Xú Giai Nhân

Chương 9




Ngày hôm ấy lại là một buổi sáng trời thu dịu nhẹ, ta tại sao cảm thấy có vẻ mình có thù với mùa thu, như thế nào những rắc rối lại luôn tìm đến ta trong mùa thu?

Hoàng đế thúc giục ta nhanh chóng lên đường, giống như sợ ta ở lại sẽ làm ô nhiễm kinh đô của hắn, vậy nên sau khi ta về nhà được ba ngày, một đội quân do Nhiếp tướng quân thống lĩnh đã tự thân đến trước cửa Hà phủ áp giải ta đi đến nơi xứ người.

Nương mấy ngày nay không hề gặp ta, chỉ đóng cửa trốn trong phòng mà dùng nước mắt rửa mặt, ta muốn gặp người nói lời chia xa cũng không có cơ hội. Phụ thân hốc mắt đỏ hồng nắm chặt tay ta không muốn rời xa, cứ dặn đi dặn lại những lời mà trước đây đã nói không biết bao nhiêu lần.

Lần này đi cùng ta chỉ có Yến Nhi cùng Tiểu Hoàng, Yến Nhi không phải nha hoàn trong phủ, cho nên không thuộc diện bị hoàng đế cấm đi theo ta. Lúc đầu ta đã muốn để nàng rời đi, tìm cho nàng một gia đình hạnh phúc nhưng Yến Nhi cương quyết không chịu, nói là nhất định phải đi theo ta cho bằng được mới thôi, Yến Nhi thật là một người bạn tốt, ta yêu thương nàng không phải là sai lầm.

Đám chim cùng bầy cá ta không thể mang theo, bầy cá chỉ có thể để chúng tiếp tục sinh sống ở dưới hồ, đàn chim thì đem thả đi, cho bọn chúng trở về với trời cao.

Giữa những chiếc lá vàng rơi từ tán cây cổ thụ xum xuê lá, phụ thân ôm lấy ta khóc lóc không thôi, Nhiếp tướng quân có lẽ không đợi nổi, tiến bước lên tiếng.

- Hà My Thiền, đã tới lúc khởi hành, mau đi thôi.

Ta không đoái hoài tới hắn, chỉ ôm chặt phụ thân, “hắn là không khí, hắn là không khí”, ta âm thầm lẩm bẩm trong đầu. Nói ta không hận hắn? Không có. Ta không phải là thánh mẫu, ta chỉ là một con người bình thường có thất tình lục dục, một người chồng bỏ rơi vợ mình, một người cha không đếm xỉa tới con mình, một con người nhẫn tâm đem máu mủ của mình một dâng lên miệng rồng một đày đi xứ xa, con người như thế, có đáng hận hay không?

Cha già của ta, chỉ có người mà ta đang ôm lấy mà thôi.

- Nhiếp Viễn Phi, ngươi…

Âm thanh cha ta run run, chưa nói hết câu đã bị tiếng đao rét lạnh ngăn lại. Lưỡi đao lạnh căm ngàn năm không tỏa ra hơi ấm kề sát cổ ta, để cho từng thớ thịt nơi đây cảm nhận rõ ràng sự sắc bén của nó, phá lên cười nhạo báng những sợi lông tơ đang bị dọa mà run lên từng hồi. Ta cười mỉa mai, hắn còn lấy đao kề cổ ta cơ đấy. Hắn, trên danh nghĩa huyết thống, chính là cha thân sinh của ta, cha thân sinh lấy đao kề cổ con gái mình, chuyện nực cười chua xót đến dường nào.

Ta không nhìn đến hắn, vỗ về bàn tay xương xẩu của phụ thân, xoay người nắm lấy tay Yến Nhi lạnh lùng bước lên xe ngựa, không một cử chỉ quay đầu, cứ thế, đoàn người chậm rãi rời khỏi kinh thành, bất quá, ta vẫn chờ đợi một người.

Ta đã suy xét rất kỹ, ta muốn tặng cho Duyệt Lăng Vương một phần hậu lễ, vừa là giúp hắn, vừa là giúp Linh Phân, chỉ là, hắn có thể nhận phần hậu lễ hay không còn phải xem ngày hôm nay hắn biểu hiện như thế nào.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, ta không nhịn được mà cất lên một tia cười nhẹ nơi khóe miệng, ta câu cá thành công.

Bên ngoài có tiếng hô gọi, ta từ từ vén rèm xe, đập vào mắt là bóng dáng Duyệt Lăng Vương cưỡi ngựa trắng tiêu sái đi tới.

- Hà nhị tiểu thư, thật hổ thẹn, không thể khiến hoàng huynh đổi ý lưu nàng ở lại. Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ tìm cách, sẽ rất nhanh giúp Hà thượng thư đón nàng trở về.

- Đa tạ Duyệt Lăng Vương đã quan tâm, chuyện có thể quay lại hay không đối với My Thiền đã không còn quan trọng, biết đâu đi đến Nam Vân mới là lối thoát tốt nhất cho My Thiền.

Ta cúi đầu thi lễ với hắn, vừa nói vừa bâng quơ nhìn đến bóng dáng dẫn đầu đoàn người, Nhiếp Viễn Phi. Ta không muốn gặp hắn, muốn rời xa hắn, biết đâu được nơi Nam Vân ấy lại là chốn bồng lai mà ta hằng mơ ước.

- Không nên nói lẫy, nữ tử yếu đuối như nàng làm sao có thể sống sót ở nơi hoang dã như thế, có gắng chiếu cố mình, sống tốt cho đến khi bổn vương sai người mang nàng trở lại.

Ta như thế nào trở thành nói lẫy? Ta đang nói sự thật mà. Không thèm đôi co với hắn, ta chỉ nhẹ gật đầu khẽ đáp “Vâng”

- Hoàng huynh bảo nàng không được mang theo tư trang nhưng không có nói không được nhận đồ người khác tặng. Đây là một số vật dụng sinh hoạt ta sai người chuẩn bị cho nàng, đến vùng thôn dã đó cũng rất khó tìm mua những thứ như thế này.

Duyệt Lăng Vương vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía sau, ta theo tay hắn nhìn về hướng đó. Sau lưng hắn là vài ba chiếc xe ngựa, có vẻ chứa khá nhiều đồ đạc. Ta không khỏi cảm thán trong lòng, thật không ngờ kẻ văn nhã anh tuấn trước mặt lại có thể chu đáo đến như vậy, khiến ta không khỏi bồi hồi nhớ về bóng dáng của nương.

Xem ra phần hậu lễ này không đưa không được rồi, giao Linh Phân cho hắn ta cũng phần nào yên tâm.

- Thời gian không còn sớm, cũng nên khởi hành đi thôi, cáo từ.

- Vương gia, xin dừng bước.

Thấy hắn có vẻ muốn rời đi ta liền vội vàng ngăn lại, tay ngoắc bảo hắn đến gần, Duyệt Lăng Vương nhíu mày nghi hoặc, không hiểu ta đang bày trò gì nhưng vẫn tiến đến. Ta cúi đầu thì thầm với hắn vài câu, sau đó hạ rèm, tựa vào Yến Nhi nhắm mắt cảm nhận cỗ xe ngựa đang từ từ chuyển động.

“Ở một ngôi nhà tranh nơi ngoại ô kề bên khu rừng trúc, có chú mèo con gãy chân vừa lành thơ thẫn xung quanh, mèo con ngày ngày chăm chỉ đọc sách, mong một lần theo dự hội lang khoa, một lòng muốn cứu người yêu khỏi vuốt rồng yêu nghiệt, nếu vương gia có lòng, thỉnh xin một lần đi đến mang chú mèo về nuôi, giúp mèo ta có ngày hoàn thành ước nguyện. Ước nguyện của mèo nhỏ, cũng chính là chí hướng của vương gia.”

Con mèo đó là cha đứa nhỏ của Linh Phân, là người yêu của nàng, là kẻ hôm ấy bị gia nhân Nhiếp phủ đánh cho gãy chân rồi vứt ở một góc đường.

Ta và Linh Phân có hai đại bí mật. Bí mật thứ nhất, Linh Phân đã không còn hoàn bích khi tiến cung. Bí mật thứ hai, cha đứa nhỏ không phải là hoàng thượng.

Ngày ấy mèo nhỏ mang theo Linh Phân chạy trốn, trong một đêm mưa gió bão bùng mùa thu, hai con người đó đã đến với nhau. Về sau khi gần đến ngày tuyển tú, Linh Phân mới kể ta nghe chuyện này, đồng thời cho ta biết thêm một tin tức, nàng đã mang trong mình hài tử của mèo con.

Vậy là ta mặt trắng mặt xanh giúp nàng bày mưu lừa gạt hoàng đế, một ít huyễn hương nhờ người mua từ kỹ viện, một ít thủ pháp của kỹ nữ giả mạo máu trinh, chúng ta cứ thế bày mưu tạo dựng một đêm động phòng hoa chúc của thiếu nữ lần đầu giao hoan.

Đứa nhỏ chết đi, không lẽ chính là hình phạt cho hành động lừa gạt con trời của chúng ta sao?

Con mèo nhỏ không biết mình đã có hài tử, nếu như hắn biết hài tử mình bị người hại chết, không biết sẽ trở nên điên cuồng đến mức nào.

Nếu như mèo nhỏ có thể đỗ đạt làm quan, nhất định sẽ trở thành cánh tay đắc lực của Duyệt Lăng Vương. Nếu như Duyệt Lăng Vương có thể thuận lợi chiếm lấy ngai vàng, mèo nhỏ có thể mang theo Linh Phân rời đi, tránh xa nơi chốn thị phi đó, tìm một khu vườn ngoại ô nào đấy xây nhà trồng hoa, sống những năm tháng tiêu dao tự tại.

Chỉ cầu mong sao tất cả đều thuận buồm xuôi gió.

* * *

Nam Vân Sơn xa xôi vạn dặm, đi đến đây dù bằng xe ngựa cũng mất hơn một tháng, thời gian lãng đãng trôi, rốt cuộc cuối cùng cũng tới nơi. Lúc này đây, Nam Vân Sơn đã hoàn toàn bước vào mùa đông, xoa xoa đôi tay vào nhau cho ấm, ta không khỏi hiếu kỳ ghé mắt ra khỏi rèm nhìn ngắm xung quanh.

Núi non trùng điệp nối nhau kéo dài đến tận nơi xa, cảm giác như không bao giờ ngừng lại, hùng vĩ vươn lên vượt khỏi những tầng mây, ngạo nghễ xuyên thủng trời, lạnh lùng khoác lên mình tấm khăn choàng tuyết trắng, diễm lệ thê lương.

Đoàn xe dừng lại nơi một trấn nhỏ bên dưới đỉnh núi, nghỉ tạm tại đây một đêm. Trấn nhỏ này là trấn duy nhất ta gặp trên đường từ khi bước vào khu vực Nam Vân Sơn. Không hổ danh là vùng đất hoang sơ chưa hoàn toàn được khai phá, trên vạn dặm tuyết trắng nơi đây, dấu chân con người ít ỏi tới đáng thương.

Sáng sớm hôm sau, đoàn người lại tiếp tục rong ruổi lên đường, độ khoảng nửa ngày, rốt cuộc cũng tới nơi. Biệt viện nơi sau này sẽ là nhà của ta nằm ở lưng chừng núi, cách thị trấn nhỏ kia tầm nửa ngày đi bộ. Ta đảo mắt nhìn xung quanh, không khỏi lấy làm kinh ngạc. Không hề giống như trong tưởng tượng, đập vào mắt ta là một căn nhỏ xinh xắn được đã được quét dọn sạch sẽ, đồ đạc trong nhà tuy không mới nhưng được giữ gìn rất tốt. Ta thử miết tay kéo một đường trên mặt bàn, trơn nhẵn bóng lóang không vươn một hạt bụi. Ta không khỏi nghi hoặc ngoắc một tướng sĩ được cha ta đặc biệt gửi gắm đi theo hộ tống đến hỏi.

- Nơi này trước đây từng có người ở?

- Đúng vậy tiểu thư, biệt viện này trước đây từng có một đôi phu phụ sống ở nơi này, nhưng họ đã rời đi từ hai mươi năm trước.

- Vậy có người nào khác ở nơi này hoặc đến nơi này quét dọn nữa không?

- Xung quanh biệt viện này, nơi có người sinh sống thì gần nhất cũng là trấn nhỏ kia, nô tài nghĩ khó có ai lại rãnh rỗi giữa trời đổ tuyết lạnh lẽo này mà đến đây quét dọn.

Ta suy nghĩ một hồi cũng không biết giải thích như thế nào, gật đầu bảo người kia lui xuống, tự mình tản bộ vòng quanh thăm thú nơi ở mơi này của mình.