Xong Rồi, Thiếu Tướng Cong Rồi (Tinh Tế)

Chương 6




“Tôi có thể đi ăn cơm trước rồi lại trở về phòng không?”

“…………”

Sau khi được trung giáo Via sắc mặt không quá đẹp chấp thuận, Munt ở nhà ăn ăn no nê một bữa. Sau đó, cậu ngoan ngoãn mà trở về cái phòng nhỏ kia của mình, trực tiếp bò thẳng lên giường.

Không qua bao lâu sau, cậu đã híp mắt hạnh phúc ngủ khò trên chiếc giường mềm mại thoải mái kia.

Tại thời điểm cậu đang ngủ đến ngon lành, đột nhiên tiếng chuông bén nhọn đánh thức cậu từ trong cảnh mơ, cậu mơ mơ màng màng còn chưa kịp bò xuống giường, cửa phòng đã tự động mở ra.

Munt ngồi quỳ ở trên giường, vẻ mặt nhập nhèm mà nhìn vị binh lính đi vào trong phòng cậu không chút khách khí nào kia, đáy mắt tất cả đều là vẻ mờ mịt.

“Lập tức rời giường, thiếu tướng các hạ triệu kiến cậu.”

Binh lính trẻ tuổi đứng thẳng người ở trước giường cậu vẻ mặt nghiêm túc nói.

“…… A?”

Vì thế, Munt cứ như vậy mà bị người ta mạnh mẽ đào ra khỏi giường.

Cậu mờ mịt mà bị mấy vị binh lính kia mang theo, đi qua một hành lang kim loại dài, từ tầng dưới chót từng tầng từng tầng một đi thằng đến tầng cao nhất.

Mỗi lúc lên một tầng đều phải trải qua một lần tra soát cẩn thận, đặc biệt là thời điểm đi đến tầng cao nhất, cậu bị đưa tới một căn phòng nhỏ đặc thù, bị ánh sáng màu lam rà quét từ đầu đến chân chừng mười phút, thậm chí cuối cùng còn phun trên người cậu một đống sương mù màu trắng mang mùi vị của thuốc —— Munt phỏng chừng đó là đang tiêu độc toàn thân cho cậu.

Càng lên tầng càng cao, số lượng phòng càng ít đi, đương nhiên phòng cũng càng lớn hơn, hoàn cảnh lại càng tốt hơn.

Sau nửa giờ, rốt cuộc dưới sự dẫn dắt của ba vị binh lính kia, vượt năm ải, chém sáu tướng, cậu tới điểm mục đích.

Thời điểm tới tầng cao nhất, thiếu niên liếc mắt một cái nhìn qua, liền há to miệng.

…… Giàu vô nhân tính!

Nhớ tới ký túc xá loại nhỏ sắp hàng rậm rạp không đến mười mét vuông ở tầng dưới chót kia, giờ phút này trong đầu Munt chỉ có bốn chữ này.

Hiện tại chỗ cậu đang đứng là tầng cao nhất, chỉ có một căn phòng thật lớn, chiếm cứ tuyệt đại bộ phận không gian của một tầng này.

Không gian còn dư lại, thực vật xanh cùng với dây đằng màu tím nhạt cực kỳ hiếm thấy trên thuyền hạm cấu tạo thành một xứ sở tĩnh lặng phảng phất như đình viện, bên trên còn có hình chiếu sao trời mỹ lệ tựa như chân thật.

Rõ ràng có thể đi thẳng hơn mười mét nữa là sẽ đi đến trước phiến cánh cửa màu bạc kim loại kia, chính là mấy vị binh lính kia cố tình lại mang theo Munt vòng cả một đoạn, đi thẳng một hình cung, mới vòng đến trước cửa.

Thiếu niên có chút kỳ quái, chỉ là nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mấy người binh lính kia, cậu cũng không dám hỏi, thành thành thật thật mà đi theo bọn họ.

Cậu đương nhiên là sẽ không biết, những nơi mà cậu đi vòng qua, có vô số chùm ánh sáng nứt mắt thường không thể thấy được không ngừng từ căn phòng kia đảo qua bốn phía, đan xen thành một tấm lưới ánh sáng rậm rạp.

Mặc kệ là đồ vật cứng rắn cỡ nào, chỉ cần vừa đụng chạm vào tấm lưới ánh sáng không thể nhìn thấy kia thôi, liền sẽ gặp phải kết quả thảm thiết chia năm xẻ bảy.

Mà chùm ánh sáng đan chéo thành lưới này còn chỉ là một trong những thiết bị an toàn sơ cấp nhất mà thôi.

Bọn họ vừa mới đi tới cửa, phiến cánh cửa lớn kim loại kia đã tự động chạy qua một bên mở ra.

Munt đi theo mấy vị binh lính kia đi vào trong, vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy thân ảnh cao dài quen thuộc đó.

Trong phòng rộng rãi, thiếu tướng trẻ tuổi ngồi trên sô pha màu đen tối.

Hắn không có mặc áo khoác quân phục màu đen hoa văn bạc, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản màu trắng, cổ áo áo sơ mi rộng mở sang hai bên, lộ ra đường cong phần cổ xinh đẹp ban ngày bị quân trang dựng thẳng che lấp kín mít.

Sợi tóc ướt át theo đường cong phần cổ tuyết trắng của hắn mà hoàn toàn đi vào trong cổ áo sơ mi hơi hơi rộng mở một chút kia, khiến cổ áo cũng nhiễm một chút vệt nước ướt át.

Trên làn da của nam tử trẻ tuổi còn tàn lưu một chút hơi nước, làm da thịt kia ở dưới ánh đèn phiếm lên ánh sáng nhợt nhạt.

Tuyết da tinh mắt, môi phấn hơi mỏng hơi nhấp, cho dù là nhà nghệ thuật hà khắc nhất cũng lặt không ra một chút tì vết nào từ gương mặt tinh xảo tựa như tác phẩm nghệ thuật này.

Thiếu tướng trẻ tuổi ngồi ở chỗ kia, không rên một tiếng, chỉ là giương mắt mà liếc liếc một cái.

Khóe mắt hơi hơi nhọn lên lúc nhìn qua đây có một độ cung sắc bén, đồng tử màu mặc lam mang theo một loại cảm giác áp bách nói không nên lời, khi đảo qua sẽ mạc danh khiến cho đầu tim người ta rùng mình.

Binh lính lãnh Munt tới đây có chút khẩn trương mà nắm tay đặt lên trước ngực làm một động tác chào theo nghi thức quân đội, sau đó lập tức lui ra ngoài.

Cánh cửa kim loại kia tự động đóng lại, chỉ để một mình thiếu niên còn có chút ngốc kia ở lại nơi này, có chút ngơ ngác mà nhìn người đối diện.

…… Ở trong phòng ngủ của mình có thể không cần phải biểu hiện đến mức đó được mà thiếu tướng đại nhân? Cũng đâu có ai nhìn anh đâu.

Munt nhìn vị thiếu tướng đại nhân chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho người khẩn trương lên kia, nhịn không được mà phun tào dưới đáy lòng như vậy.

Đương nhiên, vẫn còn tồn tại thứ gọi là chỉ số thông minh này nên cậu tuyệt đối sẽ không dám nói chuyện này ra.

Nói thật, tuy rằng ở trước mặt vị thiếu tướng cao lãnh tuấn mỹ thích thả khí thế lại đặc biệt có thể trang bức này cậu luôn biểu hiện có chút yếu thế, nhưng kỳ thật cậu cũng chẳng sợ hãi đối phương là mấy.

Sở dĩ biểu hiện ra dịu ngoan như vậy, chỉ là bởi vì cậu nghĩ dù sao thì hiện tại cậu vẫn cần phải dựa vào ôm chân dài của người ta thì mới có thể sinh tồn ở trong thời đại này được, cho nên mới có vẻ đặc biệt ngoan đặc biệt nghe lời trước mặt vị thiếu tướng này.

Dưới ánh mắt ý bảo của thiếu tướng trẻ tuổi, thiếu niên ngoan ngoãn mà ngồi xuống bên cạnh Troll.

Cậu nghiêng đầu nhìn cái người không biết vì sao mà đang đêm hôm khuya khắt lại kêu người ta đến đây này, chớp chớp mắt, dùng ánh mắt dò hỏi đối phương tìm mình tới là muốn làm cái gì.

*Editor: Ch*ch em đó ~(‾▿‾~) 

Troll tựa như muốn nói gì đó, môi mỏng kia cử động một chút, lại không có mở lời.

Hắn trầm ngâm một chút, tự hỏi mục đích của chính mình, cùng với nên tổ chức ngôn ngữ như thế nào để biểu đạt ra mục đích của bản thân.

Đối với người không giỏi biểu đạt cảm xúc của chính mình như hắn mà nói, việc này có chút khó khăn. Cho nên hắn một bên trầm ngâm, một bên nhịn không được mà nhíu nhíu mày.

Chính là hắn không có cảm giác được, bởi vì hắn nhíu mày nên đã làm cho thiếu niên vẫn luôn nhìn hắn kia hoảng sợ.

Đùi vàng có cái gì bất mãn với mình à?

Thiếu niên khẩn trương mà nghĩ.

Nhưng chưa đợi cậu bên này ngẫm nghĩ xong, bên kia vị thiếu tướng trẻ tuổi cau mày suy tư một lúc lâu sau mà vẫn không nghĩ ra được ngôn ngữ uyển chuyển gì đã cảm thấy phiền phức, quyết định thẳng tiến mục đích.

Troll ngẩng đầu, mắt nhìn về phía thiếu niên bên người.

“Tôi hy vọng có thể tiến hành tinh thần đồng điệu với cậu.”

Hắn nói.

“Ha ——?”

Cho nên hơn phân nửa đêm anh không ngủ được kêu tôi qua đây chính là vì cái này à?

Chỉ vì xem một hồi hình ảnh địa cầu lập thể 5d giống như cái tên gia hỏa tóc đỏ kia đã nói?

Đến nỗi này sao ——

Thiếu niên tỏ vẻ cậu thật sự là không có cách nào lý giải nổi mạch não của đám nhân loại tương lai này.

“Không được?”

Mắt thấy Munt phản ứng lớn như vậy, thiếu tướng nhíu nhíu mày.

“Không, không phải ——”

Mắt thấy gương mặt tuấn mỹ kia lại một lần nữa nhíu mày, Munt kinh ngạc một chút xong liền nhanh chóng lắc đầu, lắc đầu xong lại gật đầu.

“Có thể, không thành vấn đề.”

Cậu sảng khoái trả lời.

Đùi vàng chẳng qua chỉ là muốn mượn tinh thần ý thức của cậu để xem hình ảnh địa cầu lập thể 5d một lát mà thôi, yêu cầu đơn giản bao nhiêu nà, sao cậu có thể không biết xấu hổ mà không đáp ứng được chứ.

Munt nghĩ.

Có thể mượn việc này để xoát xoát độ hảo cảm của đùi vàng cũng là một cơ hội cực tốt nha.

Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi một ngụm đáp ứng xuống, Munt cảm thấy bản thân tựa hồ là có đọc ra được ý vị sung sướng từ trong ánh mắt của vị thiếu tướng đại nhân biểu tình cực ít kia.

Cậu có chút sững sờ mà nhìn chằm chằm cặp mắt người nọ.

Bên trong mảnh lam ý thâm thúy mênh mông vô bờ, lưu động dấu vết màu đen nhợt nhạt, bên cạnh tròng đen của cặp đồng tử kia phiếm lên ánh sáng nhạt, phảng phất như tinh quang đầy trời đều lọt vào trong ánh mắt này vậy.

Giờ phút này, bên trong cặp đồng tử xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi này rõ ràng mà chiếu ra gương mặt cậu.

Thiếu tướng trẻ tuổi nhìn cậu, ngón tay trắng nõn duỗi qua, xoa xoa cổ cậu, sau đó đầu ngón tay theo cổ cậu chậm rãi sờ về phía sau cổ.

Có chút ngứa, Munt nhịn không được mà nghiêng nghiêng đầu.

Ngón tay người này thoạt nhìn thì trắng nõn thon dài, không nghĩ tới trong lòng bàn tay lại có một tầng kén hơi mỏng, sờ đến cổ cậu thật ngứa.

Cậu vừa muốn mở miệng kháng nghị, bỗng nhiên rắc một tiếng.

Một mảnh kim loại lạnh băng bị ấn lên sau cổ cậu, khi cậu còn chưa kịp phản ứng lại, mảnh kim loại kia đã triển khai thành một đường hình cung, ôm vòng lấy một nửa cổ cậu.

“…………”

Cũng may là mới chỉ ôm vòng có một nửa.

Munt nhịn không được mà nghĩ như vậy dưới đáy lòng.

Cái này mà muốn ôm vòng toàn bộ thì chẳng phải sẽ thành vòng cổ rồi sao, khẩu vị cũng nặng quá rồi đấy.

Troll nhìn thiếu niên tóc đen không ngừng duỗi tay đi sờ mảnh vòng kim loại màu ngân bạch trên cổ kia, một bộ không quá quen thuộc.

Thiếu niên rũ đầu, từ phía trên nhìn xuống, có thể nhìn thấy cặp mắt kia của thiếu niên không ngừng chớp động, lông mi mềm mại cũng theo đó mà không ngừng phe phẩy.

Hơi hơi nhấp môi, cũng không biết có phải là bởi vì khẩn trương hay không.

Hắn đột nhiên nhịn không được mà duỗi tay, xoa xoa đầu đứa bé kia.

Đứa trẻ kia ngẩng đầu, có chút ngơ ngác mà nhìn hắn, mắt mở lớn.

Đồng tử màu đen nhánh, lại sáng bóng, rõ ràng mà ảnh ngược lại gương mặt hắn.

Hắn lại xoa xoa đầu đứa trẻ kia.

“Đừng khẩn trương.”

Hắn nói.

“Thả lỏng ý thức.”

Hắn duỗi tay, ấn đầu đứa nhỏ kia lên trên vai mình.

“Tiếp thu, không cần chống cự tôi.”

“…………”

“Như thế nào?”

“…… Không, không có việc gì.”

Thiếu tướng đại nhân ngài nói đến ái muội như vậy thật sự là được sao?

Troll đem tay phải ấn lên trên nửa vòng kim loại trên cổ đứa trẻ kia, vòng kim loại bắt đầu hơi hơi tỏa sáng.

Cơ hồ là cùng thời khắc đó, vòng kim loại màu lam đen trên cổ tay hắn cũng sáng lên.

Ánh sáng từ hai cái vòng kim loại giống hệt như sợi tơ mà tuôn ra, hướng về phía đối phương, vô số sợi tơ kia từng chút một mà giao hòa với nhau.

Vốn dĩ bởi vì bị Troll ấn trên vai mà theo bản năng muốn tránh ra trong nháy mắt Munt nhìn thấy sợi tơ ánh sáng kia liền lập tức ngây dại, trợn to mắt kinh ngạc mà nhìn vô số sợi tơ ánh sáng tuôn ra ngay trước mắt cậu.

Cậu nhìn sợi tơ ánh sáng màu trắng mờ kéo dài ra từ trên cổ mình, cùng sợi tơ ánh sáng màu xanh biển kéo dài ra từ trên tay đối phương, từng chút một giao triền quấn lấy nhau, hòa tan thành một sắc điệu lam nhạt.

Ngay khi tuyệt đại bộ phận sợi tơ ánh sáng đều đã giao hòa với nhau xong, bỗng nhiên một cơn buồn ngủ cường đại đánh úp tới, Munt không chống cự được, cứ như vậy mà dựa vào trên vai Troll ngủ say.

…………

……………………

Thời điểm thiếu niên mở mắt ra, cậu nhìn thấy chính là một mảnh vũ trụ sao trời nhìn không tới cuối, mà cậu thì đang lơ lửng bên trong vũ trụ.

Cậu sửng sửng sốt sốt, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại.

Cậu hẳn là đang tiến vào bên trong tinh thần đồ cảnh của vị thiếu tướng cao lãnh kia đây mà.

Cậu quay đầu, nhìn nhìn bốn phía.

Không quá giống như trong tưởng tượng của cậu, tinh thần đồ cảnh của người này cũng không phải lạnh băng tựa như bề ngoài của người nọ.

Cậu nhìn đến chính là một mảnh hắc ám thâm thúy, vô biên vô hạn mà mở rộng ra bên ngoài, trong màu đen nhiễm vệt lam, bày biện ra đường cong giống như lốc xoáy.

Nhưng đây lại không phải là hắc ám thuần túy, giống như là sao trời vậy, nơi xa có những điểm điểm ánh sáng nhạt, lúc sáng lúc tối.

Nó thâm thúy, mà lại thần bí.

Nó lẳng lặng mà bao dung lấy bạn ở bên trong sao trời màu lam đen mạc danh cho người ta cái cảm giác an tâm kia.

Munt còn đang có chút hoang mang mà nhìn phiến thế giới xinh đẹp tựa như vũ trụ sao trời này.

Bỗng nhiên, cảnh sắc trước mắt đột ngột vặn vẹo kéo duỗi mở ra, cậu một trận đầu váng mắt hoa, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, cậu vẫn đang phiêu phù bên trong vũ trụ sao trời, chỉ là khỏa tinh cầu màu xanh thẳm thật lớn quen thuộc kia nay lại xuất hiện ở trước mắt cậu.

So với hình ảnh, chứng kiến trước mắt lại chân thật như thế.

Nhìn chăm chú vào viên tinh cầu màu lam chậm rãi chuyển động kia, cậu phảng phất như thật sự cứ như vậy mà đặt mình vào bên trong vũ trụ, nhìn chăm chú vào khỏa tinh cầu mà cậu đã sinh sống từ rất lâu.

Thiếu niên còn đang không chớp mắt mà nhìn viên tinh cầu mỹ lệ màu lam kia, bất thình lình, một cổ lực hấp dẫn thật lớn từ phía trên tinh cầu kia đã truyền đến.

Lực hấp dẫn kia là cực kỳ lớn, phảng phất như muốn lôi kéo cậu rơi xuống đó vậy.

Không phải chứ.

Cậu có chút hoảng loạn mà nghĩ.

Trong vũ trụ còn có sức hút của trái đất?

Cậu một bên miên man suy nghĩ như vậy một bên liều mạng muốn tránh thoát khỏi cổ lực hấp dẫn kia.

Nhưng là không biết vì sao, cậu càng hoảng loạn, cổ lực hấp dẫn kia lại càng lớn, cậu có làm như thế nào cũng không thể tránh thoát nổi, mắt thấy sắp phải bị cổ lực hấp dẫn kia hung hăng mà kéo xuống ——

“Bình tĩnh lại.”

Đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp, như là con sông lạnh lẽo đầu mùa đông.

Chỉ là vào giờ khắc này ở trong tai Munt nghe ra lại tựa như tiếng trời vậy.

“Đừng bị tiềm thức kéo vào.”

Cái thanh âm kia nói bên tai cậu như vậy.

Cùng thời khắc khi thanh âm này vang lên, một bàn tay từ phía sau đã duỗi lại đây, một phen ôm chặt eo cậu, chặn ngang ôm lấy cả người cậu.

Đang hoảng loạn liều mạng đối kháng với cổ lực hấp dẫn kia Munt cơ hồ là theo bản năng, xoay người một cái, vươn đôi tay giống như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng, gắt gao ôm chặt lấy bả vai của hắn.

Sau khi đã bắt lấy chỗ dựa ở phía sau, cậu tức khắc liền trấn định lại.

Mà cổ lực hấp dẫn muốn kéo cậu đi xuống kia vào ngay tại thời khắc cậu ổn định lại tâm trí, liền đột nhiên biến mất.

Munt nhẹ nhàng thở ra.

Cậu quay đầu lại, lập tức đối diện với cặp phượng nhãn đơn thon dài kia.

Chủ nhân cặp mắt kia nhìn cậu, ôm cậu, hai người bọn họ ôm lấy nhau, phiêu phù ở bên trong vũ trụ.

Mà hai tay của cậu thì cũng đang gắt gao bám lấy bả vai người ta, tay dùng sức nắm lấy quần áo trên vai đối phương, thế nên đã làm cho chỗ áo sơmi màu trắng trên bả vai kia nhíu lại một chỗ.

Đại não kịp thời vận chuyển trong nháy mắt.

Trong lúc nhất thời Munt còn chưa kịp làm rõ đây là tình huống như thế nào.

Mà ngay tại thời điểm cậu còn đang mộng bức không kịp phản ứng, vị thiếu tướng trẻ tuổi ôm lấy cậu kia đã hạ thấp ánh mắt xuống liếc mắt quét cậu một cái, đột nhiên nhẹ nhàng sách một tiếng.

Nhìn ánh mắt có vẻ vi diệu kia của đối phương, Munt theo bản năng đi theo phương hướng tầm mắt của đối phương mà nhìn lại.

…………

…………………………

Đệt! Tại sao cậu lại ở trần hả?!

Tác giả có lời muốn nói: Mắt lấp lánh nhìn, cây non văn mới rất cần được mọi người che chở cùng tưới tắm ~~

————

Một ít tư liệu nhỏ về giả thiết của bản văn:

Các chủng loại chiến hạm:

Kỳ hạm ——tọa hạm tướng lãnh.

Cũng chính là cái gọi là thuyền hạm cỡ lớn chuyên dụng của Boss, chỉ có người cấp quan quân trở lên mới có tư cách có được.

Thuyền hạm kỳ hạm bình thường giống nhau đều là cân bằng cả ba loại tính năng sức chiến đấu, lực phòng ngự, lực công kích, nhưng bởi vì mỗi một vị cấp quan quân đều khác biệt nhau ở tính cách cùng với phương thức chiến đấu, bọn họ sẽ tiến hành cải tạo phù hợp đối với thuyền hạm của mình, cho nên tính năng trên kỳ hạm của các tướng lãnh khác nhau cũng đều có khác biệt rất lớn.

Mỗi một con thuyền kỳ hạm đều có danh hiệu đặc thù mà chủ nhân của nó chuyên môn đặt cho nó, tỷ như kỳ hạm của thiếu tướng Troll được gọi là 【 Ishtar 】, dùng chính là tên của nữ thần chiến tranh, tính năng lấy tốc độ mau lẹ cùng với tính công kích cường đại mà xưng.

…… Cùng với, danh hiệu của một con thuyền kỳ hạm có nổi danh hay không, mấu chốt là phải xem chủ nhân của nó…… Dù sao Ishtar cũng tương đối nổi danh ở bên trong đế quốc.