“Sở Lương Âm, cô nói chuyện chú ý một chút, khẩu vị của ta mà nặng thế à? Không phải hắn là sư điệt của cô sao, ta gặp hắn ở Sơn thành, ta vốn nghĩ hai người là đồng môn mà ta với cô lại là bằng hữu, gặp nhau chắc chắn chắn sẽ như người nhà, ai ngờ sư điệt kia của cô lại giả vờ đứng đắn, ta chỉ mới sờ tay hắn thôi mà hắn làm giống như ta sẽ lây bệnh cho hắn vậy, tránh ta như tránh tà. Sau đó thì không thấy nhuyễn tiên của ta đâu nữa, ta nghĩ chỉ có thể là hắn thôi, trừ hắn ra, ta đâu có đụng chạm ai.” Ninh Chiêu Nhiên ăn uống no say, đặt mông ngồi cạnh Sở Lương Âm, nàng ngồi sát như dính cả vào người Sở Lương Âm, chớp mắt cực kỳ vô tội.
Sở Lương Âm cũng không nghe nàng nói, hừ lạnh một tiếng, “Đừng có đánh đồng ta với hắn, tuy đều là người của Tùng Vụ môn, nhưng ta và tên oắt kia cũng không thân thiết gì, sau này cô tránh xa hắn ra một chút, cái thứ tâm địa xấu xa.” Nàng nói không chút nể nang, ngay cả với sư chất của mình, nàng cũng không dành một lời hay nào.
Ninh Chiêu Nhiên nhún vai, “Ta thấy hắn cũng không phải kẻ hiền lành gì, nhưng mà nghe nói hắn cũng làm không ít chuyện tốt, mỗi lần hắn đến nơi nào có người khổ cực thì chắc chắn hắn sẽ bỏ tiền ra làm việc thiện, ít ra cũng tốt hơn cô, đi tới đâu mang tiếng xấu tới đó.” Ninh Chiêu Nhiên cười hì hì như rất vui sướng khi thấy người gặp nạn.
Sở Lương Âm không thèm để tâm, “Người ta muốn nói gì là chuyện của họ, ta làm sao ngăn được.”
Ninh Chiêu Nhiên nhìn bộ dạng thờ ơ như không của Sở Lương Âm, càng nhìn càng thuận mắt, khoác tay lên vai nàng, “Ta nói thật đấy, đợi qua đại thọ của Tùng Sơn đạo nhân, cô theo ta đến thần giáo đi, ta nhất định phải để cô gặp ca ca ta mới được.”
Sở Lương Âm khó chịu hất tay Ninh Chiêu Nhiên ra, “Chuyện đó nói sau.”
Đêm đến, sau một ngày ồn ào náo nhiệt, cuối cùng núi Vân Vọng cũng đã yên bình trở lại, Ninh Chiêu Nhiên cũng không rời đi mà ở lại Yến Xích Phong với Sở Lương Âm, Sở Lương Âm cũng lười để ý đến nàng, đêm khuya nhàn rỗi không làm gì liền đi ngủ, nhưng mà Ninh Chiêu Nhiên thì không chịu yên.
“Sở Lương Âm, nhuyễn tiên của ta không rõ tung tích, cô phải chịu trách nhiệm tìm về cho ta.” Nàng vẫn lo lắng cho nhuyễn tiên của mình, nhuyễn tiên của nàng cũng được coi là một trong mười binh khí nổi tiếng trên giang hồ, mấy năm trước không biết Ninh Chiêu Nhiên cướp từ đâu về rồi coi như bảo bối, giờ tự dưng bị mất đương nhiên không thể bỏ qua dễ dàng được.
Sở Lương Âm nằm bắt chéo chân trên giường, bực bội đẩy tay nàng ra, “Tự đến chỗ Nguyệt Ly Phong mà trộm, có lẽ giờ này hắn đang ở hồ Dạ Đãng đi một mình đi, đừng phiền ta nữa.”
Ninh Chiêu Nhiên bĩu môi, vô cùng quyến rũ, “Ta có biết hồ Dạ Đãng ở đâu đâu? Đây là địa bàn của cô, ta đến địa bàn của cô mà cô cũng không để ý đến ta, còn có thiên lý nữa không?”. Nàng dựa vào mép giường lẩm bẩm, giọng nói nũng nịu khiến Sở Lương Âm nổi da gà.
“Mặc kệ cô, chuyện của cô thì cô tự giải quyết.” Sở Lương Âm hạ quyết tâm không giúp nàng, nữ nhân này luôn gây chuyện, nhiều năm ở chung như vậy, nàng còn không hiểu sao.
Ninh Chiêu Nhiên hừ hai tiếng, trừng mắt nhìn bộ dạng bàng quan của Sở Lương Âm, chợt ánh mắt nàng sáng lên, môi nở nụ cười gian xảo, áp sát vào người Sở Lương Âm, “Nếu cô giúp ta đòi lại nhuyễn tiên, ta sẽ nói cho cô biết hành tung một người. Người kia ấy mà, phóng khoáng, tiêu dao, tràn đầy nghĩa hiệp, tướng mạo anh tuấn có một không hai, quan trọng nhất là hắn rất hợp khẩu vị của cô.” Giọng nói của nàng như mê hoặc, từng câu từng chữ bay vào tai Sở Lương Âm.
Sở Lương Âm vốn đang thờ ơ chợt quay sang, nhìn chằm chằm nụ cười đắc ý của Ninh Chiêu Nhiên, mắt nheo lại, “Ninh Chiêu Nhiên, cô gặp Cửu Tiêu?”. Lệnh Hồ Cửu Tiêu….
Ninh Chiêu Nhiên nhếch môi cười, lại thẳng lựng dựa vào đầu giường ánh mắt đầy vẻ đắc ý, địa vị hai người thay đổi trong chớp mắt.
Sở Lương Âm ngồi dậy, chăm chú nhìn nàng, “Cô gặp hắn ở đâu?”.
Ninh Chiêu Nhiên khẽ cười, vòng hai tay trước ngực, hưởng thụ cảm giác được người khác cầu xin.
Thấy Ninh Chiêu Nhiên không nói, Sở Lương Âm thô lỗ hừ một tiếng, “Được, cô nói đi, nói xong ta dẫn cô đi tìm cái roi chết tiệt kia.”
Ninh Chiêu Nhiên cười ra tiếng, áp sát lại gần Sở Lương Âm, ánh mắt nhìn nàng đầy hứng thú, sau đó chậc chậc hai tiếng, “Chúng ta làm bằng hữu bao nhiêu năm mà còn không bằng cái người chỉ vừa gặp một lần kia, đau lòng quá đi mất.”
Sở Lương Âm thẹn quá hóa giận, nhướng mày trừng mắt, “Nói lung tung cái gì thế. Nói mau.”
Ninh Chiêu Nhiên cũng không vội, lại khoan thai dựa vào đầu giường, chậm rãi nói: “Gặp ở trên đường, nhìn rất mệt mỏi, trên vai còn vác theo đao lớn, không cưỡi ngựa không thuê xe, cứ đi bộ suốt ngày đêm. Ta hỏi hắn định đi đâu, hắn nói cuối cùng cũng tìm được vị trí chính xác của Quỷ Cốc, muốn đi thăm Kê tiên sinh. Ôi chao, Sở Lương Âm, rốt cuộc muội muội hắn bị bệnh gì thế?”.
Sở Lương Âm im lặng lắng nghe, sắc mặt cũng bình tĩnh lại, chợt thở dài, “Ta cũng không biết rõ là bệnh gì, dù sao cũng không sống được bao lâu nữa.” Lệnh Hồ Cửu Tiên là một hiệp khách, đi khắp núi nam biển bắc, mọi người đều nghĩ hắn đi hành hiệp trượng nghĩa, nhưng thực ra không phải thế, hắn đi khắp nơi là vì bệnh tình của muội muội hắn.
Ninh Chiêu Nhiên nhìn nàng, vẻ mặt đầy khó hiểu, “Sở Lương Âm, Lệnh Hồ Cửu Tiên kia thì có gì tốt chứ? Nhếch nhác như vậy mà lọt vào mắt cô à?”.
Sở Lương Âm nhíu mày, “Cái gì mà nhếch nhác? Cái đó gọi là phóng khoáng. Còn nữa không phải là lọt mắt ta, chỉ là thấy thuận mắt chút thôi, thuận mắt hơn mấy tay tiểu nhân giả vờ làm quân tử kia nhiều.” Sở Lương phản bác, làm gì có chuyện vừa mắt hay không vừa mắt, chỉ là muốn thân thiết hơn thôi.
Ninh Chiêu Nhiên nhún vai, “Thôi quên đi, đó là chuyện của cô, cô biết hành tung tiếp theo của hắn rồi, giờ cũng nên giúp ta đòi lại nhuyễn tiên chứ?”
Hồ Dạ Đãng, là một cái hồ được bao bọc bởi bảy con suối nhỏ trong số hai mươi tư khe suối len lỏi giữa ba mươi sáu ngọn núi Vân Vọng, từ hơn hai trăm năm trước trong môn đã cho xây dựng một tòa ly cung ở bên hồ, nơi này rất thích hợp để ngắm cảnh, tĩnh tâm, nhưng mà không biết từ khi nào, nơi đây lại trở thành chỗ ở của Nguyệt Ly Phong, mỗi khi hắn trở lại đều ở nơi này.
Sở Lương Âm dẫn Ninh Chiêu Nhiên từ Yến Xích Phong tới đây, men theo con đường quen thuộc đến hồ Dạ Đãng, đêm khuya vắng người, tiếng thú hoang văng vẳng vang lên trong núi sâu, tuy hơi đáng sợ một chút, nhưng mùi hương nguyên thủy thực sự khiến người ta say mê.
Trăng non như lưỡi câu, nhẹ nhàng chiếu rọi vào trong núi, càng đến gần hồ Dạ Đãng, tiếng nước chảy từ khe núi ầm ầm ở bên tai không dứt, mặc dù phong cảnh nơi này không tệ, nhưng mà với tiếng ầm ầm ngày đêm không ngừng này, trừ khi có bản lĩnh vứt bỏ hết sự quấy nhiễu bên ngoài, nếu không chắc sẽ cảm thấy bực bội chết người vì tiếng ồn kia mất.
Bước dọc theo thềm đá xanh từ đỉnh núi đi xuống, đập vào mắt là đèn đuốc sáng trưng trong ly cung, phía trước ly cùng là hồ Dạ Đãng, dưới ánh đèn dầu, nước hồ lấp lánh sâu thẳm, một cây cầu hành lang hình vòm kéo dài dẫn vào giữa hồ, hình ảnh này xuất hiện trong chốn thâm sơn không khỏi khiến tầm mắt người ta rực sáng.
“Ồ, Tùng Vụ môn của cô chiếm được nơi đẹp thật đấy.” Ninh Chiêu Nhiên cảm thán, tuy nàng tự cảm thấy địa bàn nhà mình không tệ, nhưng cũng không đẹp bằng núi Vân Vọng.
Sở Lương Âm làm như không nghe thấy, đi trước một bước về phía ly cung, “Nguyệt Ly Phong ở chỗ này, cô tự đi đi.”
Ninh Chiêu Nhiên không nghe theo, đi đến kéo tay Sở Lương Âm, “Đương nhiên không được, dù sao Nguyệt Ly Phong cũng là sư điệt của cô, có cô ở đây, ta cũng không sợ hắn bắt nạt ta.”
Sở Lương Âm hừ lạnh, “Bắt nạt cô? Cô không bắt nạt người khác là may lắm rồi.”
Hai người đi thẳng đến trước ly cung, vừa lúc Hoành Hạ nghe tiếng động bên ngoài mà đi ra, nhìn thấy hai người đến, trợn trừng mắt, rồi còn như giật mình một cái, “Thất sư thúc, Ninh tiểu thư?”. Hoành Hạ vốn rất thông minh, nhìn hai người đột ngột xuất hiện ở đây vào lúc này liền chớp mắt mấy cái, “Công tử đã nghỉ ngơi rồi, thất sư thúc có chuyện gì sao?”.
Sở Lương Âm nhìn Hoành Hạ từ trên xuống dưới, sau đó kéo tay Ninh Chiêu Nhiên ra, “Bảo Nguyệt Ly Phong lăn ra đây, hôm nay Ninh Chiêu Nhiên đích thân đến, nếu không trả lại nhuyễn tiên cho nàng, ta sẽ cho Nguyệt Ly Phong ngươi biết tay.” Dứt lời nàng xoay người nhìn hồ Dạ Đãng cũng không để ý Hoành Hạ bên kia đã kinh ngạc há hốc mồm, Ninh Chiêu Nhiên lại cười vô cùng quyến rũ, vỗ trán Hoành Hạ nói: “Tiểu huynh đệ nghe chưa, kêu công tử các ngươi ra đây, bằng không ngươi cũng trốn không thoát đâu.”