Xin Trả Cặp Sách Lại Cho Tôi

Chương 6




Vào giờ nghỉ trưa, huấn luyện viên gọi một mình Tần Gia Niên đến văn phòng.

Trong phòng làm việc có mấy người đang đứng, một người là trưởng khoa, một người là thư ký văn phòng đoàn đã gặp vào ngày kết nạp, còn một đàn chị mà cô không biết, bên cạnh đàn chị đó chính là đàn anh Quý!

Tần Gia Niên nhìn thấy Quý Khoan cơ hồ mắt cũng sáng lên.

Quý Khoan khẽ nháy mắt với cô.

Tần Gia Niên cười híp mắt đứng sau lưng huấn luyện viên.

Trưởng khoa tên là Quách Viễn, là một người đàn ông trung niên hơi phát tướng.

Ông ấy vẫy tay với Tần Gia Niên, “Em chính là Tần Gia Niên đúng không, mau đến đây.”

Tần Gia Niên chậm rãi đi qua bên đó.

Quách Viễn chỉ vào Dương Phong, rồi giới thiệu với Tần Gia Niên: “Người này là thầy Dương ở văn phòng đoàn, hôm nay đến đây tìm em là muốn nhờ em giúp một việc.”

Tần Gia Niên khẽ gật đầu với Dương Phong.

Dương Phong nói: “Chuyện là thế này, gần đây ban tuyên truyền cần phải chia ra một nhóm để vẽ biển quảng cáo bằng thư pháp, thầy nhớ chữ viết của em không tệ lắm, nên muốn tìm em tham gia vào nhóm vẽ quảng cáo.”

Tần Gia Niên nghi hoặc chớp chớp mắt, hỏi bọn họ: “Vậy còn khóa quân sự của em thì phỉ làm sao ạ?”

Quách Viễn nói: “Làm biển quảng cáo xong thì quay về đội là được, sẽ không ảnh hưởng đến thành tích quân sự của em đâu. Trước hết những ngày này em cứ ở lại trong ký túc xá của trường, nhưng phải chú ý an toàn.”

Tần Gia Niên vẫn hơi mờ mịt, cô lặng lẽ nhìn Quý Khoan một cái, Quý Khoan lại cho cô một ánh mắt trấn an.

Vì vậy Tần Gia Niên ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Buổi tối hôm đó, Tần Gia Niên dưới ánh mắt hâm mộ của những bạn học ở đó theo Dương Phong và mấy người kia quay về đại học Hoài Bắc, đồng hành với cô còn có một bạn nữ phụ trách vẽ tranh.

Sáng ngày hôm sau, Tề Nguyệt phân chia nhiệm vụ cho Tần Gia Niên và bạn học nữ đó.

Cùng làm biển quảng cáo còn có ba vị đàn anh học năm hai. Biển quảng cáo rất lớn, bọn họ không thể làm gì khác đành thiết kế nó ở trong hội trường.

Đối với Tần Gia Niên mà nói, mặc dù lượng công việc có nhiều một chút nhưng so với ở trong trụ sở huấn luyện quân sự thì hạnh phúc hơn ngàn lần. Cô âm thầm nghĩ có lẽ mình đã dùng hết may mắn cả đời mới có thể gặp được chuyện tốt như vậy.

Lúc xế chiều, Quý Khoan đi đến hội trường một chuyến.

Anh cầm theo một cái túi rất to, sau khi vào trong thì gọi mọi người cùng đến uống trà sữa.

Tần Gia Niên đi theo sau bọn họ, nhìn thấy Quý Khoan thì cười với anh.

Quý Khoan ngoắc ngoắc tay với cô, thuận tay cầm một ly trà sữa đưa cho cô.

Tần Gia Niên nhận lấy ly trà sữa, nói cảm ơn rồi quay về chỗ của mình.

Cô vừa nhìn biển quảng cáo vừa nhấp một ngụm trà sữa.

Đột nhiên cô nếm được trà sữa có vị lạ, cúi đầu nhìn vỏ bên ngoài thì thấy bên trên có ghi “Trà gừng táo đỏ”.

Tần Gia Niên xoa xoa bụng, sắc mặt dần đỏ lên.

Cô len lén nhìn Quý Khoan, chỉ thấy anh đang nói chuyện cùng với một vị đàn anh, có lẽ do cảm nhận được ánh mắt của cô nên anh cũng nghiên đầu qua nhìn về bên này.

Tần Gia Niên dường như thấy được khóe miệng của anh thấp thoáng nụ cười, nhưng lúc cô muốn nhìn kỹ hơn thì Quý Khoan đã quay đầu đi.

Tần Gia Niên cầm ly trà sữa lên, cái miệng nhỏ hút từng ngụm, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu trộm nhìn Quý Khoan một cái, nhưng sau đó Quý Khoan cũng không nhìn bên này nữa, chẳng qua không biết anh đang nói gì với đàn anh kia mà cười ấm áp như gió xuân.

**

Buổi tối sau khi về ký túc xá, Tần Gia Niên lấy điện thoai ra muốn gọi về cho nhà.

Điện thoại này là cha đã dẫn cô đi mua khi đi nhập học. Từ đó tới giờ cô cũng chưa mở máy lên, bây giờ mở lên nhìn thì thấy điện thoại đã tắt đen thui.

Tần Gia Niên lấy sách hướng dẫn ra nhìn rồi đi sạc điện thoại.

Sau khi được cắm điện, màn hình điện thoại liền sáng lên, liên tiếp hiển thị tin nhắn đến.

Tần Gia Niên xem từng cái một, hai tin nhắn đầu là tin dịch vụ, ba cái tiếp theo là tin quảng cáo, còn hai tin còn lại là từ một dãy số xa lạ.

Cô mở tin nhắn đó ra xem.

Tin thứ nhất: Xin chào Tần Gia Niên, tớ là La Vũ Xuyên.

Xem thời gian gửi hẳn là đêm hôm kết nạp hội sinh viên sau khi về đã gửi tin nhắn cho cô.

Tin nhắn thứ hai: Tớ nghe Dư Băng Di nói cậu về trường vẽ biển quảng cáo, nếu không có gì bất tiện, tớ có thể gọi điện cho cậu không?

Tin này được gửi từ lúc sáu giờ sáng nay.

Tần Gia Niên suy nghĩ một chút, ấn vào sô điện thoại đó gọi đi.

Điện thoại vang lên một tiếng đã có người bắt máy, một giọng nam khá bất ngờ vang lên: “Alo, là Tần Gia Niên sao?”

Tần Gia Niên rất ít khi dùng điện thoại, sự trải nghiệm này vô cùng mới mẻ với cô, cô nghe được người đầu dây bên kia là La Vũ Xuyên nên nhỏ giọng đáp: “La Vũ Xuyên, tớ là Tần Gia Niên đây.”

La Vũ Xuyên hiển nhiên rất kinh ngạc và mừng rỡ, nhưng dường như cảm thấy đột ngột có số diện thoại của nữ sinh thế này quá đường đột nên cậu giải thích: “Tớ muốn hỏi thăm xem thân thể cậu có khỏe lên chưa, tớ nghe nói cậu đã quay về trường vẽ quảng cáo, cho nên mới hỏi lớp trưởng xin số của cậu.”

Đối với sự quan tâm của bạn học mới, Tần Gia Niên cảm thấy rất vui vẻ, cộng thêm lần trước cùng nhau đi ăn, Tần Gia Niên thuận lý thành chương xếp La Vũ Xuyên vào hàng ngũ bạn tốt.

Tần Gia Niên ừ một tiếng, hỏi: “Đây là số điện thoại của cậu phải không? Vậy để tớ lưu lại.”

La Vũ Xuyên vội vàng đồng ý, lạ hỏi tiếp: “Khi..khi nào cậu quay lại?”

Cậu hơi ngừng lại, cảm thấy hỏi như vậy không ổn lắm nên bổ sung thêm: “Dư Băng Di cũng muốn biết khi nào cậu về.”

Sau khi nói xong câu này, cậu lập tức hận không thể tự cắn đứt lưỡi mình, đúng là bệnh thần kinh mà, Dư Băng Di không tự hỏi được sao?! Người ta là bạn cùng phòng ký túc xá đó!!!

Tần Gia Niên đơn thuần vẫn không cảm thấy vấn đề này có gì bất ổn, cô cười híp mắt đáp: “Chắc cũng nhanh thôi, khoảng chừng 4 5 ngày là có thể hoàn thành rồi.”

Bỗng nhiên ở đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nam khác: “Tần Gia Niên, cậu hưởng phúc không thể quên các đồng chí ở đây đó, lúc quay lại nhớ mang đồ ăn cho bọn tớ…”

Đây là giọng nói của Liêu Kim Hoa, lúc nói câu trên tựa hồ đang hét lên, cuối cùng chắc bị La Vũ Xuyên đuổi chạy nên âm thanh đó càng ngày càng nhỏ.

Tần Gia Niên cười cong cả mắt, cô nhìn đồng hồ rồi nói: “Vậy khi nào tớ quay lại sẽ tìm các cậu, tớ ngủ đây, hẹn gặp lại.”

La Vũ Xuyên chúc ngủ ngon rồi cũng kết thúc cuộc gọi.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Gia Niên và mấy người khác luôn bận rộn ở hội trường để thiết kế biển quảng cáo. Dường như mỗi ngày Quý Khoan đều tới một lần, nói là tới nhìn không bằng nói là đi thăm hỏi, bởi vì mỗi lần anh đến đều sẽ mang đồ ăn thức uống ngon cho mọi người, có lúc còn khiến mấy người ở trong hội trường có ảo giác hội trưởng rất dễ chung sống.

Chiều thứ bảy, lúc Quý Khoan đi đến hội trường, bộ phận viết chữ trên biển quảng cáo đã đi đến giai đoạn cuối.

Đi theo Quý Khoan còn có An Bằng.

Trưởng ban An đi đằng trước, ra dáng nhìn quanh một vòng, nhìn qua hơn 20 biển quảng cáo, sau đó cau mày nói với Quý Khoan ở sau lưng: “Này…cái này nhìn không thấy đẹp gì!”

Cậu ta không ngừng phê bình nói: “Vẽ..vẽ chỉ như vậy, chữ à, chữ cũng chỉ viết tốt hơn tớ chút xíu thôi.”

Quý Khoan lườm cậu ta một cái, lạnh lùng nói: “Trước mắt còn lại một biển quản cáo.”

An Bằng mờ mịt trong năm giây, trong lòng dấy lên dự cảm xấu, cậu ta quay đầu cười hỏi Tề nguyệt: “Cậu ấy..có ý gì vậy?”

Tề Nguyệt: “Còn lại một cái để cậu làm!”

“Không được thì đừng chê!!”

An Bằng: “…” Anh Khoan à, cậu là đồ xấu xa.

Quý Khoan nhìn Tần Gia Niên ngồi trong góc. Mấy ngày nay vì tránh cho người khác hiểu lầm không cần thiết nên anh không nói chuyện với cô.

Giờ nhìn kỹ, nghỉ ngơi mấy ngày hành kinh, sắc mặt cô gái nhỏ đã hồng hào lên rất nhiều rồi.

Quý Khoan bàn bạc với Tề Nguyệt một chút: “Ban viết chữ thư pháp cũng đã kết thúc công việc rồi, tối nay tôi sẽ dẫn Tần Gia Niên về lại trụ sở.”

Tề Nguyệt gật đầu một cái, có hơi tiếc nuối nói: “Cô gái này rất chịu khó làm việc, chữ viết lại đẹp, không giữ lại trong hội sinh viên đúng là đáng tiếc.”

Quý Khoan không nghĩ như vậy, ngược lại anh rất vui mừng vì không giữ cô lại.

Hoàn cảnh ở hội sinh viên không thích hợp với cô.

Nếu như có thể, anh hy vọng cô vĩnh viễn giữ được phần đơn thuần này.

Lúc chiều tối, Tần Gia Niên thu dọn cặp sách, chuẩn bị cùng Quý Khoan quay về trụ sở ở phía Tây, hai người đã hẹn gặp nhau ở cổng trường.

Sắc trời âm u, bầu trời ở xa xăm đã bị tầng tầng mây đen bao phủ.

Từ xa, Quý Khoan đã nhìn thấy cô đứng trước cổng trường, người cô rất nhỏ bé, trên vai đeo một cái cặp sách lớn, có lẽ do mang đồ quá nặng nên thỉnh thoảng cô hơi nâng nó lên một chút, rồi lại để quay đeo về vị trí cũ.

Quý Khoan nhanh chóng bước đến trước mặt cô.

Tần Gia Niên nhỏ giọng nói: “Đàn anh, em có thể đi mua đồ ăn mang theo không?”

Quý Khoan khẽ cười, thuận tay lấy cặp sách của cô từ trên vai xuống cầm trong tay, Tần Gia Niên vừa định nói không cần đã bị Quý Khoan dứt khoác chặn lời: “Đi thôi, vào siêu thị phía trước mua.”

Tần Gia Niên cắn cắn môi, chạy chậm đuổi theo anh.

Quý Khoan quay đầu nhìn cô sau đó thả chậm bước chân hơn.

Trong siêu thị, Tần Gia Niên chọn hai túi kẹo cùng một ít đồ ăn vặt, sau đó hơi do dự hỏi Quý Khoan: “Đàn anh, nam sinh các anh thích ăn cái gì vậy ạ?”

Quý Khoan sửng sốt nói: “Bình thường anh rất ít ăn vặt.” Nghe vậy, trên mặt Tần Gia Niên có chút thất vọng.

Quý Khoan cười an ủi: “Nhưng mà những thứ em đã chọn cũng không tệ.”

Tần Gia Niên chớp chớp đôi mắt trong veo như nước cười hỏi: “Thật không? Vậy em chọn thêm hai túi nữa.”

Trời càng ngày càng tối, hai người lên xe buýt đi đến trụ sở ở phía Tây. Trên xe không có nhiều người, Tần Gia Niên tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ ngồi xuống, Quý Khoan cũng ngồi xuống cạnh cô.

Xe không chay được bao xa ngoài trời liền mưa như trút nước. Hạt mưa tí tách rơi lộp bộp trên kính xe, tiếng sấm chớp bên ngoài đùng đoàng rất lớn.

Tần Gia Niên tựa hồ không bị trời mưa ảnh hưởng, cô nhìn chiếm lợi phẩm của mình cười cong mắt.

Cô lấy một viên kẹo từ trong túi ra, rồi chìa tay đưa cho Quý Khoan.

Bàn tay của cô nho nhỏ, móng tay được cắt ngắn gọn gàng sạch sẽ, ngón tay rất trắng, đang cầm một viên kẹo màu hồng trong lòng bàn tay.

Quý Khoan nhìn đến xuất thần.

Tần Gia Niên cho là anh không thích, nên giơ tay lên đẩy người anh một cái, “Ăn đi, ngon lắm đó, trước kia người trên đảo ra ngoài làm việc khi về cũng sẽ mang loại kẹo này về cho bọn nhóc chúng em.”

Ánh mắt của cô trong suốt, cố chấp như một đưa trẻ.

Quý Khoan sâu sắc nhìn cô một cái, rồi nhận lấy viên kẹo lột ra bỏ vào trong miệng.

Thật ngọt ngào, ngọt đến tận tim gan.
Lời của editor: Edit được vài chương của tác giả này tớ nhận ra giọng văn của tác giả rất hợp sở thích của tớ vì thế tớ quyết định sẽ edit thêm một bộ của bà ý nữa. Văn án coming soon!!!:”>