Xin Trả Cặp Sách Lại Cho Tôi

Chương 32: Ra mắt nhà vợ




Đàn anh Quý và bạn gái nhỏ của anh yêu nhau cuồng nhiệt một năm trời.

Trong chớp mắt, Tần Gia Niên đã bước và năm thứ tư đại học.

Bây giờ đang là mùa đông, vừa mới sáng sớm đã có một trận tuyết nhỏ rơi.

Sau giờ trưa, mặt trời dần hé lên, ánh nắng ấm áp xuyên qua bầu không khí lạnh lẽo chiếu xuống làm tan đi màn sương mù trong không trung.

Tần Gia Niên và hai cô bạn cùng phòng mặc quần áo thật dày, đeo cặp đi học.

Buổi chiều là tiết hướng nghiệp, không phải là giờ học chuyên ngành nên mọi người không mấy nhiệt tình.

Đến phòng học, ba người tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ ngồi xuống, cởi áo khoác ra rồi nằm dài trên bàn.

Mùa đông hiếm khi có ánh nắng, áng nắng chiếu lên người vô cùng ấm áp.

Không lâu sau, tiếng chuông vào tiết vang lên, giáo viên đẩy cửa đi vào.

Trong phòng học mọi người vẫn đang nói chuyện ồn ào, người đứng trên bục giảng gõ vào tấm bảng đen, giọng nói trầm thấp vang lên: “Yên lặng, chúng ta vào học.”

Trong phòng học yên tĩnh được một lúc sau đó ồn ào còn dữ dội hơn.

Tần Gia Niên trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn người trên bục giảng.

Đó không phải là bạn trai của cô vừa mới ăn cơm trưa chung với cô xong ư?!

Sao anh lại ở đây????!!!!!…

Trên bục giảng, Quý Khoan mặc một cái áo len màu xám tro, tay áo xoắn lên đến khủy tay, trong tay đang cầm một quyển sách.

Anh đẩy giọng kính một cái.

Vừa lịch sự vừa cấm dục.

Không ít sinh viên năm tư biết đến danh tiếng của vị đàn anh phong vân này, trong đó còn không ít cô gái thầm thương trộm nhớ anh.

Hôm nay, vị đàn anh đẹp trai chết người đang đứng trên bục giảng, quả thật làm cho chương trình học khô khan nhàm chán có cảm giác mới mẻ.

Quý Khoan cũng không vội, anh chống hai tay lên bàn, chờ cho bọn họ yên tĩnh lại.

Tiếng bàn tán trong phòng học dần lắng xuống.

Quý Khoan chậm rãi mở miệng: “Hôm nay tôi đến hướng nghiệp cho các bạn, hy vọng mọi người có thể phối hợp nhiều hơn!”

Anh cúi đầu, hơi cong môi, nói tiếp: “Bây giờ tôi đang học nghiên cứu sinh năm hai, mọi người có thể gọi tôi là đàn anh. Thật ra với vấn đề nghề nghiệp này tôi cũng chỉ hiểu biết hạn hẹp, nếu mọi người có vấn đề gì thì hoan nghênh nói ra để cùng thảo luận với nhau.”

Anh nhìn các bạn học ngồi dưới một vòng, rồi nói thêm: “Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu giờ học thôi, mọi người hãy lấy sách ra…”

Nói thật thì có đàn anh anh tuấn đẹp trai dạy học còn có sức hấp dẫn hơn vị giáo sư lớn tuổi kia nữa.

Cả giờ học, bất luận là trả lời hay đặt câu hỏi, các bạn học đều hết sức vui vẻ phối hợp.

Tới gần giờ tan tiết, Quý Khoan khép quyển sách giáo trình lại, đi xuống bục giảng.

Anh đứng gần dãy bàn học đầu tiên, bỏ tay vòa trong túi, nói: “Cảm ơn mọi người đã phối hợp với tôi ngày hôm nay, các bạn học bên dưới còn vấn đề gì muốn hỏi không? Về bài học hoặc bài thi đều có thể hỏi.”

Một nam sinh đeo kính ngồi hàng đầu tiên nhanh chóng đưa tay lên, “Đàn anh, anh cảm thấy ngành trung văn thi lên nghiên cứu sinh hay đi làm sẽ tốt hơn?”

Quý Khoan suy nghĩ rồi phân tích mạch lạc rõ ràng một lần.

Mọi người bên dưới vỗ tay vang dội.

Quý Khoan: “Còn nữa không?”

Có một nam sinh khác giơ tay, Quý Khoan biết cậu ta, trước kia là người trong hội sinh viên, hai người còn quen biết nhau.

Nam sinh đó cười đùa hỏi: “Đàn anh, em muốn hỏi…nói chuyện yêu đương có ảnh hưởng học tập không ạ?”

Loại vấn đề này rất hợp ý với mọi người, những bạn học bên dưới nghe được câu hỏi này liền bắt đầu ồn ào lên.

Quý Khoan cong môi, nghe ra được cậu ta đang cố ý trêu chọc, cũng không nổi giận.

Anh lui về sau hai bước, tựa vào cạnh bàn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vấn đề này…tìm một bạn học trả lời đi.”

Anh giương mắt nhìn đến phía cửa sổ lớp, nói: “Bạn học nữ mặc áo lông màu trắng đang tựa vào cửa sổ kia.”

Cả lớp yên lặng như tờ, Tần Gia Niên: “…”

Cô chậm rãi đứng lên, nhìn các bạn học đang ngồi, nói: “Đại khái là yêu đối tượng ưu tú sẽ không trễ nãi việc học.”

Mặt Tần Gia Niên đỏ bừng, nói xong cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.

Quý Khoan nhịn cười hỏi: “Vị bạn học này, đối tượng của bạn là người thế nào?”

Tần Gia Niên mím môi, nhỏ giọng nói: “Rất ưu tú.”

Dư Băng Di ngồi bên cạnh ném bút đi, nói với Cung Đình Đình: “Tối nay tớ không đi ăn với các cậu đâu.”

Cung Đình Đình nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

Dư Băng Di: “Có thức ăn cho chó rồi!”

**

Trước kỳ nghỉ đông, Tần Tổ Nguyên gọi điện thoại đến bảo muốn đến Hoài Bắc đón tết, bảo Tần Gia Niên đến kỳ nghỉ không cần trở về đảo Lư.

Tần Gia Niên suy nghĩ cẩn thận, để ba mẹ ra ngoài thăm quan nhìn ngắm thế giới trên đất liền cũng tốt nên cô đồng ý.

Trước tết ba ngày, hai vợ chồng Tần Tổ Nguyên lên thuyền đi đến Hoài Bắc.

Từ sáng sớm Quý Khoan đã chờ dưới lầu ký túc xá của Tần Gia Niên, anh lại lái đến chiếc xe đầy phong cách lần trước.

Nhưng cách ăn mặc thuần thục hơn lần trước rất nhiều.

Áo khoác dài, quần âu đơn giản, làm cả người anh vừa anh tuấn vừa mạnh mẽ —- đây chính là phong cách đi gặp ba vợ mà.

Hai người chờ ở cửa ga xe lửa, người luôn ung dung thoải mái như Quý Khoan giờ phút này có hơi sợ hãi.

Anh lâu lâu lại chú ý phong cách ăn mặc của mình, có hơi lo lắng hỏi Tần Gia Niên: “Ba mẹ của em thích con trai thế nào?”

Tần Gia Niên nói thật: “Em chưa từng dẫn người con trai nào ra mắt bọn họ nên em cũng không biết.”

Quý Khoan: “…” Chỉ có thể dựa vào chính mình.

Không lâu sau, Tần Tổ Nguyên và Phượng Liên đi ra.

Tần Gia Niên tiến lên nghênh đón hai người, cười vui vẻ gọi ba mẹ.

Quý Khoan theo sau cô, trên mặt là nụ cười tươi.

Tần Gia Niên kéo anh đến, có hơi xấu hổ giới thiệu với ba mẹ: “Đây là Quý Khoan người mà con đã nói với ba mẹ rồi ý,…là…bạn trai của con.”

Quý Khoan lễ phép chào hỏi hai người: “Xin chào chú dì ạ.”

Hầu như ba vợ nào lần đầu gặp con rể cũng đều tự nhiên sinh ra sự thù địch, Tần Tổ Nguyên nhìn Quý Khoan một chút, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.

Ngược lại Phượng Liên thấy chàng trai này rất vừa mắt, bà cười tươi nói: “Cực khổ cho cháu rồi, xa như vậy còn phiền cháu đến một chuyến.”

Quý Khoan vội nói: “Không cực khổ đâu dì.”

Anh vừa nói vừa lấy vali hành lý trong tay Tần Tổ Nguyên, hỏi: “Chú dì ăn cơm chưa ạ? Chúng ta về khách sạn trước hay đi ăn trước ạ?”

Tần Tổ Nguyên: “Đồ ăn ở nhà ga không ngon lành gì, vừa khó ăn vừa không có vệ sinh.”

Quý Khoan suy nghĩ một chút thấy cũng phải, vì vậy anh hỏi: “Vậy chúng ta đến khách sạn trước ạ?’

Phượng Liên gật đầu đáp lại.

Bọn họ lên xe đi đến khách sạn, Quý Khoan cầm thẻ căn cước làm thủ tục nhận phòng cho bọn họ.

Đứng đó không xa, Phượng Liên kéo Tần Tổ Nguyên lại nhỏ giọng nói: “Anh làm gì hung dữ với thằng bé như vậy?”

Tần Tổ Nguyên hừ cười một tiếng: “Em không hiểu đâu, anh chỉ có một đứa con gái bảo bối thôi, làm sao có thể để thằng nhóc này dễ dàng chiếm tiện nghi được!”

Phượng Liên lườm ông một cái, không nói nữa.

Quý Khoan đặt hai phòng, một phòng dành cho Tần Tổ Nguyên và Phượng Liên, phòng sát bên là cho Tần Gia Niên.

Mấy người họ cùng đi lên lầu, Tần Tổ Nguyên và Phượng Liên vào phòng sắp xếp hành lý, Quý Khoan ở sau lưng kéo Tần Gia Niên vào phòng của cô.

Anh quẹt thẻ phòng, kéo cô vào trong, rồi nhanh chóng dùng chân đóng của lại, sau đó giữ hai tay Tần Gia Niên trên tường.

Quý Khoan nhìn cô gái trong ngực, lúc nói chuyện còn mang theo vài phần oan ức, “Ba của em hung dữ với anh.”

Tần Gia Niên khẽ ngẩng đầu, nhìn anh cười cong cả mắt, cô dí dỏm đáp: “Vậy anh cứ hung dữ lại với ông ấy là được.”

Quý Khoan cúi đầu sát lại gần cô, “Không muốn…”

Tần Gia Niên khẽ nghiêng đầu đi, nhỏ giọng nói: “Vậy anh muốn thế nào hả?”

“Ba làm con bồi thường.” Anh vừa nói xong thì lập tức cúi đầu hôn môi cô.

“Gia Niên!” Ngoài cửa vang lên âm thanh gõ cửa dồn đập, kèm theo đó là tiếng gọi vang dội của Tần Tổ Nguyên.

Quý Khoan xoa xoa mi tâm, lui ra nửa bước.

Tần Gia Niên đỏ mặt vòng qua anh đi ra mở cửa cho Tần Tổ Nguyên.

Tần Tổ Nguyên đi vào phòng, nhìn trái nhìn phải một lượt, lại quan sát hai người cả buổi, không phát hiện ra gì khác thường ông mới chấp tay sau lưng nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Tần Gia Niên lặng lẽ quay sang le lưỡi với Quý Khoan một cái, sau đó hai người nhanh chân đuổi theo.

Bốn người cùng đi đến trung tâm mua sắm gần đó ăn cơm. Sau khi ăn xong, lại mua một ít đồ dùng ngày tết.

Từ trung tâm mua sắm quay về khách sạn dã hơn bảy giờ tối.

Dưới sảnh khách sạn, Quý Khoan đưa ba người vào cửa rồi chuẩn bị rời đi.

Tần Tổ Nguyên gọi anh lại: “Có muốn uống chút rượu không?”

Uống chút à?

Quý Khoan lập túc cười đồng ý: “Vâng ạ.”

Vì vậy hai người mua một vài chai rượu trắng, lại đến quán rượu mua mấy món ăn mang về phòng trong khách sạn.

Tần Tổ Nguyên bày rượu và thức ăn ra, cởi áo khoác ngoài vắt lên sofa, nói: “Uống được bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, đừng có cậy mạnh.”

Quý Khoan cười cười: “Cháu đã biết thưa chú, cháu sẽ cố gắng hết sức.”

Tần Gia Niên và Phượng Liên lúc đầu còn ngồi chơi với người, sau đó hai mẹ con quay về phòng của Tần Gia Niên ngủ.

Bên kia, vở chai rượu nằm ngổn ngang trong phòng.

Tần Tổ Nguyên đã uống say đến lếu lưỡi, ông ôm cổ Quý Khoan nói: “Thằng nhóc này, cậu…hức…cũng không tệ lắm!”

Quý Khoan cũng đã say khước, “Cảm ơn đại ca!”

Tần Tổ Nguyên: “Sau này anh em của cậu có đến đảo Lư chơi nhớ tìm chú, chú sẽ dẫn cháu đi bắt..bắt cua.”

“Bắt cua không hay lắm…kẹp tay đó.”

“Vậy..cháu muốn bắt gì?”

“Bắt gì ạ? Bắt…heo được không?”

“Được, chú dẫn cháu đi ra biển bắt..bắt heo..”

Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, nói được một lúc thì lăn ra ngủ.

Ngày hôm sau, Tần Gia Niên và Phượng Liên mở cửa phòng ra thì phát hiện hai người đang nằm trên sàn nhà.

Quý Khoan gối đầu lên đùi Tần Tổ Nguyên, Tần Tổ Nguyên lại ôm hia tay Quý Khoan, hai ngươi đang ngủ rất say.

Sau khi tỉnh dậy, Quý Khoan đúc kết ra một chân lý: Một bữa ăn không có rượu sẽ không giải quyết được ba vợ, nếu muốn thành công phải ăn thêm bữa thứ hai.

Vào ngày giao thừa, Tần Gia Niên dẫn ba mẹ đến một nhà hàng ăn bữa cơm sau đó ba người đi ngắm pháo hoa.

Pháo hoa ở nơi này cũng đẹp nhưng không giống như vẻ đẹp của pháo hoa ở đảo Lư năm ấy.

Pháo hoa ở đây lớn hơn, cũng có nhiều hình dáng hơn, nó mang theo sự náo nhiệt vào sầm uất nơi thành thị.

Còn pháo hoa ở đảo Lư là một sự độc nhất vô nhị.

Pháo hoa đó là do đoàn làm phim <<Nhật Ký>> để lại, đối với người dân trên đảo mà nói nó vô cùng quý giá.

Mỗi một chùm pháo hoa bay lên không trung đều mang theo nhiều sự mong đợi và quý trọng, đó là ký ức đặc biệt ở vùng đất quê hương này.

Nụ cười của Tần Gia Niên nở rộ dưới ánh sáng của pháo hoa.

Tần Tổ Nguyên hỏi cô: “Niên Niên, có muốn ở lại thành phố này hay không?”

Tần Gia Niên chớp mắt nói: “Con muốn học nghiên cứu sinh, còn về sau này chưa từng nghĩ đến.”

Tần Tổ Nguyên nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm nói: “Ở lại thành phố cũng tốt.”

Ba người xem pháo hoa xong đã hơn mười hai giờ đêm.

Mọi người cùng quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Tần Gia Niên rửa mặt xong thì nằm lên giường trả lời tin nhắn chúc mừng năm mới của các bạn học.

Đột nhiên điện thoại hiện lên cuộc gọi đến của Quý Khoan.

Tần Gia Niên cười bắt máy.

Giọng nói trầm thấp của Quý Khoan xuyên qua ống nghe len lỏi vào trong tai cô: “Đang làm gì vậy?”

Tần Gia Niên: “Chuẩn bị ngủ.”

Quý Khoan: “Chú dì đang làm gì?”

Tần Gia Niên: “Chắc ngủ rồi.”

Quý Khoan ở đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó Tần Gia Niên nghe được anh hơi thở dốc nói: “Gia Niên, mở cửa cho anh!”