Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 5: Báo ứng đến rồi




Thời Vũ của khi ấy không hiểu sao mình lại để ý tới suy nghĩ của Lâm Phong Dự như thế, cho dù họ từng là bạn học một năm thì cũng chẳng có bất cứ giao tình gì đáng nói, khi không nỗ lực anh cũng có thể trở thành thánh học thông minh ưu tú, còn cô cho dù có nỗ lực cũng chỉ là một học sinh bình thường không có thành tích gì đặc biệt xuất sắc.

Đầu óc hai người không ở cùng một trình độ, cuộc đời rõ ràng cũng sẽ không đi chung một con đường.

Cô chỉ biết mình cực kì mất mặt, Tô Viễn Trạch đã khiến cô mất hết mặt mũi.

Thời Vũ tìm Tô Viễn Trạch khắp bữa tiệc, sau khi tìm thấy thì kéo anh ta sang một bên, hoàn toàn để lại hai phần thể diện cho anh ta. “Hôm qua anh chạy đi vất vưởng ở đâu đấy?”

Thời Vũ càng nghĩ càng tức, nhìn xem Lâm Phong Dự có ánh mắt gì kìa, người ta ngay cả ánh mắt khinh thường cũng cẩn thận không muốn thể hiện ra, chỉ dùng ánh mắt thờ ơ đó bày tỏ rằng cô đã hết thuốc chữa, vậy mà lại cam tâm tình nguyện theo một tên cặn bã về mặt tình cảm như thế, không chỉ là không biết phấn đấu thích an nhàn mà quả thực là sa đọa đến mức chẳng có tự trọng, sống lãng phí cơm gạo lãng phí không khí.

Đương nhiên, Lâm Phong Dự không hề nói vậy, đó là nội dung mà Thời Vũ phiên dịch ra từ ánh mắt của anh, hơn nữa cô cảm thấy mình phiên dịch chuẩn xác vô cùng.

Tô Viễn Trạch bần thần, bị cơn bực chẳng hề che giấu của Thời Vũ thiêu đốt trái tim, anh ta cũng cảm thấy mình hơi biến thái, cứ thích thấy dáng vẻ cô nổi cơn này.

Khi cô tức giận, khuôn mặt tươi cười như hoa thiếu đi chút ngọt ngào, nhiều thêm chút lạnh lùng, thái độ và tính khí này vừa khéo móc lấy Tô Viễn Trạch, khiến anh ta hận không thể để cô nhìn mình cả đời bằng ánh mắt như vậy.

Khi nóng khi lạnh, không xa không gần, mông lung mơ hồ, tựa như nữ thần mà mình khát khao nhất trong mơ thời niên thiếu. Thuở ấy không biết mình thích kiểu con gái nào, mãi đến một ngày gặp được, sau đó nhìn thấy, trái tim đập thình thịch, nhắc nhở rằng, chính là cô ấy, chính là cô gái như vậy.

“Đang nói chuyện với anh đấy!” Thời Vũ dứt khoát đá cho Tô Viễn Trạch một cú, bà đây đang tức giận, còn anh thì ngây ngẩn, không coi chị đây ra gì hả?

Bấy giờ Tô Viễn Trạch mới hồi hồn. “Hình như là… Phương Phương?”

“Phương cái con khỉ nhà anh, đó là tiền nhiệm của tiền nhiệm rồi, cái tên khốn nạn này.”

Tô Viễn Trạch sờ mũi mình, cười hiền hòa, vươn tay nhéo mặt cô. “Tiểu Vũ, em đang ghen vì anh à?”

Tô Viễn Trạch chớp chớp mắt, tên này đương nhiên là một anh chàng đẹp trai, còn là kiểu trai đẹp tỏa ra sức hút vô hạn khiến vô số cô gái đắm chìm, có lẽ chính là phong thái mê hoặc và sức hút “tuy tôi có vô số phụ nữ nhưng cuối cùng chỉ thích em” này khiến người ta rung động nhất, dù rằng kiểu rung động này bắt nguồn từ ảo tưởng của người khác.

“Ghen cái con khỉ nhà anh. Tôi mặc xác Phương Phương hay Diễm Diễm, anh đã ngần này tuổi rồi, ngay cả yêu đương vụng trộm cũng không biết hả? Không biết lén lút à? Lại còn có thể bị người khác phát hiện, anh cố ý chứ gì, để người ta nhìn thấy, sau đó để người ta tới cười nhạo tôi.” Thời Vũ càng nghĩ càng thấy đúng là vậy. “Tô Viễn Trạch, ngày trước sao tôi không phát hiện anh là người như vậy chứ, anh muốn xem trò cười của tôi chứ gì, anh biến thái hả mà không mong tôi được sống tốt.”

Phía sau cô là một hàng hoa màu đỏ, nở rộ trong bóng tối rực rỡ lạ thường, tỏa ra yêu khí và mùi hương mê hoặc như ẩn như hiện. Cô đứng trong đó, rõ ràng ngũ quan rực rỡ, nhưng lại không tầm thường, càng có cảm giác thoát tục, vì nói chuyện mà khuôn mặt thi thoảng run run, đáng yêu vô cùng, khiến cô rõ ràng cực kì trong sáng.

Hơi thở của cô gần như phả vào mặt anh ta.

Tô Viễn Trạch không nhịn được mà vươn tay nhéo mặt cô, sau đó nắm lấy tay cô. “Đều là lỗi của anh, tuyệt đối không có lần sau nữa.”

“Nhận sai có tác dụng gì?” Thời Vũ rút tay mình ra. “Anh khiến tôi mất hết thể diện.”

“Ặc… bị ai nhìn thấy? Anh bắt người ta đến trước mặt em xin lỗi được không?”

“Anh điên hả, người ta làm gì sai mà cần phải xin lỗi?” Thời Vũ lườm anh ta cháy mắt. “Tôi mặc kệ, anh khiến tôi mất mặt như thế, chuyện này không thể cho qua vậy được.”

“Vậy em muốn anh phải làm thế nào? Không qua lại với những cô gái khác nữa?”

Thời Vũ liếc anh ta một cái khinh thường. “Anh ấy hả? Tôi sợ là anh mà rời xa phụ nữ thì sẽ chết ấy chứ.”

Tô Viễn Trạch cười hì hì. “Vẫn là Tiểu Vũ nhà anh hiểu anh nhất.”

Nói đoạn, anh ta vươn tay khoác lấy cô, bị cô vừa đánh vừa đá. Thời Vũ đánh người đá người thì không chừa lại chút sức lực nào. Tô Viễn Trạch bị giẫm đau đớn thì mới tha cho cô.

“Vậy Tiểu Vũ, em định trừng phạt anh thế nào vậy?” Anh ta nói mà vẫn rất mong chờ.

Thời Vũ ngẫm nghĩ. “Tạm thời tôi chưa nghĩ xong, nghĩ xong rồi tôi sẽ nói cho anh biết.”

……

Bố mẹ Thời Vũ từng nói cô con gái như cô chỉ thêm tuổi chứ không mọc não, tính cách như một đứa trẻ, lời này cũng không sai.

Sau khi nghĩ ngợi một ngày trời, quyết định Thời Vũ đưa ra là muốn chia tay với Tô Viễn Trạch, giải trừ hôn sự. Chuyện này khiến Tô Viễn Trạch sợ hết hồn, nói hết nước hết cái, Thời Vũ vẫn không chịu thu hồi thánh lệnh.

Điều cô nghĩ là, nếu mình rời xa Tô Viễn Trạch, Lâm Phong Dự sẽ không tiếp tục nhìn mình bằng ánh mắt hết thuốc chữa đó nữa nhỉ?

Tô Viễn Trạch hết cách với Thời Vũ, chỉ đành đồng ý, sau đó bắt đầu sắp xếp cho nửa đời còn lại của cô mọt gạo Thời Vũ này: tiền nhà bắt buộc không thể thiếu, còn mở một tài khoản, cho cô một món tiền hàng tháng như phát lương, chỉ sợ cô tiêu hết sạch tiền trước thì sau này già rồi đúng là chịu chết.

Tối đó, Thời Vũ nghiêm túc phản tỉnh mình, cảm thấy mình quá có lỗi với Tô Viễn Trạch, người ta đối tốt với cô như thế, cô muốn gì được nấy, nhưng lại chẳng muốn đánh đổi dù chỉ là một cuộc hôn nhân, chỉ biết nhận lấy.

Còn về tiền…

Cô không chỉ không giữ cốt cách đem trả lại, mà còn muốn bảo Tô Viễn Trạch cho nhiều thêm!

Nhưng người tham lam sẽ có báo ứng!

Tỉnh dậy sau một giấc, Thời Vũ phát hiện mình đã trở về học kỳ hai năm lớp Mười một. Rồi cô mới ngộ ra được đạo lý này. Nhất định là vì cô tham lam, vừa muốn tiền của Tô Viễn Trạch, lại không muốn đánh đổi, phản tỉnh một tối, vậy mà cũng không phản tỉnh ra được thứ gì, bởi vậy thượng đế nhìn cô không thuận mắt, bắt cô quay về thời cấp Ba chịu khổ.

Trời biết thời cấp Ba cô sống đau khổ nhường nào.

Hồi cấp Hai, cô một lòng nỗ lực học tập, để nổi bật trước mọi người là cô không chỉ xinh đẹp mà còn có thành tích xuất sắc, đỗ thẳng vào Trung học Trường Duệ.

Mỗi lần trông thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người và trở thành “con nhà người ta”, lòng cô đều như nở hoa, hận không thể nghe người ta khen nữa, khen mãi.

Nhưng lên cấp Ba, số điểm thi vào cấp Ba của cô biến thành điểm sàn thấp nhất của người ta, cô cũng ngại nói ra số điểm cụ thể của mình.

Còn về việc học, bắt đầu sụp đổ từ môn Toán, sau đó là sụp đổ toàn diện, cuối cùng cô từ bỏ.

Bởi vì “là tự tôi không muốn học” cao lớn hơn “tôi nỗ lực rồi nhưng vẫn không hiểu”, lúc chém gió còn có thể nói với người khác – Chỉ là tôi không nỗ lực thôi, nếu tôi nghiêm túc thì còn giỏi hơn ai, ai nhiều.

Cuộc sống thời cấp Ba, khiến Thời Vũ nhìn rõ mình biến thành một kẻ học hành bết bát thế nào, quả thực là không dám nhìn thẳng vào.

Cho nên quay về thời cấp Ba, nhất định là trừng phạt, nếu có một tia sét giáng xuống, Thời Vũ chẳng mảy may nghi ngờ nhất định là vì kiếp trước mình quá mức không biết tốt xấu nên bị ông trời giáng sét xuống.

Tô Viễn Trạch chỉ không biết yêu đương vụng trộm thôi mà, cô chỉ trích làm gì, lại còn chạy đi chia tay với anh ta, trời biết anh ta phải đau khổ nhường nào khi đối diện với bố mẹ anh ta.

Nhưng đầu sỏ của tất cả, không phải Tô Viễn Trạch, cũng không phải Thời Vũ cô, mà là Lâm Phong Dự.

Tô Viễn Trạch và người khác hôn nhau, liên quan gì đến Lâm Phong Dự, ai bảo anh lo chuyện bao đồng.

Sau đó cô mới phản ứng lại, rất có thể Lâm Phong Dự cố ý làm vậy, bởi vì Tô Viễn Trạch vốn đã phong lưu, anh khó tin vào chuyện đó như thế làm gì?

Lâm Phong Dự không chỉ hủy hoại cuộc hôn nhân vào cửa nhà giàu của Thời Vũ mà còn khiến Thời Vũ quay về thời cấp Ba đau khổ. Mối thù này, không báo thì cô không phải là Thời Vũ nữa.

Cho nên, Thời Vũ quay về thời cấp Ba đã lập cho mình hai kế hoạch.

Một, tìm được Tô Viễn Trạch, tiếp tục gả vào cửa nhà giàu làm mọt gạo, tôi là mọt gạo tôi kiêu ngạo.

Hai, theo đuổi Lâm Phong Dự, sau đó đá anh, khiến anh đau đớn tan nát cõi lòng.