Xong Rồi, Thiếu Tướng Cong Rồi (Tinh Tế)

Chương 31




Ý thức mông lung, tầm mắt cũng rất mơ hồ.

Cậu không biết thân mình đang ở nơi nào.

Dưới thân mềm như bông, bao phủ lấy hơn phân nửa thân thể chìm xuống của cậu, làm cậu mơ mơ màng màng sau một lúc lâu vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại được.

Trong lúc hốt hoảng, cậu hơi hơi mở mắt quan sát chung quanh một chút.

Bên người tựa hồ có một bóng người mơ hồ, cậu nỗ lực muốn nhìn rõ được bộ dạng bóng người kia, chỉ là tầm mắt vẫn quá mơ hồ, nhìn được không phải rất rõ ràng.

Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mái tóc dài tựa như vàng ròng kia tựa như kim loại nóng chảy mà chảy xuống, che dấu hơn phân nửa bả vai, lộ ra một chút da thịt trên vai tuyết trắng như sữa bò.

Cô nằm nghiêng ở bên cạnh, bày ra một đường cong xinh đẹp, mà thân thể phía dưới eo dường như là ……

“…… Mỹ nhân… ngư?”

Cậu mơ mơ màng màng mà phát ra thanh âm.

Ba!

Trên mặt đột nhiên nổi lên một trận nóng rát đau đớn, đau đến khiến cậu đang mơ hồ lập tức tỉnh táo lại.

Cậu mới vừa thanh tỉnh lại một chút, lại là một tiếng ba, trên má lại đau đớn hơn.

Cậu liếc mắt nhìn một cái, mắt thấy bàn tay thứ ba đang lại từ phía trên gào thét mà đến ——

Thiếu niên vừa rồi còn toàn thân mềm như bông trong một khắc này toàn thân lập tức căng thẳng, cơ hồ là theo phản xạ mà lăn vòng một cái, bàn tay quạt tới đây lập tức vỗ lên trên giường đệm mềm như bông phụp một tiếng.

Bàn tay vỗ trên giường nệm nhỏ nhắn mềm mại mà trắng nõn, châu tròn ngọc sáng, ngay cả móng tay cũng bóng loáng gãi đúng chỗ ngứa, vừa nhìn liền cho người ta một loại mỹ cảm hoàn mỹ, hiển nhiên vẫn luôn được bảo dưỡng tỉ mỉ.

Chỉ là thiếu niên bị bàn tay nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp này bạt mạnh cho hai cái đến tận bây giờ bên gương mặt vẫn còn đang nóng rát đau lại không rảnh để đi thưởng thức nó, cậu xoay người một cái rồi ngồi dậy, ngẩng đầu căm tức mà nhìn về hướng chủ nhân của cái tay kia.

“Cô làm cái ——”

Thanh âm chất vấn mang theo lửa giận nửa đường đột nhiên im bặt.

Munt nhìn người trước mặt, thất thần trong nháy mắt.

Người nằm nghiêng ở bên cạnh động đậy nửa người trên mà nghiêng đầu nhìn cậu, một đầu tóc dài sắc vàng ròng chớp động ánh sáng nhạt dưới ánh sáng tựa như là một thác nước rơi rụng trên bả vai mảnh khảnh.

Vòng ngực mượt mà mà cao cao đẫy đà bị tóc dài màu vàng che khuất hơn phân nửa, một sườn vai khác không được tóc vàng che lại thì lỏa lồ, da thịt trắng tinh tựa như sữa bò phiếm lên ánh sáng ôn nhuận.

Khóe mắt khẽ cong mang theo vài phần tò mò mà nhìn cậu, đuôi mắt hơi hơi ngoắc hướng về phía trước, tựa như một đóa hoa đào nở rộ, lông mi thon dài hơi hơi cử động một chút, cực kỳ giống một đôi cánh bướm rung động dừng lại trên hoa đào.

Đồng tử xanh biếc nhạt, như là đá quý màu xanh lục hòa tan trong nước, hoà lẫn cùng da thịt tuyết trắng sữa bò, càng khiến mặt mày có một loại tinh xảo nói không nên lời.

Thật…… Thật xinh đẹp.

Nhìn cô gái tóc vàng tuyệt đối có thể dùng từ tuyệt sắc để hình dung mỹ mạo trước mắt này, trong lúc nhất thời thiếu niên nhìn đến thất thần.

Đây tuyệt đối là người đẹp nhất mà cậu từng nhìn thấy——

Ách, không đúng.

Tuy rằng là một thẳng nam yêu thích em gái, nhưng Munt vẫn cảm thấy mình không thể che lương tâm lại để nói dối được.

Ân, so với vị thiếu tướng đại nhân kia thì vẫn còn kém một bậc……

Ách —— thiếu tướng ——

Trong nháy mắt ký ức dũng mãnh lao vào trong đầu, Munt lập tức nhớ tới những chuyện đã xảy ra trước đó.

Cậu rõ ràng đã bị nhốt trong bể chứa nước dưới mặt đất, hơn nữa nước đã bao phủ toàn thân cậu……

…… Cậu không chết?

Thiếu niên vẻ mặt mộng bức mà nhìn bàn tay của mình, dùng sức nắm, cảm giác được xúc cảm khi đầu ngón tay ấn vào lòng bàn tay, cảm giác được đau đớn nóng rát trên má, rốt cuộc cũng phản ứng lại.

Cậu không chết.

Cậu còn sống.

A a a a —— cậu còn sống ——

“…… Ngu muốn chết.”

Một thanh âm thanh thúy truyền đến từ bên cạnh, đang trong cảm giác cảm động hỉ cực mà khóc vì sống sót sau tại nạn Munt lập tức theo bản năng nhìn lại phía bên cạnh.

Cô gái trẻ tuổi tóc vàng mỹ mạo kia không biết từ khi nào đã đứng dậy khỏi đệm mềm.

Dáng người cô rất cao gầy, hơn nữa bởi vì tấm đệm mềm mại tuyết trắng phủ trên mặt đất, cho nên lúc đứng lên cô liền nhìn xuống thiếu niên còn đang ngồi quỳ trên đệm mềm từ trên cao.

Cô vừa đứng dậy xong, mái tóc dài kim sắc tựa như thác nước kia liền rơi rụng trên bả vai tuyết trắng của cô, váy lụa màu lam dưới thân tản ra, phủ lên trên mặt đất sạch sẽ như mặt gương, như là đóa hoa màu lam nở rộ.

Nhìn Munt đang có chút ngốc nghếch mà nhìn mình, trên mặt cô gái tóc vàng lộ ra biểu tình ghét bỏ ‘thật ngu’ không thèm che dấu một chút nào.

Đôi mắt màu xanh biếc của cô chớp chớp, từ trên cao nhìn xuống Munt, lộ ra một chút thần sắc hoang mang.

“Chẳng biết Caesar nhà ta coi trọng ngươi ở điểm nào, mà một hai phải kéo ngươi trở về nữa.”

Cô nói như vậy, nhớ tới bộ dạng một thân da lông đen nhánh mượt mà tỏa sáng của Caesar nhà mình lại sũng nước chật vật mà dán trên người, đã dọa cô một cú sốc.

Không lâu trước đó, chúng người hầu hầu hạ Caesar kinh hoảng thất thố mà tới nói vói cô, Caesar tự mình chạy, cô còn chưa kịp phái người đi tìm, Caesar đã đột nhiên xuất hiện, trong miệng còn ngậm một thiếu niên một thân ướt sũng hôn mê bất tỉnh.

Từ khi ra đời cho tới nay Caesar vẫn luôn sống trong nhung lụa, được hầu hạ tỉ mỉ, trình độ tinh tế kia cơ hồ là không hề kém hơn cô, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng Caesar chật vật như vậy, lúc ấy đã có chút hoảng hốt mà muốn đi xem thử Caesar có bị thương hay không, ai ngờ, Caesar lại dùng đầu đẩy cô ra, chỉ nóng nảy mà vây đảo quanh thiếu niên hôn mê trên mặt đất, còn không ngừng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt kia cứ như là đang thúc giục cô đi cứu thiếu niên vậy.

Thiếu niên được Caesar mang về đã được cô cứu, nhưng vẫn cứ mãi hôn mê không tỉnh lại.

Cô có chút tò mò, rốt cuộc Caesar nhìn trúng đứa trẻ nhỏ tuổi này ở điểm nào, cho nên vừa rồi cô mới thò lại gần cẩn thận nhìn xem.

Chỉ là, nhìn kỹ thiếu niên từ đầu tới đuôi hết một lần, cô vẫn không nhìn ra được trên người đứa trẻ này có điểm gì đặc thù.

Chỉ là một thiếu niên hết sức bình thường mà thôi.

…… Ân, nếu như có điểm đặc sắc nhất định phải nói, thì chính là thoạt nhìn có chút ngu, có chút đần?

Lời cô gái tóc vàng mỹ mạo nói, Munt nghe không quá hiểu rõ, nhưng tin tức để lộ trong lời nói thì cậu lại nghe rõ ràng.

Xem ra tựa hồ là mình đã được một người tên là Caesar cứu, cũng đưa tới nơi này.

Nghĩ như vậy, cậu mở miệng hỏi.

“Là vị Caesar tiên sinh kia đã cứu tôi sao?”

Cô gái tóc vàng dáng người cao gầy không nói gì, vẫn như cũ chỉ là đứng như vậy, từ trên cao mà nhìn xuống thiếu niên trước người.

Nhìn hồi lâu, cô mới hơi hơi ngoắc ngoắc khóe mắt.

“Ân, là Caesar cứu ngươi, chẳng qua nó không phải là tiên sinh gì hết.”

Cô nhướng mày nhìn Munt nói, “…… Là mèo.”

Vừa nghe vậy Munt liền có chút ngốc.

Cậu cư nhiên lại được một con mèo cứu?

Cẩn thận tưởng tượng cậu lại càng thêm mờ mịt.

Một con mèo thì cứu cậu kiểu gì vậy?

Tuy rằng cậu tay nhỏ chân nhỏ nhưng tốt xấu gì cũng có 5-60 kg, một con mèo nhỏ…… Sao có thể kéo được cậu chứ? Hơn nữa còn là kéo cậu từ trong nước ra?

Đang lúc cậu còn ở chỗ này nghĩ không rõ, cô gái tóc vàng có dung nhan tinh xảo như tranh đột nhiên nâng nâng ánh mắt lên, nhìn về phía sau cậu, khóe môi hơi hơi ngoắc.

“Nó tới rồi.”

Munt theo bản năng lần theo ánh mắt cô, quay đầu nhìn lại.

Toàn thân da lông thuần màu đen không có một tia tạp sắc giống như là nhung tơ, phiếm ánh sáng đen nhánh dưới ánh đèn.

Thân hình nửa người trước thật lớn cho người ta một loại cảm giác thể trạng thô tráng, chỉ là lại không có vẻ to mọng, nó cất bước đi tới, từng bước một vô thanh vô tức, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ ưu nhã thong dong. Mà khi nó cất bước, tứ chi nâng lên kéo theo thân hình cơ bắp no đủ, hiện ra đường cong cơ bắp xinh đẹp trong lớp lông tóc đen nhánh.

Đồng tử màu xanh băng phiếm ánh sáng giờ phút này đang híp lại thành một đường cong hẹp dài, đuôi dài màu đen nhánh theo nó cất bước đi mà tùy ý lắc lư sau người nó.

Tư thế nó đi tới nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, chỉ là mạc danh lại cho người ta một loại cảm giác uy áp cực lớn, làm người ta nhìn một cái thôi đã liền lông tơ thẳng dựng.

Munt: “………………”

Mèo?

Cô mẹ nó đang đùa tôi à?

Đây rõ ràng là một con báo đen có được không?!

“Đây là…… Mèo?”

Thiếu niên chung quy vẫn nhịn không được mà hỏi ra tiếng.

Mèo nhà cô là con báo sao?

Đương nhiên, cậu vẫn phải ngạnh sinh sinh mà nghẹn lại những lời ở trên vào trong cổ họng.

“Cho nên nói bình dân chính là không có kiến thức như thế, ngay cả Caesar đại nhân mà cũng không nhận ra.”

Một thị nữ đi theo phía sau báo đen nhìn Munt như vậy liền nhịn không được mà mở miệng châm chọc, cô nàng trừng mắt nhìn Munt, một gương mặt búp bê tức giận đến phình phình, có nhìn Munt thế nào cũng thấy không thuận mắt, chỉ kém chưa cho cậu một cái xem thường.

Kỳ thật, bình thường tính cách của vị thị nữ này vẫn tốt lắm, cũng không phải cái loại người khinh thường bình dân này.

Chỉ là lần này……

Nhớ đến từ nhỏ cô đã đi theo bên người phụng dưỡng Caesar đại nhân, từ khi Caesar đại nhân vừa mới sinh ra còn chỉ là một cục lông xù xù nho nhỏ, vẫn luôn chăm sóc nó cho đến tận bây giờ.

Làm một trong những sinh linh trân quý nhất trong vũ trụ, từ nhỏ Caesar đại nhân đã được mọi người che chở thật là cẩn thận, nâng trong lòng bàn tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan, ăn, mặc, ở, đi lại đều tinh xảo tới cực điểm, trình độ kim tôn ngọc quý kia, cho dù là vương công quý tộc bình thường thì cũng kém hơn mấy bậc.

Caesar đại nhân tôn quý như vậy, cho dù có rớt mất một sợi lông, cũng sẽ làm cho mọi người hãi hùng khiếp vía mà vây quanh nó chuyển động một hồi lâu —— cho nên, thời điểm cô nhìn thấy Caesar đại nhân một thân da lông xinh đẹp ướt dầm dề mà trở về, đã sợ tới mức trái tim cũng suýt nữa ngừng đập.

Lại sau đó, lúc tắm rửa cho Caesar đại nhân, nhìn thấy một chút vết máu nơi kẽ chân móng vuốt kia, cô lại càng đau lòng vô cùng.

Từ nhỏ Caesar đại nhân đã sống trong nhung lụa, có bao giờ từng chịu qua loại tội thế này đâu?

Bởi vậy, đối với tiểu gia hỏa có thể làm cho Caesar đại nhân chịu hạ mình đi cứu, còn làm hại Caesar đại nhân chảy máu này, cô có nhìn kiểu gì cũng thấy không thuận mắt.

Không chỉ như vậy, sự khó chịu của cô đối với Munt còn có một chút tư tâm.

Từ trước kia cho đến tận bây giờ, mỗi lần Caesar đại nhân xuất hiện, mặc kệ là ai, cũng sẽ dùng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc cảm thán mà nhìn chăm chú vào nó.

Tiểu thị nữ theo hầu trước nay đều bởi vậy mà kiêu ngạo không thôi.

Caesar đại nhân của cô là trân quý nhất, độc nhất vô nhị, nên mới khiến người ta phải ngước nhìn.

Chính là cố tình cái tiểu gia hỏa được Caesar đại nhân cứu trở về này, lại dùng cái loại ánh mắt như nhìn thấy mãnh thú bình thường mà nhìn Caesar đại nhân, một chút cũng không cảm thụ được chỗ mỹ lệ cùng tôn quý của Caesar đại nhân.

Vì thế tiểu thị nữ từ trước đến nay vẫn luôn coi trọng Caesar hơn cả mạng của chính mình liền bênh vực người mình mà thấy không vui.

Bình dân chính là bình dân, chẳng có một tí kiến thức nào hết.

Cô không vui mà nghĩ như vậy, nhịn không được mà mở miệng giáo huấn thiếu niên kia.

“Đời này đại khái ngươi cũng chỉ có một cơ hội như vậy mới có thể nhìn thấy Caesar đại nhân thôi, may mắn đi, bình dân.”

Cô lạnh mặt nói.

“Phải biết rằng, Caesar đại nhân chính là tồn tại cuối cùng có được huyết mạch địa cầu thuần chủng trong toàn bộ vũ trụ hiện tại.”

“…… Ha?”

…………

Năm đó nhân loại rời khỏi địa cầu đi vào trong vũ trụ khai khẩn tương lai mới, cũng lựa chọn số lượng không ít động vật ở trên địa cầu để mang lên phi thuyền du hành vũ trụ. Nhưng mà, những sinh linh trên địa cầu đó lại không cách nào thích ứng được với sinh hoạt trong vũ trụ giống như nhân loại, sau khi rời khỏi địa cầu, chúng nó một con lại tiếp nối một con không ngừng chết đi, mà nhân loại lại bó tay không có biện pháp nào.

Rơi vào đường cùng, nhân loại chỉ có thể tìm kiếm các sinh vật sinh tồn trong vũ trụ, sử dụng kỹ thuật gien cấy gien của những sinh vật đó vào người các loài động vật, lúc này mới để chúng nó tiếp tục tồn tại được.

Nhưng là, bởi vì như vậy, các động vật được tiến hành cải tạo gien đã hoàn toàn không thể xem như là sinh linh địa cầu nữa.

Tuy nhiên, cũng có một bộ phận động vật không trải qua cải tạo gien mà bằng vào sinh mệnh lực ngoan cường của mình, tiếp tục sinh tồn trong vũ trụ.

Chẳng qua những loài động vật như vậy đã thiếu lại càng thiếu, có thể nói là lông phượng sừng lân.

Những sinh linh có được huyết mạch địa cầu thuần chủng này được nhân loại đã mất đi địa cầu coi là trân bảo, coi chúng như là huyết thống thuần túy mà cao quý nhất, che chở bảo vệ thật cẩn thận.

Nhưng mà, những động vật thuần chủng sống sót lúc trước vốn dĩ đã cực ít, nhiều năm như vậy trôi qua, lại sinh sôi nẩy nở với họ hàng gần, làm cho tỉ lệ sinh dục hạ thấp tới cực điểm, rất khó có thể sinh ra hậu duệ, đã dần dần tuyệt tích trong dòng thời gian dài đằng đẵng.

Nhân loại cũng từng có ý định sử dụng sinh sản nhân tạo, nhưng gien của những con động vật thuần chủng đó vẫn như cũ là gien địa cầu lúc ban đầu, cho nên ấu tể do sinh sản nhân tạo đào tạo ra không một con nào có thể sống sót trong vũ trụ hoặc là trên những tinh cầu khác được. Chỉ có những ấu tể sinh ra do sinh sản tự nhiên của những sinh vật địa cầu thuần chủng sống sót được bằng vào sinh mệnh lực cường đại của bản thân, mới có thể thành công sống sót, lớn lên.

Tới hiện tại, huyết mạch địa cầu thuần chủng hiện có trong toàn bộ vũ trụ, đến trước mắt, cũng chỉ còn lại một mình Caesar.

Cha mẹ nó đã sớm chết đi.

Sau khi nó chết, huyết mạch thuần chủng liền sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt.

……

Bên này thị nữ mặt búp bê còn đang toái toái niệm niệm với Munt rằng Caesar đại nhân trân quý cỡ nào cỡ nào, huyết thống thuần túy cỡ nào cỡ nào, bên kia Caesar đã không kiên nhẫn được nữa.

Nó nhẹ nhàng nhảy, tứ chi dẫm lên đệm mềm.

Munt bị thị nữ giáo huấn còn chưa có phản ứng lại, đã nhìn thấy con báo đen kia đột nhiên nhanh nhẹn mà nhảy lên đệm mềm, thò qua bên người cậu.

Nhìn thấy mãnh thú ăn thịt đang kề sát khiến thiếu niên tức khắc khiếp sợ, cơ hồ là theo bản năng mà co rụt cổ lại, cứng đờ tại chỗ.

Động vật có lại quý hiếm mức nào đi nữa—— nó cũng là mãnh thú ăn thịt nha!

Cậu kêu thảm dưới đáy lòng như vậy, thân thể cứng đờ không dám phát ra một cử động nhỏ nào, mắt trông mong mà nhìn đầu báo đen thò qua, chỉ sợ nó đột nhiên cắn một ngụm lên cái cổ của mình.

Con báo cả người da lông đen nhánh đến tỏa sáng thò đầu qua, nhẹ nhàng ngửi ngửi trên người thiếu niên.

Sau đó, nó đáp chân trước lên trên người thiếu niên, ngồi xổm trên đệm mềm mại.

Nó ngẩng cái đầu màu đen, đôi mắt mở hẹp vốn dĩ hơi hơi híp dài, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Munt, đôi mắt vốn dĩ sắc bén, giờ khắc này lại đang ẩn ẩn lộ ra một chút vẻ không muốn xa rời.

Một đôi đồng tử màu xanh băng trên cái đầu đen nhánh kia, như là đá quý màu lam trong nước, phiếm ra ánh sáng nhạt biến ảo.

Sắc điệu thâm lam kia mạc danh cho người ta một loại cảm giác quen thuộc ……

Munt ngơ ngẩn mà nhìn vào cặp đồng tử màu lam của con báo đen đang ghé vào trên người mình kia, trong lúc hoảng hốt như là thấy được khỏa tinh cầu màu lam được nước bao phủ hiện lên ở trước mắt cậu.

Cậu đột nhiên có một loại cảm giác nói không nên lời.

Sinh linh kế thừa huyết mạch thuần chủng cổ xưa nhất này tựa như đang xuyên thấu qua đôi mắt của cậu, nhìn chăm chú vào tinh cầu mà tổ tiên nó từng sinh tồn trong trí nhớ của chính nó.

Rừng cây rậm rạp, thảo nguyên màu xanh lục mênh mông vô bờ, còn có vô số đồng bạn……

Nó như là đang xuyên thấu qua ánh mắt của mình, tìm kiếm nơi cố hương xa xôi không thể với tới mà những tổ tiên nó kế thừa huyết mạch đã từng chạy băng băng qua kia ……

…… Nó là huyết mạch cuối cùng được truyền thừa xuống của tinh cầu màu lam đó……

…………

…………………………

“Xem ra Caesar nhà ta thật sự rất thích ngươi nhỉ.”

Nhìn bộ dạng con ‘mèo đen’ nhà mình vẫn luôn một mực cao lãnh đến ngay cả chính cô cũng không thèm phản ứng lúc này lại đang an tĩnh rồi lại ngoan ngoãn mà ghé vào bên người thiếu niên kia không chịu rời đi, cô gái tóc vàng làm chủ nhân có chút kinh ngạc mà nhướng mày.

Cô hơi suy tư một chút, sau đó làm ra một quyết định.

“Ân, cứ như vậy đi.”

Cô nói, “Ta thu ngươi làm người hầu.”

Cô dùng một bộ giọng điệu ban ân mà nói, vẻ mặt đương nhiên.

“Về sau ngươi sẽ chuyên môn bồi Caesar.”

Phải biết rằng, người muốn trở thành người hầu của cô nhiều không kể xiết, bao nhiêu người chen nứt da đầu cũng không tiến vào được đâu.

Nếu không phải vì thấy Caesar thích, cô mới không muốn thu tiểu gia hỏa ngốc ngốc này làm người hầu làm gì.

Nếu cô đã nói ra rồi, đó chính là giải quyết dứt khoát.

Lời nói vừa dứt, bên cạnh lập tức có một người hầu đi tới, không chờ Munt phản ứng lại, đã trực tiếp đè cậu xuống, chỉ trong một giây liền rắc một tiếng khóa một cái vòng kim loại lên trên cổ cậu.

“Chờ, chờ một chút, tôi không phải là bình dân! Tôi là ——”

Một tay ấn lên vòng kim loại ở trên cổ mình, Munt tức khắc nóng nảy.

Cậu mới không muốn làm người hầu gì đó một chút nào đâu.

Chỉ là cậu mới vừa hô ra tiếng, đã đột nhiên lại im bặt.

Cậu đột nhiên nghĩ đến hiện tại mình còn chưa rõ ràng lắm thân phận của những người này, lỡ như bọn họ là kẻ địch của thiếu tướng, hoặc vừa lúc chính là người của Mia gia tộc, vậy cậu nói mình là binh lính dưới trướng thiếu tướng còn không phải là đang tìm chết hay sao?

Từ từ, vòng kim loại.

Đúng rồi, chính là vòng kim loại.

Cậu nhớ rõ thiếu tướng đã từng nói qua với cậu, cái vòng tin tức hắn cho cậu rất đặc thù, có thể thông qua nó mà trực tiếp liên hệ với thiếu tướng.

Vừa nhớ ra như vậy, Munt lập tức nhanh chóng tìm kiếm vòng tin tức trên tay.

Kết quả vừa cúi đầu, cậu liền nhìn thấy trên cổ tay của mình trơn bóng chẳng có cái gì hết…… Chỉ có vài đạo vết thương thật nhỏ.

“Xin hỏi một chút, chỗ này của tôi……”

Cậu chỉ chỉ tay phải của mình.

“Vòng tin tức của tôi đâu?”

“Nga, cái kia à, hình như bị Caesar cắn rồi.”

Munt: “………………”

Cậu cúi đầu nhìn đầu sỏ gây tội đã cắn vòng tin tức của mình.

Tên kia đang mở to một đôi mắt màu lam cực kỳ giống địa cầu vô tội mà nhìn cậu, cái đầu lông xù xù màu đen cọ cọ mặt cậu.

Tác giả có lời muốn nói: Ân, tinh thần lực của Munt có tác dụng rất lớn……

Đặc biệt là trước khi chết bởi vì thống khổ mà dao động lại càng lớn hơn nữa, lúc này mới làm cho Caesar cảm giác được.

Editor có lời muốn nói: Sự câm nín bất đắc dĩ khi thấy bệ hạ phá đồ

.