Xin Trả Cặp Sách Lại Cho Tôi

Chương 31: Dì nhỏ




Cuối tháng 6, những sinh viên tốt nghiệp nối nhau rời trường, mỗi người đi một ngã.

Quý Khoan được đại học Hoài Bắc giữ lại ở khoa toán.

Sư Duẫn được đơn vị thực tập nhận.

An Bằng như ý nguyện được vào làm ở một công ty đã niêm yết trên thị trường mà cậu hâm mộ đã lâu.

Bạch Chỉ Hân thi đậu nghiêm cứu sinh ở đại học Hoài Bắc, nghe nói còn thu phục được một người bạn trai có sự nghiệp thành công.

Điều chờ đợi mọi người ở con đường tương lai phía trước là sự thành công và tốt đẹp.

Hôm nay, Quý Khoan nhận được một cuộc gọi, là Giảng Trình Dương gọi đến.

Quý Khoan bắt máy, nhưng bên kia không nói gì cả buổi trời.

Quý Khoan thở dài hỏi: “Cậu biết rồi?”

Giảng Trình Dương: “Thật sao?”

Quý Khoan: “Ừ.”

Hai người lại trầm mặc một lúc.

Bỗng nhiên Giảng Trình Dương cười một tiếng, dường như rất thoải mái, “Được rồi, là anh dù gì cũng tốt hơn người khác, dù sao…” Cậu khó khăn mở miệng: “Dù sao từ trước tới giờ cô ấy cũng chưa từng cân nhắc tới tôi, cô ấy chọn anh ít nhất tôi có thể tự thuyết phục mình.”

Cậu nói rất nhẹ nhàng, Quý Khoan nghe vào lại cảm thấy buồn phiền.

Anh nghĩ, nếu là thứ gì khác, anh nhất định sẽ đưa cho chàng trai này.

Nhưng duy nhất chỉ có Tần Gia Niên là không được.

Anh không biết phải an ủi cậu như thế nào, chỉ nói: “Tôi sẽ đối xử tốt với cô  ấy.”

Giảng Trình Dương không đáp lại, cậu hơi ngập ngừng rồi nói: “Có rảnh ăn bữa cơm không?”

“Được.”

Hai ngày sau, ba người hẹn nhau ăn một bữa ở căn tin trong trường học.

Tần Gia Niên vô cùng kinh ngạc vì không nghĩ rằng Quý Khoan và Giảng Trình Dương sẽ liên lạc riêng với nhau.

Lúc cô và Quý Khoan đến, Giảng Trình Dương đã đứng trước quầy gọi ba phần cơm.

Tần Gia Niên nhanh nhẹn bước đến cạnh cậu, ngẩng đầu nhìn cậu nói, “Oa, em trai Trình Dương, sao chị lại cảm thấy em cao lên thế này?”

Giảng Trình Dương cười, nhìn Quý Khoan hỏi: “Có thể trông người này không hả?”

Quý Khoan cười kéo Tần Gia Niên về phía mình.

Tần Gia Niên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em cảm thấy cậu ấy cao lên thật mà!”

Giảng Trình Dương đưa hai phần cơm cho hai người họ, rồi gọi thêm một ít thức ăn, sau đó ba người đi tìm một bàn trống ngồi xuống.

Giảng Trình Dương khuấy canh trong bát, có hơi do dự nói: “Gia Niên, em…kỳ nghỉ hè này em không về đảo Lư.”

Tần Gia Niên dừng đũa lại, hỏi cậu: “Tai sao, em phả đi đâu à?”

Giảng Trình Dương khẽ thở dài nói: “Giáo sư của em có một hạng mục liên quan đến sinh vật biển ở Nam Uyển, khoảng thời gian trước thầy ấy hỏi em có hứng thú tham gia không. Em suy nghĩ kỹ và quyết định đi theo ông ấy học tập.”

Tần Gia Niên vô cùng hâm mộ gật đầu một cái, cô lại hỏi: “Vậy khi nào em quay về?”

Giảng Trình Dương nhún nhún vai, đưa mắt nhìn đám mây xa xôi ngoài cửa sổ, “Chắc rất lâu.”

Tần Gia Niên hỏi: “Vậy còn chương trình học ở trường của em thì sao?”

Giảng Trình Dương: “Chỉ cần cuối kỳ quay về thi là được.”

Tần Gia Niên bĩu môi chu mỏ nói: “Vậy không phải sẽ rất lâu mới được gặp nhau à…”

Giảng Trình Dương cười:”Sao vậy, chị nhớ em à?”

Quý Khoan hừ một tiếng trừng cậu ta.

Giảng Trình Dương cười càng đậm hơn, cậu dùng tay che mặt, cười càng ngày càng dữ dội, trong mắt đều là nước mắt, cậu phải ngước đầu để nước mắt chảy ngược vào trong.

Quý Khoan chống lưỡi bên răng nanh, trầm giọng nói: “Đến bên đó nhớ tự chăm sóc tốt cho mình, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”

Hôm đó sau khi ba người ăn xong, Giảng Trình Dương lập tức lên đường đi đến Nam Uyển để tham gia hạng mục đó.

Tần Gia Niên nghĩ một chút rồi quyết định kỳ nghỉ hè này sẽ ở lại đại học Hoài Bắc, cô muốn thừa dịp nghỉ hè đọc nhiều sách thêm một chút để chuẩn bị cho việc thi cử sau này.

Trước khi kỳ nghỉ đến, cô gọi điện cho Tần Tổ Nguyên, nói về quyết định của mình.

Tần Tổ Nguyên tỏ ra rất ủng hộ quyết định của cô, ông ấy hứng thú nói chuyện rất lâu với Tần Gia Niên về việc trên đảo Lư.

Nói rằng trên đảo bây giờ có rất nhiều du khách đến, mỗi ngày đều có chuyện thú vị xảy ra, cuộc sống của ngời dân dần trở nên phong phú nhiều màu sắc. Hơn nữa việc mua bán gỗ và thủy sản cơ bản đã quyết định xong, mọi người đang nghiên cứu xem phải tăng thêm mấy chiếc thuyền để hấp dẫn thêm nhiều du khách và thương lái đến đảo Lư.

Tần Gia Niên cười híp mắt lắng nghe, sau đó cô tổng kết lại: Nghỉ hè cô không về là quyết định đúng đắn, nếu đi về thì ba và mẹ cũng sẽ không có thời gian ở cạnh cô.

Vì vậy, khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, Tần Gia Niên liền sắp xếp rất nhiều nhiệm vụ cho mình, tự học môn mới, học từ đơn tiếng anh, đọc sách, rèn luyện thân thể, cho dù chỉ ở một mình trong phòng ký túc xá nhưng cũng không mấy nhàm chán.

Quý Khoan cách hai ngày sẽ đến trường thăm cô một lần, dẫn cô đi ăn, cùng đi tự học với cô.

Hôm nay vào chập tối, hai người đi ra khỏi phòng tự học, Quý Khoan nói: “Thứ sáu là sinh nhật mẹ của anh, bà ấy mời em đến nhà dùng bữa.”

Tần Gia Niên lập tức trở nên vô cùng khẩn trương, “Thật không ạ? Nhưng em còn chưa chuẩn bị gì mà, em hẳn nên mua gì đó? Còn nữa, em em em…”

Quý Khoan nhìn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên đó của cô, không nhịn được hôn lên má cô một cái.

Tần Gia Niên lập tức ngậm miệng lại, cả gương mặt đều đỏ bừng.

Quý Khoan cười, dịu dàng nói: “Cái gì cũng không cần chuẩn bị, em đến là tốt rồi.”

Tần Gia Niên lén lút ngẩng đầu nhìn anh.

Nếu muốn đến tuyệt đối không thể thiếu quà được.

Tần Gia Niên tranh thủ thời gian đến cừa hàng bách hóa tổng hợp, chọn bên trái bên phải một vòng cuối cùng mua một cái khăn lụa không rẻ, sau đó bỏ vào hộp quà làm quà tặng.

Ngày thứ sáu, sáng sớm Quý Khoan đã lái xe đến đón cô.

Anh hình như đặc biệt sửa soạng cho bản thân, trên người anh là bộ quần áo màu trắng, tóc được vuốt gọn gàng, lộ ra vầng trán sáng bóng, trên sống mũi là một cái kính gọng đen, anh trông vô cùng đẹp trai tựa trên cửa xe hơi.

Áng nắng sớm mai chiếu lên người anh, giống như một chàng trai cao thượng chậm rãi bước ra từ trong phim điện ảnh.

Tần Gia Niên đeo một cái túi nhỏ, châm rãi đi đến trước mặt anh, tò mò nhìn chiếc xe, nét mặt mang theo sự mới lạ hỏi: “Là xe của  anh sao?”

Chàng trai cao thượng rất kiêu ngạo, vẫy vẫy chìa khóa xe trong tay nói: “Đã sơm mua rồi, chỉ là không thường lái thôi.”

Quý Khoan nhét con mèo nhỏ là Tần Gia Niên vào xe, rồi mình đi vòng qua bên ghế lái ngồi vào.

Tính năng của chiếc xe vô cùng tốt, hơn nữa kỹ thuật lái xe của Quý Khoan cũng không tệ, hai người đi xe không lâu lắm thì tới biệt thự của nhà họ Quý.

Tần Gia Niên xuống xe, có hơi do dự, cô nắm nắm ngón tay, phiền não cúi đầu nói: “Đàn anh, em hơi sợ, người nhà của anh có khi nào không thích em không?”

Quý Khoan vỗ vỗ bả vai nhỏ bé của cô, an ủi: “Không đâu, lần trước em xuất hiện ở nhà anh với hình tượng đó, người nhà của anh cũng vô cùng yêu thích em đấy thôi.”

Anh an ủi thế dễ dàng dẫn đến tác dụng phụ, Tần Gia Niên cúi đầu thấp hơn, giống như một chú đà điểu nhỏ.

Quý Khoan nhịn cười, kéo cô đi về phía cửa nhà, “Vừa rồi chỉ đùa em thôi, người nhà của anh vô cùng thích em, nếu không cũng không mời em tham gia tiệc sinh nhật.”

Tần Gia Niên bán tín bán nghi đi theo anh.

Nhà của Quý Khoan rất lớn, lần trước tới đây Tần Gia Niên đã cho là như vậy.

Nhưng bây giờ nhìn lại dường như còn lớn hơn trong trí nhớ của cô nữa, bởi trong phòng khách, hành lang kể cả nhà bếp ngồi đầy người.

Mẹ Quý là một người hiếu khách, sinh nhật mỗi năm đều mời nhiều bạn bè đến nhà chơi.

Mẹ Quý mặc một cái váy, khi thấy Tần Gia Niên bước vào nhà bèn bước lên tiếp đón, bà nhẹ ôm Tần Gia Niên một cái, cười vô cùng tươi tắn.

Tần Gia Niên ngoan ngoãn chào hỏi rồi tặng quà cho bà.

Mẹ Quý mặt mày hớn hở nhận lấy, sau đó xoay người đánh con trai mình một cái, nói lầm bầm: “Có con gái đúng là tốt hơn, còn biết tặng quà cho mẹ, sinh thằng nhóc thúi như con ra có lợi ích gì?!”

Quý Khoan xoa xoa cánh tay, không phục nói: “Mẹ! Có phải mẹ đã quên rồi không, buổi sáng hôm qua là thằng nhóc thúi nào đã cho mẹ một bao lì xì 2000 tệ vậy ạ?!”

Mẹ Quý không thèm để ý đến anh, hừ một tiếng dẫn Tần Gia Niên đến sofa ngồi.

Bà giới thiệu Tần Gia Niên với khách khứa ở đó, Tần Gia Niên luôn cười tươi chào hỏi từng người, có người cười trêu chọc hỏi mẹ Quý cô gái nhỏ này là ai, mẹ Quý đều dùng một câu “Cải trắng của nhà tôi” để đáp lại.

Mẹ Quý ngồi chơi với Tần Gia Niên một lúc thì ngoài cửa lại có khách tới, bà để Tần Gia Niên tùy ý ngồi đó chơi, còn mình thì đi chào hỏi khách khứa.

Không lâu sau, vị khách mới tới cũng đi tới phòng khách.

Tần Gia Niên vừa ngước mặt đã thấy Na Địch Lạp đang kéo tay mẹ Quý, hai người vừa nói vừa cười.

Quý Khoan ngồi bên cạnh Tần Gia Niên, thấy cảnh đó bèn kéo Tần Gia Niên chuẩn bị ra ngoài vườn.

Tần Gia Niên ngây ngẩn đi theo anh.

Hai người chưa đi được mấy bước đã bị Na Địch Lạp gọi lại, “A Khoan!”

Âm thanh của Na Địch Lạp rất vui vẻ, trên môi mơ hồ còn mang theo nụ cười, “Thấy tôi liền chạy, không biết chào hỏi sao?”

Quý Khoan liếc cô ấy một cái, rồi nắm tay Tần Gia Niên chuẩn bị đi chen qua hai người họ.

Mẹ Quý kéo Quý Khoan lại, “Chạy đi đâu, thằng nhóc nghịch ngợm này mau chào hỏi đi!”

Quý Khoan mắt thấy không tránh được bèn nhẫn nhịn gọi một tiếng: “Dì nhỏ.”

Mặt mày Na Địch Lạp càng thêm hớn hở, cô ấy ôm cánh tay nói: “Thằng nhóc này chưa ăn cơm sao? Gọi cái gì dì không nghe được!”

Quý Khoan cũng không thèm để ý đến cô ấy nữa, anh kéo Tần Gia Niên đi ra khỏi phòng khách.

Hai người đi ra ngoài sân biệt thự, Tần Gia Niên vẫn chưa tiêu hóa được câu nói “Dì nhỏ” kia.

Cô mở to đôi mắt trong veo nhìn Quý Khoan không chớp mắt.

Quý Khoan buông thõng vai xuống, đầu hàng cô nói: “Đúng vậy, cô ấy chính là dì nhỏ của anh.”

Anh nghĩ lại vừa rồi, cảm thấy chuyện này thật buồn cười nên không kiềm chế được bật cười, “Anh cũng không biết là họ hàng với bà ngoại như thế nào, nói tóm lại là từ khi anh bắt đầu nhớ mọi chuyện thì đã có một dì nhỏ như vậy rồi. Mỗi lần cô ấy gặp anh đều bắt anh gọi như vậy, phiền chết mất.”

Quý Khoan kéo hai cái ghế ra, để Tần Gia Niên ngồi xuống ngắm nhìn vườn hoa nhỏ.

Tần Gia Niên hỏi: “Các bạn học cũng biết quan hệ của hai người sao?”

Quý Khoan nhìn cô nói: “Anh dĩ nhiên sẽ không nói với người khác rồi, cô ấy đại khái cũng biết anh không thích cho người khác biết nên đoán là cũng không nói ra.”

Tần Gia Niên gật đầu, “Cho nên….” Cô kéo dài giọng, giảo hoạt nói: “Cho nên các bạn học mới nói hai người là một đôi.”

Quý Khoan cười xấu xa hỏi cô: “Ghen?”

Tần Gia Niên hừ một tiếng rồi nghiêng đầu đi, không để ý tới anh.

Cô chống cằm nhìn về phía xa xa.

Cô tưởng tượng ra cảnh Quý Khoan như một con vật nhỏ kiêu ngạo, bị một cô gái không lớn hơn mình là bao bắt gọi “Dì nhỏ”.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, sau đó cong mắt cười tươi rói.

Quý Khoan dĩ nhiên biết cô đang cười cái gì, giả bộ cáu giận nói: “Không cho phép cười nữa!”

Tần Gia Niên nơi nào chịu nghe lời, cô che miệng cười càng vui vẻ hơn.

Quý Khoan dùng ngón tay chọt eo cô một cái, uy hiếp nói: “Em dám cười nữa đi!”

Tần Gia Niên thật sự rất sợ nhột, cô đừng dậy khỏi ghế cười chạy đi.

Quý Khoan giả vờ đuổi bắt cô, Tần Gia Niên giống như một con lươn uốn éo tránh thoát anh.

Hai người vừa cười vừa chạy.

Quý Khoan đuổi theo cô nói: “Còn dám chạy nữa? Nhìn anh bắt được em sẽ tét mông em cho xem?!”

Tần Gia Niên không còn sức để cười nữa, chạy được hai vòng đã không chạy tiếp được nữa, cuối cùng đành bị Quý Khoan bắt lại.

Anh không chút nghĩ ngợi giơ tay lên tét vào mông cô hai cái.

Sau đó hai người cùng sững sờ.

Mặt, cổ và tai Tần Gia Niên đỏ bừng, giống như một trái anh đào chín mọng.

Cô nhìn cũng không dám nhìn Quý Khoan, chỉ biết cắn môi chạy vào nhà.

Quý Khoan ngồi xuống, đờ đẫn một lúc lâu.

Anh đưa lưỡi liếm môi một cái, không khỏi xúc động trong lòng, đúng là độ tuổi tràn đầy tinh lực mà!