Xoay Chết Chú Husky

Chương 13




Kết quả là cậu không được tham gia trận bóng rổ, nhìn màn đối kháng kịch liệt trên sân bóng, Ngụy Diệp tàn bạo nhìn chằm chằm bóng hình đang “trêu ngươi” cậu, bên tai là tiếng thảo luận nhiệt tình của đám con gái.

“A, lớn lên chỉ cần cao lớn, đẹp trai là sẽ nổi tiếng, nghe nói hoa khôi khoa cậu có tính cảm với anh ấy đúng không?” Tôi van cô, chị gái à, cô cũng không phải tên khốn kia, kích động làm cái gì, lẽ nào cô thích hoa khôi sao?

“Nghe nói người này gia thế cũng không tệ, hơn nữa thái độ làm người rất tốt, không thích khoe khoang, nói không chừng còn là người thừa kế giàu có gì đí…” Lẽ nào cô còn tưởng rằng hắn là người thừa kế tập đoàn lớn thứ 500 thế giới sao? Rõ ràng chỉ là một thằng tự kỉ thích chơi game, xem lắm phim vào nên muốn gả cho người giàu đến điên rồi.

“Vóc dáng Cố Ân Sính cũng rất tốt, không quá cao tới mức dọa người, quả thực là tỉ lệ hoàng kim! Hơn nữa, đàn ông cao rất mạnh ở phương diện đó, nhu cầu cũng cao, sức bền cũng cao, a, ngại quá đi.”

Ngụy Diệp vô cùng hối hận mình ma xui quỷ khiến thế nào lại ngồi ở đây, phải yên lặng chịu đựng đám con gái thảo luận càng ngày càng không có giới hạn, đồng thời càng ngày càng tràn đầy đố kị.

A, lớn lên cao ráo đúng là khác người, ngay cả năng lực ở phương diện kia cũng “mạnh”, chậc chậc, Cố. Ân. Sính ộppa chân dài thân yêu.

Nhưng nếu ai có người này làm bạn trai nhất định sẽ rất hạnh phúc, nhớ tới mấy ngày này được anh chăm sóc, Ngụy Diệp phải thừa nhận, thái độ làm người của tên khốn không nóng nảy, không kiêu ngạo, chăm sóc cẩn thận, tỉ mỉ, thể dục cực giỏi, việc nhà cũng có thể làm, công việc khẳng định cũng không tệ, có thể chơi trò chơi, có thể chiến trên giường, cuộc sống gia đình hàng ngày rất hài lòng. (chuẩn moẹ người chồng trong mơ rồi còn gì, hốt mau =)))

Vừa quay sang xoi mói tên khốn kia một phen, Ngụy Diệp nhìn lại về phía sân, hả, tên kia đã ra ngoài rồi sao? Lúc này mới giữa trận, lẽ nào muốn tiết kiệm thể lực để làm chuyện xấu. Cậu cười nhạo suy nghĩ hèn mọn của mình, đổi lại là cậu đấu trên sân, còn chưa chắc nắm được phần thắng.

Cẩn thận lẩn trong đoàn người, mất nửa ngày Ngụy Diệp mới có thể thoát thân dưới tình huống không đụng tới mắt cá chân trái. Vừa mới chật vật rời khỏi sân vận động, cậu liền thấy bóng người quen thuộc.

“!” Người này không đấu nữa sao? “Có việc gì thế?”Tên khốn này đột nhiên xuất hiện, nếu là buổi tối như bưng thì quá dọa người.

“Hôm nay đã đi tái khám chưa?” Cố Ân Sính nhìn phản ứng kỳ quái của Ngụy Diệp, trong giọng nói mơ hồ có chút lo lắng.

“Hả?” Không ngờ lâu ngày như vậy mà anh ta vẫn còn nhớ ngày tái khám, Ngụy Diệp có chút cảm động, “Cậu không thi đấu nữa sao?” Cầu thủ bị thay thể, chẳng lẽ anh ta bị thương? Nghĩ vậy, Ngụy diệp nhìn chằm chằm tên khốn, cẩn thận đánh giá. Thân thể anh ta cường tráng như vậy, chắc là không có ngoại thương…

“Tôi về cùng cậu.”

“A, không…”

Duỗi tay.

“…Cảm ơn.” Bị ánh mắt không cho phép từ chối của anh nhìn chăm chú, Ngụy Diệp khoác cánh tay Cố Ân Sính. Động tác này sao lại đàn bà thế, liệu có bị người ta chụp lại đăng lên weibo hay không? A, đường nét cơ thể, quần áo mỏng manh không giấu được nhiệt độ nóng bỏng, trên mặt phát nhiệt như muốn đốt trụi Ngụy Diệp luôn.

Trong lúc cậu cứ miên man suy nghĩ, ngẩng đầu lên đã tới dưới lầu nhà trọ rồi.

“Tôi chờ cậu trong game.” Đỡ người tới bên cầu thang.

“Được.” Ngụy Diệp cẩn thận xoay người lên lầu, nhưng trực giác nói cho cậu biết vẫn có ánh mắt đang nhìn cậu.

Nhảy từng bước lên lầu, những hồi ức khi hai người ở chung đọng lại, rốt cuộc có phải cậu suy nghĩ quá nhiều hay không? Ngụy Diệp thì thào, cảm giác nặng nề này là cái gì, cảm giác cô phụ tình cảm sâu sắc của người khác.

Đáng tiếc, cậu còn chưa kịp thương xuân bi thu, trạch nam Lý Cảnh Lâm đã mở cửa ra cho cậu một niềm bất ngờ lớn lao.

“Anh, anh đang làm gì thế?” Ngụy Diệp há hốc nhìn bộ dạng ủ rũ, già nua của trạch nam.

Lẽ nào bị cướp? Lí Cảnh Lâm vậy mà lại không dùng máy tính, hôm nay báo chí có tin tức cướp bóc gì đặc biệt không? Người này cho dù đứt mặng cũng có thể chơi game offline rất vui vẻ mà!

“Tiểu Ngụy Tử… hôm nay chú đừng lên mạng.”

“Làm sao thế?” Ngụy Diệp né tránh đầu lưỡi của Phiền Phức nhiệt tình tấn công mình.

“Cái kia, Tiểu Ngụy Tử, chú còn nhớ lần trước anh hack máy vi tính của thằng cùng trường mình không…”

“Sau đó?”

“Giờ nó hack ngược lại…”

“Vậy nên?”

“Không muốn bị ngộ thương thì chú đừng tự mình nếm thử.” Chớp mắt đáng yêu tấn công.

Ha ha, anh cho rằng anh là con trai anh sao, cứ chớp mắt làm nũng thì tôi sẽ không đánh anh chắc? Ngụy Diệp cầm lấy ghế dựa trên sô pha, phát hiện đúng là cậu không ra tay được… Trước đây sao cậu không phát hiện ra người này cao hơn cậu khá nhiều, ít nhất cũng phải 1 mét 7… Ít nhất… Nhìn qua hắn hơi gầy… Không ngờ, dưới mái tóc rối bời kia là con thú có mũi ướt mắt long lanh, nhất định là cậu bị khí chất trạch nam mạnh mẽ che mắt rồi!

Dùng sức mắng mỏ vẻ ngoài đẹp “ngoài ý muốn” của trạch nam, Ngụy Diệp bất đắc dĩ chuẩn bị đi chơi Tiên Kiếm 5 trong máy tính, vừa khởi động máy xong, bên người chợt nghe thấy tiếng nhạc nền bản đồ Thuần Dương quen thuộc.

Điện thoại di động, điện thoại di động, vừa nhìn màn hình, tên khốn?

“Alo?… Không có, mạng có chút vấn đề… Bác gái nói cô ấy có việc sao… Ngại quá!… Thật sao?… Được.”

Trạch nam buồn chán ở trong phòng khách chải lông cho Phiền Phức nhìn bộ dạng khăn gói vác máy tính trên lưng của cậu, dường như muốn ra ngoài, “Tiểu Ngụy Tử, chú cũng muốn vứt bỏ anh trai sao?” Một người một chó đồng thời rên rỉ rất khả nghi.

“Sao có thể, làm sao em vứt bỏ anh được? Anh đối xử với em tốt như vậy. Em chỉ vội tới mượn mạng nhà Cố Ân Sính đánh 33 một vòng thôi, tối em sẽ về.”

Mạnh mẽ đóng cửa ngăn cản một người một chó đang nhào tới, Ngụy Diệp dùng cái chân còn không tiện đi lại phóng khoáng xuất phát.

Trong kênh YY của [Phép thuật tập sự Vương Di Phong]:

Khí Trì Hoa: “Nhàm chán quá, công phòng còn chưa kết thúc sao? Có ai theo tôi đi đánh danh kiếm được không?”

Khu Cước Tú: “Lẽ nào anh cậu không onl nên cậu buồn chán sao? Buff to 7800 có muốn không?”

Đầu bóng loáng mù mắt chó: “Hòa thượng 7600 có muốn không?”

Khí Trì Hoa: “Cậu là buff pve! Lẽ nào cậu định mang một thân trang bị pve vào đó làm bia ngắm sao? Cẩu Đản, Cẩu Đản, tớ rất nhớ nhung cái đùi Định Quốc mát mẻ của cậu.”

1385057_740925652591462_644967887_n



Định Quốc Ngũ Độc và cái đùi mát mẻ =))

Đầu bóng loáng mù mắt chó: “Sao các cậu không để ý tới tớ QAQ”

Cẩu Đản: “Công phòng bảo vệ Tạ Uyên!! Hạo Khí trường tồn!!!”

Khí Trì Hoa: “Sư muội, người nào có thể cùng đại sư của em đánh 22 nhất định là tình yêu chân chính… Quên đi.”

Khu Cước Tú: “Không được thì cậu xuống kênh dưới hỏi đám gà vàng với Quân gia xem. Nếu họ không thể đánh 33, tìm ai đó cùng cậu đánh 22 hoặc 55 cũng được.”

Khí Trì Hoa: “Để tớ xuống dưới hỏi xem sao.”

Một lát sau…

Khí Trì Hoa: “A Tú! A Tú!!! Mau ra đây 2333333”

Khu Cước Tú: “A Hoa, cậu sao thế? Không được à?”

Đầu bóng loáng mù mắt chó: “Đúng vậy, A Hoa, đừng có ngừng uống thuốc.”

Khí Trì Hoa: “Đừng có nói lung tung! Mau xuống dưới cùng tớ nghe JQ, Sách Tàng gì đó không thể không like!”

(Nội dung trong “…” là đối thoại trên mic, còn không có “…” là gõ chữ trên khung chat)

Kênh phía dưới:

Diệp Khanh: “Được, 2100 đi. Có muốn tạm nghỉ trước hay không? Bác gái, cậu không cần đi ăn gì sao? Vừa rồi cậu nói đói bụng mà. Ặc, không cần, tôi không đói.”

Khu Cước Tú: JQ đâu?

Khí Trì Hoa: Cậu chờ chút đi.

Diệp Khanh: “Được, bác gái, cậu đi ăn cơm đi. Husky ngu, anh có đói bụng không? Vừa rồi còn chơi bóng…”

Quân Dạ: “Tôi không sao, còn cậu?”

Khu Cước Tú: !!

Đầu bóng loáng mù mắt chó: Bọn họ gặp mặt rồi?!!

Khí Trì Hoa: Mau nghe cho kỹ đi, thanh âm của Quân gia là truyền qua mic nói tự do của gà vàng.

Diệp Khanh: “Không cần, không cần nấu gì đâu. Anh nấu mì cũng được lắm, đương nhiên có thêm quả trứng tôi cũng không từ chối đâu.”

Quân Dạ: “Được.”

Khu Cước Tú: 233333 Đáng đời không tắt mic tự do nói chuyện, lộ vụ ở chung rồi!

Khí Trì Hoa: 233333 Đáng đời không tắt mic tự do nói chuyện, lộ vụ ở chung rồi!

Đầu bóng loáng mù mắt chó: Mẹ nó, đáng yêu quá! Thực sự là Sách Tàng nha, chảy máu mũi rồi.

Diệp Khanh: “Mẹ nó các cậu xuống đây từ lúc nào? Còn nói chuyện phiếm trên khung chat nữa? Không, tên khốn, à không, Quân gia, không có gì đâu. Đám con gái này điên rồi, bọn họ nói chuyện phiếm, anh cứ mặc kệ họ.”

Quân Dạ: “Sách Tàng?”

Diệp Khanh: “Mau xuống dưới đi, còn chưa khóa nước kia, thực sự không có gì!”

Khí Trì Hoa: Tiểu Diệp Tử xấu hổ rồi~

Khu Cước Tú: Yên tâm đi, các chị đây sẽ không 818 chia sẻ quá nhiều chuyện tình của hai người.

Tiểu Xuyến Tử: Tôi đã ghi âm toàn bộ cuộc đối thoại, 10000 vàng, có ai muốn không?

Cẩu Đản: Giảm giá đi. Cậu xem chúng tôi đều là người nghèo.

Tiểu Xuyến Tử: Không bán cho đồ cuồng nude, 10000 vàng, có ai muốn mua không?

Cẩu Đản: Cút.

Diệp Khanh: “Sao các cậu xuống hết cả đây thế này! Đừng có làm ồn!”

Khí Trì Hoa: “Tiểu Diệp Tử, cậu dám bỏ rơi anh tớ ô ô, nói cho tớ biết quá trình, tớ sẽ không 818 về cậu.”

Rơi vào đường cùng, Ngụy Diệp đành phải giải thích đơn giản một chút, Quân Dạ là bạn học của mình và anh trai A Hoa, Hỉ Dương Dương.

Khí Trì Hoa: “Vậy nên cậu cũng là tình cờ mới gặp Quân Dạ? Không ngờ đối phương chính là bạn mình.”

Khu Cước Tú: “Oa, hay quá! Loại tình huống này thường xuất hiện trong bài post, có cảm giác như tiểu thuyết.”

Khí Trì Hoa: “Sao tớ không thể gặp một bạn học đẹp trai trong game chứ?”

Khu Cước Tú: “Đừng quên cậu có “đạo trưởng” rồi, tuy rằng là vì giận anh trai.”

Khí Trì Hoa: “Đạo trưởng đối với tớ rất tốt, thế mới phiền.”

Diệp Khanh: “Xảy ra chuyện gì với đạo trưởng sao?”

Khí Trì Hoa: “Cái này sẽ nói sau. Tiểu Diệp Tử, Quân Dạ có phải rất cao to, cường tráng không? Hay là cao gầy, mảnh khảnh. Cậu nói anh ta đánh bóng rổ rất tốt mà.”

Diệp Khanh: “Đúng đúng đúng, người ta vừa cao vừa đẹp trai lại đánh bóng rổ giỏi. Nữ sinh thích anh ta xếp hàng dài từ cửa đông tới cửa tây luôn.”

Khu Cước Tú: “Ai nha, ăn giấm (ghen) rồi.”

Quân Dạ: “Diệp Tử, cậu cũng không tệ.”

Khu Cước Tú: “A a a! Đáng yêu quá, lần đầu tiên nghe kĩ Quân Dạ mở mic, quá gợi cảm, tớ xong đời rồi.”

Khí Trì Hoa: “Người này đã chết, có việc thì đốt vàng mã.”

Đầu bóng loáng mù mắt chó: “Tớ không ghi âm rồi. Tiểu Xuyến Tử, cậu ghi âm rồi phải bán cho tớ một bản.”

Tiểu Xuyến Tử: Tiền trao cháo múc, tiền trao cháo múc.

Cẩu Đản: Tớ cũng muốn!

Tiểu Xuyến Tử: Xin tớ đi!

Cẩu Đản: Cút.

Khí Trì Hoa: “A, có thể gặp được bạn bè thật tốt, có người chiều chuộng mình! Đáng tiếc cuối tuần tôi còn phải thi môn thống kê QAQ”

Diệp Khanh: “Chờ chút, mẹ nó!”

Quân Dạ: “Diệp Tử, sao thế?”

Không kịp chửi cái xưng hô tởm lợm của Cố Ân Sính, Ngụy Diệp hận không thể túm cổ áo anh mà hỏi: “Bao giờ chúng ta hết môn?”

“Cuối tuần.”

“Vậy bao giờ thi cuối kỳ?”

“Thứ tư tuần sau.”

Thế mới nói cậu cứ có cảm giác có gì đó không đúng. Ngụy Diệp lệ rơi đầy mặt, quên sạch sành sanh chuyện ôn tập thi cuối kỳ rồi!!! Cực kỳ thảm rồi!

==================================

Liệu Quân gia có đồng ý phụ đạo cho chiếp vàng ngốc nhà mình không? Hãy đón xem chương 14 =))

Ps: Cái cặp Xuyến Tử với Cẩu Đản dễ thương quá =)) À vì đồ môn phái Ngũ Độc hơi bị thiếu vải nên Tiểu Xuyến Tử mới nói Cẩu Đản là đồ cuồng nude =))

Pss: Chương sau sẽ bộc lộ rõ ràng cái sự cuồng em gái của trạch nam =))))))))))))