầu đáp:
- Ta cũng không dám nói, nhưng mà những kẻ đến đây đều có ý không thiện.
- Tại hạ có thể nói nàng chính là kình địch trong lần gặp gỡ này.
- Tối mai nếu ngươi ra tay đấu với ả nhớ cũng đừng đả thương nó. Nếu như không Lão Hóa Tử này cũng không biết làm sao nói với cha của ả.
- Tất nhiên rồi.
- Lão Hóa Tử ta hiện đang có việc, nay có lẽ cũng đi thăm nó.
Nói xong, không đợi Tần Lãm Phong trả lời, thân lão khẽ lay động, chớp mắt đã khuất sau góc núi.
Tần Lãm Phong thấy trời hãy còn sớm, lòng nghĩ thầm, nay đã đến núi
Thanh Thành cũng phải tham quan một chuyến phong cảnh tuyệt mỹ nơi đây.
Nghĩ xong chàng thả bước nhè nhẹ, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật ở hai bên.
Chỉ thấy nơi đây núi đồi trùng điệp, đỉnh núi chìm khuất trong mây mù,
suối nước xanh biếc một màu, thanh cao u nhã, ánh tà dương nhuộm đỏ
những đám mây ở phía chân trời, khiến chàng cảm giác như đang lạc vào
cõi hư vô.
Không bao lâu Tần Lãm Phong đến trước một ngọn núi bị nứt tạo thành một
cái khe lớn ở chính giữa, sắc đỏ màu huyết dụ phát ra từ khe núi này,
khiến chàng cảm thấy kỳ lạ!
Chàng đang định đến gần để xem, đột nhiên nghe thấy tiếng người phát ra
từ trong khe núi, nhưng vì khoảng cách quá xa không nghe được rõ ràng.
Chàng vội bắn người về phía trước, thanh âm lúc này đã rõ ràng hơn.
- Lưu hộ pháp, ngươi có biết ngọn núi trước mặt có tên là gì không? Lại nghe thấy tiếng của một hán tử trung niên:
- Nghe đâu ngọn núi này có tên là Trịch Bút Tàu.
- Còn sắc đỏ trong khe núi ở đâu mà có.
- Tương truyền lúc Trương Thiền Sư đi Bàng Yên, yêu quái núp ở núi này.
Trương Thiền Sư nắm bút thần, miệng niệm khẩu khuyết, điểm xuống một
cái, chỉ nghe một tiếng trời long đất lở, yêu quái nát thây, ngọn núi
này cũng vì thế mà chẻ ra làm đôi.
- Nói như vậy, cái tên Trịch Bút Tàu cũng từ đó mà ra?
- Không sai, nghe đâu sắc đỏ trong khe cũng do thần bút của Trương Thiền Sư. Hán tử thứ ba lên tiếng:
- Đừng nhiều lời nữa, hãy mau đi đi.
Lúc này lại vang lên thanh âm của hán tử thứ tư:
- Đúng! Lúc nãy Quận Chúa vừa phái Kim Diện Bà Bà tới, nhất định là có chuyện gì, hãy mau đến đó.
Nghe những lời nói này, không cần hỏi cũng biết bốn người này nhất định
là người Tứ Đông Hải Bồng Lai Đảo, họ chính là Tứ Đại Hộ Pháp mà lúc
trong động bốn thiếu nữ áo xanh đã từng nói qua.
Tần Lãm Phong thấy họ sắp ra khỏi khe núi, sợ rằng bị họ phát hiện sẽ lôi thôi, chàng quay đầu định phóng đi.
- Đứng lại!
Sợ ma lại gặp ma, Tần Lãm Phong không muốn bị người phát hiện, không ngờ, lại bị người kêu lại, chàng quay đầu lại nhìn...
Chỉ thấy trước mặt có bốn hán tử trung niên, tướng mạo đường đường, xếp
theo hình chữ nhất, người nào cũng lưng hổ mình gấu, khí vũ oai phong
đang nhắm chỗ mình bước lại.
Tần Lãm Phong đợi bốn người đứng yên rồi mới lên tiếng:
- Bốn vị đây kêu tại hạ chắc có việc gì định chỉ giáo?
Một trong bốn người bước lên trước, mặt lộ tinh quang nhìn chàng từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi:
- Các hạ sao lại có hành động mờ ám trông thấy chúng ta đã vội bỏ chạy? Tần Lãm Phong hỏi lại:
- Tôn giá xuất ngôn cũng lên giữ ý một chút.
- Sao phải giữ ý?
Tần Lãm Phong vẫn giữ thái độ hòa nhã nói:
- Danh sơn núi đẹp, cảnh sắc như vậy không thể khiến người tán thưởng
cất bước du ngoạn, sao lại nói là hành động mờ ám. Các hạ có phải quá
coi thường người hay không?
Một hán tử khác tiến lên ngăn người vừa mắng nói:
- Tào hộ pháp, Quận Chúa đang có việc cần, chúng ta không nên nhiều lời
với hắn! Tào hộ pháp bị ngăn lại, “hừ!” một tiếng, hướng về phía Tần Lãm Phong nói:
- Không phải Quận Chúa nhà ta có việc cần, bổn tọa nhất định sẽ dậy cho ngươi một bài học.
Tần Lãm Phong cười nhạt đáp:
- Nếu như cô nương áo vàng có mặt ở đây, cũng không đến nỗi nói chuyện vô lý như vậy!
Câu nói này không chỉ chọc tức lao họ Tào mà cũng khiến một trong ba hán tử lại như bị thọc tiết, đang định xông lên đá. Gã họ Tào dùng tay ngăn lại, quay mặt về hướng Tần Lãm Phong hỏi:
- Nghe lời các hạ đây hình như có quen biết với Quận Chúa nhà ta? Tần Lãm Phong gật gật đầu đáp:
- Cũng có duyên gặp mặt qua.
- Tào hộ pháp, đừng nghe lời của gã. Quận Chúa nhà ta lần đầu tiên tới Thanh Thành sao lại quen biết một gã xấu xí như vậy!
Tần Lãm Phong trợn mắt nhìn gã, vừa nói đang muốn lên tiếng phản kích,
bỗng nhiên thấy một đám mây đen từ hướng đông bay lại, lúc bay đến chỗ
này, vỗ cánh phành phạch mấy cái rồi tiếp tục bay đi.
Tào Hộ Pháp quay nói với ba người kia:
- Quận Chúa đã hai lần phái Kim Diện Bà Bà thúc giục, chúng ta đi thôi...
Nói xong bỏ mặc Tần Lãm Phong đứng trớ một mình rồi cùng ba người đồng hành phóng đi, chớp mắt đã mất hút sau vách núi.
Tần Lãm Phong ngửa mặt nhìn trời thấy mặt trời đã khuất, cũng vội vã lên đường. Chàng vừa đi vừa mường tượng những sự việc đã xảy ra, nhớ lại
lúc tại Sơn Thần Miếu ở Giang Nam bị trúng kế điệu hổ ly sơn của người.
Sư muội bị bắt mất, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy. Nay đã biết được tung tích của nàng, lại sắp đến lúc được gặp nàng, trong lòng bất giác sung
sướng vạn phần.
Nhưng chàng lại nghĩ đến mình trước mắt vẫn bị mọi người ngộ nhận là ác
đồ, thân như lọt vào vũng bùn, không biết đến chừng nào mới rửa sạch
được, bất giác lại buồn bã.
Tần Lãm Phong vừa đi vừa nghĩ thầm:
- Hôm nay đã vừa tròn ba tháng kể ngày ân sư bị sát hại, vẫn chưa có
chút gì tung tích hung thủ, làm sao điều tra đây? Trong lúc chưa phát
giác được hung thủ là ai, sư muội liệu có đối xử với ta như trước hay
không?... Không được! Ta tuyệt đối không thể gặp mặt nàng! Tình hình
trước mắt chỉ có thể trộm nhìn nàng mà thôi, để tránh cho nàng khỏi phải tức giận khi nhìn thấy mình!
Nghĩ xong, chàng quyết định tối nay sẽ đến Ma Cô Trì để nhìn trộm nàng, thỏa mãn nỗi nhớ nhung trong ba tháng qua.
Một lúc sau Tần Lãm Phong đã đến bên một cái hồ, đường kính khoảng hai
ba trượng, làn nước xanh phản chiếu dưới ánh trăng, thoát ra vô số ánh
bạc.
Tần Lãm Phong thấy thế nghĩ thầm:
- Lẽ nào đây lại là Ma Cô Trì?
Tần Lãm Phong đưa mắt nhìn khắp chung quanh một lượt, chỉ thấy ngoại trừ cái hồ do sông suối từ trên núi đổ xuống tạo thành, tuyệt nhiên không
thấy bóng dáng của một cái hồ nào khác, đành phải đứng ở đây để chờ xem
diễn biến tiếp theo.
Gió thu nhè nhẹ lay động những thân cây ở gần đó phát ra những tiếng xào xạc.
Chàng đưa mắt về phía bên phải cách khoảng mười trượng thấy có một đám
thông lớn, tiếng xào xạc vừa rồi cũng chính là do những cây này phát ra, thấy thế chàng bèn nghĩ thầm:
- Không bằng ta hãy tạm thời núp vào đám cây đó để chờ xem động tĩnh. Nghĩ xong chàng lộn người búng về phía những thân cây đó.
Lúc thân người chàng còn đang lơ lửng trên không chân sắp sửa đáp xuống
một cành thông lớn, bất chợt nhìn thấy trong đám lá thông rậm rạp hiện
ra một bộ mặt quái dị.
Chỉ thấy đôi mày xếch cặp mắt lên tức giận nhìn mình, nơi cái miệng đỏ khè như máu, phát ra tiếng rít nhỏ:
- Cút đi!
Tần Lãm Phong giật mình toàn thân toát mồ hôi vội dùng Thiên Cân Trụy đáp xuống mặt đất.
Quái nhân trên cành cây vẫn rít khẽ:
- Mau cút đi, ngươi nếu phá hỏng việc tốt của lão phu thì lão phu sẽ lóc thịt ngươi đó. Tần Lãm Phong cứ tưởng khuôn mặt quái dị trên cây là của ma quỷ, tai nghe thấy tiếng nói mới biết là người, đang định lên tiếng
thóa mạ, nhưng lại nghĩ ráng nhịn một chút thì hơn, nếu như sinh chuyện
lúc này há không phải là hỏng việc.
Nghĩ xong, không nói nửa lời, vù một tiếng, đã phóng sang thân cây bên
cạnh... Đang lúc xuất kỳ bất ý, vai trái đã bị chộp trúng, kéo mạnh vào
trong.
Chàng đang muốn xuất chiêu phản hồi, chợt nghe bên tai vang lên âm thanh quen thuộc:
- Xú Tiểu Tử ngươi mới đến hả! Tối hôm nay có rất nhiều người đến tham dự đại hội đó.
Tần Lãm Phong quay đầu lại nhìn thấy chính là Lão Hóa Tử, mới trấn tĩnh hỏi:
- Có bao nhiêu người?
Lão Hóa Tử chỉ vào những cây thông bên cạnh trả lời:
- Trên những cây kia đều có người núp đó. Tần Lãm Phong kinh ngạc hỏi tiếp:
- Đà Long Đảm không phải xuất hiện vào tối nay, những người này đến đây làm gì? Lão Hóa Tử “hừ!” một tiếng đáp:
- Tin tức trên giang hồ quả thật lộn xộn, tối hôm nay chính là lúc Đà Long xuất hiện.
- Lão tiền bối làm sao lão biết được?
- Lão Hóa Tử ta lúc nãy tình cờ nghe được tin này, nếu như không thì tai họa rồi.
- À! Tần Lãm Phong hỏi tiếp:
- Lão tiền bối, lão có biết những người có mặt tối nay là những nhân vật nào trong võ lâm hay không?
Lão Hóa Tử không còn kiên nhẫn được nữa khẽ quát:
- Đồ ngu, ta làm sao có thể đi kiểm tra từng cây một, làm sao biết được chúng là những nhân vật nào?
Tần Lãm Phong đưa tay chỉ về phía cành cây lớn, đang có quái nhân lúc nãy ẩn núp nói tiếp:
- Trên cây kia có một quái nhân đang núp, lúc nãy đã hù dọa đuổi tại hạ, tiền bối sẽ biết lão là ai hay không?
- Chính lão.
- Hóa Tử ta cũng biết lão, chập tối nay lúc ở dưới núi đã thấy qua?
- Nhưng lão là ai?
- Lão ta là...
Nói đến đầy hừ nhẹ một tiếng, chỉ về phía xa xa nói với Tần Lãm Phong:
- Xú Tiểu Tử người nhìn xem ai đang đến kia.
Tần Lãm Phong đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của lão...
Chỉ thấy xa xa cách chỗ chàng khoảng ba mươi trượng xuất hiện hai bóng
người, dựa vào ánh trăng có thể nhận ra người đi đầu là một đạo cô trung niên theo sau bà ta chính là người sư muội ngày đêm mong nhớ, Đường
Hiểu Văn, hai người đang tiến lại hồ nước.
Tần Lãm Phong trông thấy cảnh đó, bất giác rơi lệ, khí huyết rộn rạo
trong thân, chỉ mong có thể lập tức nhảy ra trước mặt nàng, kêu lên một
tiếng sư muội để thỏa lòng mong nhớ.
Lão Hóa Tử vội kéo chàng lại khẽ quát:
- Xú Tiểu Tử, bình tĩnh, ngươi không thể xuất hiện trước mặt nàng bây giờ, nếu như không sẽ hư việc đó?
Tần Lãm Phong giơ tay áo để lau nước mắt trấn tĩnh lại đáp khẽ: “Phải” rồi lại hỏi:
- Tiền bối người trước mặt có phải Diệu Thường Đạo Cô?
- Chính phải!
Lão Hóa Tử vỗ vỗ vai chàng rồi cả hai cùng quay mặt nhìn ra phía ngoài...
Chỉ thấy hai người lúc nãy đi đến bên cạnh Ma Cô Trì, đưa mắt nhìn khắp
chung quanh một lượt, Diệu Thường Đạo Cô buột miệng cười, quay lại phía
Đường Hiểu Văn:
- Văn Nhi! Phong hòa thượng cùng với người sư huynh tuấn tú của con sao
giờ này vẫn chưa thấy đến? Sự việc hôm nay quả không đơn giản!