“Công tử, thời tiết thay đổi. Gần tối sẽ có bão.” Chu Hải cũng phát giác không khí biến hóa vội vàng chạy tới bẩm báo Nguyệt Ly Phong.
Sở Lương Âm đi tới liếc nhìn sắc mặt hai người, bình tĩnh nói, “Vậy có thể đoán được cơn bão tối nay có ảnh hưởng bao nhiêu đến việc đi thuyền không?”
Chu Hải lắc đầu một cái, “Căn cứ vào sức gió và độ ẩm có thể đánh giá, sẽ có ảnh hưởng nhưng không lớn lắm.” Chu Hải đưa ra nhận xét.
“Vậy thì tốt.” Nguyệt Ly Phong gật đầu, kinh nghiệm đi biển của Chu Hải hết sức phong phú, có thể căn cứ vào sức gió và độ ẩm để dự đoán mức độ lớn bé của một cơn bão cũng chẳng có gì kỳ lạ, cho nên hắn rất tín nhiệm.
Sở Lương Âm nhìn Nguyệt Ly Phong, trong lòng vẫn có chút lo lắng, “Ngươi khẳng định?”
Nguyệt Ly Phong hơi nhíu mày, “Đương nhiên.”
“Vậy tin ngươi.” Sở Lương Âm nhún nhún vai, sau đó xoay người trở về mũi thuyền, Chu Hải nhìn Sở Lương Âm rời đi, nói: “Công tử, gió biển và độ ẩm bây giờ chỉ có thể suy đoán được biển lúc chạng vạng tối cỡ nào thôi. Nhưng bão có tăng lên hay không thì phải đợi đến tối quan sát đo đạc hiện tượng thiên văn mới biết.”
Nguyệt Ly Phong gật đầu một cái, “Ta biết, tất cả phải làm phiền Chu thúc rồi.” Hắn trước sau vẫn tin tưởng Chu Hải.
Chu Hải cúi đầu, “Vâng, Chu Hải sẽ cố gắng.” Dứt lời, ông xoay người bước đi, Nguyệt Ly Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời, xung quanh đều là biển khơi xanh thẳm, bầu trời và biển cả tựa như được nhuộm màu, giờ phút này màu xanh da trời che mất đi cặp mắt thì vẫn còn một bức tranh thủy mặc.
“Không biết thuyền của bọn Ninh Chiêu Nhiên đã chạy tới chỗ nào? Thật ra lộ trình của bọn họ không xa chúng ta lắm, thoạt nhìn có vẻ thuyền này chạy khá nhanh.” Bốn phía đều là nước biển mênh mông, căn bản chẳng thể nhìn thấy hành tung của con thuyền khác, nói vậy thuyền của thần giáo Ma Nha đã bị bọn họ bỏ rơi rất xa.
“Nếu chúng ta dừng lại, bọn họ chỉ cần nửa ngày sẽ đuổi theo kịp.” Nguyệt Ly Phong cũng đi tới mũi thuyền lần thứ hai, diện tích như thế này trên thuyền thật sự không có thứ tiêu khiển gì để làm, cho nên chỉ có thể đứng trên mũi thuyền đón gió biển ngắm biển rộng xanh biếc.
“Vậy chạy nhanh lên, cách bọn họ xa một chút. Khoảng cách giữa bọn họ với chúng ta rất gần vậy thì thuyền của Mạc Thiên Tuyệt cũng không xa, có thể tránh được bọn họ bao xa thì tránh.” Có thể nhìn ra Sở Lương Âm không muốn kéo gần khoảng cách với bọn họ. Mấy ngày đi Vụ Sơn, một nhóm người thế nào cũng đủ hành hạ nàng rồi.
“A? Đúng rồi, không phải Ninh tiểu thư một mực làm mai sư thúc với Ninh giáo chủ sao? Bây giờ gặp nhau trên biển không phải rất tốt à?” Nguyệt Ly Phong thật sự giống như ‘bách sự thông’, chuyện gì hắn cũng biết. Việc nhỏ giữa Ninh Chiêu Nhiên và Sở Lương Âm hắn cũng biết rõ ràng, thật không biết hắn moi tin tức ở đâu ra.
Quả nhiên Sở Lương Âm hết sức bất ngờ, nghiêng đầu nhìn hắn, đuôi lông mày nâng lên, suýt nữa đã bay ra ngoài, “Nguyệt Ly Phong mấy ngày nay bà đây nói ngươi nhiều chuyện đúng là đang khích lệ ngươi mà. Ngươi không những nhiều chuyện mà cái lưỡi của ngươi rất dài, mọi tính đức tốt đẹp của tam cô lục bà đều tập trung hết trên người ngươi, bà đây thật sự đã coi thường ngươi. Có phải nhà ai cưới thiếp đái đến hư bô ngươi cũng rõ hết?” Nàng đúng là đã quá xem thường Nguyệt Ly Phong, mánh khóe gì cũng biết chuyện ở nhà ai hắn cũng rõ mồm một.
Nguyệt Ly Phong khẽ hất cằm cũng không bởi vì những lời đó của Sở Lương Âm mà tức giận, trái lại có vẻ hơi kiêu hãnh, “Có thể được sư thúc khen ngợi Ly Phong xem như có năng lực.”
Sở Lương Âm hoàn toàn không nói gì, đầu lưỡi chỉa vào bên trong gương mặt khiến nàng không còn lời gì để nói, “Nguyệt Ly Phong, bà đây chỉ có thể da mặt ngươi dày đến trình độ siêu phàm rồi đấy.”
Nguyệt Ly Phong cười khẽ, cuối cùng có thể làm cho Sở Lương Âm không thể nói gì, hắn xem như cũng có thành tựu.
Sắp đến buổi chiều, đứng trên mũi thuyền cũng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng đảo nhỏ, Sở Lương Âm thở dài, xem như có chút hy vọng.
Tốc độ đi thuyền chậm lại, từ từ đến gần hòn đảo kia, bởi vì không rõ tình hình xung quanh đảo thế nào cho nên cũng không thể tùy tiện đi về phía trước được, nếu như đụng phải đám ngầm sẽ rất phiền toái.
“Chỉ có thể dừng lại ở bên ngoài, nếu như trên đảo có gì khả nghi thì cho thuyền nhỏ bơi vào xem thế nào.” Nguyệt Ly Phong bình tĩnh nói.
“Ừm, công phu dưới nước của Nguyệt công tử cũng không tệ, chuyến đi này phải làm phiền Nguyệt công tử rồi.” Sở Lương Âm thật tâm thật ý tiến cử hắn, sống chung với nhau hai ngày, nàng vẫn không có chút thay đổi.
Nguyệt Ly Phong cười nhạt, chậm rãi lắc đầu, “Chỉ e không cần phải hạ thủy, hòn đảo này thoạt nhìn không khác gì những hòn đảo đá ngầm khác, không có gì ngay cả cây cối hay là con người cũng không có.” Mặc dù bây giờ chỉ có thể thấy loáng thoáng hòn đảo nhưng Nguyệt Ly Phong vẫn khẳng định.
“Thật vậy sao?” Sở Lương Âm hí mắt nhìn nơi xa, nàng chỉ mơ hồ thấy một chấm đen, mờ mờ ảo ảo, căn bản chẳng thấy rõ hình dạng trên đảo thế nào.
“Trên biển có rất nhiều đảo dạng đá ngầm, thậm chí có cả núi lửa.” Hắn nhìn một bên gáy Sở Lương Âm, giống như đang hứng thú kể chuyện đùa.
“Núi lửa?” Sở Lương Âm cau mày, nhìn lướt qua dáng vẻ Nguyệt Ly Phong, trong bụng không khỏi bật cười, xem ra tên này thật sự nghĩ nàng là người ngu ngốc, cái gì cũng không biết.
“Ừm, ngọn lửa bốc cao đến tận trời, còn phun ra thạch dịch nóng hổi, không cần nói là người cho dù chim bay qua trong nháy mắt cũng sẽ hóa thành hư không.” Hắn nói từng câu từng chữ, giống như vô cùng hiểu biết, hoặc là thầy giáo bác học đa tài đang truyền thụ kiến thức cho Sở Lương Âm.
Sở Lương Âm hé miệng cười, lần này nàng thật sự cảm thấy rất buồn cười, “Thạch dịch? Gọi là nham thạch nóng chảy thì thích hợp hơn.” Không phải nàng chê cười hắn, sức mạnh của núi lửa phun trào như thế nào, so với hắn nàng là người hiểu rõ nhất.
“Nham thạch nóng chảy? Ừm, xem ra sư thúc đã sớm biết?” Nguyệt Ly Phong có chút tiếc nuối, xem ra lần này không thể khoe khoang nữa rồi.
Sở Lương Âm đặt tay trước ngực, thong thả híp mắt nói, “Trên biển có rất nhiều núi lửa đang hoạt động, không biết lúc nào sẽ phun trào, cho nên mới có nhiều đảo đá ngầm, bên trên không có sự sống, tàu thuyền sẽ khó đi qua những chỗ núi lửa phun trào, xem ra đoạn đường kế tiếp không dễ dàng đi chút nào.”
“Chính xác là như vậy.” Nguyệt Ly Phong trả lời, trong lòng vẫn đang suy nghĩ lời nói về núi lửa phun trào của Sở Lương Âm, nghĩ lại thấy nàng dùng từ ngữ rất hợp lý, miêu tả những hòn đảo đá ngầm càng thêm chuẩn xác.
Chu Hải dự tính gần tối thời tiết sẽ thay đổi, quả là như vậy, đợi đến khi mặt trời lặn biển rộng mênh mông tiếp giáp với đường chân trời, có một đám mây đen kéo đến, sau đó gió trên mặt biển nổi lên không giống gió biển bình thường mà thổi loạn đủ phương hướng, thật giống như trên bầu trời có gắn mấy cái quạt máy, khiến cho gió ngoài biển hỗn loạn. Chim biển bay lượn trên biển rồi dần biến mất, mây đen phía chân trời kéo đến nhiều hơn, toàn bộ bầu trời bị mây đen che kín, con thuyền bắt đầu chạy chậm lại. Sở Lương Âm đứng trên mũi thuyền có thể cảm nhận bên dưới con thuyền có chút chênh vênh, sóng biển rung chuyển dữ dội tựa như dưới đáy biển có sinh vật nào đó quấy nhiễu.
“Sở tỷ tỷ, mau trở vào trong đi.” Đỗ Ý Lăng ở bên kia chạy tới, con thuyền càng chênh vênh hơn, ai cũng cảm thấy sợ hãi.
Sở Lương Âm gật đầu, giơ tay vỗ lên vai nàng, “Muội vào trong trước đi, đừng đi ra ngoài.” Xem ra gió thổi mấy con sóng này không nhỏ, cũng không biết có ảnh hưởng gì đến việc đi thuyền không.
“Tỷ vào trong với muội.” Đỗ Ý Lăng bước tới kéo tay Sở Lương Âm, nàng luôn cảm thấy không hiểu việc Sở Lương Âm làm, thật lo lắng nàng ấy sẽ nhảy xuống bên dưới.
“Thế nào? Muội sợ ta nhảy xuống?” Sở Lương Âm phì cười, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Đỗ Ý Lăng.
Đỗ Ý Lăng nhún nhún vai không phủ nhận, “Không được, tỷ và muội cùng nhau trở về, chúng ta cứ vào phòng, những chuyện khác giao cho bọn họ làm đi.” Nàng từng chạy xuống bên tầng dưới thuyền xem, hóa ra có rất nhiều người ở đó. Một con thuyền lớn muốn chạy được cũng không dễ dàng gì, nhưng mà những người đó vừa nhìn đã thấy rất chuyên nghiệp, cho dù hiện tại có sóng gió lớn cỡ nào, nàng vẫn cảm thấy đám người sẽ ứng phó được, không cần Sở Lương Âm một nữ nhân như thế đi ứng phó.
“Ha ha, nghĩ nhiều quá rồi đó nhóc. Muội trở về đi, ta nhìn một chút.” Đẩy Đỗ Ý Lăng vào trong, Sở Lương Âm lại xoay người nhanh như chớp nhìn về phá biển khơi cuồn cuộn không còn ranh giới, lúc này bề mặt biển di chuyển không bình thường, sóng biển ngày một lớn hơn, gió nổi mây vần đúng là thích hợp với biển lúc này.
Bất ngờ bóng dáng Nguyệt Ly Phong từ một bên xuất hiện, đuôi mắt Đỗ Ý Lăng thay đổi, liếc xéo về phía Nguyệt Ly Phong, sau đó xoay người đi xuống, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Nguyệt Ly Phong nhìn nơi Đỗ Ý Lăng biến mất, khóe môi nhếch lên, được một đứa bé như thế sợ hãi, hắn cũng không thấy có gì nên hờn giận.
“Chu thúc nói, sóng đêm nay không nhỏ, đối với chuyến đi của chúng ta sẽ có ảnh hưởng nhiều, chúng ta chỉ có thể đi chậm lại thôi.” Hắn mới từ ở khoang vận hành ra, Chu Hải và không ít người đều tụ tập ở nơi đó.
“An toàn là trên hết.” Sở Lương Âm nhàn nhạt nói, nhìn chằm chằm biển khơi quay cuồng, lần đầu tiên nàng cảm thấy bất lực. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì ở ngoài biển, nàng không biết tình hình sẽ chuyển biến xấu thế nào. Nếu như trên đất cho dù trời có sập xuống nàng cũng có thể chạy trốn được, nhưng nơi này là biển cả, nàng không thế nắm chắc được phần thắng.
“Cô nhìn xem, bên kia xuất hiện rất nhiều hòn đảo đá ngầm. Thuyền chúng ta không thể vượt qua được phải đi vòng để tránh, đoạn đường kế tiếp đại loại là thế, tốc độ đi của chúng ta không nhanh được.” Nguyệt Ly Phong giơ tay chỉ về phía biển, đúng là từ trong đám mây đen có thể nhìn thấy bóng dáng mấy hòn đảo nhỏ nhưng trông có vẻ tầm thường, phỏng chừng là đảo đá ngầm thôi.
“Không biết thuyền phía sau có đi lung tung không?” Sở Lương Âm đột nhiên lo lắng cho bọn họ.
“Người của thần giáo Ma Nha không phải để chơi, nhân tài đông đúc như vậy cô cần gì phải lo lắng chứ?” Gió biển thổi khiến áo khoát của hắn ló ra ngoài, giơ tay nhấc chân đều lộ ra lạnh nhạt.
Sở Lương Âm liếc nhìn chiếc áo màu trắng, hôm nay hắn mặc trường bào màu đen, bề ngoài khoát áo màu trắng, hai màu này kết hợp với nhau nhau hết sức tương xứng, nếu như cho hắn mặc quần áo nhiều màu sắc không biết hắn có phát điên lên hay không.
“Cũng không hẳn, Ninh Chiêu Nhiên không ngừng đuổi theo, Ninh Tùy Phong nhất định sẽ rất gấp. Người không có tính nhẫn nại rất khó ở trên biển mà không xảy ra chuyện gì.” Nàng xem như hiểu rõ tính tình Ninh Tùy Phong, có hắn ở đây không xảy ra chuyện gì mới lạ đấy.
“Vậy chỉ có thể cầu nguyện cho bọn họ gặp may mắn thôi, trên biển không thể sử dụng bồ câu đưa tin được, cho nên cô vẫn là cầu nguyện đi.” Hắn trái lại rất thoải mái căn bản không lo lắng cho bất cứ kẻ nào.
“Biết ngươi máu lạnh nhưng không cần phải thẳng thắng như vậy.” Sở Lương Âm lạnh lùng nói, rất chướng mắt dáng vẻ này của hắn.
“Nói như vậy cũng sẽ không để cô châm chọc được.” Bây giờ Nguyệt Ly Phong lại có thể dự đoán nhiều hơn.
Sở Lương Âm khẽ cười, quay đầu nhìn hắn, bỗng dưng giơ tay vỗ vai hắn một cái, “Tiểu tử ngươi giỏi lắm.” Dứt lời, nàng xoay người ngênh ngang đi xuống dưới, Nguyệt Ly Phong khẽ nhíu mày nhìn bóng lưng của nàng, lúc này nâng tay sờ lên chỗ vừa mới bị Sở Lương Âm vỗ, lần này nàng có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thật sự dùng sức hết sức thâm hậu, hiện tại bắp thịt trên tay hắn vẫn còn đau.
Sở Lương Âm trở về phòng, Đỗ Ý Lăng đã sớm ở đây, thuyền lắc lư dữ dội hơn, cả người nàng ở trên giường cũng lắc lư theo con thuyền, ngày đầu tên cảm thấy choáng váng, hiện tại lại giống như đang ngồi xe, trái lại không thể đùa giỡn được.
“Sở tỷ tỷ về rồi, thế nào, sóng đêm nay có phải rất lớn không? Có phải sẽ đem thuyền lật không?” Đỗ Ý Lăng rất lo lắng, nghĩ đến việc thuyền lật bọn họ sẽ rơi xuống biển.
“Đừng lo lắng không có việc gì đâu.” Đem kiếm đặt lên bàn, Sở Lương Âm xoay người ngồi bên cạnh, cảm nhận cả phòng chao đảo, loại cảm giác này đúng là không bình thường.
“Muội thấy hắn có lòng tin mười phần, nếu thật sự xảy ra chuyện, Sở tỷ tỷ liền làm thịt hắn nhé.” Đỗ Ý Lăng chu mỏ nói, nhớ tới bộ dạng của Nguyệt Ly Phong đã thấy không vui, nhưng mà nàng chẳng thể làm gì, chỉ có thể dựa vào Sở Lương Âm mà thôi.
Sở Lương Âm nhíu mày nhìn nàng, khẽ mỉm cười, “Thế nào? Bây giờ có ý định giết người?” Giọng nói của nàng mang theo ý cười, chính đang là đang nhạo báng Đỗ Ý Lăng.
Đỗ Ý Lăng nhún nhún vai, cười xấu hổ nói, “Sớm đã có ý định, chẳng qua không có can đảm màu thôi.” Nàng hết sức thẳng thắn thừa nhận, quả thực nàng đã từng nghĩ muốn giết Nguyệt Ly Phong nhưng đó cũng chỉ tồn tại trong ảo tưởng thôi.
Sở Lương Âm vừa nghe đã phá lên cười, “Được, bây giờ muội hãy cố gắng lên, đợi sau này có cơ hội tự tay muội làm thịt hắn.” Xem như là nguyện vọng cao xa đi.
“Hừ, biết ngay tỷ sẽ nói thế mà.” Đỗ Ý Lăng lầm bầm trợn mặt một cái, nàng đâu có bản lãnh đó, cho dù mấy chục năm sau nàng cũng không thể đánh thắng được Nguyệt Ly Phong, người kia thâm tàng bất lộ đáng sợ lắm.
Sở Lương Âm nhìn nàng cười tủm tỉm, sau đó xoay người đến bàn châm trà. Đỗ Ý Lăng từ trên giường đứng lên định đi theo Sở Lương Âm qua bên kia, nhưng mà nàng vừa mới bước một bước, toàn bộ con thuyền lắc lư dữ dội, bên ngoài tiếng sóng biển ầm ầm, rõ ràng có thể cảm nhận được con sóng đang đánh vào thuyền, thân con thuyền bị khống chế lắc lư mạnh hơn, cả người Đỗ Ý Lăng suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Tách trà trên bàn cũng kịch liệt nghiêng vẹo tuột xuống. Bịch một tiếng đã rơi hết xuống sàn, nước trà văng tung tóe.
“Ây ôi mẹ ơi.” Đỗ Ý Lăng vịn lấy cái giường, còn chưa kịp đứng vững lại có thêm một con sóng đánh tới, con thuyền lần nữa lắc lư, cả người Đỗ Ý Lăng té ngã đặt mông xuống giường, toàn thân như bao cả theo hoạt động của con thuyền mà lăn lốc khắp nơi.
Nhưng Sở Lương Âm ở bên kia hết sức vững vàng, ngoại trừ tách trà bay ra ngoài, mọi thứ trên bàn đều ổn cả.
Nhìn dáng vẻ ây ôi của Đỗ Ý Lăng, nàng cười khẽ, để bình trà xuống, đứng lên đi tới cạnh cửa, mở cửa nhìn từng con sóng đánh tới, trong gió còn mang theo giọt nước, bầu trời đen kịt không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe tiếng sóng vỗ vào thuyền, đêm nay biển cả trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
“Hạnh nhi, ngoan ngoan ở trong phòng, ta đi ra ngoài một chuyến.” Sở Lương Âm quay đầu nhìn Đỗ Ý Lăng, sau đó đi ra khỏi phòng sẵn tiện đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa lại, hơi ấm trong phòng lập tức biến mất, toàn thân đều là sóng biển vây quanh, những con sóng lớn không ngừng đánh tới, thân thuyền cũng chao đảo, đi trên thuyền tựa như chân đạp trên xích sắt, căn bản không thể vững vàng được.
Sở Lương Âm sải bước đi về hướng phòng của Nguyệt Ly Phong, vẫn như trước đây không thèm gõ cửa, đẩy cửa ra tự nhiên xông vào, hơn nữa còn lịch sự đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn cách sóng gió bên ngoài.
Bất ngờ có người xông vào, Nguyệt Ly Phong không hề bất ngờ, vẫn ngồi trên giường nhỏ tay cầm quyển sách, rõ ràng hắn đang đọc sách.
Một bên phủi sạch bọt nước trên quần áo, Sở Lương Âm đến gần Nguyệt Ly Phong, cả người ngồi một bên giường nhỏ, tay cũng không ngừng nghỉ liên tục gỡ mấy lọn tóc rối, “Nguyệt Ly Phong gió này mạnh hơn dự đoán rất nhiều, có khi nào nghiêm trọng hơn không?” Sóng lớn như vậy bọn họ không thể nào đi theo đúng kế hoạch được, nếu có thể duy trì con thuyền không cho con sóng phá hỏng là may lắm rồi.
Nguyệt Ly Phong cong môi cười, đèn trong phòng không quá sáng, có thể thấy trên mặt hắn nhu hòa hơn thường ngày, “Binh tới tướng chặn, gấp gáp không thể giúp được gì.” Nói cho cùng hắn cũng không biết.”
“Ừm, gấp gáp cũng không thể giúp gì, nhưng cứ lắc lư như vậy, ngủ được mới là lạ.” Ban đầu Sở Lương Âm chính là một người thoải mái, cho dù ngủ giữa rừng hoang bốn phía có bầy sói đi lại cũng không bị gì, nhưng ở đây lại khác, lúc ẩn lúc hiện, bên ngoài sóng biển như động đất, so với những gì nàng từng trải qua bê bất nhất thì cái này còn kinh khủng hơn.
“Cô ngủ không được nên tới đây phá không cho ta ngủ, đúng là rất thất đức.” Nguyệt Ly Phong để quyển sách trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn nàng, trông tư thế của hắn có vẻ rất thoải mái.
Sở Lương Âm cười đắc ý, hai chân khẽ động gác lên trên ghế, nhìn nàng cũng thư thái không kém, “Thuyền này lỡ có lật, bà đây không tìm ngươi thì tìm ai?”
“Không phải cô nên đến mũi thuyền hóng gió sao? Nói không chừng sẽ dễ chịu hơn đấy.” Hắn ‘tốt bụng’ đề nghị.
“Muốn gió thổi bay cũng phải dẫn ngươi đi theo, thuyền này của người, đường đi ngươi quyết định, ngươi phải đứng mũi chịu sào mới đúng mà?” Sở Lương Âm trợn mắt một cái, bộ dạng hết sức vô lại.
Nguyệt Ly Phong không để ý lắm, thậm chí còn rất hứng thú nghe nàng nói, “Không phải cô rất thích làm nữ hiệp anh hùng sao, làm gì phải dẫn ta theo?” Nói mấy câu thiếu dinh dưỡng như vậy hắn còn hứng thú nhiều lắm.
“Vậy cũng không ‘lòng lang dạ sói’ như ngươi, nữ hiệp anh hùng như bà đây đứng trước mặt ngươi đúng là như mây bay.” Sở Lương Âm không nhượng bộ chút nào, hai người hăng hái châm biếm đối phương.
“Mây bay? Từ này hay thật, phải nói vốn từ ngữ của cô rất nhiều, rõ ràng diễn đạt không thích hợp cũng bị cô đối đáp được, hơn nữa nghe rất hay. Cô lớn lên ở trong núi không học qua cái gì ngoài võ công, làm sao cô học được những từ này?” Nguyệt Ly Phong tò mò vấn đề này lâu rồi, rõ ràng nàng nhìn có vẻ thô tục tầm thường không biết gì, nhưng nàng lại hiểu biết nhiều hơn người khác, mà người khác biết nàng cũng biết, chuyện này thật sự quấy nhiễu hắn từ lâu.
Nghe được vấn đề này, Sở Lương Âm không khỏi đắc ý, nhếch mày giả vờ tỏ ra huyền bí, “Bí mật, làm sao có thể tùy tiện nói cho ngươi biết được.”
Bang bang! Sở Lương Âm vừa dứt lời, sóng biển bên ngoài đánh tới, toàn bộ con thuyền nghiêng sang một bên, một tay Sở Lương Âm phải vịn vào một góc giường mới không bị ngã, đồ vật trên bàn cũng trượt ra ngoài, tách trà rơi xuống sàn, lốc cốc lăn ra xa.
“Thấy chưa, sóng càng lúc càng lớn, không không sóng lớn đánh tới, cả con thuyền như muốn văng đi, chúng ta phải tìm hòn đảo tấp lại.” Sở Lương Âm ngồi thẳng lưng nhưng vẫn cảm giác con thuyền không ngừng lắc lư, còn có thể nghe được sát vách truyền tới âm thanh bàn ghế chén bát leng keng thùng thùng, còn có tiếng kêu kỳ lạ của Hoành Hạ giống như gà trống bóp cổ hết sức buồn cười.
“Nghe cô phân tích Mộ Dung Tử Tề bị trùng tà?” Nguyệt Ly Phong vẫn thản nhiên như trước, con thuyền chênh vênh cũng không hề ảnh hưởng đến hắn.
Sở Lương Âm nhíu mày, “Lam sao ngươi biết? Bà đây chỉ nói cho hai người nghe, ngươi ở đâu biết được? Nguyệt Ly Phong phải thừa nhận một câu, ngươi cũng có ưu điểm đấy, ngươi có thể biết hết tất cả tin đồn ở bốn phương tám hướng, đúng là giỏi.” Thật ra nàng cũng cảm thấy kỳ quái, nàng không biết hắn nghe ở đâu, không thể nào là Ninh Chiêu Nhiên được, cũng chỉ có Đỗ Ý Lăng mà thôi.
Nghĩ đến Đỗ Ý Lăng, lại nhớ đến hai ngày nay nàng cả ngày chơi chung với Hoành Hạ, trong nháy mắt nàng liền hiểu ra, nhất định Đỗ Ý Lăng đã bị người ta lừa gạt nói ra.
“Hạnh nhi? Ngươi từ chỗ nàng biết được? Ngươi giỏi thật, chủ tớ hai người y chan nhau.” Tên tiểu tử Hoành Hạ kia cũng thật cơ trí có thể lừa Đỗ Ý Lăng đến mấy con phố.
Nguyệt Ly Phong cười yếu ớt nói, “Quá khen.”
“Thật ra cũng không có gì, trước mắt chỉ là suy đoán của ta mà thôi, tên kia có lẽ là kẻ điên.” Sở Lương Âm lấy tay chống cằm, hơi hí mắt, thản nhiên nói.
“Người điên? Hiện tại xem ra suy đoán của cô đúng. Có thể diệt cả nhà ngoại trừ bị điên thì còn có thể là cái gì.” Giọng nói Nguyệt Ly Phong bình thản chậm chạp, không mang theo bất kỳ khinh bỉ hay kỳ thị nào.
“Cũng không hắn là điên, có lẽ khi còn bé từng bị ngược đãi chẳng hạn cho nên mới dẫn đến tâm lý bất thường.” Nói đến đây Sở Lương Âm không khỏi liếc nhìn Nguyệt Ly Phong, theo nàng biết tên tiểu tử này lúc bé cũng trôi qua không được hay lắm, hình như mẫu thân hắn còn là danh kỹ Đại Tề.
Quả nhiên trong mắt Nguyệt Ly Phong lóe ra một tia tối tăm, “Cô đang ám chỉ cái gì?” Hắn đương nhiên không ngu ngốc, có thể hiểu được ý tứ trong lời nói Sở Lương Âm.
Sở Lương Âm hé miệng cười, sau đó nhích người đến gần, ánh mắt như tia chớp, “Nguyệt Ly Phong nghe nói mẫu thân ngươi là danh kỹ Đại Tề?”
Gò má Nguyệt Ly Phong căng thẳng, trong nháy mắt nhiệt độ trong căn phòng giảm xuống, có thể cảm nhận rõ tiếng sóng biển bên ngoài, thật giống như ngay lập tức sẽ xông vào trong, “Cô muốn biết cái gì?” Đuôi mắt hắn nhướng lên, con ngươi toát ra lạnh lẽo.
Sở Lương Âm không có động tĩnh gì, giống như không nhìn thấy ánh mắt rét cóng của hắn, “Hai mươi năm trước, Đại Tề có bốn vị danh kỹ nổi tiếng nhất. Trong đó có ba người là ở Giang Nam, còn một người ở linh quán Bắc cương Khuynh Bắc Nguyệt. Nghe nói Khuynh Bắc Nguyệt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành hơn nữa vũ kỹ của nàng đặc biệt hơn người, một điệu nhảy của nàng khiến vương gia Đại Tề và Trạng Nguyên lang quân phải quỳ gối dưới chân nàng, hai người từng hứa hẹn sẽ chuộc thân cho Khuynh Bắc Nguyệt, việc này từng xôn xao dư luận. Nhưng sao đó Khuynh Bắc Nguyệt mất tích, không ai biết nàng đã đi đâu, Nguyệt Ly Phong ngươi có biết không?” Đôi môi cong lên tiết lộ ý đồ xem náo nhiệt của nàng, thật ra nàng đã sớm biết câu trả lời, nhưng hết lần này đến lần khác chạy tới hỏi.
“Cô biết không ít.” Nguyệt Ly Phong nói thật nhỏ, sau đó quay đầu nhìn đi chỗ khác lại giống như không nhìn bất kỳ vật gì.
Sở Lương Âm nhướng mi, nở nụ cười giảo hoạt, “Cũng chỉ sơ sơ thôi, thật ra ta cảm thấy rất hứng thú, không biết vị mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành kia sau đó đã đi đâu, hiện tại ở nơi nào. Nghe nói gia chủ Nguyệt gia có đến bảy bà vợ, không biết mỹ nhân kia có phải là một trong bảy người đó không.
Lúc này ở bên ngoài đã trở lại bình thường, không dữ tợn như khi nãy nữa, con thuyền cũng không còn chao đảo. Sở Lương Âm điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái hơn.
“Đã chết.” Hắn hờ hững nói, trong lời nói không mang theo chút tình cảm nào, giống như đang nói đến một cái cây đã chết khô, hắn chỉ đang tự thuật lại mà thôi.
Sở Lương Âm vô cùng kinh ngạc, đã chết? “Tiếc thật, đời này chưa gặp vị mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành kia đúng là tiếc quá.” Tuy nói thiên hạ có vô số mỹ nữ đẹp nhưng đều là vẻ đẹp bình thường không có gì đặc biệt, nhìn nhiều quá cũng thấy hoa mắt, nữ mỹ bây giờ giống như cháo trắng vậy.
“Tiếc à? Không sao gặp được ta cũng chẳng khác gì gặp được nàng.” Nguyệt Ly Phong chợt nghiêng đầu, đối mặt với Sở Lương Âm, trong mắt hắn là mảnh đất hoang vu, cho dù âm thanh mang theo tiếng cười, nhưng trên mặt hắn không tìm thấy vui vẻ nào.
“Hả?” Sở Lương Âm lấy làm kinh ngạc, trong khoảnh khắc nàng mở to hai mắt nhìn hắn, nói thật gương mặt này đúng là không tệ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy thiếu thiếu sự ôn nhu của nữ tử, trái lại mang theo mấy phần cương ngạnh của nam nhân.
“Vẫn còn kém lắm, ta tin Khuynh Bắc Nguyệt đẹp hơn ngươi nhiều.” Sở Lương Âm lắc đầu một cái, trong đầu đã sớm phác họa hình ảnh Khuynh Bắc Nguyệt, nhưng nghĩ thế nào cũng nhìn ra Nguyệt Ly Phong, xui xẻo chết đi được.
“Sao năm đó ngươi có thể bái nhập Tùng Vụ môn?” Phải nói gia chủ Nguyệt gia cũng là phụ thân Nguyệt Ly Phong trên người đều toàn là mùi của thương nhân, hoàn toàn không có quan hệ gì với Tùng Vụ môn, nàng nhớ năm đó Nguyệt Ly Phong đến Tùng Vụ môn chỉ mới bảy tám tuổi thôi, rốt cuộc hắn có quan hệ thế nào nhỉ?
Nguyệt Ly Phong cong môi chế nhạo, “Vậy cô làm sao có thể được sư công nhận làm đệ tử? Theo ta được biết từ bốn mươi mấy năm trước sư công đã không thu đồ đệ.” Lai lịch Sở Lương Âm từ đó đến giờ vẫn là một ẩn số, toàn bộ Tùng Vụ môn không ai biết, ngay cả sư phụ Tưởng Cảnh Nham của Nguyệt Ly Phong cũng không biết, chớ đừng nói chi là những người khác.
Nói đến chuyện này, sắc mặt Sở Lương Âm rõ ràng thay đổi, nàng điều chỉnh tư thế ngồi lần nữa, thờ ơ nhìn về nơi khác.
Thấy Sở Lương Âm không nói gì, Nguyệt Ly Phong khẽ cười một cái, sau đó dựa lưng, ánh mắt du đãng về nơi nào.
Sở Lương Âm khẽ hít sâu một cái, nói đến việc đến nơi này, thật ra không có gì ly kỳ, nhưng nếu nói cho người ngoài biết có lẽ nàng đã sớm bị xem là quái vật.
Tay đặt trên giường không ngừng di chuyển, tiếng sóng bên ngoài dần dần tiêu tan, đầu ngón tay nàng phát ra âm thanh cực kỳ vang dội.
“Lúc ta mở mắt ra thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đôi mắt xanh biếc của con sói, răng nanh nó nhe ra, có thể ngửi thấy mùi thịt người trên nước bọt của nó.” Vốn tưởng Sở Lương Âm sẽ không mở miệng, ai ngờ nàng đột nhiên lên tiếng, con ngươi Nguyệt Ly Phong lóe lên nhìn nàng, sói?
“Nhưng ta không thể chạy được, ngay cả đứng lên cũng không nổi, nhắm mắt chờ đợi sói cắn chết, sư phụ đã cứu ta, chỉ đơn giản vậy thôi. Từ đó về sau ta liền bái nhập Tùng Vụ môn, nhận Tùng Sơn đạo nhân đã bế quan làm sư phụ, ở lại núi Vân Vọng, không có gia thế rất trong sạch.” Nàng nhàn nhạt nói nhưng lời nói của nàng khiến nhiều người kinh ngạc.
“Lúc cô được sư công mang về núi Vân Vọng không phải chỉ là đứa trẻ một tuổi à?” Nguyệt Ly Phong khẽ nhíu mày, một đứa trẻ sao có thể nhớ rõ ràng chuyện này được?
“Ha ha ha, bà đây nói ngươi cũng tin? Nguyệt Ly Phong sao ngươi càng ngày càng đơn thuần thế.” Sở Lương Âm đột nhiên cười một tiếng, sau đó nhảy từ trên giường xuống, nàng đắc ý nhìn Nguyệt Ly Phong, thành công đùa bỡn hắn, có thể thấy được nàng cao hứng biết bao nhiêu.
Nguyệt Ly Phong nuốt một hơi, đáy mắt hiện rõ bất đắc dĩ, tay buông lỏng nói, “Được rồi cô thắng.”
Sở Lương Âm cười hài lòng, vuốt mái tóc dài bên cổ, “Ừm, ngươi có thể đi ngủ rồi tên đồng bạc, không cần phải cung tiễn bà đâu, quỳ gối tiễn là được.” Dứt lời, nàng tiêu sái xoay người nghênh ngang mà đi, lưu lại gương mặt Nguyệt Ly Phong khống nói gì.