Hoàng Y Thiếu Nữ thấy nàng nói ra nơi ẩn náu của Huyền Hư Pháp Sư, trong lòng mừng rỡ, lại thấy Mã Y Sa lanh lợi đáng yêu, nên
thò tay vào bọc lấy một miếng hàn ngọc đặt vào tay nàng nói:
- Mã Y Sa, đa tạ cô nương, miếng ngọc này xin tặng cô nương làm vật kỷ niệm, nếu có duyên sau này chúng ta sẽ gặp lại.
Đầu tiên Mã Y Sa không chịu nhận, Hoàng Y Thiếu Nữ sau mấy lần nài ép, nàng đành nhận lấy và lên tiếng cảm tạ.
Hoàng Y Thiếu Nữ cười và vẫy tay chào rồi cùng Tần Lãm Phong lên ngựa nhằm hướng Dã Nhân Sơn phóng đi.
Muốn đến Dã Nhân Sơn phải xuyên qua một khu rừng rậm, cây cối trong rừng cành lá xum xuê, ánh sáng chiếu vào yếu ớt, cỏ hoang mọc đầy lối đi,
không khí u uất, vô vàn độc trùng, mãnh thú, khiến người mới nhìn đã sợ, ngay cả những người có võ công không kém, cũng không dám đường đột chui vào.
Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ đi đến bên bìa rừng, cột ngựa vào một
thân cây lớn. Tần Lãm Phong đưa mắt nhìn rừng cây, rút cổ kiếm ra cầm
nơi tay, khẽ lên tiếng:
- Thanh muội, chúng ta đi!
Chàng dứt lời, tiến vào trong rừng.
Hoàng Y Thiếu Nữ nắm chặt lấy tay trái của chàng bước theo phía sau...
Bỗng một loạt tiếng kêu quái dị vang lên, khiến người nghe rùng mình rợn gáy!
Tiếp theo là tiếng vỗ cánh phành phạch lướt qua đầu hai người, khiến
Hoàng Y Thiếu Nữ thất kinh hét lên núp vội vào rau lưng Tần Lãm Phong,
không dám đưa mắt nhìn.
Tần Lãm Phong vỗ nhẹ vào vai nàng rồi nói:
- Thanh muội đừng sợ, đó chỉ là mấy con chim ăn đêm thôi!
- Phong ca, muội vẫn còn sợ đây nè!
Hoàng Y Thiếu Nữ nói xong, mặt ngọc hiện lên nỗi khiếp sợ và hổ thẹn, xen lẫn nhau rồi lại ép người vào ngực Tần Lãm Phong.
Tần Lãm Phong nghĩ thầm:
- Quái, Thanh muội đã trải qua bao nhiêu sóng gió, hôm nay sao lại sợ lũ súc sinh này đến vậy...
Chàng nghĩ xong lại vỗ về an ủi nàng bước tiếp vào trong.
- Ngốc ơi, bây giờ thì không sợ nữa rồi.
Hoàng Y Thiếu Nữ sau khi hết sợ, cảm thấy hổ thẹn, mắt phụng khẽ lướt nhìn chàng lẩm bẩm.
Thực ra thì Tần Lãm Phong không hiểu được tính nết của phụ nữ, ngượng ngùng rồi nói vẻ hối lỗi:
- Thanh muội, vừa rồi huynh nghĩ sai cho muội rồi! Hoàng Y Thiếu Nữ không nhịn được nữa cười nói:
- Phong ca quá trung hậu thật thà, thôi chúng ta mau lên đường đi!
- Đúng đó, chúng ta hãy vượt qua khu rừng này.
Chàng dứt lời, tả thủ nắm lấy ngọc thủ của nàng, hữu thủ cầm chặt kiếm,
vừa đi vừa chém những đám cỏ hoang trước mặt để mở đường.
Bỗng một con mãng xà hoa, thân hình lớn như một thân cây nhỏ, phóng ra chặn ngang trước mặt.
Con mãng xà này, không biết dài đến đâu, đầu và đuôi bị đám cỏ dại che
khuất, chỉ chừa lại khúc giữa dài khoảng bảy, tám thước, vừa vặn chắn
mất lối đi.
- Phong ca, giết nó đi!
- Được!
Tần Lãm Phong dứt lời, trường kiếm trong tay đưa lên, khí lạnh rợn
người, nhằm tấm thân trước mặt của con mãng xà, vận lực chém một nhát.
- Phựt, một tiếng, luồng ánh sáng xanh vừa tắt, máu tươi đã bắt tung
tóe. Con mãng xà đau đớn, rít lên thảm thiết khiến người nghe cũng phát
hoảng.
Tuy nó bị trường kiếm chặt đứt làm hai khúc nhưng lúc sắp chết, cũng cố
gắng giãy giụa khiến hai khúc đầu và đuôi bật cao năm thước “rào, rào”
cuồng phong nối lên, cây cối rung ring, lá rụng sào sạt, trong phạm vi
ba trượng cỏ hoang lại bị con mãng xà dày xéo nát bầy, lát sau lại lặng
yên trở lại.
Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ đưa tay bịt miệng bởi mùi máu tanh bốc lên rồi bước tiếp vào trong...
- Phong ca...!
Hai người đang đi, bỗng Hoàng Y Thiếu Nữ thét lên, Tần Lãm Phong vội quay đầu lại nhìn...
Chỉ thấy Hoàng Y Thiếu Nữ bị một cây rừng gần đó cuốn lấy thân hình,
càng cuốn càng chặt, công lực của nàng cao như vậy, cũng không sao thoát thân được.
Tần Lãm Phong chợt nhớ đến đã từng nghe nói có một loài cây ăn thịt
người, tuy chưa từng thấy qua, nhưng trông cảnh tượng này, cũng đoán đây là loại cây đó.
Trong chớp mắt, Hoàng Y Thiếu Nữ sắc mặt đã lộ vẻ tái xanh.
Tần Lãm Phong không dám chậm trễ, vũ lộng trường kiếm, nhằm ngay thân cây nọ chém một nhát.
Thân cây đứt gọn, những cái cành cây ăn thịt người liền rời ra, Hoàng Y
Thiếu Nữ như rồng thoát lưới, phóng đến gục vào ngực Tần Lãm Phong, nét
khiếp đảm còn chưa hết trên khuôn mặt.
Tần Lãm Phong vội vỗ về an ủi rồi hai người tiếp tục đi như vậy trong
khu rừng đầy rẫy những cạm bẫy, chướng khí cuối cùng đã ra khỏi rừng.
Cách rừng không đầy năm dặm, chính Dã Nhân Sơn, Tần Lãm Phong đưa mắt nhìn lên tiếng hỏi:
- Thanh muội, chúng ta dùng phương pháp gì để bái kiến Huyền Hư Pháp Sư cho hợp lý? Hoàng Y Thiếu Nữ chớp mắt đáp:
- Chúng ta và lão trước nay không có quan hệ, lại đến xin hai tiền Long
Não, cái mà lão quý như tính mạng của lão, chuyện này sợ khó mà thực
hiện được, để sau khi gặp lão rồi, sẽ tùy có mà hành động.
Tần Lãm Phong gật đầu nói:
- Huynh cũng nghĩ như vậy, nhưng Thanh muội hãy nhớ lấy một điểm, bất
luật thế nào cũng không được động thủ với lão, để tránh khỏi mang tiếng
cướp đoạt.
Hoàng Y Thiếu Nữ hỏi:
- Rủi lão cố chấp không chịu cho, có phải uổng một chuyến đi Miêu Cương hay không?
- Long Não là vật của người ta, cho hay không là tùy ở người, cũng phải tùy vào mạng số của Đường sư muội quyết định.
Chàng dứt lời, nắm lấy tay nàng, thi triển thân pháp như điện xẹt, nhằm đỉnh núi phóng đi.
Hai người vừa lên đến đỉnh núi, đột nghe tiếng quát như chuông, ngăn lại, liền dừng bước đưa mắt nhìn...
Trước mặt là hai cái bóng thanh y, nhìn kỹ lại chính là hai đồng tử
khoảng mười hai đến mười ba tuổi, mày thanh mắt tú, răng trắng môi đỏ,
chẳng khác nào Phan An cái thế, người ở bên trái lên tiếng hỏi:
- Nhị vị có việc gì mà đường đột lên núi? Tần Lãm Phong khoanh tay hành lễ lại nói:
- Xin hỏi nhị vị tiểu ca, Huyền Hư Pháp Sư có phải đang ở trong núi?
- Các hạ hỏi việc này làm gì?
Tần Lãm Phong đưa tay chỉ Hoàng Y Thiếu Nữ ở bên cạnh nói:
- Hai người tại hạ đây mới từ Trung Nguyên đến, bởi vì có việc cần thỉnh cầu, muốn nhờ đến nhị vị tiểu ca thông báo cho Huyền Hư Pháp Sư được
biết.
Hai Thanh Y Đồng Tử mắt sáng như sao, nghe đến đây, đưa mắt nhìn Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ dò xét một lượt, Thanh Y Đồng Tử phía bên
trái lên tiếng:
- Gia sư từ trước đến giờ không tiếp người ngoài, có việc cứ thông báo cho hai chúng ta, rồi sẽ bẩm báo cho gia sư sau.
Tần Lãm Phong hơi chút giận, cố cười nói:
- Việc Tại hạ thỉnh cầu đây, tất yến kiến Huyền Hư Pháp Sư mới có thể
nói được, nếu hai vi tiểu ca đây có ý giúp đỡ, tại hạ xin cảm tạ.
Thanh Y Đồng Tử phía bên phải không nhịn được, xen vào quát:
- Ta đã nói gia sư không tiếp người ngoài là không tiếp, hay người mau rời khỏi núi đi, đừng nhiều lời nữa.
Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ nghe đến đây, trong lòng không vui,
nhưng vì đến cầu xin người ta, nên đành nuốt giận định mở miệng nói
tiếp...
Thanh Y Đồng Tử phía bên trái lại lên tiếng:
- Nhị vị xin chớ trách, những lời vừa rồi của sư đệ tuy hơi lỗ mãng,
nhưng sự thật là như vậy. Nếu hai chúng tôi mạo muội bẩm báo sư phụ, sư
phụ không những không tiếp mà còn quở trách đã làm phiền người, theo tại hạ nghĩ, nhị vị có việc gì cứ thông báo cho bọn chúng tôi được rõ, nếu
không cũng khó mà giúp đỡ cho hai vị.
Hoàng Y Thiếu Nữ vội lên tiếng:
- Tiểu ca đây có điều chưa biết, hai chúng tôi đã lặn lội ngàn dặm đến
đây, muốn thỉnh xin Huyền Hư Pháp Sư một hoàn dược, cho nên không gặp
Huyền Hư Pháp Sư thì không giải quyết được, xin hai vị thông cảm cho.
Thanh Y Đồng Tử phía trái lại hỏi:
- Không biết các hạ muốn xin hoàn dược gì nơi gia sư?
- Long Não!
Thanh Y Đồng Tử nghe đến đây, sửng người, há hốc miệng không nói lên
lời. Thanh Y Đồng Tử phía phải tánh tình nóng nảy, cướp lời nói:
- Các hạ quả thực nằm mơ rồi, hai ngày nay gia sư đang thiếu một vật,
nên chưa luyện thành Cửu Truyền Khu Dịch tán, mắt thấy ngàn vạn lê dân
bá tánh Miêu Cương đang mắc phải Hàn Chấn Ôn Dịch mà chết, như nhà không người. Các hạ trái lại muốn lấy Long Não quý hơn mạng của gia sư, có
phải không biết điều hay không?
Tần Lãm Phong nghĩ thầm:
- Sư muội quả thật mạng khổ, khi không lại gặp ngay tai kiếp này.
Hoàng Y Thiếu Nữ đứng bên cạnh lòng nóng như lửa đốt, vì biết tánh của
Tần Lãm Phong quyết không ỷ thế hiếp cô, không bao giờ dùng sức cướp
đoạt, nên chỉ đứng một bên không dám mở miệng.
Tần Lãm Phong mặt như đưa đám, nói thầm:
- Sư muội trúng độc việc tuy quan trọng, nhưng tánh mạng của hàng vạn lê dân bá tánh cũng không phải là truyện nhỏ, Huyền Hư Pháp Sư đang bận
rộn, ta không nên quấy rầy ông nữa. Không bằng trở về tìm biện pháp khác mới được.
Nghĩ xong chàng mặt mày thểu não, quay về phía Hoàng Y Thiếu Nữ nói:
- Sư muội, chúng ta về thôi!
Tần Lãm Phong vòng tay bái biệt nói:
- Chúng tôi đã đến quấy nhiễu tiên sơn, mong hai vị tiểu ca bỏ qua cho, tại hạ xin cáo biệt.
Dứt lời chàng quay đầu bước đi.
Bỗng chàng nhớ đến bá tánh ở Miêu Cương, chết rất thê thảm, cảnh tượng
này khiến chàng động lòng trắc ẩn, liền quay lại hỏi hai vị Thanh Y Đồng Tử:
- Xin hỏi nhị vị tiểu ca, Huyền Hư Pháp Sư muôn cứu ngàn vạn sinh linh
của bá tánh Miêu Cương, nhưng còn thiếu một vật, nên chưa thể luyện
thành Cửu Truyền Khu Dịch Thần Tán?
Thanh y bên trái gật đầu đáp:
- Không sai.
Tần Lãm Phong lại tiếp:
- Tiểu ca đây có thể cho biết tên của thuốc đó, tai hạ tuy ngu đần, nhưng có thế giúp được chưa biết chừng!
Thanh Y Đồng Tử bên phải trề môi nói:
- Sao? Các hạ xin thuốc không được lại muốn tặng thuốc, tai hạ thấy...
- Sư đệ không nên nói vậy, bất luận người ta làm được hay không, nhưng đã có ý tốt chúng ta không được làm khó dễ họ.
Thanh Y Đồng Tử bên trái quát mắng xong, quay về phía Tần Lãm Phong nói:
- Công tử không biết, gia sư đang cần loại tiên dược đan chính là vật có nhiệt hỏa cao, chỉ có Hỏa Linh Chi của Đông Hải mới có thuộc tính này,
nhưng mà Hỏa Linh Chi bị khô héo hết, nên gia sư đang buồn rầu không
biết làm cách nào?
- A!...
Tần Lãm Phong kinh ngạc thốt lên một tiếng, chợt nhớ tới một vật, bèn thò tay vào trong bọc móc ra nói:
- Đây là một khúc xương đầu của con quái thủ canh giữ Hỏa Linh Chi, Tại
hạ lượm được gần miệng núi lửa nơi Đông Hải. Tại hạ tự nghĩ vật này ở đó rất lâu mà không bị hủy, tất có chỗ ảo diệu. Để cứu sống muôn sinh linh nơi Miêu Cương, tại hạ nguyện đem vật này cho Huyền Hư Pháp Sư, biết
đâu có tác dụng không chừng.
Hoàng Y Thiếu Nữ khẽ lên tiếng nhắc nhở:
- Phong ca, khúc xương này là dùng cho Đường tỷ tỷ, huynh sao dễ dàng cho người như vậy.
Tần Lãm Phong nghiêm sắc mặt nói:
- Thanh muội nói phải, nhưng vì muôn vạn sinh linh bá tánh, huynh không
thể thấy mà không cứu, còn bệnh tình của Đường muội phải đành tìm phương thức khác vậy.
Dứt lời chàng đưa khúc xương cho Thanh Y phía bên trái, Thanh Y Đồng Tử giơ tay đón tiếp lấy...
Bỗng có tiếng cười chế nhạo vang lên:
- Sư huynh đừng lấy, hắn muốn dùng khúc xương vô dụng để đổi lấy Long Não của sư phụ, đừng nên để bị mắc lừa.
Thanh y nghe đến đây, bán tín bán nghi, dừng tay lại.
Tần Lãm Phong nghe thấy lời này như lửa đổ thêm dầu, tức khí bừng bừng, quay mặt về phía tiếng nói vừa rồi quát:
- Hừ! Ngươi tuổi tác còn nhỏ mà nói năng hỗn láo vậy, tại hạ thật lòng lại bị ngươi nghi ngờ, tin hay không tùy ngươi.
Chàng dứt lời, ném khúc xương xuống đất, kéo Hoàng Y Thiếu Nữ bước đi.
Hai người vừa đi, đã nghe thấy tiếng Thanh y bên trái, có ý trách móc sư đệ:
- Sư đệ, đệ không nên nhìn hình dáng mà đo lòng người, nếu khúc xương này có tác dụng, đệ không phải có lỗi với người?
- Sư huynh, khúc xương này làm gì có tác dụng gì.
- Đệ không nên nói vậy, trước mắt hãy cầm về cho sư phụ xem thử.
Hai người nói đến đây, Tần Lãm Phong cũng không thèm nghe nữa, tiếp tục xuống núi.
- Công tử xin dừng bước.
Hai người vừa xuống đến lưng chừng núi bỗng nghe sau lưng có tiếng nói,
vội nhìn lại... Chính là hai Thanh Y Đồng Tử đang hấp tấp đuổi theo
mình.
Lát sau hai Thanh Y đã đến trước mặt, Thanh Y nói năng ngang ngược lúc nãy vội quỳ xuống đất, mặt đỏ bừng, ấp úng nói:
- Công tử, vừa rồi Lân nhi có lỗi mạo phạm. Lúc trở về, gia sư biết được tức giận, bắt Lân Nhi đến đây tạ lỗi, xin công tử quay lại cho, nếu
công tử không nhận lời, Lân nhi cũng không dám trở về gặp sư phụ.
Tần Lãm Phong mới đầu ngạc nhiên, sau hiểu ra, khí giận đã biến mất, nhưng vẫn nói:
- Tiểu ca này lúc nãy không phải đã nghi ngờ tại hạ lừa gạt lấy Long Não, sao giờ lại phải lưu giữ tại hạ?
Lân Nhi nghe xong mặt đỏ như gấc, cúi đầu không đáp.
Hoàng Y Thiếu Nữ cũng thấy khó xử, đưa tay đỡ Lân Nhi dậy. Lân Nhi không chịu, nói:
- Không! Cô nương đừng làm vậy, nếu công tử Thúc Thúc không tha lỗi, Lân nhi quyết không đứng dậy.
Lân Nhi quả thật lợi hại, giọng nói tựa như ong chính, lúc lại ngọt như
đường, cứ cô nương, thúc thúc, không những Hoàng Y Thiếu Nữ nỡ lòng mà
ngay Tần Lãm Phong cũng quên sạch nỗi bực tức trong lòng.
Tần Lãm Phong cười nói:
- Mau đứng dậy đi, tại hạ tha lỗi.
Chàng nói xong, đưa tay kéo Lân Nhi đứng dậy. Thanh Y kia lại lên tiếng:
- Khúc xương công tử đã tặng, gia sư sau khi nhìn qua đã biết tuy không
bằng Hỏa Linh Chi nhưng cũng đủ để chế tạo Cửu Truyền Khu Dịch Thần Tán. Gia sư cảm kích, đã bắt hai chúng tôi đến đây nhận tội, đồng thời mời
công tử quá bước về tệ xá.
- Xin nhị vị dẫn đường cho.
Chàng dứt lời, hai đồng tử đi trước dẫn đường lên núi.
Không bao lâu đã đến trước một hang động trên đỉnh núi, xa xa trông thấy một lão nhân khoảng thất tuần, mình mặc đơn bào, râu bạc phất phơ trước ngực, đang mở miệng cười, gật đầu chào hỏi:
Tần Lãm Phong biết đây chính là Huyền Hư Pháp Sư, liền bước đến, khom lưng hành lễ nói:
- Vãn bối Tần Lãm Phong bái kiến Pháp Sư.
Hoàng Y Thiếu Nữ cũng bước lên chào hỏi. Huyền Hư Pháp Sư cười nói:
- Tần Thiếu hiệp dám xả thân cứu nạn tặng khúc xương quái thú, khiến lão phu có thể hoàn thành tâm nguyện, cứu được bá tánh Miêu Cương, lão phu
lấy làm cảm tạ vô cùng, xin đa tạ!
- Pháp sư đừng quá khách sáo, vãn bối hổ thẹn không dám nhận. Sau khi hai người giới thiệu xong. Huyền Hư Pháp Sư bèn hỏi:
- Nghe đồ đệ nói qua, Tần Thiếu hiệp muốn hai tiền Long Não không biết có mục đích gì?
Tần Lãm Phong đáp:
- Sư muội của Tại hạ bị trúng độc, phải có hai tiền Long Não mới có thể
chế được thuốc giải, Tại hạ mạo muội thỉnh cầu, xin Pháp Sư rộng lòng từ bi ban Long Não cho tại hạ, thì tại hạ và sư muội suốt đời ghi nhớ công đức của Pháp Sư, không biết Pháp Sư có ý kiến gì không?
Huyền Hư Pháp Sư cười lớn, sảng khoái nói:
- Thiếu hiệp đã dám xả thân cứu người, muôn bá tánh Miêu Cương khỏi tai
kiếp này, lão phu nào tiếc chi hai tiền Long Não, xin vào trong nghỉ
ngơi chốc lát, lão phu sẽ sai người đi lấy.
Dứt lời cùng với Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ tiến vào thạch động, lại dặn dò Kỳ Lân hai đồng tử đi lấy Long Não.
Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ tiến vào động ngồi xuống một cái bàn
tròn, Huyền Hư Pháp Sư cùng ngồi xuống hàn huyên. Một lát sau hai đồng
tử đã bưng trà và một bình ngọc nhỏ lên, cung kính dâng cho Huyền Hư
Pháp Sư.
Huyền Hư Pháp Sư tiếp lấy, đưa cho Tần Lãm Phong nói:
- Hai tiền Long Não này lão phu đã cất giữ hơn ba mươi năm, nay xin giao lại cho thiếu hiệp.
Huyền Hư Pháp Sư lại chăm chú nhìn vào mặt chàng nói:
- Lão phu có lời muốn nói với thiếu hiệp, xin thiếu hiệp đừng trách cứ. Tần Lãm Phong cười đáp:
- Vãn bối không phải người hẹp lượng xin pháp sư cứ nói. Huyền Hư Pháp Sư nghiêm sắc mặt nói:
- Lão phu thấy thiếu hiệp lông mày chau lại có vẻ u sầu, trong lòng tất có chuyện gì, không biết có thể cho lão phu biết không?
Tần Lãm Phong gật đầu đáp:
- Pháp sư hai mắt như thần, vãn bối khâm phục vô cùng, chẳng qua là... Chàng nói đến đây dừng lại, không nói tiếp nữa.
Huyền Hư Pháp Sư nói:
- Chuyện của thiếu hiệp nếu không muốn nói, lão phu cũng không tiện hỏi, nhưng chỉ cần thiếu hiệp nói ra thiếu hiệp đang bận tâm chuyện gì, lão
phu tự nghĩ có thể đoán được, xin thiếu hiệp cứ cho biết.
Tần Lãm Phong không muốn đem chuyện xấu của sư môn kể cho người ngoài, nên chỉ nói vắn tắt:
- Tại hạ trong lòng hiện giờ đang có một việc không thể giải quyết, nếu Pháp Sư có thể chỉ giải cho, tại hạ rất lấy làm cảm tạ.
Huyền Hư Pháp Sư tiếp hỏi:
- Hai việc mà thiếu hiệp đang suy nghĩ muốn hỏi không biết là hỏi về vật hay về người?
- Tại hạ đang muốn điều tra tung tích của một người. Huyền Hư Pháp Sư cười nói:
- Thiếu hiệp gặp may rồi, xin mời ngươi hãy theo lão phu.
Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ không biết lão định làm trò trống gì,
đành đứng dậy bước theo lão, tiến vào thạch thất phía bên trong.
Bên trong thạch thất ngoài cái bàn đá đặt chính giữa trên đó có đặt một
vật hình tròn vừa khoảng một người ôm, trên phủ một mảnh chụp màu tím đỏ ra, tuyệt không có đồ vật gì khác.
Huyền Hư Pháp Sư tiến đến bên bàn, quay đầu lại nói:
- Nhị vị có đoán được đây là vật gì không?
Tần Lãm Phong nhìn một hồi lâu vẫn không đoán ra được bèn lắc đầu.
Hoàng Y Thiếu Nữ tinh nghịch đưa tay rờ nhẹ, cười nói:
- Vãn bối đoán rằng đây là một trái cầu bằng sắt. Huyền Hư Pháp Sư cười đáp:
- Bành cô nương mới đoán đúng được một nửa. Dứt lời lão đưa tay kéo tấm vải ra...
Ánh sáng chói lòa, thì ra vật được phủ miếng lụa là một trái thủy tinh cầu cực lớn.
Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ không thể ngờ đây là thủy tinh cầu, ngạc nhiên nhìn trân trân không nói.
Huyền Hư Pháp Sư mỉm cười nói:
- Trái thủy tinh cầu này do một dị nhân người Thiên Trúc tặng cho lão
phu và còn dạy cả thuật Huyền Hư Truyền Chân. Nếu như người mà thiếu
hiệp vẫn còn sống trên thế gian thì thủy tinh cầu nhất định sẽ tìm ra,
bây giờ thiếu hiệp của hỏi.
Hoàng Y Thiếu Nữ hiếu kỳ thúc giục Tần Lãm Phong. Huyền Hư Pháp Sư lại tiếp:
- Vừa rồi lão phu quên nói rõ, thuật Huyền Hư Truyền Chân chỉ cho phép
mỗi người chỉ được hỏi một lần, cho nên lão phu muốn nhắc nhở hai vị,
hai vị cứ suy nghĩ cho kỹ rồi hãy hỏi.
Hoàng Y Thiếu Nữ quay qua nhìn Tần Lãm Phong nói:
- Phong ca nghe rõ chưa, huynh chỉ có thể hỏi được một lần, hỏi nhiều không linh, huynh cứ nghĩ kỹ đi.
Tần Lãm Phong không chút suy nghĩ, quay sang Huyền Hư Pháp Sư nói:
- Tại hạ đang muốn biết Ngũ Âm Giáo Chủ đang ẩn nấp nơi đâu để luyện
thần công cái thế trong cuốn bí kíp võ lâm, xin tiền bối thi triển thuật pháp đi.
Huyền Hư Pháp Sư đáp:
- Được, bây giờ thiếu hiệp hãy nhìn kỹ những biến hóa trên quả cầu.
Lão nói xong nhắm mắt lại, hai tay để trước ngực, lai sau lướt quanh
trái cầu đồng thời miệng lẩm bẩm niệm thần chú Huyền Hư Truyền Chân.
Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ chăm chú nhìn nhưng diễn biến trên mặt quả tinh cầu không chớp mắt.
Lát sau Huyền Hư Pháp Sư đột nhiên quát lớn:
- Mau hiện! Mau hiện!
Thủy tinh cầu bắt đầu chuyển động chầm chậm, rồi mỗi lúc một nhanh dần.
Ánh sáng trên mặt cầu dần dần giảm bớt, trái cầu từ từ dừng lại.
Nhưng do tốc độ quay của trái cầu quá nhanh nên những cảnh vật trên đó cứ lướt đi vùn vụt, không trông rõ cái gì hết.
Huyền Hư Pháp Sư đứng bên cạnh lên tiếng:
- Nhị vị không nên nóng vội, thủy tinh cầu đang tìm kiếm tông tích của
giáo chủ Ngũ Âm Giáo, trước mắt là cảnh tượng một dãy núi, nếu tìm được, thủy tình cầu sẽ tự động dừng lại, hiện rõ mọi vật.
Hai người nghe đến đây gật đầu, lòng hiếu kỳ thôi thúc họ tiếp tục chăm
chú theo dõi. Lại qua khoảng thời gian một tuần trà, tốc độ xoay chuyển
của thủy tinh cầu quay chậm lại.
Tần Lãm Phong biết thủy tinh cầu đã tìm được đối tượng, trong lòng hồi hộp, chăm chú nhìn thủy tinh cầu, không dám chớp mắt.
Cuối cùng thủy tinh cầu đã dừng lại, toàn bộ quang cảnh hiện rõ mồn một trước mắt hai người.
Trên trái cầu hiện ra phong cảnh một ngọn núi cao chọc trời, phong cảnh một nơi xung quanh là vô số thâm cốc.
Bỗng Tần Lãm Phong nhìn thấy một bóng thấp thoáng bên một thác nước,
khiến máu huyết trong người chàng sôi lôn sùng sục, trợn mắt nghiến
răng, rủa thầm:
- Nghiệt súc!
Vốn là trên một tảng đá xanh cách thác nước không đầy một trượng, một
thiếu niên mắt phụng mày kiếm, mặt ngọc răng trắng môi như thoa son, quả là một mỹ nam nhân đang ngồi trên đó, đây không ai xa lạ chính là
nghịch đồ, sát sư diệt tổ, sư đệ Khưu Tuấn Nhân, giáo chủ Ngũ Âm Giáo.
Lúc này gì đang ngồi, tập trung định thần, mặt hướng thác nước, miệng thổi ra, hút vào, không biết đang làm gì.
Kể cũng lạ, thác nước vắt trên vách núi cao hơn năm trượng, đang bị hắn
dùng chân khí đan điền thổi vào nơi giữa dòng làm nước bắn tung tóe.
Tần Lãm Phong xem đến đây, cúi đầu lẩm bẩm:
- Đây là môn công phu gì?
- Đây là Phi Bộc Nguyên Thần Công.
Tiếng của Huyền Hư Pháp Sư vang lên. Tần Lãm Phong đang định mở miệng nói nhưng lão đã đưa tay ngăn lại, nói:
- Có gì lát nữa thiếu hiệp sẽ hỏi, thời gian của thuật Huyền Hư Truyền Chân không lâu, không tiện bở lỡ cơ hội.
Tần Lãm Phong nghe đến đây, đành phải im lặng, tiếp tục theo dõi...
Khưu Tuấn Nhân thổi luồng chân khí làm nước bắn ra tung tóe, công phu
này có thể thu phát tùy ý, hình như gã muốn thổi đứt dòng thác, khiến
cho nước ngừng rơi, nhưng thác nước vẫn đều đặn chảy xuống.
Gã lập đi lập lại mấy lần như vậy, nhưng vẫn không có kết quả mặt lúc
này đã tỏ ra mệt mỏi, từ từ đứng dậy, nhằm phía bên thác nước bước đi...
- Soạt một tiếng khô khốc vang lên, những cảnh vật trên thủy tinh cầu đột nhiên biến mất, trên cầu trở lại hình dáng như cũ.
Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ buột miệng than “đáng tiếc!” Huyền Hư Pháp Sư lúc này mới lên tiếng:
- Tần thiếu hiệp có biết quang cảnh vừa rồi trên thủy tinh cầu là nơi nào không? Tần Lãm Phong lắc đầu đáp:
- Tại hạ không biết, pháp sư đây có biết hay chăng?
- Thác nước cao trăm trượng này có thể là ở Xuyên Tây, còn ở chỗ nào trong Xuyên Tây lão phu cũng không rõ lắm.
Tần Lãm Phong nghe đến đây, mặt lộ vẻ thất vọng. Bỗng chàng nhợt nhớ đến cảnh Khưu Tuấn Nhân luyện công lúc nãy, vội hỏi:
- Pháp sư, xin hỏi Phi Bộc Quy Nguyên là môn võ công gì? Huyền Hư Pháp Sư đáp:
- Phi Bộc Quy Nguyên là loại nội công đặc dị, đã thất truyền giang hồ
hơn tám trăm năm nay, lão phu có từng nghe tiên sư kể qua, theo tình
hình lúc nãy, giáo chủ Ngũ Âm Giáo không thể dùng chân khí thổi đứt thác nước, có thế nói hắn chỉ luyện thành có một nửa...
Lão ngừng một chút lại tiếp:
- Nếu hắn có thể luyện thành công môn Phi Bộc Quy Nguyên thần công, lúc
đó thì trong võ lâm này, sợ rằng không một ai có thể đấu nội công để đấu với hắn.
Hoàng Y Thiếu Nữ xen vào nói:
- Xin hỏi pháp sư, nếu giáo chủ Ngũ Âm Giáo luyện thành công Phi Bộc Quy Nguyên, theo quan sát của Pháp Sư về phương diện nội công hắn có bì kịp với Phong ca không?
Huyền Hư Pháp Sư đáp:
- Nội công của Tần thiếu hiệp cao thâm đến đâu, lão phu đây không được
biết, nhưng theo lão phu suy đoán, nếu muốn giao đấu với Phi Bộc Quy
Nguyên thần công thì ít ra phải có đến một trăm năm công lực, ngoài cái
này ra bất cứ môn công phu nào cũng không thể thắng được.