Xoay Chuyển Vận Mệnh

Chương 1: Chết rồi trùng sinh




"Mười một, mười hai, mười ba, mười bốn. . . . . ."

Lãnh cung um tùm, từng trận gió lạnh thổi lên, ngoại trừ lạnh lẽo thấu xương, còn nồng nặc mùi chua thối gay người.

Đã gần đến canh năm, thế nhưng lãnh cung so với bất kì nơi nào càng thêm cô quạnh, không có một chút hơi ấm con người.

Tô Tâm Li nằm trên mặt đất, mặc một kiện áo lụa mỏng, hoàn toàn không thể chống lại từng trận gió lạnh, nhìn vào tấm gương, những vết tích ở mặt, ở người vẫn còn đang chảy máu, nét phong hoa tuyệt đại ngày nào đã không thể nhìn thấy nữa.

"Muội muội ngoan, tỷ tỷ đến xem ngươi đây!"

Kẻ đang nói chuyện, tỷ tỷ tốt của nàng được cung nữ đỡ vào, chầm chậm bước tới.

Đôi mắt phượng nhìn thấy Tô Tâm Li nằm trên đất vừa bẩn vừa thối lộ vẻ đố kỵ hung ác, nhưng khi thấy rõ những vết tích trên mặt thì lại lộ nụ cười xinh đẹp.

Cái dung nhan tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành, rốt cuộc cũng bị nàng phá hủy.

Tô Tâm Li nghe được thanh âm của Tô Diệu Tuyết, bỗng mở to hai con mắt mê man.

-"Tiện nhân!"

Tô Tâm Li mắng chửi, nhìn Tô Diệu Tuyết thân mang phượng bào, suy yếu mở miệng, không nghĩ tới nàng ta nhanh như vậy liền thay thế được nàng trở thành hoàng hậu.

-"Ta muốn gặp hoàng thượng, ta thực oan uổng !"

Tháng trước, đến thỉnh an nàng có Mai phi mang thai năm tháng và Lệ tần mang thai ba tháng, sau một canh giờ, cả hai người liền đồng thời xảy thai, đương kim hoàng thượng Nhan Ti Minh giận dữ, sai người tra khắp lục cung, lại ở trong Khôn Li cung của nàng tìm thấy thuốc trợ sản, mà đại cung nữ Thu Hòa của nàng trước mặt mọi người khai báo, thuốc đó là do chính nàng sai bảo cho vào trong trà, hơn nữa còn oan uổng nàng cùng Cổ Nam Y tư thông.

Nhan Ti Minh tức giận không chịu nổi, hạ chỉ đầy nàng vào lãnh cung.

Từ khi bị nhốt vào lãnh cung đến nay đã hơn một tháng, ngoại trừ cung nữ mang thuốc đến ép nàng uống, cũng chỉ có Tô Diệu Tuyết thỉnh thoảng đến xem nàng mấy lần.

Đương nhiên, nàng ta cũng chẳng tốt đẹp gì mà thăm viếng nàng mà mục đích chỉ là dằn vặt nàng mà thôi.

Mặt của nàng chính là tự tay nàng ta hủy hoại, vết roi trên người cũng là nàng ta ban tặng, mà những cái gương đồng thượng đẳng hoàn toàn không phù hợp với lãnh cung âm u này cũng được chuyển đến vào ngày mà nàng bị hủy dung, để cho chính nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mình.

-"Tô Tâm Li, chuyện đến nước này ngươi vẫn chưa rõ sao? Thiết kế để Mai phi Lệ tần sinh non, vu hại ngươi với Cố Nam Y, này hết thảy tất cả, đều tuân theo lệnh của hoàng thượng !"

-"Không thể!"

Cho tới nay, nàng đối đãi Nhan Ti Minh toàn tâm trả giá, nhiều lần không nghe khuyên cáo, cầu xin ông ngoại với Cố đại ca, trợ giúp hắn từ một tên hoàng tử cái gì cũng không có leo lên ngai vàng cửu ngũ chí tôn .

Tô Diệu Tuyết cười to lên:

- "Hôm nay ta liền để ngươi chết được rõ ràng. Bởi vì ta và hoàng thượng mới là thật lòng yêu nhau, nếu như năm đó không phải là bởi vì muội muội ngươi mang thân phận là nữ nhi của chính thất, còn có một nhà Định Quốc Công chống đỡ, hoàng thượng làm sao có khả năng sẽ lấy loại nữ nhân bại hoại danh tiếng như người làm chính thê. Hiện tại đã khác, Định Quốc Công một nhà bị diệt, nhưng còn Cố tướng quân chính là một đại họa khác, hoàng thượng cũng ăn ngủ không yên."

- "Ta bất quá là đưa ra chủ ý, dùng ngươi để bắt Cố Nam Y, hoàng thượng nghe âm liền biết ý, ngay lập tức đồng ý. Chẳng những có thể diệt trừ Cố Nam Y tay nắm trọng binh, còn để ngươi triệt để biến mất trước mặt hắn, và không kẻ có thể sánh được với nhan sắc của ta nữa, một mũi tên trúng ba con chim, cớ sao ta không làm đây?"

Tô Diệu Tuyết cười đắc ý , "Nói đến Cố tướng quân đối đãi với muội muội thực sự vô cùng si tình si a, sau khi biết muội muội gặp chuyện, liền suốt đêm từ biên quan khổ cực trở về. Vì thể hiện lòng trung thành, chọc mù hai mắt còn không nói, còn tự mình moi tim ra nữa, có thể coi là giải quyết nỗi lòng cho hoàng thượng a!

-"Ngươi nói gì?"

Tô Tâm Li miễn cưỡng từ trên mặt đất chống tay ngồi dậy, tâm như tro tàn, mê man hai con mắt nồng đậm sự thù hận.

-"Mới thế mà đã không chịu được? Tỷ tỷ còn chưa nói hết đâu."

Tô Diệu Tuyết cười ha hả chói tai.

-"Tiểu Hoàng Tử nghe nói Cố tướng quân trở về, vô cùng phấn khởi chạy đi Dưỡng Tâm điện tìm hắn, hắn vốn là muốn Đại tướng quân cứu ngươi, một vị mẫu hậu vô dụng ra khỏi lãnh cung, lại vừa vặn nhìn thấy một màn máu me kia, liền mắng hoàng thượng là bạo quân, hôn quân, thánh thượng giận dữ, sai người đánh hắn mười đại bản. Tiểu hoàng tử thân thể cao quý, lại có phúc phận của hoàng thượng che chở, phát sốt hai ngày liền khỏe lại, nhưng đáng tiếc a….

Tiếng cười của khanh khách của Tô Diệu Tuyết làm cho Tô Tâm Li ngày càng run sợ, lời nói sau cùng của nàng ta trực tiếp làm cho Tô Tâm Li rơi thẳng vào địa ngục.

-"Tiểu Hoàng Tử trên đường tới lãnh cung tìm người, bị đàn chó hoang không biết từ đâu tới cắn chết ."

Tô Tâm Li nghe xong, cả người dường như bị mất hết sinh khí, không có khí lực chống đỡ mà mạnh mẽ ngã xuống đất.

Mới vừa rồi mắt sáng như sao, giờ khắc này chỉ còn lại âm u với tuyệt vọng.

-“ Thời điểm bổn cung chạy tới, tay phải của tiểu hoàng tử đã bị chó cắn đứt, cái khuôn mặt trắng nõn đó cũng đang bị tranh giành nha, đâu đâu cũng là máu, vài con chó đang tranh nhau gặm cánh tay nữa.

Tô Tâm Li nằm trên đất, nếu không phải có nước mắt chảy xuống thì ai chắc cúng nghĩ kia là một người chết.

-"Súc sinh chính là súc sinh, thân thể Tiểu hoàng tử chính là từ ngọc mà đúc ra, chúng nó lại dám cắn a?"

-"Tại sao? Dục nhi nó vẫn còn là đứa trẻ , tại sao lại muốn đối với nó tàn nhẫn như vậy? Nó cũng coi như là cháu ngoại của ngươi mà!"

Nếu như không phải nàng nhớ tới tình cảm, đem Phương di nương đưa lên chính thất, để Tô Diệu Tuyết làm con trren danh nghĩa của Phương di nương, để cho nàng ta gả cho Nhan Ti Minh, nàng ta làm sao sẽ có ngày hôm nay?

-"Nó vốn dĩ là cháu ngoại của ta, muội muội người còn chưa biết đi, ta căn bản không phải nữ nhi cố nhân của phụ thân, mà chính là con gái ruột của hắn, trước khi mẫu thân người gả cho phụ thân, hắn đã ở cùng mẫu thân ta rồi, chuyện của hắn với mẫu thân người chính là do một tay mẫu thân ta bày mưu, để cho phụ thân có được con đường làm quan bằng phẳng, nhanh chóng thăng chức. Cho tới nay phụ thân người cũng chỉ có ta với mẫu thân ta."

Tô Diệu Tuyết vỗ về cái bụng có chút lớn của mình, -"Còn có a, kỳ thực mẫu thân cùng ca ca ngươi không phải bị loạn thần tặc tử giết chết mà chính mẫu thân ta thuê người giết đó, chuyện phủ Định Quốc Công tư thông bán nước, mọi chứng cớ đều do một tay hoàng thượng sắp xếp, Định Quốc Công với Cố tướng quân đều bị diệt, tỷ tỷ ta sao có thể để ngươi chiếm lấy vị trí hoàng hậu này chứ."

Tô Diệu Tuyết đắc ý mà ác độc cười cợt loại người não phắng, lập tức nàng ta hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm trừng mắt Tô Tâm Li.

- "Tô Tâm Li, ngươi biết không? Ta rõ ràng hận không thể đem giết chết người, rút gân người, lột da của ngươi, uống máu của ngươi, nhưng lại phải làm bộ yêu thích, tôn trọng ngươi, nhiều lần ta tưởng như không thể nhịn nữa, nhưng lại cố gắng chịu đựng, rốt cục, ta đã thắng lợi, mà người---- người cũng giống như mẫu thân người, đều là những kẻ đáng thương, nhưng ngươi so với mẫu thân ngươi may mắn hơn nhiều, chí ít ngươi không phải làm một con quỷ hồ đồ."

Tô Diệu Tuyết nói xong, tùy ý cười to.

- "Tô Diệu Tuyết, ta sẽ liều mạng với ngươi!"

Có lẽ phải chịu kích thích quá lớn, tuy bị hạ độc nhưng không biết Tô Tâm Li lấy đấu ra sức lực, đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, muốn đập vào cái bụng to của Tô Diệu Tuyết.

- "Tiện nhân!"

Một tia sáng chói mắt lóe lên, hai cánh tay giơ ra định đẩy Tô Diệu Tuyết lập tức đứt lìa khỏi người, bụng bị đạp mạnh một cước, Tô Tâm Li buộc phải lùi liên tục về sau mấy bước, đụng phải tấm gương đồng rơi xuống vỡ tan tành. Khi Tô Tâm Li ngã ra, những mảnh vỡ cũng vừa vặn đâm trên người nàng.

Ánh sáng của thanh kiếm chớp nhoáng, trong nháy mắt thấy thanh kiếm lướt qua, hai cánh tay nàng ồ ạt chảy máu, nghe tiếng vỡ nát của gương đồng tâm nàng lúc này tựa như bị cái gì đó nghiền nát, không còn một mảnh.

Hai mắt trợn to, máu ở hai tay vẫn đang phun ra, nhìn Tô Tâm Li tựa ác quỷ, thù hận, không cam lòng nhìn đôi nam nữ đang ngọt ngào ôm nhau trước mặt.

Nếu có kiếp sau, Tô Tâm Li nàng thề không bao giờ bước chân vào cung cấm, dù lên trời hay xuống đất, dù làm người hay làm quỷ, cũng nhất định bắt những kẻ hại nàng nợ máu phải trả bằng máu...

Ngực của nàng ngày càng đau đớn, cái đau khiến người ta không thể thở được. Tô Tâm Li rùng mình một cái, chợt mở choàng hai mắt, kéo ra chiếc bao tải làm cản trở tầm mắt.

Bầu trời đêm rộng lớn, mặt trăng chót vót trên cao, bị mây đen che khuất một phần, ánh trăng mờ mờ ảo ảo, trong không khí ẩm ướt mù xác thối nồng đậm khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Tô Tâm Li yếu ớt giật giật ngón tay, cảm giác hai tay như đang để ở trước mũi người nào đó, nhưng nàng lại không cảm nhận thấy hơi thở và nhiệt độ. Có điều gì đó không đúng, đột nhiên Tô Tâm Li ngồi bật dậy, đập vào mắt là một cái chân người đã mục nát, trong lòng hơi run sợ, nàng đứng lên đồng thời rút tay đang đè lên cái chân đó về.

Dựa vào ánh trăng mờ ảo, Tô Tâm Li phát hiện xung quanh mình đều là thi thể, có cái còn mục nát căn bản đã không nhìn ra hình dạng gì nữa, có lẽ trước đó có mưa nên những thi thể đó đã trương phình lên cùng với màu da trắng nhợt nhạt, nhìn vô cùng đáng sợ!

Nàng đã biến thành quỷ rồi sao?

Nàng hiện tại là biến thành quỷ sao? Tô Tâm Li lặng lẽ liếc nhìn lần nữa, nàng lại thành cô hồn dã quỷ sao?

Tô Tâm Li cụp mắt, nhìn cái bóng của mình kéo dài, bỗng sợ hết hồn, muốn lấy tay che miệng, nhưng chưa kịp đưa lên, nàng chợt nhớ ra điều gì đó, duỗi ra cái tay còn lại, không phải Nhan Ti Minh đã chặt đứt hai tay của nàng rồi sao?

Tô Tâm Li đem hai tay giơ lên trước mặt nhìn kỹ một chút, lại cúi đầu liếc nhìn thân hình mình, miệng mở càng lớn, dáng người trông cũng thật nhỏ, cũng chỉ khoảng mươi mấy tuổi thôi.

Chuyện gì thế này?

- "Đại ca, cũng đã tối lắm rồi, nếu con nhóc kia tỉnh lại cũng sẽ bị dọa cho ngất đi, chúng ta mau trở về thôi, sáng mai trở lại trông cũng được”

Là âm thanh của nam nhân, có chút sợ sệt, nghe giọng điệu còn có phần run rẩy

Tô Tâm Li ngẩng đầu, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy hai nam nhân mặc quần áo thô sơ đang đến tiến đến chỗ nàng.

-“ Vạn nhất con nhóc đó chạy mất thì phải làm sao? Chúng ta nhận tiền của cố chủ rồi, nếu xảy ra chuyện gì, hai huynh đệ chúng ta liền mất mạng đó, biết không?"

Cố chủ? Tô Tâm Li nhìn đôi tay với thân thể còn chưa phát triển của mình, bỗng nghĩ tới năm nàng mười ba tuổi…..

Năm đó, đúng dịp sinh thần ba mươi tuổi của phụ thân, vì muốn biểu hiện lòng hiếu thảo, nàng đi Lạc Diệp tự dâng hương cầu phúc, trên đường lại gặp phải kẻ xấu...Lúc nàng tỉnh lại đã ở bãi tha ma, vì nửa đêm mới tỉnh nên khi nhìn thấy xung quanh toàn xác thối bị dọa hôn mê bất tỉnh mất một ngày một đêm, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ lễ sinh thần của Tô Diệp Nhiên.

Tô Diệu Tuyết vốn là dưỡng nữ Tô gia đã thay thế thân phận của nàng, làm náo động vô cùng lớn trên tiệc rượu hôm đó. Mà nàng cũng bởi sợ hãi quá độ, một thời gian dài đều đau ốm không dậy nổi. Sau đó chuyện Tướng quân phủ tìm thấy nàng ở bãi tha ma truyền khắp Kinh Lăng, nàng còn chưa cập kê danh tiếng bị hủy hoại toàn bộ!

Đoạn thời gian đó, Phương di nương đối với nàng chăm sóc che chở đủ mọi đường. Tô Diệu Tuyết cũng ngày đêm vất vả, không nghỉ ngơi, một tấc cũng không rời quan tâm nàng. Vì vậy, khi qua ba năm để tang mẫu thân, nàng liền nói với bên nhà ngoại, mời phụ thân đưa Phương di nương lên là chính thê, để Tô Diệu Tuyết làm con dưới danh nghĩa của Phương di nương. Giờ nghĩ lại, tất cả mọi chuyện đều do một tay mẹ con nàng ta tạo nên.

Lúc trước nàng đi Lạc Diệp tự, không phải hai người Phương di nương cùng với Tô Diệu Tuyết cố hết sức giật dây sao?

Tô Tâm Li nhìn những khuôn mặt dữ tợn của thi thể trên mặt đất, sắc mặt lạnh lẽo, sợ hãi trong lòng dần biến mất, nàng cũng đã chết một lần rồi, sao có thể sợ người chết đây.

Gần đó, hai huynh đệ nọ trong bãi tha ma đốt đống lửa lên, ánh lửa bập bùng, rọi sáng một khoảng không gian nhỏ, ngón tay một trong hai nam nhân chỉ chỉ Tô Tâm Li đang đứng cạnh đống xác chết, trợn to hai mắt, bộ dạng khiếp sợ, lắp ba lắp bắp lên tiếng:

-“Đại……đại..ca…..ca, huynh…..nhìn….., quỷ quỷ……..aaaa!”