“……”
Nguyên Dục dừng bước trước mặt La Tiểu Khả, cúi đầu nhìn chiếc áo trên người mình một cái.
Tuy cái áo này đúng là của Lạc Tinh Vũ, thế nhưng nó chỉ là một chiếc áo thun thuần trắng bình thường, đến cái ký hiệu cũng không có, bản thân hắn cũng có một chiếc giống y hệt, hắn thật sự không biết vì sao La Tiểu Khả lại nhìn ra được.
“Đây là áo của Tinh Vũ nhỉ?” La Tiểu Khả tiến lên vài bước, vén tay áo trái của Nguyên Dục lên, “Chỗ này có dấu bút, lần trước Tinh Vũ cũng mặc nó.”
Nguyên Dục hơi hơi nghiêng đầu, liếc nhìn cổ tay áo bên trái, phía trên có một vết bút mực đen cực nhỏ, trên xuất hiện một tia kinh ngạc hiếm có, nhìn về phía La Tiểu Khả.
Nơi này mà cũng có thể chú ý đến được, trong mắt người này có kính hiển vi sao?
“…… Là của cậu ấy.” Nguyên Dục nói.
“Cậu mặc áo cậu ấy làm gì?” La Tiểu Khả chú ý đến trong tay hắn đang cầm một chiếc áo, lại nghĩ đến hướng đi của Nguyên Dục, còn có mỗi khi gặp phải hai người này đều ở với nhau, trí tưởng tượng trong đầu mở ra, y “Ồ” một tiếng dài, sau đó gượng cười nói, “Quan hệ của hai người thật là tốt.”
“……” Hắn lười phải giải thích.
Lạc Tinh Vũ lo lắng Nguyên Dục không đợi mình mà đi trước, vội vội vàng vàng rửa mặt, thay quần áo rồi xách balo chạy ra cửa. Kết quả lại thấy Nguyên Dục vẫn đang đứng ngoài hành lang, nói chuyện phiếm với La Tiểu Khả.
“Các cậu đang nói chuyện gì thế?” Lạc Tinh Vũ đi qua, nhìn về phía Nguyên Dục hỏi, “Lấy được chìa khóa dự phòng chưa?”
Nguyên Dục nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu “Ừ” một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa mà mở cửa đi vào phòng.
Lạc Tinh Vũ nhìn Nguyên Dục đi vào, lại hỏi La Tiểu Khả thêm một lần nữa: “Hai cậu vừa nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì, không có gì.” La Tiểu Khả ý tứ không rõ mà cười cười, đi đến phía sau Lạc Tinh Vũ thu đồng phục, lại nhảy nhót trở về vỗ vỗ vai cậu, “Cố lên, tôi coi trọng các cậu.”
Lạc Tinh Vũ đầy đầu dấu chấm hỏi.
La không đi đến cửa phòng mình, trước khi đóng cửa lại bồi thêm một câu: “Không sinh con được cũng không được chia tay đâu đó.”
Sau khi cửa đóng lại, Lạc Tinh Vũ mới dần dần ý thức được La Tiểu Khả vừa nói cái gì, cậu cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có sự hiểu lầm gì đó, nhưng càng nảy sinh nghi ngờ đối với câu nói cuối cùng kia của y nhiều hơn.
La Tiểu Khả cho rằng Nguyên Dục là Beta, nhưng thật ra lại không phải.
Mặc dù năng lực sinh dục của Omega nam còn thấp hơn Alpha nữ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có, chẳng qua cậu biết hầu hết đều ở cùng Alpha.
Beta nam sẽ khiến Omega nam mang thai ư?
Ý tưởng trong đầu Lạc Tinh Vũ càng lúc càng lớn, suy nghĩ cũng càng ngày càng sâu, thẳng đến khi Nguyên Dục trở ra một lần nữa vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Nguyên Dục thay đồng phục, đeo balo màu đen, nhìn ánh mắt Lạc Tinh Vũ có chút dại ra, dừng một chút nói: “Quần áo giặt sạch rồi trả cậu sau.”
Lạc Tinh Vũ đang suy nghĩ đến con của hai người bọn họ sẽ trông như thế nào, nghe được giọng nói của Nguyên Dục mới đột nhiên hoàn hồn: “Hả? À, không sao, cậu không trả cũng không sao mà.”
Nguyên Dục khó hiểu liếc nhìn Lạc Tinh Vũ một cái, hắn không biết Lạc Tinh Vũ đang thiên mã hành không* suy nghĩ cái gì, chỉ cho là cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhàn nhạt mà nói: “Đi thôi.”
(*Thiên mã hành không: Thành ngữ, ngựa thần lướt gió tung mây ý chỉ sự hào phóng, không câu thúc.)
Lạc Tinh Vũ gật gật đầu: “Được.”
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, khi đi qua máy kiểm tra đo lường tin tức tố Nguyên Dục cố tình chú ý một chút, máy kiểm tra đo lường mở ra, lúc Lạc Tinh Vũ đi qua không có bất cứ phản ứng gì.
Nguyên Dục lại nhìn chằm chằm cổ Lạc Tinh Vũ một lúc lâu, hắn xác thực ngửi thấy một loại hương vị rất đạm nhưng chắc chắn có tồn tại, chẳng lẽ là mùi thơm cơ thể của Lạc Tinh Vũ?
“Nhà ăn bên kia hiện giờ khẳng định rất đông người.” Đi ra ngoài ký túc xá, Lạc Tinh Vũ liền thấy từng nhóm học sinh đi về hướng nhà ăn, quay đầu lại nhìn Nguyên Dục nói, “Tiết tự học buổi sáng kết thúc thì tổ chức lễ khai giảng, chúng ta chờ đến lúc đó lại đi đi.”
Hai người bọn họ đều là bệnh nhân, không tham gia lễ khai giảng được, vừa lúc có thể tranh thủ đi ăn sáng.
Nguyên Dục gật đầu “Ừ” một tiếng.
Kết quả sắp kết thúc tiết tự học buổi sáng, Lạc Tinh Vũ lại bị Lưu Thiều gọi đi.
Bởi vì cậu chưa làm xong bài tập hè.
Lạc Tinh Vũ bị Lưu Thiều hung hăng dạy dỗ một trận, cưỡng chế cậu đứng ở cửa văn phòng làm bù hết bài tập, lần này cho dù cậu có giả bộ đáng thương như thế nào cũng đều vô dụng.
Tất cả học sinh đều đi đến sân thể dục tham gia lễ khai giảng, trong khu dạy học trống không, Nguyên Dục nghe thấy tiếng nhạc tập hợp dừng lại mới đứng dậy đi ra khỏi phòng học, chuẩn bị đi mua đồ ăn sáng.
Từ đằng xa hắn đã trông thấy Lạc Tinh Vũ dựa vào tường, mặt ủ mày ê mà nhìn vở bài tập, bút nắm ở trong tay, nửa ngày trời cũng không viết nổi một chữ.
Lạc Tinh Vũ thực mau đã phát hiện ra hắn, sau đó nhìn về phía hắn bằng một đôi mắt cực kỳ đáng thương.
Nguyên Dục dừng lại ở trước cửa cầu thang, cách Lạc Tinh Vũ mấy mét, đối diện với cậu vài giây.
“…… Cậu muốn ăn cái gì?”
Lúc Nguyên Dục xách một túi bánh bao đi qua sân thể dục, trên sân thể dục vẫn còn đang tiến hành nghi thức kéo cờ.
Hắn nhìn cờ đỏ chậm rãi được kéo lên không trung, theo gió bay lượn, đột nhiên cảm thấy có chút nghi ngờ nhân sinh.
Khi hắn đưa bánh bao cho Lạc Tinh Vũ, còn quay về lớp lấy hộp sữa bò giúp cậu, hắn càng thêm nghi ngờ nhân sinh.
Lạc Tinh Vũ ăn hết hai cái bánh bao, thời điểm đang chuẩn bị ăn thêm cái thứ ba, Lưu Thiều đột nhiên đi ra từ cửa cầu thang.
Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lạc Tinh Vũ đang cầm bánh bao, ánh mắt nháy mắt trở nên sắc bén, đi tới chỗ của cậu: “Cô bảo em làm bù bài tập, em lại đứng ở đây ăn vụng?”
Lạc Tinh Vũ lập tức bẹp miệng nói: “Em còn chưa ăn bữa sáng.”
“Bớt giả bộ đáng thương đi, đối với cô vô tác dụng.” Lưu Thiều nói thì nói như vậy, nhưng cũng không truy cứu cậu nhiều. Cô chú ý tới Nguyên Dục đang đứng ở bên cạnh, đưa tờ phiếu trong tay qua, “Vừa lúc cô cũng muốn tìm em, kỳ thi lần này em làm bài rất tốt.”
Nguyên Dục nhìn tờ phiếu, không nói chuyện, nhưng Lạc Tinh Vũ lại chen vào góp vui: “Tốt bao nhiêu?”
“Hạng nhất toàn khối, em cảm thấy thế nào?” Thái độ của Lưu Thiều trở nên gay gắt, trừng mắt nhìn Lạc Tinh Vũ, phiếu điểm trong tay run run rẩy rẩy, “Người ta thi đạt hạng nhất, còn em? Thiếu chút nữa thì thành hạng nhất từ dưới lên! Đã như vậy rồi em còn không chịu làm bài tập đầy đủ, có phải muốn cô nói chuyện với bố mẹ của em không?”
Lạc Tinh Vũ hoàn toàn không bị Lưu Thiều dọa sợ, cậu cái tên đầu tiên trong phiếu điểm, lại ngẩng đầu nhìn về phía người thật: “Oaaa ——”
“Oa cái gì mà oa.” Lưu Thiều có chút cạn lời mà nhìn cậu một cái, nếu không phải vì giữ gìn hình tượng giáo viên thì cô đã để lộ ra một ánh mắt xem thường rồi, “Bạn cùng bàn của em ưu tú như vậy, em cũng không thể quá kém, không biết chỗ nào thì phải chủ động hỏi em ấy.”
Lạc Tinh Vũ lập tức vâng vâng dạ dạ mà gật đầu: “Bài tập hè chuẩn bị hỏi nhưng không kịp ạ.”
“Đây là nguyên nhân em không làm xong à? Thời điểm em làm bài tập hè đã biết lớp chúng ta có học bá chuyển đến sao?” Lưu Thiều không muốn tiếp tục rối rắm với cậu, thở dài nói, “Được rồi, cô thấy em cũng không thiếu bao nhiêu bài, mau chóng làm bù đi, làm xong thì về lớp.”
“Em……Bài còn thiếu em đều không biết làm.” Lạc Tinh Vũ vẻ mặt ai oán nói, “Cô Lưu ơi, em còn phải đứng một chân nữa.”
“Tôi đây còn phải mời em đến văn phòng hầu hạ nữa à?” Lưu Thiều nói, “Cho em nâng cao trí nhớ, đều không biết đúng không? Nguyên Dục, em dạy cho em ấy.”
Nguyên Dục: “……?”
Hắn có thể nói hắn cũng không biết không.
Lạc Tinh Vũ vừa nghe là Nguyên Dục dạy mình, vẻ mặt không tình nguyện lập tức tiêu tán, tích cực bảo đảm với Lưu Thiều: “Cô Lưu cô yên tâm, em chắc chắn sẽ làm hết, cũng không thiếu bao nhiêu bài nữa.”
Lưu Thiều hừ một tiếng đi vào văn phòng, Nguyên Dục đứng ở chỗ cũ trong giây lát sau đó đi đến bên cạnh Lạc Tinh Vũ.
Đè dưới tay Lạc Tinh Vũ là bài tập toán học, cậu đang đọc một đề trắc nghiệm, câu hỏi vẫn còn chưa đọc xong đã nghe thấy Nguyên Dục nói: “Đề này chọn B.”
Lạc Tinh Vũ nâng bút dừng một chút, sau đó ngoan ngoãn mà viết một chữ B vào trong ngoặc, quay đầu nhìn về phía Nguyên Dục: “Vì sao?”
Nguyên Dục liếc mắt một cái liền thấy cậu làm sai hơn phân nửa bài tập, thật sự không muốn giải thích lý do “Vì sao” quá mức cao siêu.
Nguyên Dục: “Bởi vì ACD đều sai.”
“……”
Hai người cứ như vậy vừa nói vừa viết hết một tiết, thẳng đến khi lễ khai giảng kết thúc, học sinh ồn ào chạy lên lầu, Lưu Thiều mới đại phát từ bi thả Lạc Tinh Vũ đi.
Bài tập của Lạc Tinh Vũ vẫn làm chưa xong, Lưu Thiều lại cho cậu thêm thời gian hai ngày, hơn nữa còn giao nhiệm vụ giám sát cho Nguyên Dục.
Nguyên Dục chỉ có thể đáp ứng.
Chuyện Nguyên Dục xếp hạng nhất rất nhanh đã truyền ra cả khối. Lớp thường mà có học sinh xếp hạng nhất thực không dễ dàng, hơn nữa người này còn là học sinh tạm nghỉ học, cho nên hầu như lớp nào cũng có người chạy tới vây xem, thời điểm giữa trưa thì càng có nhiều người đến hơn nữa.
Nhìn Nguyên Dục đen mặt, một câu cũng không nói mà phân phát ghi chú bài thi của mình, Lạc Tinh Vũ đột nhiên liền cảm thấy đãi ngộ của bản thân sáng nay quả thực quá tốt.
Mặc dù khu dạy học nghiêm cấm phóng thích tin tức tố, người đông cũng không gây ảnh hưởng đến Nguyên Dục, nhưng cậu cảm thấy sắc mặt của Nguyên Dục đã đen thành quỷ rồi.
Lạc Tinh Vũ dựa vào tường, suy nghĩ phải làm thế nào mới giải cứu được Nguyên Dục từ giữa nhóm người ra. Cửa sổ bằng kính bên người bỗng nhiên bị gõ hai tiếng, cậu quay sang liền thấy Giang Thần Huy đứng ở bên ngoài, híp mắt cười vẫy tay với mình.
Lạc Tinh Vũ đi ra ngoài, hỏi hắn: “Tìm tao có việc?”
“Không có việc thì không thể tìm mày à, vô tình quá đi mất.” Giang Thần Huy nói xong câu đó, giọng điệu khôi phục bình thường nói, “Tao tới xem hạng nhất toàn khối cơ.”
Lạc Tinh Vũ nhìn vào trong phòng học rồi quay đầu lại xua tay với Giang Thần Huy: “Hạng nhất toàn khối không muốn nhìn thấy mày, mau biến đi.”
Giang Thần Huy bị Lạc Tinh Vũ chọc cười, nói: “Mày cũng không phải con giun trong bụng nó, được rồi, tao tới hỏi một chút thôi, chúng mày hiện tại thế nào rồi?”
Lạc Tinh Vũ lúc này mới nhớ tới, mấy ngày nay cũng chưa liên lạc với Giang Thần Huy, hắn còn không biết chuyện giữa cậu với Nguyên Dục.
“Tao tỏ tình với cậu ấy rồi.” Lạc Tinh Vũ nói.
“Nhanh như vậy đã tỏ tình rồi?” Giang Thần Huy kinh ngạc, “Mày biết rõ đặc tính của nó rồi à?”
“Biết rõ rồi, cậu ấy không phải Alpha.” Giọng điệu của Lạc Tinh Vũ vô cùng nghiêm túc nói, “Tao hiện tại đang theo đuổi cậu ấy, sắp cưa đổ rồi, mày đừng làm tao thêm phiền nữa.”
Giang Thần Huy nhìn Nguyên Dục, thật sự không quá tin tưởng câu nói “Sắp cưa đổ rồi” của Lạc Tinh Vũ, nhún nhún vai.
Giang Thần Huy lại nói chuyện phiếm với Lạc Tinh Vũ thêm mấy câu thì lên tầng, Lạc Tinh Vũ đứng dựa bên ngoài phơi nắng, Nguyên Dục đi ra.
Hắn xoay người đi về phía nhà vệ sinh, Lạc Tinh Vũ không nói hai lời đuổi theo sau: “Cậu cảm thấy phiền không?”
Nguyên Dục liếc mắt nhìn Lạc Tinh Vũ một cái rồi lại nhìn về phía trước: “Ừ.”
Hắn cảm thấy so sánh với đám người kia, Lạc Tinh Vũ cũng không khiến người khác cảm thấy quá phiền phức.
Chẳng qua những người kia đều chỉ là đi xem náo nhiệt, qua mấy ngày thì không sao rồi, tưởng tượng như vậy vẫn là thấy loại càn quấy của Lạc Tinh Vũ càng phiền toái hơn.
Sắp đến thời gian nghỉ trưa, trên hành lang đã không còn ai, Nguyên Dục vừa đi đến nhà vệ sinh thì ở cửa cầu thang trước mặt xuất hiện một người.
Người này không cao bằng Nguyên Dục, nhưng dáng người cường tráng hơn không ít, ngũ quan đừng nói là đoan chính, vừa nhìn liền biết không phải là người tốt rồi.
Gã nhìn thấy Nguyên Dục, khinh miệt cười: “Trùng hợp ghê, đang chuẩn bị đi xem hạng nhất toàn khối đây”
Mặt Nguyên Dục không chút biểu tình, làm lơ gã đi vào nhà vệ sinh. Lạc Tinh Vũ thì nhíu mày trừng người nọ.
Người nọ khoanh tay đánh giá Nguyên Dục một phen, trong mắt đầy khiêu khích, theo đuổi không buông mà châm chọc nói: “Một năm không gặp, hình như mày vẫn không có thay đổi gì? À, vẫn có nhỉ, nghe nói mày phân hoá thành Beta?”
Lạc Tinh Vũ tiến lên một bước, cau mày nói: “Mày là ai? Phân hoá thành Beta thì liên quan gì đến mày?”
Người nọ dường như vừa mới chú ý đến Lạc Tinh Vũ, vẫn là quay sang Nguyên Dục nói: “Yo, nhanh vậy mà đã có tuỳ tùng rồi? Không nhìn ra đấy, không phải mày vẫn luôn độc lai độc vãng sao? Chảnh đến mức hận không thể lên trời rồi mà vẫn còn có người cam tâm tình nguyện mặt nóng dán mông lạnh* à?”
(*Ở đây là 舔狗 / thiểm cẩu ý chỉ những người vứt bỏ tôn nghiêm mà lấy lòng người khác mặc dù người kia không thích mình.)
Lạc Tinh Vũ giật mình, Nguyên Dục đã đi vòng lại, kéo tay Lạc Tinh Vũ ra sau lưng, đứng chắn ở trước mặt cậu, cau mày nhìn về phía người nọ, đôi đồng tử màu đen cực kỳ mất kiên nhẫn: “Xem xong chưa? Xong rồi thì biến.”
Lạc Tinh Vũ vẫn còn đang kinh ngạc vì bị người khác gán cho cái mác “la liếm”, nhìn Nguyên Dục nắm lấy cổ tay mình rồi lại nhìn Nguyên Dục đứng chắn ở phía trước, ý thức được hắn đang bảo vệ mình.
Nguyên Dục vậy mà đang bảo vệ mình! Cậu còn nói sẽ bảo vệ Nguyên Dục thật tốt, kết quả lại được người ta bảo vệ!
Lạc Tinh Vũ lập tức nhíu mày, từ sau lưng Nguyên Dục ló đầu ra, không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn người nọ, hung ác nói: “Không nghe thấy à? Biến nhanh! Mày còn không biến thì tao mách giáo viên!”
Nguyên Dục: “……”