Mấy trăm tên áo đen từ trong rừng cây xông tới, nhẹ nhàng đứng thành hình vòng cung, đem hai người bọn họ dồn vào một góc, đường lui phía sau chỉ có biển rộng bên dưới vách đá.
Hai người quan sát đám người lao tới, trong tay mỗi người đều mang theo đao, dáng người vạm vỡ, gân xanh nổi trên huyệt thái dương, cả người toát ra sát khí khiến người ta không dám coi nhẹ.
“Ngươi biết chọn chỗ tốt thật đấy, ngoài trừ đánh chỉ có thể nhảy xuống.” Sở Lương Âm đánh giá những người này, trong miệng còn lẩm bẩm. Hai người tới gần, thân thể kề sát vào nhau tạo thành phòng ngự.
“Thế cô muốn làm sao? Đánh hay là nhảy?” Nguyệt Ly Phong nhìn người đối diện đang bao vây bọn họ, thấp giọng thương lượng.
“Bà đây đương nhiên muốn đánh.” Sở Lương Âm phẫn nộ Nguyệt Ly Phong là một tên nhát gan.
“Vậy tùy cô.” Nguyệt Ly Phong cũng không phản đối, nghe theo ý kiến của nàng như mọi lần.
Sở Lương Âm híp mắt một cái, đột nhiên gân cổ lên hỏi: “Mộ Dung Tử Tề đâu?”
Người đối diện cũng không trả lời, sắc mặt mỗi người nghiêm túc, quan trọng hơn là hai mắt tràn đầy hung ác, tuyệt đối không phải đùa giỡn.
“Không trả lời? Tốt lắm, bà đây sẽ cắt đầu chó các người xuống, sau đó đưa cho y, để bà xem cái tên chết tiệt kia định làm con rùa rút đầu đến bao giờ.” Nàng bước lên trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt sắc bén.
“Sở nữ hiệp, cô lại bắt đầu ngang bướng rồi.” Bỗng nhiên, có một tiếng nói từ trong khu rừng truyền đến, âm thanh kia nghe qua rất xa nhưng rành mạch rõ ràng. Âm cuối cao lên làm chấn động mãng nhĩ người ta ngứa ngáy.
Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh, trong đôi mắt cả hai đều hiện ra cảnh giác, có thể thấy được bọn họ đối với âm thanh này có bao nhiêu kiêng kỵ.
Chưa tới hai giây, một bóng người màu đỏ từ trong rừng cây xuất hiện, giống như quỷ ảnh vậy, trong phút chốc đã di chuyển tới trước mặt, không cho người ta có thời gian quan sát rốt cuộc y làm sao tới đây được.
Người xuất hiện mặc trường bào màu đỏ thêu chỉ vàng, dưới ánh mặt trời càng thêm óng ánh. Dáng người y cao gầy, gương mặt trắng hơn cả tờ giấy. Gương mặt đó có vài phần tương tự Mộ Dung Tử Quân, chỉ có điều đường nét có phần nhu hòa hơn. Mái tóc y xõa dài đơn giản sau lưng khiến mặt y có vẻ nhỏ hơn bình thường.
Sở Lương Âm nheo mắt nhìn y, sau đó bắt đầu cười, hai tay ôm trước ngực lỗ mũi hếch lớn nhìn y, “Mộ Dung Tử Tề, ngươi mới bị thiến à? Nhưng mà nói thật, trông ngươi cũng xinh đẹp đấy chứ.” Giọng điệu châm chọc kết hợp với âm lượng đặc biệt lớn, trái lại nghe qua có mấy phần chân thật.
Mộ Dung Tử Tề bước lên trước, dừng lại ngay chính giữa hai người áo đen, một tay đặt lên vai một người áo đen, cả người uốn éo hết sức quyến rũ.
“Cô nói thật? Nhưng nghĩ tới nụ cười của cô không giống nói dối lắm.” Dung mạo của y toát ra ma mị, so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, Sở Lương Âm trợn mặt, trong lòng thầm nghĩ nếu so y với Ninh Chiêu Nhiên rõ ràng Ninh Chiêu Nhiên còn kém xa.
Đuôi lông mày Sở Lương Âm nhếch cao liên tục gật đầu cười, nhưng được vài giây thì sắc mặt biến sắc, “Mộ Dung Tử Tề đừng có mà bịp bợm với bà, Vân Liệt Triệu đâu?”
Gương mặt lật lọng của nàng không hù dọa Mộ Dung Tử Tề, y vẫn quyến rũ dựa lên vai mãnh nam kia, cười vui vẻ nói, “Vân ca ca tất nhiên ở chỗ ta rồi, Sở nữ hiệp muốn mang Vân ca ca đi sao?”
Vân ca can? Suýt chút nữa Sở Lương Âm đã phun ra một ngụm máu!
Quay đầu nhìn thấy khóe mắt run rẩy của Nguyệt Ly Phong, xem ra hắn cũng rất vất vả để nhẫn nhịn.
“Ý của người là hiện tại Vân Liệt Triệu đang sống hạnh phúc với người? Không muốn chúng ta quấy rầy?” Sở Lương Âm nhíu mày nhìn Mộ Dung Tử Tề, nàng không thể tin nổi Vân Liệt Triệu là một người si mê võ thuật lại yêu đương với y.
“Không sai, tuy rằng đây là địa bàn của ta lẽ ra phải có chút lễ nghĩa của người chủ, nhưng chúng ta không muốn bất kỳ kẻ nào quấy rầy.” Y đứng thẳng lưng nói, đôi tay từ ống tay áo dài vươn ra, làn da được bảo dưỡng trắng noãn.
Nhìn động tác của y, Sở Lương Âm cũng nâng tay phải từ từ di chuyển đến bên hông phải, làm động tác chống nạnh nhưng không biết từ lúc nào thanh đao nhỏ bên người Nguyệt Ly Phong đã đặt ở nơi đó.
Động tác của Mộ Dung Tử Tề hết sức quyến rũ và mang theo ý vị, hai tay chậm rãi nắm lấy nhau, đôi mắt Sở Lương Âm cười cười nhìn chằm chằm tay y. Ngay khi Mộ Dung Tử Tề chuẩn bị đem đôi tay tách ra, Nguyệt Ly Phong khẽ động, kéo cổ tay Sở Lương Âm ngửa về sau, trong nháy mắt hai người đã biến mất trên đỉnh vách đá. Người áo đen vội vàng chạy tới nhưng bọn họ đã rơi xuống nước, bọt sóng văng lên cao chừng hai thước. Lúc bọt sóng hạ xuống cũng không nhìn thấy bóng dáng họ đâu.
Đám người áo đen đứng ở đợi khoảng mười mấy phút, nhưng vẫn không trông thấy hai người leo lên đây.
Dưới mặt nước bằng phẳng, Sở Lương Âm nín thở nhìn Nguyệt Ly Phong đối diện, ở trong nước muốn trợn mắt cũng khó, nếu nói chuyện thì không thể hô hấp được, nàng chỉ có thể dùng đôi mắt để biểu đạt cảm xúc.
Nàng không nghĩ tới Nguyệt Ly Phong sẽ kéo nàng xuống, lấy tốc độc của nàng tuyệt đối có thể trong nháy mắt bắn ra đoản kiếm đâm thẳng vào tim y, nàng vốn vận sức chờ cơ hội ra tay, ai ngờ thằng nhãi ranh Nguyệt Ly Phong này lại kéo nàng nhảy xuống nước.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, càng nghĩ càng hận đưa tay đẩy hắn ra, bất luận thân thể hoạt động thế nào ở trong nước cũng đều chậm chạp, hơn nữa dù đẩy thế nào đối với hắn cũng như gãi ngứa, Nguyệt Ly Phong hoàn toàn không có cảm giác, chỉ nín thở bắt lấy cổ tay nàng không cho nàng cử động nữa.
Hai người không biết ở trong nước nín nhịn bao lâu, tóm lại suýt chút nữa bị sốc mới nổi lên, vừa nổi lên không khí đã tràn vào phổi, mắt nổ đom đóm thi nhau túa ra, giống như được sống lại lần nữa.
“Nguyệt Ly Phong, ngươi có bệnh à! Vừa nãy bà có thể trực tiếp giết chết y, ngươi kéo ta xuống nước làm gì?” Cuối cùng có thể nói chuyện, một tay tựa vào vách đá được nước biển cọ rửa quanh năm, một bên nhìn Nguyệt Ly Phong rống lớn. Nước biển từ hai bên má nhiễu xuống, lông mày nàng dựng đứng biểu hiện càng thêm dọa người.
Nguyệt Ly Phong đứng cách này nửa thước dựa lưng vào vách đá hô hấp, nghe lời oán trách của Sở Lương Âm nhìn nàng một cái, “Cô tưởng Mộ Dung Tử Tề dễ dàng đối phó ư? Nếu vậy hiện tại lục sư thúc đã không ở trong tay y đâu.”
“Không chừng Lục sư thúc ngươi tự nguyện đấy.” Lời này của Sở Lương Âm tuyệt đối là trong ngoài không đồng nhất, nàng có thể đoán Vân Liệt Triệu là bị Mộ Dung Tử Tề bắt giữ, không phải tự nguyện như Mộ Dung Tử Tề đã nói.
Nguyệt Ly Phong như kẻ ngốc nhìn Sở Lương Âm, thân thể theo nước biển mà lắc lư, “Chúng ta ở thế yếu, bọn họ người đông thế mạnh vả lại tài nghệ không tầm thường, Mộ Dung Tử Tề tuyệt đối không ở trước mặt người khác ra tay để cô nhìn thấy sơ hở, y đợi cô ra tay trước. Hiện tại trước hết phải tìm hiểu xem thực lực y thế nào, rốt cuộc Lục sư thúc đã bị y nhốt ở chỗ nào. Không nên dễ dàng đánh nhau, nếu một trong hai chúng ta có người bị thương hoặc bị bắt, tình hình kế tiếp càng khó trở mình hơn.” Hắn thương lượng, từng câu từng chữ đều rất nghiêm túc.
Sở Lương Âm nhìn hắn, dường như có chút thông suốt, “Được, vậy kế tiếp phải làm sao bây giờ? Ngươi nói thử xem.” Dù sao hiện tại nàng cũng không biết tính thế nào, không thể đánh nhau với y, còn phải ẩn núp, hòn đảo này là địa bàn của người ta, nếu muốn tìm một nơi để trốn mà không bị phát hiện vậy phải đợi đến ban đêm mới được.
“Ngâm mình dưới nước biển.” Nguyệt Ly Phong nhàn nhạt nói liền nhìn thấy Sở Lương Âm cau mày.
“Nghiêm túc đi, đây là địa bàn người ta, ngươi nói xem hai chúng ta trốn ở chỗ nào mới không bị bọn họ tìm thấy nữa?” Nàng hỏi, không quên đưa tay chơi đùa với sóng biển.
“Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cho nên, chúng ta đến hang ổ của y.” Nguyệt Ly Phong nghiêng đầu nhìn nàng, lúc nói chuyện con ngươi giống sáng lên.
Sở Lương Âm hừ lạnh một tiếng, “Bà đây rất muốn biết bên trong khu biệt thự xa hoa kia thế nào.” Nói là biệt thự xa hoa nhưng thật chất cũng chỉ là phòng ở trên tảng đá cao nhất thôi.
Nguyệt Ly Phong gật đầu, “Có thể Lục sư thúc bị giam ở đó.” Nhìn bộ dạng nói chuyện Mộ Dung Tử Tề, hình như y có cảm tình không bình thường đối với Vân Liệt Triệu, tuy làm người ta nổi da gà nhưng nghĩ tới giọng điệu và thần thái của y, chắc hẳn sẽ không ngược đãi Vân Liệt Triệu đâu nhỉ?
“Hừ cái tên biến thái. Nhưng mà bà cũng muốn nhìn thử cuối cùng Vân Liệt Triệu đã bị Mộ Dung Tử Tề hành như thế nào.” Nói tới đây trên mặt nàng hiện ra nụ cười xấu xa, đường đường là Vân Liệt Triệu, cả người toát ra khí phách đàn ông, chưa từng bị bóc tem, là động vật giống đực trăm phần trăm, có thể vì vậy mà hấp dẫn giống cái trong phạm vi trăm dặm, cho nên Mộ Dung Tử Tề mới có bộ dạng kia.
Nguyệt Ly Phong cũng cười, hai người trái lại nghĩ tới một nơi, cho nên mới cười vui vẻ như vậy giống như quên mất lúc này bản thân còn đang ngâm trong nước biển.
“Hừ đừng cười. Ngươi kéo bà đây xuống nước, hiện tại phải có trách nhiệm đem ta lên.” Vừa rồi phần đầu cắm xuống nước, trong nháy mắt va chạm với mặt nước, nàng cảm giác màng nhĩ rất đau, hiện tại chỉ một cơn gió thổi qua thôi cũng thấy choáng váng.
Nguyệt Ly Phong liếc nhìn nàng một cái, không nói gì chỉ có điều đưa tay túm chặt tay nàng, sau đó bơi tới phía bên trái vách đá.
Sở Lương Âm không cần dùng đến sức lực, hoàn toàn để hắn kéo đi, sẵn tiện nàng còn đem cả người nổi lên trên mặt nước, trông có vẻ rất thư thái.
Nguyệt Ly Phong lôi kéo tay nàng bơi đi, hắn đoán không sai, quả nhiên bơi ra khỏi vách đá không xa chính là bãi biển màu trắng.
Từ từ đến chỗ nước cạn, Sở Lương Âm trôi nổi không thèm nhúc nhích, Nguyệt Ly Phong đứng lên tiện tay kéo nàng lên, hai người đạp lên nước biển đi tới bãi cát, sau đó trực tiếp đi thẳng vào trong rừng, dùng cây cối che mắt không đến nổi để bọn người kia dễ dàng trông thấy.
“Chúng ta không thể đi con đường tối hôm qua, bây giờ đi đường vòng phía sau.” Sở Lương Âm một bên vắt nước trên quần áo một bên nói. Đoán chừng Mộ Dung Tử Tề sẽ tăng cường phòng vệ, cho nên, bọn họ phải hành động cẩn thận.
“Tất nhiên cẩn thận là trên hết.” Nguyệt Ly Phong hết sức thận trọng hoàn toàn khác xa so với trước kia.
Sở Lương Âm quét mắt nhìn hắn, con ngươi mang theo ý cười, “Ngươi quỷ kế đa đoan, không bằng ngươi đấu trí với Mộ Dung Tử Tề đi.”
“Hiện tại người thích hợp chỉ có một mình cô, nếu cô có thể nghe ta sắp xếp, thử một lần cũng không tệ.” Nguyệt Ly Phong cười nói.
“Hừ có bản lĩnh thì cứ làm.” Sở Lương Âm hừ lạnh khinh thường, nhưng không hề có hâm mộ hay ghen ghét.
Nguyệt Ly Phong cũng không phản bác, mặc cho nàng nói.
Dựa vào trí nhớ, hai người nhanh chóng đi tới vùng giáp ranh đảo nhỏ, nếu như Mộ Dung Tử Tề có xuất hiện lần nữa thì vẫn còn đường để lui.
Ai có thể nghĩ tới Sở Lương Âm nàng lại có một ngày như vậy, cứ nghĩ tới là thấy bực bội nhưng đường đường là Nguyệt công tử cũng còn trốn chui trốn lủi như nàng thì bản thân có gì phải tủi thân chứ, chỉ có điều nhớ tới cái tên chết tiệt Mộ Dung Tử Tề kìa, hàm răng đã thấy ngứa ngáy.
Trong rừng không thiếu quả dại, thứ này là món ưa thích của Nguyệt Ly Phong, tên này thật lắm tật xấu, nếu bắt hắn làm thịt chim hay thỏ nói không chừng để hắn tự sát còn tốt hơn.
Ban đầu ăn vào miệng còn ngọt một lúc sau lại chát nhưng điều này cũng không thể khiến cái bụng được no đầy.
“Bà đây lưu lạc tới cái nơi này còn phải ăn quả dại để sống nữa.” Phun hạt từ trong miệng ra, Sở Lương Âm chép miệng một cái.
“Đang ở cảnh ngộ này không thể không ăn.” Vẻ mặt Nguyệt Ly Phong không thô lỗ như Sở Lương Âm nhưng cũng nhìn ra hắn không ưa thích loại quả dại này.
“Hừ coi như ngươi có bản lĩnh, ăn mấy thứ này mà còn bình thường được.” Sở Lương Âm liếc xéo hắn, gò má nhu hòa, không có dấu vết khó chịu.
“Nếu rơi vào hoàn cảnh thế này, đồ ăn cũng đều vào bụng, cần gì phải nhăn nhó chi cho mệt?” Dường như hắn không hiểu vì sao Sở Lương Âm luôn thích làm mặt xấu như vậy.
Sở Lương Âm nhíu mày, trừng mắt với hắn, “Đó là bởi vì thần kinh trên mặt ta phát triển bình thường, ai như ngươi, nói không chừng vài năm nữa ngươi sẽ biến thành mặt than không cảm xúc.”
“Miệng mồm cô còn lanh lẹ hơn võ công của cô.” Nguyệt Ly Phong đánh giá, hơn nữa nói rất đúng.
Sở Lương Âm hừ lạnh kết thúc cuộc nói chuyện, hai người yên tĩnh trốn trong rừng, lẳng lặng nhìn về phía trước.
Bất chợt, một tiếng động lại vang lên khiến cả hai không nhanh không chậm đi về phía trước trong nháy mắt dừng lại, liếc nhìn nhau, hai người lập tức như sợi dây cáp trèo ngược lên, phút chốc bọn họ im lặng nhảy lên hai cây cao đối diện.
Dùng cành lá thấp thoáng ẩn núp, đồng thời nhìn về nơi phát ra tiếng động lạ.
Quả nhiên có người, hơn nữa còn là người quen.
Hai người ở trên cây nhìn, Nguyệt Ly Phong đối mặt nàng định di chuyển, Sở Lương Âm ở bên này giơ tay cảnh cáo hắn không được nhúc nhích, quả nhiên Nguyệt Ly Phong không động nữa, nhìn phương hướng hai người kia đi tới.
“Ca, huynh khẳng định Sở Lương Âm ở trên đảo này à? Theo muội thấy, nếu thật sự nàng ấy có trên đảo này nhất định đã bị bắt, chúng ta mau đi tìm hang ổ đám người áo đen đi.” Ninh Chiêu Nhiên vô cùng mất kiên nhẫn, tuy quần áo trên người vẫn còn nhỏ nước, có vẻ không thoải mái lắm.
Gương mặt Ninh Tùy Phong đi trước nàng vẫn cương ngạnh, không vì lời nói của Ninh Chiêu Nhiên mà thay đổi, vẫn đi theo cảm giác của mình.
“Haizz, nếu chúng ta cứ tiếp tục đi loạn như vậy, nhất định sẽ gặp được đám người kia.” Ninh Chiêu Nhiên vẫn lầm bầm, nhưng mặc kệ nàng nói suốt đường đi Ninh Tùy Phong căn bản không quan tâm tới.
Sở Lương Âm ngồi xổm trên cây nhếch mép, giống như đang cười nhạo Ninh Chiêu Nhiên.
Trong tay sẵn có hai quả dại, nàng chậm rãi giơ lên, sau đó nhắm đúng vị trí cách Ninh Chiêu Nhiên năm mươi thước, ngón tay giữa bắn ra, quả dại kia như được làm phép nhanh chóng bay về phía Ninh Chiêu Nhiên, không mang theo tiếng động nào.
Ninh Chiêu Nhiên vẫn còn đang than thở, Ninh Tùy Phong đi trước chợt dừng lại, tay phải đồng thời đưa ra chính xác chộp lấy quả dại phóng tới.
Ninh Chiêu Nhiên kinh ngạc, lập tức nhìn về nơi xa, liếc thấy người trên cây suýt chút nữa hộc máu, “Sở Lương Âm, cô bị bệnh hả, dám trốn trên cây đánh lén bản tiểu thư!”
“Hừ, ai bảo cô nói những lời bà đây không thích nghe, còn nói nữa ta sẽ cắt lưỡi cô đấy.” Nàng từ trên cây nhảy xuống, Nguyệt Ly Phong chậm rãi nhảy theo sau, bốn người gặp lại nhau tuy chỉ mới vài ngày ngắn ngủi nhưng lại như mấy năm.
Nhìn quả dại trong tay Ninh Tùy Phong, Nguyệt Ly Phong cười nhạt nói: “Công phu Ninh giáo chủ thật lợi hại.”
Ninh Tùy Phong ném quả dại xuống đất, nhìn Nguyệt Ly Phong rồi lại nhìn Sở Lương Âm, “Nguyệt công tử cũng không tệ, bị sóng biển cuốn đi lại có thể tìm được tới nơi này.” Lông mi hắn tung bay không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, thoạt nhìn đều là tùy tiện và cao ngạo.
“Sao các người lại tới đây được? Hạnh nhi đâu?” Trong lòng Sở Lương Âm không có hứng thú với chuyện của bọn họ, nhưng vẫn nhớ tới Đỗ Ý Lăng và kiếm của mình.
“Người trong lòng cô không có gì, kiếm của cô cũng vậy.” Ninh Chiêu Nhiên đi vòng qua Ninh Tùy Phong nhìn Sở Lương Âm, dáng người quyến rũ khiến Sở Lương Âm tự động nhớ tới Mộ Dung Tử Tề.
“Các người có gặp người của Mộ Dung Tử Tề không?” Vừa nãy nghe bọn họ nhắc tới người áo đen, xem ra cũng đã có chạm mặt.
“Có gặp, vừa nãy ta và ca ca lên bờ thì gặp được hai tên nhưng đều bị ca ta ném xuống biển rồi.” Ninh Chiêu Nhiên khoe khoang, cố tình đến trước mặt Sở Lương Âm lựa chọn vị trí Ninh Tùy Phong không nhìn thấy nhướng mày, nụ cười thêm khắc sâu.
“Ồ? Lợi hại thế sao? Cho tới hiện tại chúng ta còn chưa bắt được người nào.” Sở Lương Âm không cảm xúc nói.
“Nghe cô nói không lẽ cô đã gặp Mộ Dung Tử Tề?” Ninh Tùy Phong đi về phía trước vài bước, bước đi của hắn mang theo gió, rất khó làm người ta xem nhẹ.
“Đúng vậy, hòn đảo này là nơi ẩn náu của y.” Nguyệt Ly Phong trả lời, sau đó xoay người dựa lưng vào gốc cây sau lưng, giơ tay nhấc chân hết sức đẹp mắt.
“Có đánh nhau không?” Ninh Chiêu Nhiên nhanh nhảu hỏi.
“Không hẳn đánh nhau nhưng võ công quả thực lợi hại hơn trước rất nhiều. Đặc biệt y trở nên rất xinh đẹp so với cô còn đẹp hơn.” Sở Lương Âm nói, cố tình nhắc nhở Ninh Chiêu Nhiên nàng đã gặp đối thủ.
Ninh Chiêu Nhiên cau mày, “Cô nói y biến thành nữ nhân?” Nam nhân đổi thành nữ nhân? Đùa nhau chắc.
“Xem ra y điên thật rồi.” Ninh Tùy Phong nhìn Sở Lương Âm nhỏ tiếng nói.
Sở Lương Âm nhún vai cười cười, “Cho nên, đường đường là Nguyệt công tử lại kéo tay ta chạy trốn, đời này chưa từng thấy chuyện nào mất mặt như chuyện này.” Nàng chế giễu nói.
“Nguyệt công tử làm thế không sai, không đoán được thực lực đối thủ thế nào thì đừng nên tùy tiện tay. Huống hồ hòn đảo này còn là địa bàn của y.” Ninh Tùy Phong thay đổi ấn tượng bên ngoài, rất cẩn thận.
Sở Lương Âm khẽ nhìn Nguyệt Ly Phong, thật bất ngờ lời nói của Nguyệt Ly Phong không sai, Ninh Tùy Phong không phải là người hấp tấp.
Đuôi lông mày Nguyệt Ly Phong hơi nhếch lên, hai người không nói chuyện nhưng không có nghĩa là không thể trao đổi.
“Vậy sao các người tìm được hòn đảo này?” Sở Lương Âm nhìn thấy bọn họ từ trong nước đi lên, quần áo còn ướt nhem.
“Thuyền chúng ta đậu ở chỗ khuất, những người còn lại ở trên thuyền, ta với ca ca đi vào tìm các người, nhìn thấy đảo này nên tới thử. Không ngờ gặp được hai người còn tìm ra hang ổ Mộ Dung Tử Tề.” Mỗi lần Ninh Chiêu Nhiên nhắc tới Mộ Dung Tử Tề đều hận đến nghiến răng, có thể thấy người thần giáo Ma Nha có bao nhiêu ý hận với y.
“Chúng ta cũng muốn tới sào huyệt Mộ Dung Tử Tề để tìm Vân Liệt Triệu, định trời tối sẽ ra tay. Vừa hay hai người cũng tới, có thể đi xem Mộ Dung Tử Tề biến thân. Nhưng mà nói trước không được ói đó.” Sở Lương Âm cong môi cười nói.
“Đừng thừa nước đục thả câu, bản tiểu thư phải nhìn xem nam nhân như y có chỗ nào hơn ta được.” Ninh Chiêu Nhiên tự nhận mình là nữ nhân đầy đặn, đến nay chưa gặp được đối thủ, bây giờ có một nam nhân còn đẹp hơn mình nhất định rất khó chịu.
Bốn người đi tới ‘hành cung’ của Mộ Dung Tử Tề, dưới sự chỉ dẫn của Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong, hai huynh muội Ninh Tùy Phong mới không xui xẻo gặp được đám người áo đen như vừa rồi.
Lúc này Sở Lương Âm kể lại lúc tối gặp được Mộ Dung Tử Quân, Ninh Chiêu Nhiên khinh thường nói, “Đáng lý cô phải làm thịt hắn từ đêm qua, nếu không hành động của các người sẽ bị hắn tiết lộ hết.” Nhưng trong bụng vẫn cảm thán, anh em vẫn là anh em, mặc kệ Mộ Dung Tử Tề đối đãi với hắn thế nào hắn cũng không quên giúp đệ đệ mình.
“Bởi vì không tìm được Vân Liệt Triệu, nhưng theo ta toán, hắn biết vân Liệt Triệu ở đâu.” Sở Lương Âm nói, không nén giận mà nghiến răng.
“Dựa theo những lời cô nói bộ dạng Mộ Dung Tử Tề hiện tại, có lẽ y đã bắt Vân Liệt Triệu, không phải nói là coi trọng mới đúng, ha ha ha.” Nói xong, Ninh Chiêu Nhiên không quên cười nhạo một phen, với tính tình Vân Liệt Triệu bị một nam nhân quấn lấy khẳng định sẽ rất buồn cười.
“Hừ, cô tưởng chỉ có mình cô thông mình à, dùng chân cũng nghĩ ra. Mộ Dung Tử Tề gọi Vân Liệt Triệu là Vân ca ca, cô đoán xem y có tình cảm thế nào với Vân Liệt Triệu chứ.” Sở Lương Âm vui vẻ nói, chuyện này rất khôi hài.
Nguyệt Ly Phong đi phía sau nghe hai nữ nhân kia trong lúc dầu sôi lửa bỏng mà lôi Vân Liệt Triệu ra trêu đùa, không khỏi lắc đầu, Ninh Tùy Phong đi sánh vai liếc hắn một cái, dáng người cả hai tương đương nhau, tuy rằng khí chất khác biết nhưng tuyệt đối không thua kém nhau, nếu như đang đi trên đường lớn nhất định sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt tán thưởng.
Đi từ phía tây vòng qua đảo nhỏ, đợi khi bốn người đi đến nơi, sắc trời cũng đã tối.
Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong chưa đi hết hòn đảo, cho nên không biết phía sau phòng có dạng gì, bây giờ mới thấy được.
Một bên là bến tàu được xây dựng hơn mấy trăm bậc thang, hai bên cầu thang từ trên xuống dưới là cây cảnh, gần như chiếm hết một nửa.
Trên bến tàu có bốn con thuyền lớn cập bến, không có chênh lệch bao nhiêu so với thuyền của Nguyệt gia, trên thuyền được điêu khắc hoa văn tinh tế bắt mắt.
Trên bến tàu có không dưới hai mươi tên áo đen, tất cả cầm theo binh khí, xem ra con thuyền kia được bảo vệ rất nghiêm ngặt, dù sao đây cũng là phương tiện giao thông duy nhất ở nơi này, không có thuyền sẽ bị giam giữ ở nơi này cả đời.
Bốn người núp đằng sau tảng đá lớn, ngẩng đầu dò xét khắp nơi, từ chỗ bọn họ muốn đi tới phủ đệ Mộ Dung Tử Tề đúng là không dễ tý nào.
“Đợi đến tối thôi, nhưng hiện tại bà rất muốn hủy hết thuyền của y.” Sở Lương Âm nhìn chằm chằm bốn con thuyền đang cập bến, hai mắt sáng rực.
“Hừ, đề phòng Mộ Dung Tử Tề không đấu nổi chúng ta mà bỏ trốn, ta đồng ý.” Ninh Chiêu Nhiên hừ lạnh ghét bỏ nhìn Sở Lương Âm nhưng đảo mắt lại tán thành ý kiến của nàng.
“Giả vờ cái quái gì, Ninh tiểu thư cô dùng mỹ nhân kế xử lý bọn họ đi.” Sở Lương Âm mỉa mai trả lời, giờ phút này hai người cò có tâm tình gây chuyện.
“Hai người các cô đừng cãi cọ nữa, đợi trời tối ta và Nguyệt công tử ra tay.” Ninh Tùy Phong ngăn cản hai người, có lẽ hắn nhức đầu. Một mình Ninh Chiêu Nhiên đã thấy bực mình, hai nữ nhân gom lại đúng là một ổ vịt.
“Được, công việc này nam nhân phải làm nữ nhân chúng ta không cần đụng tới.” Ninh Chiêu Nhiên hết sức hài lòng, chỉ cần không phiền tới nàng, ai nàng cũng đồng ý.
Sở Lương Âm nghiêng đầu nhìn Nguyệt Ly Phong, vừa vặn hắn cũng nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, đột nhiên Sở Lương Âm cảm thấy kỳ quái, còn kỳ quái chỗ nào thì lại không biết, dường như mắt nhìn mắt cũng kỳ quái.
Phút chốc thu hồi tầm mắt, “Hai người cẩn thận một chút, các người tấn công ngay bến tàu, ta và Ninh Chiêu Nhiên đi lên trước.” Ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh, tòa nhà kia nằm ở ngọn núi cao nhất.
Màn đêm buông xuống, bến tàu lên đèn, ánh sáng chiếu soi một vùng, có thể nhìn thấy rõ vị trí lính canh, đối với người núp trong chỗ tối điều này hết sức thuận lợi.
Hai nam nhân hành động, bọn họ tựa như âm hồn không tiếng động nhẹ nhàng đi tới bến tàu.
Bên này Sở Lương Âm và Ninh Chiêu Nhiên bay nhanh tới ngọn núi trồng đầy hoa kia, hai người chưa đi tới nửa đường đã nghe từ bến tàu truyền tới tiếng đánh nhau.
Tiếng động không lớn lắm, nhưng Ninh Tùy Phong lúc đánh nhau thường gây ra tiếng phần phật của gió, điều này có liên quan rất lớn đến chưởng pháp hắn sử dụng. Mà Nguyệt Ly Phong hết sức nhẹ nhàng, chỉ có tiếng binh khí cắt vỡ yết hầu khiến người ta lạnh lẽo cả người.
Ninh Chiêu Nhiên dừng bước, nhìn bóng người di động trên bến tàu, “Thủ pháp của Nguyệt Ly Phong thật tàn nhẫn.” Nàng nhỏ tiếng nói, Sở Lương Âm cách đó không xa vẫn nghe được.
“Có lúc nào ta đã nói thủ pháp hắn không độc ác?” Nàng hỏi lại, càng thêm khinh thường Ninh Chiêu Nhiên.
“Ôi trời, cô đang khen hắn hả?” Ninh Chiêu Nhiên bước lên trước hai bước đuổi theo Sở Lương Âm, khó chịu nói.
“Cô tới tháng à?” Vấn đề Sở Lương Âm hỏi hoàn toàn không liên quan tới vấn đề bọn họ đang nói.
“Cô muốn nói cái gì?” Sở Lương Âm hỏi như vậy Ninh Chiêu Nhiên cũng biết nàng sẽ không nói lời gì tốt đẹp.
“Cô nhìn ai cũng không vừa mắt, nếu không phải tới tháng thì cũng là bị điên.” Sở Lương Âm không quay lại đáp, nhón mũi chân nhảy vọt tới đỉnh núi.
Ninh Chiêu Nhiên không cam lòng bị bỏ rơi phía sau nói, “Cô mới điên đó.”
Hai người chậm rãi leo tới đỉnh núi, lúc đến gần căn phòng liền vịn lan can cúi đầu nhìn xuống dưới, tránh né ngọn đèn dọc hành lang.
Lách qua một góc, hai người nhanh chóng đi qua tới khúc quanh thì dừng lại, quan sát sườn bên kia, không thấy ai mới dám tiếp tục đi nữa.
Cuối cùng đi vòng với căn nhà chính diện, hai người dừng bước, Sở Lương Âm thăm dò một lượt, cửa phòng có người canh gác.
Đưa tay ra hiệu với Ninh Chiêu, nói cho nàng biết có người.
Ninh Chiêu Nhiên chớp mắt, vừa nhướng mày vừa chớp mắt vỗ vai Sở Lương Âm, sau đó như cơn gió nhảy xuống lan can bay ra ngoài, cố tình tạo ra âm thanh khiến hai tên thủ vệ chú ý.
Quả nhiên, hai tên thủ vệ kia nghe được tiếng động liền đi xuống bậc thang đuổi theo, Sở Lương Âm thừa dịp này lắc mình đi tới cửa sổ, chọc thủng giấy dán nhìn vào, lông mày dựng ngược lên, ngay sau đó sắc mặt đen kịt, bước nhanh tới cửa phòng đẩy vào.
Căn phòng bày trí đầy đủ, đèn đuốc sáng trưng, bàn ghế giường lớn màn lụa không thiếu thứ gì, so với Mộ Dung Tử Quân bị giam trong phòng đá kia còn tốt hơn hơn gấp trăm lần.
Khiến Sở Lương Âm tức giận chính là cái người cao lớn như voi ngủ trên giường, thật đúng là nghiến răng nghiến lợi.
“Vân Liệt Triệu, ngươi thức dậy cho bà.” Nàng bước đến trước giường, nắm đai lưng hắn dùng một tay xách lên, giống như xách một bao cát vậy.
Người ngủ ngon lành kia híp thở mang theo cả mùi rượu, lúc này bị Sở Lương Âm kéo dậy mới trợn mắt, tóc phía sau trói buộc cùng với bị đánh thức mà lầm bầm vài tiếng, có thể thấy người này có bao nhiêu cẩu thả.
Mơ mơ màng màng mở mắt trông thấy gương mặt muốn ăn thịt người của Sở Lương Âm, Vân Liệt Triệu mới tỉnh táo, “Sở Lương Âm? Sao muội lại tới đây?” Hắn ngồi dậy, vô cùng mệt mỏi dụi mắt, cả người như ngọn núi nhỏ bên mép giường, dáng vẻ mơ màng giống như chưa tỉnh ngủ, làm người ta vừa buồn cười vừa tức giận.
“Con mẹ nó ta phải hỏi ngươi mới đúng? Bà tưởng ngươi sắp chết tới nơi rồi, hoặc là bị tên Mộ Dung Tử Tề kia hành hạ đến không còn hình người. Ai nghĩ tới mẹ nó ngươi lại to đầu ngủ ở đây. Nếu sớm biết ngươi hưởng thụ như vậy, bà đây có đánh rắm cũng không đi tìm ngươi!” Sở Lương Âm bùng nổ cơn tức giận, tục ngữ nói không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như heo, hiện tại Vân Liệt Triệu trước mắt chính là con heo kia.
“Nữ nhân như muội đừng có ăn nói thô tục được không, cứ như vậy sau này ai dám lấy.” Nghe Sở Lương Âm nói tục hắn đã không vui, tóc tai trên trán che chắn tầm mắt, hắn tùy tiện vén qua, động tác vừa nhẹ nhàng vừa có lực.
“Vân Liệt Triệu, vì tìm ngươi bà đây suýt chút nữa đã chết đuối giữa biển, mẹ nó bây giờ ngươi còn tâm tư nói lời này à?” Sở Lương Âm không nhịn được nắm lấy vạt áo Vân Liệt Triệu, đem cả người hắn hất ra.
Vân Liệt Triệu nhanh nhẹn xoay người đứng vững, hai tay chống nạnh tỏ ra hương vị nam nhân nói, “Hừ coi như ta không đúng. Vậy muội tìm ta có việc gì?” Hắn không kiên nhẫn hỏi.
Sở Lương Âm thật muốn bóp cổ hắn chết, “Ta tìm ngươi làm gì? Con mẹ nó tìm ngươi làm gì? Mộ Dung Tử Tề giết chết cả nhà mình, ngươi mất tích, ta không tìm ngươi thì tìm mẹ ngươi à? Không ngờ ngươi ở đây hưởng thụ tới vậy, đến quỷ còn không nhận ra, có ăn có uống có cả ấm giường, xem như bà đây nhiều chuyện, không đánh rắm được phải đi tìm ngươi.”
Vân Liệt Triệu giơ tay ngăn Sở Lương Âm, một bên nhắc lại lời nàng vừa nói, “Muội nói Mộ Dung Tử Tề giết cả nhà mình? Giết thì giết, có liên quan gì tới muội? Có liên quan gì tới ta? Y cũng không đối phó với ta.”
Sở Lương Âm nghiên răng cũng không đủ hình dung cơn giận muốn giết hắn, “Hừ, coi như Sở Lương Âm ta nhiều chuyện, ta ăn no dư mỡ, ngươi cứ tiếp tục ở đây hưởng thụ đi.” Nói xong, Sở Lương Âm xoay người rời đi.
Lúc này Ninh Chiêu Nhiên dụ hai tên thủ vệ kia đã quay lại, vừa tới cửa trông thấy sắc mặt đen như đít nồi của Sở Lương Âm vội vàng giữ nàng lại, “Có chuyện gì? Làm sao vậy? Mặt đen thế? Ây ôi, Vân lục hiệp, huynh không có việc gì à? Không có gì thì tốt, xem sắc mặt hồng hào của huynh, chắc cuộc sống gia đình thoải mái lắm nhỉ?” Vừa nhìn Ninh Chiêu Nhiên đã biết, Vân Liệt Triệu có chỗ nào chịu khổ chứ hưởng thụ gần chết kìa.
Vân Liệt Triệu nhíu mày nhìn Ninh Chiêu Nhiên, đôi mắt như hồ nước sâu không đáy, gương mặt hào phóng nói, “Cô bé ma giáo? Cô cũng đi theo Sở Lương Âm tới tìm ta?”
Ninh Chiêu Nhiên trợn mắt một cái, “Ai tới tìm huynh? Mộ Dung Tử Tề đả thương mấy trăm người của thần giáo ta, bản tiểu thư tới báo thù.”
Sở Lương Âm nhìn ngoài cửa, gương mặt lạnh lẽo như băng, nàng đúng là tức chết.
“Mộ Dung Tử Tề giết người của cô? Xem ra y gây ra không ít chuyện.” Hắn tìm ghế dựa ngồi xuống, còn nhiều hứng thú nói.
“Hừ đừng nói chuyện chúng ta. Mấy ngày nay Vân lục hiệp không tệ nhỉ, nghe nói Mộ Dung Tử Tề gọi huynh là Vân ca ca, hai người yêu nhau hả?” Ninh Chiêu Nhiên không nói chuyện vòng vo, hơn nữa giọng điệu không hay ho lắm.
“Nói bậy gì thế? Ta và Mộ Dung Tử Tề không có quan hệ đó.” Vân Liệt Triệu không thích nghe, vừa nhíu mày cả gương mặt đã dọa người.
“Ồ, xem ra quan hệ các người rất phức tạp, người ngoài như chúng ta có thể hiểu được. Mộ Dung Tử Tề đâu, sao không thấy đâu?” Vừa rồi nàng chạy một vòng quanh tảng đá rồi tới bến tàu mới dừng lại, hiện tại hai tên đuổi theo nàng đã bị Ninh Tùy Phong và Nguyệt Ly Phong giải quyết.
“Ta làm sao biết.” Vân Liệt Triệu dựa lưng nói, nhìn dáng vẻ của hắn có lẽ không biết thật, hơn nữa vẻ mặt tỏ rõ không quan tâm.
“Vậy ngươi biết cái gì? Ngoài ăn với ngủ, người ta đưa cái gì cũng không biết? Không hỏi đây là đâu vì sao lại đem ngươi tới đây? Vân Liệt Triệu, con mẹ nó không biết trong đầu ngươi chứa cái gì?” Sở Lương Âm nhịn không được xoay người mắng một trận.
Vân Liệt Triệu quay mặt lại thật sự không chịu nổi Sở Lương Âm, “Trong khoảng thời gian này ông đây luyện đao pháp, ở đâu có thời gian quản Mộ Dung Tử Tề làm gì, không liên quan tới ông?” Hắn vỗ bàn một cái, cũng bị Sở Lương Âm nổi giận mắng mỏ.
“Luyện đao pháp? Con mẹ nó đầu ngươi chứa toàn phân, luyện cái rắm!” Sở Lương Âm muốn xông lên, Ninh Chiêu Nhiên dùng sức kéo nàng lại, Mộ Dung Tử Tề không thấy ở đâu mà ở đây đã muốn có nội chiến.
Sở Lương Âm tức giận đến gân xanh ngay huyệt thái dương nổi lên, hung hăng trợn mắt nhìn Vân Liệt Triệu, nàng hất tay Ninh Chiêu Nhiên bỏ đi ra ngoài.
Vừa vặn lúc này Ninh Tùy Phong và Nguyệt Ly Phong cũng tìm được nơi này, vừa thấy sắc mặt Sở Lương Âm, Nguyệt Ly Phong đã biết có chuyện gì rồi.
“Sao vậy?” Chộp lấy Sở Lương Âm muốn rời đi, hắn nhìn thoáng qua trong phòng, sắc mặt Vân Liệt Triệu không khá hơn là bao, Ninh Chiêu Nhiên nhếch môi xem cuộc vui, đại khái có thể suy đoán chuyện gì xảy ra.
“Buông ta ra. Lục sư thúc ngươi ăn nhầm phân rồi, đầu óc bà đây bị cửa kẹp mới ngàn dặm xa xôi nhịn ăn nhịn uống tới tìm hắn, sau này sống chết của hắn không liên quan tới ta nữa.” Muốn hất tay Nguyệt Ly Phong chạy đi cho khuất mắt nhưng không có sức.
“Được rồi, Lục sư thúc không có chuyện gì là tốt. Chỉ sợ làm kinh động người của Mộ Dung Tử Tề, phải đi thì cùng đi.” Nguyệt Ly Phong thay đổi dáng vẻ ‘không liên can tới hắn’ như trước đây, ngược lại an ủi Sở Lương Âm.
Thấy nàng bớt giận, hắn mới buông tay nàng ra, sau đó xoay người đi vào trong phòng, “Lục sư thúc.”
Vân Liệt Triệu liếc nhìn Nguyệt Ly Phong, “Ngươi cũng tới à?”
“Người mất tích, mọi người ở Tùng Vụ môn rất lo lắng, ai cũng nghĩ người bị Mộ Dung Tử Tề hại.” Nguyệt Ly Phong đáp, trên dưới đánh giá Vân Liệt Triệu một vòng, xem ra hắn không bị chút tổn thương nào, còn có mùi rượu trên người, khó trách Sở Lương Âm tức giận như vậy.
“Được rồi, đừng ở đây so tài nữa, chúng ta đã hoàn toàn kinh động bọn họ rồi.” Ninh Chiêu Nhiên dựa người vào cửa, lười biếng nói.
Sở Lương Âm đứng bên ngoài mặt lạnh như băng, nhìn đám người áo đen đến gần, đáy mắt nàng hiện ra sát ý.
Đôi mắt ưng của Ninh Tùy Phong tìm kiếm Mộ Dung Tử Tề giữa đám người áo đen nhưng không thấy.
Cuối cùng Nguyệt Ly Phong nhìn thoáng qua Vân Liệt Triệu, rồi xoay người đi ra ngoài, bốn người sóng vai đứng một chỗ, gió đêm thổi tới mang theo hơi lạnh.
Vân Liệt Triệu ở trong phòng cũng đột nhiên đi ra, cầm đại đao trong tay, đi nhanh tới bên cạnh Sở Lương Âm, nhíu mày nhìn đám người rậm rạp đang tiến tới, hắn hết sức kinh ngạc, trước giờ hắn không nghĩ nơi này lại nhiều người như thế.
Sở Lương Âm cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm đám người áo đen, bọn họ khí thế phi phàm sát khí đằng đằng, nhưng nàng cũng muốn lao tới ngay lập tức, giết từng tên không chừa mảnh giáp như vậy mới dập tắt được tức giận trong lòng nàng.