Rời khỏi viện điều dưỡng, Hách Điềm cả đường đều mơ màng, tiên sinh thì như chưa có gì xảy ra ung dung sai Vương Hưng đưa họ về.
Mãi đến khi ngồi trên xe, Hách Điềm cẩn thận nhìn giấy tờ chuyển nhượng lần nữa mới tin được trang trại này sau này là của cậu.
"Tiên sinh..." Hách Điềm không hiểu ý tứ của hắn.
Lục Trì Dự liếc cậu một cái, dịu dàng mà giải thích: "Hồi nhỏ tôi rất thích trang trại đó, tôi hy vọng em có thể xử lý nó giúp tôi".
Có thể giúp được tiên sinh thì đương nhiên cậu rất vui vẻ nhưng mà: "Tôi không biết cách xử lý, mà tại sao anh lại muốn chuyển cho tôi chứ". Rõ ràng dưới danh nghĩa của tiên sinh thì càng thích hợp hơn.
"Nông trường có thể sinh lời, không phải em vẫn luôn muốn trả lại tiền cho tôi à? Em sở hữu thì làm việc thuận tiện hơn, coi như tôi tạm thời gửi nó cho em". Đương nhiên tất cả đều là kiếm cớ, dù cho Hách Điềm có thất bại đi chăng nữa thì cũng không sao, cậu nhóc vui vẻ là tốt rồi.
Đắm chìm trong mộng đẹp của mình mãi đến khi về tới biệt thự, Hách Điềm mới giật mình nhớ tới, nếu như thế thì cậu phải tách ra với tiên sinh.
Cậu đuổi theo lên lầu tìm tiên sinh, phát hiện hắn lại bắt đầu bận. Sau khi chú ý tới cậu mới tạm dừng làm việc: "Còn chưa thu dọn hành lý hả?"
Không biết tại sao, Hách Điềm nghe nói thế có hơi khó chịu...
"Vội như vậy sao... Nhưng mà chân của anh còn chưa tốt lên mà, tôi có thể chờ một chút không". Cậu mơ hồ cảm giác được sự xa cách của tiên sinh, dạo này tiên sinh vẫn đối xử rất tốt với cậu nhưng chẳng biết vì sao Hách Điềm cảm thấy hình như không giống lắm. Sau khi trở về từ thành phố F, tiên sinh không tốt với cậu như trước kia.
Lục Trì Dự cúi đầu nhìn thoáng qua chân của mình, thử động đậy cho Hách Điềm nhìn: "Sẽ nhanh tốt thôi, em không cần lo lắng. Tôi đã kêu người vận chuyển thiết bị phục hồi chức năng tới rồi, không đến nửa năm là có thể đi lại được".
Điều này làm Hách Điềm càng khó chịu, biểu cảm gì cũng đều hiện hết lên trên mặt. Lục Trì Dự nhìn thấy nhưng hắn hạ quyết tâm vờ như không thấy gì. Không thể níu kéo nữa, Hách Điềm ở lại cạnh hắn sẽ không có tương lai, hắn sợ sẽ không kiềm chế được bản thân.
Hách Điềm vốn đang muốn nói gì, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết như thế của tiên sinh, cũng đành im lặng, vì không để tiên sinh khó chịu mà giả vờ vui vẻ nói: "Vậy được rồi, tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền cho tiên sinh!"
Hách Điềm nghe lời đi thu dọn hành lý xong xuôi thì như thường lệ làm cho tiên sinh vài món tráng miệng, nhìn như không khác mọi hôm.
Ngày hôm sau, Vương Hưng lái xe đứng chờ ở bên ngoài. Hách Điềm mang ba lô tạm biệt tiên sinh. Đồ đạc của cậu cũng không nhiều, như ban đầu đến đây, cậu tay không đến đây thì cũng tay không mà đi.
Hách Điềm cảm thấy có hơi đột ngột, cũng không nghĩ tới sẽ chia tay với tiên sinh theo cách này. Kế hoạch lớn đền ơn lúc trước bị lỡ mất rồi, chỉ có thể cố gắng kiếm tiền cho tiên sinh thôi.
Xoay người vẫy tay chào với tiên sinh rồi Hách Điềm lên xe. Xuyên qua cửa kính có thể thấy được tiên sinh đang nhìn cậu, trong đôi mắt có gì đó rất phức tạp, Hách Điềm không hiểu, vì thế cậu nở nụ cười với tiên sinh. Xe khởi động, bóng dáng tiên sinh xa dần nhưng Hách Điềm vẫn có thể cảm nhận được tiên sinh còn đang nhìn cậu.
Lục Trì Dự nhìn chiếc xe đi xa, trái tim như bị khoét một góc. Ánh mắt nhìn theo mãi đến khi không thấy bóng dáng của chiếc xe nữa thì hắn mới điều khiển xe lăn chậm rãi quay vào trong.
Hách Điềm ngồi trong chiếc xe xa hoa, trong lòng hơi khó chịu, bắt đầu lo lắng cuộc sống sau này lại là một khởi đầu xa lạ nữa.
Cậu nhìn thoáng qua Vương Hưng đang lái xe, hình như tiên sinh để Vương Hưng đến trang trại với cậu, nghĩ tới đây.
"Anh sẽ quản lý trang trại hả?"
Vương Hưng nắm vô lăng vẻ mặt vô cảm: "Sẽ không".
Thật ra bây giờ hắn còn bàng hoàng hơn Hách Điềm nữa. Lục tiên sinh cho hắn gấp đôi tiền lương để hắn đi tới trang trại ở quê nuôi thả đứa nhỏ này. Vương Hưng thông thạo mười tám loại võ và sử dụng thuần thục đủ loại súng cảm thấy lúc trước hắn không nên học mấy thứ phiền phức đó, mấy người xem, còn không bằng đi học chuyên ngành nông học (1).
"Trời ạ làm sao giờ đây, tôi cũng không hiểu gì hết mà". Hách Điềm tức khắc rơi vào lo âu.
Vương Hưng nhìn qua kính chiếu hậu, an ủi: "Đừng nóng vội, trang trại kia vốn có người quản lý".
Hách Điềm nghe vậy có hơi yên tâm, nhưng lại nghĩ, vậy cậu đi làm gì? Sau khi Hách Điềm hỏi, Vương Hưng cũng lúng túng. Không thể nói là Vương tổng để hai ta đi hưởng phúc ha? Lục tổng từng dặn dò hắn, không chỉ phải bảo vệ mà còn muốn cho bé dâu tây này được trưởng thành hạnh phúc không cần làm gì cả. Hình như cách trưởng thành hơi xa...
"Ừm... Tình hình ở đó không ổn lắm, gắng gượng duy trì thu chi cân bằng mà thôi. Nếu muốn thì cậu có thể tìm cách cải thiện tình hình, tranh thủ kiếm tiền".
Hách Điềm hiểu sơ sơ, gãi tai mặt ủ mày chau: "Vậy thì... tôi phải cố gắng rồi".
Thấy cậu thật lòng mà bắt đầu buồn phiền, Vương Hưng thở phào nhẹ nhõm. Là người thì vẫn nên có mục tiêu, nghĩ như vậy, Vương Hưng cũng bắt đầu buồn phiền về tương lai nghề nghiệp sau này.
Mẹ Lục chuyển cho hắn trang trại ở ngoại ô thành phố Z kế bên thành phố S. Thành phố Z gần thành phố S có kinh tế phát triển mạnh mẽ cũng có kinh tế không kém, bên ngoài trang trại rộng lớn còn có thể thấy trạm xe buýt. Xe trên đường lớn cua qua, đi qua đường nhỏ vào trang trại, phóng mắt nhìn xa là một đồng cỏ xanh biếc rộng lớn. Nơi đây là khu vực đồng bằng, khí hậu ẩm ướt, cỏ cho gia súc ăn phát triển khá tốt, còn có thể thấy một vòng tròn những con bò sữa đan xen nhau chậm rì rì ăn cỏ.
Cuối cùng xe dừng lại trước một căn nhà gỗ nhỏ hai tầng. Hách Điềm nhìn xung quanh một chút, phát hiện phía sau còn có mấy nhà trệt liên tiếp nhau cũng là bằng gỗ, nhìn số quần áo bên ngoài hẳn là có người ở.
Nhân viên của trang trại đã được thông báo đổi chủ ngày hôm qua, người đó còn muốn đích thân tới đây hỗ trợ kinh doanh nên khi nghe được tiếng xe thì sôi nổi chạy ra ngoài gặp ông chủ. Vì có mang theo ngọc bội bên người, Hách Điềm có thể thấy công đức trên những người này đều là màu trắng, làm cho cậu hơi yên tâm.
Được đón vào trong nhà, Hách Điềm còn chưa kịp quan sát đã thấy một đám người vẻ mặt hồi hộp đứng trước mặt cậu. Cậu còn hoảng loạn hơn họ nữa, hoàn toàn không biết nên nói gì, ánh mắt nhìn sang Vương Hưng xin giúp đỡ. Vương Hưng giả vờ không quan tâm nhìn chỗ khác. Không được đâu, hắn chính là một bảo tiêu, làm sao mà giải quyết được.
Không còn cách nào, Hách Điềm ho một tiếng làm cho mọi người càng căng thẳng thêm. Họ nhìn ông chủ mới là một thanh niên xinh đẹp này, sợ cậu ghét hoàn cảnh nơi này. Dẫu sao thì nhìn qua quả thật vừa bẩn vừa lộn xộn, ông chủ nhỏ mới tới còn xinh đẹp hơn minh tinh nữa chắc chắn là không quen.
"Xin chào". Cuối cùng Hách Điềm lấy hết can đảm.
"Xin chào ông chủ".
"Chào ông chủ ạ!"
Khoảng mười mấy người mồm năm miệng mười (2) đáp lời, Hách Điềm hoảng sợ. Cậu khó khăn gật đầu, lại thấy không ai nói chuyện, nhỏ giọng hỏi.
(2) Nói hết cả phần người khác.
"À ừm, chúng tôi sẽ ở đâu vậy?
Một người phụ nữ trung niên đội mũ rơm đứng trong đám người chợt phản ứng lại mà vỗ trán: "Trời ạ suýt nữa thì quên mất, ông chủ còn phải xếp hành lý nữa". Có lẽ là phát hiện ông chủ nhỏ hơi sợ người lạ, bà bớt hồi hộp hẳn vội bảo mọi người giúp cầm hành lý, lại dẫn Hách Điềm và Vương Hưng lên lầu. Cấu tạo (kiến trúc) của ngôi nhà này còn rất tinh xảo, giẫm lên cầu thang có tiếng bộp bộp, Hách Điềm cảm thấy rất thú vị nên cố ý giẫm thêm một chút.
Không gian trên lầu không lớn lắm, nhưng cũng có hai phòng ngủ và một phòng khách, đáng chú ý chính là trần nhà rất thấp. Hách Điềm còn ổn nhưng Vương Hưng cao như thế đi qua cửa thậm chí phải hơi cúi đầu.
Hách Điềm chọn phòng sát hướng đông, từ cửa sổ có thể thấy bãi cỏ và đường cái bên ngoài. Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, thấy người phụ nữ vẫn đứng đó như đang chờ căn dặn, Hách Điềm suy nghĩ một chút: "Mọi người làm việc của mình đi, tôi nghỉ một lát rồi sẽ đi xem".
"Vâng, vậy ngài nghỉ trước đi ạ".
Người phụ nữ nhanh chóng xuống lầu, Hách Điềm có thể thấy hầu như mọi người đều ra khỏi phòng từ cửa sổ. Họ nhanh chóng đi đến khắp nơi trong trang trại, một số đi vắt sữa bò, một số thì đi tưới nước cho cỏ.
Sau khi Vương Hưng vào phòng thì không có tiếng động gì, Hách Điềm nghỉ ngơi một chút rồi đi xuống lầu. Dưới lầu có người còn chưa đi thấy cậu thì lập tức chào.
"Chào ông chủ ạ".
Cách ăn mặc của người này rõ ràng khác với những người khác, không giống làm việc. Nghe hắn giới thiệu, Hách Điềm mới biết được đây là kế toán của trang trại này rồi để hắn báo cáo ngắn gọn tình hình hiện tại của trang trại.
Sau khi nghe xong, thật ra Hách Điềm không hiểu lắm cơ mà cũng giống như Vương Hưng nói, chỉ có thể gắng gượng duy trì thu chi cân bằng. Diện tích trang trại chưa tới một ngàn mẫu (3), cũng không lớn lắm, lợi nhuận chủ yếu dựa vào sữa bò nhưng nhu cầu với sữa của thành phố Z không lớn, quy mô chăn nuôi bò sữa của trang trại cũng chạy theo thị trường nên sản lượng không cao. Còn có những khoản chi như thức ăn, y tế, dụng cụ và tiền đất tiền lương các loại, cộng lại cũng là một khoản lớn. Mẹ Lục là chủ nơi này vốn mặc kệ trang trại, qua nhiều năm gần như không có thay đổi gì, nhiều người ở đây đều là nhân viên đã già, làm việc nhiều năm như vậy không đến nỗi đói chết nhưng cũng không kiếm được nhiều.
(3) Khoảng 666.600 mét vuông.
Hách Điềm nghe xong gật đầu: "Tôi hiểu rồi".
Kế toán thấy vẻ mặt ông chủ nhỏ hồn nhiên, hình như hoàn toàn không hiểu chuyện kinh doanh, thật ra có chút thất vọng. Hắn làm việc ở trang trại này lâu như vậy cũng có tình cảm đương nhiên trong lòng hy vọng nó có thể phát triển một chút. Vốn tưởng rằng đổi ông chủ sẽ đón cơ hội mới, kết quả... Hầy, quên đi quên đi, người này là người thân ông chủ đến đây nghỉ phép cũng bình thường.
Không biết ý nghĩ trong đầu của kế toán, sau khi Hách Điềm nói với hắn một tiếng liền đi ra khỏi nhà, cậu định đi một vòng trang trại xem thử.
Phóng tầm mắt nhìn xa, bãi cỏ xanh rờn rộng lớn làm tâm trạng người ta tốt hơn. Trời hôm nay nắng đẹp, gió nhẹ nhàng phả vào mặt thổi bay vài sợi tóc.
Hách Điềm vừa đi vừa nhìn, đi qua đám bò sữa còn tò mò sờ. Những con bò vô cùng ngoan ngoãn, hình như chúng ngửi được mùi dâu khi cậu sờ đầu nên chậm rãi kề sát mũi vào ngửi. Nhưng rất nhanh không còn hứng thú nữa, tiếp tục há miệng ăn cỏ, còn có một nhóm trong chuồng đằng xa đang cúi đầu ăn cỏ.
Tổng cộng có một trăm con bò, dù có đang phân tán rải rác thì cũng chỉ chiếm một phần nhỏ trong trang trại một nghìn mẫu này. Còn có rất nhiều đất trống chỉ có đồng cỏ. Hách Điềm giương mắt nhìn xa xa, phát hiện ở phía tây nam của ngôi nhà gỗ hai tầng kia còn có một cái hồ. Theo như nhân viên nói nước trong hồ rất sạch, bình thường tưới nước đều lấy ở đó, hình như có cá nữa. Trừ nơi đó thì bên ngoài là một khu dân cư và một kho hàng lớn, một cái ga ra.
Trang trại một nghìn mẫu cũng không lớn nhưng Hách Điềm lại thấy rất lớn. Cậu đi hết một vòng thì cảm thấy chân không phải là của mình nữa. Bởi vì lúc đi cậu thường hỏi nhân viên, thái độ thành khẩn không hề có vẻ tự cao của ông chủ làm cho mọi người phát hiện ông chủ mới tới này rất dễ ở chung, cũng không được nuông chiều từ bé như vẻ ngoài. Mới ngày đầu tới đã cẩn thận dạo quanh trang trại một lần, phải biết rằng nếu là họ thì cũng không đi xa như vậy mỗi ngày được.
Sau khi Hách Điềm hiểu được sơ sơ, cười chào mọi người liền bủn rủn về phòng nghỉ ngơi.
Mà Lục Trì Dự ở thành phố S, nửa ngày cũng chưa động tới laptop, nghĩ thầm có nên gọi cho đứa nhỏ hỏi cậu cảm thấy thế nào không nhưng lại nghĩ mình không được như vậy, rối rắm hồi lâu làm cho hiệu suất công việc giảm xuống.
Cuối cùng vẫn là Vương Hưng chủ động gọi điện cho hắn, làm dịu lo lắng của hắn. Nghe được mới ngày đầu Hách Điềm đã tập trung tinh thần vào đó, Lục Trì Dự vừa thầm vui vẻ lại hơi thất vọng.
-----
(1) Ngành Nông học đào tạo kỹ sư có chuyên môn ở 3 lĩnh vực trồng trọt, chăn nuôi và thủy sản, có khả năng thực hành và huấn luyện các kỹ thuật canh tác cây trồng, kỹ thuật chăn nuôi và nuôi trồng thủy sản; có khả năng tổ chức và quản lý hệ thống nông nghiệp phục vụ cho sự phát triển nông nghiệp bền vững.
Bản edit chỉ được đăng ở truyenwiki1.com Blue_passion và wordpress Blue Passion, hãy đọc truyện ở trang chính chủ.
Mira: Thay đổi cách chú thích nha!