Xú Khách Vô Hình Chưởng

Chương 39: Phong cảnh viên phủ




Bất chợt một thanh âm quái dị rít lên một hồi dài, phát ra từ phía sau trái núi bên phải:

- Thanh muội đến đó mau!

Tần Lãm Phong dứt lời, nắm lấy ngọc thủ của Hoàng Y Thiếu Nữ thi triển thân pháp lướt đi.

Chớp mắt hai người đã đến được nơi phát ra tiếng rú vừa rồi, cả hai đưa mắt nhìn.

Đừng nói là Hoàng Y Thiếu Nữ, ngay cả Tần Lãm Phong cũng bất giác giật mình kinh ngạc.

Vốn là trên một cây cổ thụ có bốn người đang sợ hãi bám trên những cành cây, chính là bốn thầy trò Tây Phật Lam Sa!

Dưới gốc cây làm một người vượn thân cao khoảng hai trượng, mặt mũi hung ác lông vàng khắp người, hai tay đang nắm lấy cây cố lung lay. Nhìn quang cảnh này cũng đủ đoán do người vượn quá nặng nề không thể leo lên cây đại thụ kia, cho nên mới ôm lấy thân cây cố sức lắc cho cây gẫy, để bốn thầy trò Tây Phật Lam Sa rớt xuống, người vượn có thể giết chết bốn người cho hả giận!

Tần Lãm Phong thấy vậy vừa mừng vừa sợ, mừng vì thầy trò Tây Phật Lam Sa không hề hấn gì, sợ vì người vượn sức mạnh kinh hồn, vạn nhất bẻ gãy được cây đại thụ, bốn người không chết tất cũng trọng thương!

Cây đại thụ lúc này phát ra tiếng kêu răng rắc ghê rợn, không bao lâu chắc cũng bị bẻ gãy mà thôi!

- “Xoạt!” một tiếng lanh lảnh như chuông ngân!

Tần Lãm Phong đã rút cổ kiếm cầm trong tay, hét lên một tiếng như sấm, thân hình trên cao nhằm chỗ người vượn lướt tới!

Người vượn thất kinh, vừa mới quay đầu lại thì lưỡi kiếm của Tần Lãm Phong đã như tia chớp đâm đến trước bụng!

Tần Lãm Phong trong lúc cấp bách, đã vận toàn lực vào thân kiếm, kình lực phát ra thật ghê hồn!

Một luồng ánh sáng lóe lên, người vượn thất kinh kêu lên một tiếng, nhảy thối lui hơn một trượng!

Người vượn trong lúc tức giận, dùng tay nhổ bật một thân cây bằng miệng chén, nhằm đầu Tần Lãm Phong quất xuống, uy lực mạnh mẽ như Thái Sơn!

Tần Lãm Phong vội để khí, lách người qua phía bên phải bảy thước, nhân lúc người vượn chưa kịp biến chiêu, liền búng người phóng tới, đâm ngay tim người vượn đâm ra một kiếm!

Người vượn tuy thân hình nặng nề, nhưng thủ pháp rất lanh lẹ!

Chỉ thấy nó lắc người qua một cái, giơ thân cây lên, nhanh như chớp nhằm người Tần Lãm Phong quét ra một chiêu!

Chiêu thức này uy mãnh kinh người, bởi vì trên thân cây đầy những cành lá nhỏ, lại do người vượn dùng sức quá mạnh, nếu như Tần Lãm Phong không lách người để tránh dù lưỡi kiếm có đâm trúng tim người vượn tất cũng bị cành cây nọ quét trúng, không chết thì tứ chi cũng bị dập nát!

Tần Lãm Phong thấy thế công hung tợn vội thu hồi chiêu thức búng mình lộn ra sau ba trượng!

- “Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!” bốn tiếng khô khốc vang lên!

Bốn thầy trò Tây Phật Lam Sa thấy Tần Lãm Phong giao chiến với người vượn, bất chợt dũng khí nổi lên, liền nhảy xuống đất, xuất chưởng tất công người vượn!

Người vượn chưa kịp tránh né, liền trúng luôn bốn chưởng!

Nhưng thân hình của nó không chút lay động, trái lại còn tức giận rống lên một tiếng, khúc cây đập xuống đầu bốn thầy trò Tây Phật Lam Sa!

Bốn người thấy thế công uy mãnh bất giác khiếp sợ vội búng người thối lui ra ngoài mấy trượng!

Hoàng Y Thiếu Nữ nhân cơ hội, nhằm người vượn phóng ra một nắm quả đỏ. Người vượn không biết loại ám khí gì, vội sợ lách người tránh né!

Tần Lãm Phong nhân cơ hội này phóng kiếm về phía ngực của nó!

Người vượn tức tốc thối lui, nhưng vẫn chậm một bước, bị lưỡi kiếm của Tần Lãm Phong hớt mất một mảng lông ngực, kinh sợ thét một tiếng, thối lui tiếp bảy bước!

Tần Lãm Phong như hình với bóng, người lướt theo, thi triển một chiêu Cam Lộ Phổ Giáng, chiêu thức vừa phát ra, muôn tia sáng xanh như những đóa hoa, chụp xuống đầu người vượn!

Người vượn không kịp tránh né sợ quá nhắm chặt hai mắt, vứt bỏ khúc cây trong tay, hai tay ôm lấy đầu, rít lên một tiếng thê thảm quỳ vội xuống đất!

Tần Lãm Phong thấy vậy lòng nhân bất giác trỗi dậy, vội thu hồi chiêu thức! Hoàng Y Thiếu Nữ lòng hiếu kỳ nổi lên bước đến chỗ chàng hỏi:

- Con khỉ này ngươi có phải là thần vượn canh giữ động phủ?

Người vượn lúc này vẻ hung hăng đã biết mất, chỉ thấy nó ngoan ngoãn gật đầu!

Tần Lãm Phong thấy nó nghe hiểu tiếng của người, trong lòng mừng rỡ, vội bước lại hỏi:

- Vừa rồi có phải đã có người đến đây lấy đi một vật? Người vượn lại gật đầu!

- Nếu ngươi biết nơi hắn đến lấy, mau dẫn chúng ta đi xem!

Người vượn đứng bật dậy, đưa tay chỉ về phía bên đó, rồi bước đi trước dẫn đường! Tần Lãm Phong, Hoàng Y Thiếu Nữ, cùng thầy trò Tây Phật Lam Sa vội bám theo sau. Nội thời gian khoảng nửa tuần trà, người vượn đã dẫn mọi người đến trước một cửa động, trong động đang nằm một người vượn khác nhưng hình như đã tắt thở!

- Cái này nhất định là do giáo chủ Ngũ Âm Giáo, lúc đến trộm bảo vật nhất định đã hạ độc thủ!

Mọi người đều nghĩ như vậy!

Người vượn lệ tràn đầy mắt, bước tới ôm xốc đồng loại lên, bước đến chỗ cách đó không xa, đặt đồng loại xuống, rồi lấy tay cào đất đào một cái hố, hình như muốn chôn cất bạn nó vậy!

Mọi người thấy vậy, trong lòng bất giác cảm động, thở dài một tiếng rồi bước vào sơn động!

Trong động rất đơn sơ, ngoại trừ một cái giường đá, không còn vật dụng gì khác!

Tây Phật Lam Sa không nản lòng, sục sạo khắp nơi để xem nhưng vẫn không phát hiện được cái gì mới!

Hoàng Y Thiếu Nữ chợt cất tiếng hỏi:

- Phong ca, vật bị Giáo chủ Ngũ Âm Giáo lấy đi, không biết là cái gì thế! Tần Lãm Phong trầm ngâm một lúc rồi đáp:

- Theo huynh nghĩ có lẽ đây là một bí kíp võ công!

- Không biết nơi đây còn báu vật gì nữa không? Đợi lát nữa hỏi người vượn sẽ rõ... Lão chưa dứt lời, người vượn đã mai táng xong đồng loại, bước trở vào trong động! Hoàng Y Thiếu Nữ khẽ lên tiếng hỏi:

- Khỉ lớn kia, vừa rồi có người đến đây lấy đi vật gì, chắc ngươi cũng biết?

Người vượn giơ tay đập bình bịch vào ngực, miệng kêu chí chóe, hình như muốn nói không biết nói chuyện!

Hoàng Y Thiếu Nữ “à” lên một tiếng hỏi:

- Ngươi có phải muốn nói hắn đã lấy đi một quyển sách?

Người vượn thấy Hoàng Y Thiếu Nữ hiểu được ý nó, liền gật đầu lia lịa, há miệng cười! Hoàng Y Thiếu Nữ quay mặt về phía Tần Lãm Phong nói:

- Quả nhiên không ngoài dự đoán của Phong ca! Tần Lãm Phong lại hỏi người vượn:

- Ngươi có biết gần đây có chôn giấu một báu vật nào khác không? Người vượn liền gật đầu, rồi đưa tay chỉ ra ngoài động.

Tần Lãm Phong hỏi luôn:

- Ngươi có phải nói ở ngoài kia đó có chôn báu vật? Tần Lãm Phong cướp lời nói:

- Nếu vậy hãy dắt chúng ta đi xem!

Người vượn dắt mọi người ra khỏi động, đi vòng ra phía sau. Mọi người theo người vượn lại đến một hang động khác.

Sơn động này tuy so với cái trước thì nhỏ hơn, trong động, ở phía bên phải có một cái rương đặt sát vách đá!

Tây Phật Lam Sa liền tiến vào, bước đến mở cái rương ra xem...

Sắc kim tỏa ra chói mắt! Trong rương chứa đầy ngọc ngà châu báu, trân châu, mã não, toàn những báu vật giá trị ngang với cả tòa thành!

Tây Phật Lam Sa khinh thị đóng nắp rương lại, quay đầu về phí Tần Lãm Phong rồi nói:

- Tần Thiếu hiệp, Phật Gia ta đối với những vật này không chút hứng thú, thiếu hiệp nếu thích cứ việc chọn và lấy đi!

Tần Lãm Phong mỉm cười nói:

- Tại hạ cũng không phải là kẻ tham lam tiền bạc, nếu Thiền sư đây đã không muốn vậy chúng ta cứ việc niêm phong cái rương này lại, đợi đến khi bá tánh gặp phải thiên tai hay tai họa nào khác sẽ đem nó tặng cho bá tánh, như vậy coi như đã tạo được công đức, không biết lão thiền sư thấy thế nào?

Tây Phật Lam Sa gật đầu nói:

- Thiếu hiệp quả là cao kiến, lão nạp đồng ý!

- Để muội làm cho!

Hoàng Y Thiếu Nữ xen vào nói, rồi bước lại định niêm phong cái rương kia!

Nhưng khi nàng vừa mở rương lên, ngẫu nhiên trông thấy một vật, vội vẫy tay ra hiệu một tiếng.

- Phong ca mau lại xem!

Tần Lãm Phong bước đến gần nhìn vào trong rương!

Chàng thấy vật mà Hoàng Y Thiếu Nữ vừa chỉ, thì ra là một đôi Kim Giản, sắc kim sáng lóa.

Hoàng Y Thiếu Nữ lại lên tiếng:

- Phong ca, Xã lão tiền bối gần đây thu nhận được một đệ tử mới là Hắc Toàn Phong, tính cách nhân hậu, không bằng chúng ta lấy đôi Kim Giản này về, tặng cho hắn làm binh khí, huynh thấy thế nào?

Tần Lãm Phong đáp.

- Tất cả báu vật trong đây, đều là quyền sở hữu của Tây Phật Lam Sa thiền sư, Thanh muội không được tự tiện như vậy!

Hoàng Y Thiếu Nữ chu môi... Tây Phật Lam Sa vội cười nói:

- Bành cô nương nếu muốn tặng chút lễ vật cho Hắc Toàn Phong, lão Nạp dám có ý kiến gì? Huống hồ vật này vô chủ ai thấy cũng có phần, cô nương cứ lấy đi.

Hoàng Y Thiếu Nữ vui mừng trở lại, đưa tay xách đôi Kim Giản ra!

- Úi chao! Sao nặng quá vậy!

Hoàng Y Thiếu Nữ xách đôi Kim Giản và đóng rương lại niêm phong kỹ lưỡng, rồi đưa cho Tần Lãm Phong xem. Tần Lãm Phong đưa tay cầm lấy Kim Giản, nhấc lên, nhấc xuống ước lượng, đoán cũng hơn bốn mươi cân, nghĩ thầm có lẽ vừa tay Hắc Toàn Phong, rồi quay về phía Tây Phật Lam Sa nói:

- Tại hạ thay mặt Hắc Toàn Phong cảm tạ lão thiền sư!

- Thiếu hiệp không nên nói vậy, càng khiến lão nạp thêm hổ thẹn! Hoàng Y Thiếu Nữ xen vào nói:

- Phong ca, chúng ta mau rời khỏi đây thôi! Hóa tử thúc thúc cùng mọi người đang đánh nhau với Ngũ Âm Giáo không biết tình hình ra sao rồi?

- Thanh muội nói phải đó, chúng ta mau ra đó xem đi! Tần Lãm Phong dứt lời bước ra khỏi động!

Mọi người trở lại phía đầu bên kia của Tiên Viên Động phủ, đưa mắt nhìn... Thời gian đã lâu rồi, thế mà hai bên vẫn cứ say máu giao chiến!

Bát Diện Tỳ Hưu và Tổng Quản Châu Hồng tay đã bị thương! Trong đám Lam Y Nhân cũng có hai tên bị thọ thương!

Hai bên vì giao đấu quá lâu, đã hao tổn không ít chân khí, mặt cũng lộ vẻ mệt mỏi. Tần Lãm Phong xem đến đây không thể nhịn được nữa!

- Dừng tay!

Chàng hét lớn một tiếng, như sấm nổ, tất cả những người có mặt trong trường đấu, thất kinh thu tay về nhảy thối lui bảy thước!

Hoàng Bào Lão Nhân thấy Tần Lãm Phong và Tây Phật Lam Sa vẫn bình yên vô sự, mặt lão bất giác lộ vẻ kinh ngạc!

Tần Lãm Phong đưa tay chỉ Hoàng Bào Lão Nhân, nghiêm giọng nói:

- Hôm nay tại hạ tha cho các ngươi, mau về bẩm lại với giáo chủ của các ngươi, nội trong ba tháng sau, tại hạ nhất định tìm hắn quyết đấu một trận sống chết, kêu hắn chọn địa điểm đi!

Hoàng Bào Lão Nhân tức giận quát:

- Hừ! Ngươi đã muốn tìm cái chết, bổn tọa sẽ thay ngươi bẩm lại giáo chủ!

- Đừng nhiều lời nữa mau cút đi!

Tần Lãm Phong hét lên một tiếng, Hoàng Bào Lão Nhân đưa tay ra hiệu cho thuộc hạ rồi quay đầu phóng đi!

Tây Phật Lam Sa bước lên nhìn mọi người một lượt nói:

- Giáo chủ Ngũ Âm Giáo dám cướp đi cuốn kỳ thư đáng ra là sở hữu của lão nạp. Lão nạp đây không cam tâm, bất luận thế nào cũng phải sớm điều tra cho được hành tung của hắn để đòi trả lại, xin cáo biệt!

- Thiền sư bảo trọng!

Mọi người lên tiếng từ biệt, Tây Phật Lam Sa giắt ba đồ đệ chớp mắt đã mất dạng trong đám sương mù!

Lão Hóa Tử thở dài nói:

- Võ Lâm Kỳ Thư rơi vào tay tên súc sinh này, võ lâm đã đến hồi mạt vận! Xã Đạo cướp lời hỏi:

- Trong cuốn sách này ghi chép những võ công gì? Phong Tăng tức giận đáp:

- Đúng là ngu thiệt, ở đây chưa từng có ai được thấy qua, làm sao mà biết được? Xã Đạo nghe lão nói vậy cũng cứng miệng!

Nao Hải Kim Ngao Đồng Không bước lên xen vào nói:

- Việc đã đến nước này, chúng ta nóng vội cũng vô ích, xin các vị giời gót về tệ bảo, rồi sẽ bàn tính lại sau!

- Vậy xin phiền bảo chủ!

- Tần Thiếu hiệp không nên nói vậy chúng ta đâu phải người ngoài! Lão nói đến đây, lại tiếp:

- Trời cũng không còn sớm nữa, các vị chúng ta lên đường thôi!

Mọi người ra khỏi Mộng Tiên Hiệp cốc. Tần Lãm Phong tìm lại bốn con ngựa, nhưng không biết đã đi đâu rồi, chàng nghĩ thầm chẳng lẽ giáo chủ Ngũ Âm Giáo khi rời khỏi đây đã dắt chúng đi rồi, nên cũng không tìm kiếm nữa, rồi cùng mọi người thi triển khinh công vượt qua suối nhằm hướng Đồng Gia Bảo phóng đi!

Mọi người đều là cao thủ thượng thừa nên khi vừa mới lên đèn, tất cả trở về đến bảo! Trên đường đi Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ nói với Xã Đạo có ý muốn tặng Hắc Toàn Phong một đôi Kim Giản, cho nên khi vừa đến bảo lão vội cất tiếng hét lớn ra ngoài cửa:

- Đệ tử ngốc, mau ra đây!

Xã Đạo vừa dứt lời, mọi người đã vào đến khuôn viên trong bảo!

Hắc Toàn Phong là người đầu tiên chạy ra đón tiếp, sau khi chào mọi người, liền quay về phía Xã Đạo hỏi:

- Xã sư phụ, có việc gì mà sư phụ kêu đệ tử gấp vậy? Xã Đạo tức giận hét lên:

- Sư phụ là sư phụ, cái gì là Xã với Xá hả đồ ngu!

Hoàng Y Thiếu Nữ buột miệng cười, ghé vào tai Tần Lãm Phong nói nhỏ:

- Huynh xem Xã Đạo tiền bối kìa, chỉ muốn kêu đệ tử là ngốc, chứ không muốn người ta kêu mình là sư phụ ngốc!

Tần Lãm Phong mỉm cười không nói.

Xã Đạo đưa tay tiếp lấy đôi Kim Giản của Hoàng Y Thiếu Nữ đưa cho Hắc Toàn Phong nói:

- Đây là vật Hoàng Y Thiếu Nữ tặng cho ngươi, sao không mau cảm tạ!

Hắc Toàn Phong tiếp lấy đôi Kim Giản, đưa lên múa thử. Sắc Kim sáng lóa, hàn khí kinh người, không nặng, không nhẹ rất vừa tay!

Hắc Toàn Phong thích chí cười khà khà.

Bất chợt y nhớ tới người tặng đôi Kim Giản!

Chỉ thấy y phủ phục xuống đất, quỳ trước mặt Hoàng Y Thiếu Nữ, dập đầu bái tạ! Hoàng Y Thiếu Nữ đỏ mặt, vội lách người tránh qua một bên, luôn miệng nói:

- “Không dám! Không dám!”

Mọi người thấy cảnh tượng trước mắt, bất giác bật cười!

Trong đại sảnh lúc này đã bày sẵn một tiệc lớn, trên để rất nhiều thức ăn, mọi người phân ngôi chủ khách ngồi xuống, vui vẻ cạn ly vừa ăn vừa đàm luận!

Rượu qua vài tuần, đồ ăn đã đổi mấy món, mọi người bắt đầu đàm luận kế sách đối phó với giáo chủ Ngũ Âm Giáo!

Lão Hóa Tử là người đầu tiên lên tiếng:

- Theo lão phu suy đoán, Giáo chủ Ngũ Âm Giáo sau khi lấy được quyển bí kíp đó nhất định sẽ tìm một nơi bí mật để tập luyện. Không bằng chúng ta chia nhau đi tìm tung tích của hắn, nếu ai tìm được phải lập tức báo tin về Đồng Gia Bảo để tìm cách đối phó hắn, chư vị thấy thế nào?

- Hay lắm, chúng ta cứ y thế mà hành động, sáng sớm ngày mai lập tức lên đường.

Rồi thì mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ cho đến khi tiệc rượu tàn, rồi chia nhau về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Thần Châu Tam Tuyệt, Thác Thiên Thần Quân, bảo chủ Đồng Không, Bát Diện Tỳ Hưu và Châu Hồng mọi người rời khỏi Bảo, chia nhau đi tìm kiếm tông tích giáo chủ Ngũ Âm Giáo!

Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ cũng muốn đi nhưng Phong Tăng và Lão Hóa Tử không chịu. Theo ý hai lão, Tần Lãm Phong phải ở lại trong bảo, trong ba tháng này phải tích cực luyện công, không muốn chàng khổ cực đi tìm tung tích giáo chủ Ngũ Âm Giáo mà tiêu hao công lực!

Hoàng Y Thiếu Nữ cũng bị bắt ở nhà, chỉ vì theo ý mọi người, trong lúc Tần Lãm Phong bế quan luyện công phải có một cao thủ tuyệt đỉnh canh chừng hộ giá cho chàng, đề phòng xảy ra bất trắc phải nuốt hận suốt đời!

Hắc Toàn Phong bởi vì công lực thấp kém, đi theo sẽ lộ việc, cho nên cũng bị bắt ở nhà luyện công.

Thần Châu Tam Tuyệt còn dặn dò chàng lúc rảnh rỗi nên chỉ điểm thêm cho hắn, hy vọng hắn sẽ tiến bộ mau hơn!

Hắc Toàn Phong cũng rất chăm chỉ luyện tập, mấy ngày nay y ngày nào cũng luyện võ công sáng đến tối, sử dụng đôi Kim Giản mỗi lúc một thuần thục, mỗi khi múa lên hào quang tỏa chói mắt, một giọt nước cũng khó lọt qua.

Còn Tần Lãm Phong thì đem tất cả những gì đã học được, từ đầu tới cuối luyện qua một lượt, thỉnh thoảng lại lấy Tiếu Thiên Lục ra để cùng với Hoàng Y Thiếu Nữ nghiên cứu.

Mỗi ngày Tần Lãm Phong sau khi luyện công xong, chỉ cho Hắc Toàn Phong mấy chiêu thức rồi dắt Hoàng Y Thiếu Nữ ra khỏi bảo, đi dạo một lát cho dãn gân cốt!

Hoàng Y Thiếu Nữ vừa đi vừa hỏi:

- Phong ca, theo huynh giáo chủ Ngũ Âm Giáo trong vòng ba tháng có thể đạt đến cảnh giới không?

Tần Lãm Phong khẽ nói:

- Việc này cũng khó nói trước, bởi vì chúng ta không biết trong quyển sách đó ghi chép nhưng võ công gì, cho nên không thể đoán được!

Hoàng Y Thiếu Nữ nói:

- Muội cho rằng dù môn võ công nào có cao siêu đến đâu chăng nữa, nhưng chỉ dựa vào tư chất của người luyện võ cũng chưa đủ, hoặc nếu không dùng những dược thảo có tác dụng tăng cường công lực, cũng khó mà đạt được thành công, huynh nói có đúng không!

Tần Lãm Phong gật đầu đáp:

- Không sai, nhưng có phải muội đang nói về giáo chủ Ngũ Âm Giáo phải không?

- Chính phải!

Tần Lãm Phong liền tiếp:

- Nhưng huynh báo cho muội biết bàn về tư chất, Ngũ Âm Giáo chủ thông minh hơn huynh nhiều, bây giờ bí kíp lại đang trong tay hắn, sao không thành công được!

Hoàng Y Thiếu Nữ đáp:

- Muội dám quả quyết về phương diện đắc may mắn, hắn không thể bằng huynh được!

- Ý muội nói là...

- Muội muốn nói đến hai món tiên dược là Đà Long Đảm và Hỏa Linh Chi mà huynh đã phục dụng, nếu hắn không gặp được kỳ duyên, dù có luyện cả đời, thì nội công cũng không thể bì kịp huynh!

Tần Lãm Phong gật đầu nói:

- Không sai, nhưng huynh biết hắn vẫn có một viên Hồi Nguyên Hoàn trong người!

- Hồi Nguyên Hoàn?

- Đúng! Đó là hoàn dược mà Cổ tiền bối Hồi Xuân Thủ đã phí tâm huyết một đời để luyện thành, bởi vì muốn cướp đoạt mà Ngũ Âm Giáo chủ mới hạ độc thủ giết chết sư phụ, có lẽ giờ này Hồi Nguyên Hoàn đã bị hắn nuốt mất rồi.

- Hừ!

Tần Lãm Phong lại tiếp:

- Ngoài việc này ra, sau này hắn có gặp thêm kỳ duyên nào khác không, huynh cũng không rõ!

Hoàng Y Thiếu Nữ đáp:

- Phong ca! Không nên bi quan vậy, muội nghĩ chắc không có đâu!

Chính lúc này, hai người chợt nhìn thấy một cái bóng, hình như đã bị thọ thương, đang lảo đảo tiến về Đồng Gia Bảo!