“Ặc? Chia ra ba ba, công tử với thất sư thúc đi với nhau, vậy phải mang theo một người, các người định dẫn ai đi?” Sau lưng Hoành Hạ là vách động, thế mà hắn còn suy nghĩ muốn lùi ra sau, xem ra, hắn không có ý định đi cùng với Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong.
Sở Lương Âm quay đầu, trong bóng đêm ánh mát nàng như mắt sói, Hoành Hạ bị nàng nhìn đến phát run.
“Dĩ nhiên là ngươi. Chuyện tốt như vật phải dẫn ngươi đi chứ, lăn lộn với ngươi một thời gian lâu như thế, ta tự nhiên sẽ biết ngươi có lợi chỗ nào.” Giọng nói Sở Lương Âm như mang theo lưỡi câu, buộc chặt não người ta lại.
“Ta…..ta, ta muốn đi với Ninh Tiểu thư.” Hoành Hạ dập đầu nói lắp, còn không ngừng nhìn Ninh Chiêu Nhiên, hi vọng nàng ấy giúp mình, hắn thật sự không muốn đi cùng Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong đâu.
Ninh Chiêu Nhiên nhìn thoáng qua Hoành Hạ, sau đó lắc đầu một cái, “Bản tiểu thư cũng không mang ngươi đi theo, tay chân vụng về, đừng liên lụy bản tiểu thư rơi xuống vực.”
“Ta, Tiêu công tử? Hay là Tiêu công tử dẫn Hoành Hạ đi theo nhé? Hoành Hạ cam đoan sẽ không gây trở ngại.” Hoành Hạ đem hy vọng đặt trên người Tiêu Vũ Nặc, hết sức khẩn thiết mong ngóng Tiêu Vũ Nặc có thể đồng ý với hắn, nhưng lần này lại phải khiến hắn thất vọng, Tiêu Vũ Nặc phe phẩy quạt ngọc cười rạng rỡ, nhưng cái gì cũng không nói, trực tiếp dùng nụ cười từ chối.
“Vậy không bằng, không bằng Hoành Hạ đi cùng ba vị được không? Bốn người đồng hành cũng được mà.” Hoành Hạ lần nữa nói, bất luận thế nào, hắn cũng không muốn đi cùng Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong.
“Được rồi. Bớt nói nhảm đi, lại đây.” Sở Lương Âm đột nhiên đi tới, một tay kéo Hoành Hạ sang, Hoành Hạ sợ đến mức hai chân gắt gao đứng yên với mặt đất, nhưng cũng không địch lại sức lực của Sở Lương Âm, cuối cùng vẫn bị kéo đến trước cửa động. Gió thổi vù vù đến, tạt vào mặt Hoành Hạ, khiến hắn kinh hồn bạt vía, trái tim muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
“Thất sư thúc thất sư thúc, van cầu người đừng ném ta.” Hoành Hạ liên tục mở miệng, nắm chặc cổ tay Sở Lương Âm, sợ nàng mất hứng sẽ ném mình xuống dưới vực.
Sở Lương Âm hừ một tiếng, mặc kệ Hoành Hạ cầu xin thế nào, giương mắt nhìn về phía Nguyệt Ly Phong, hất cằm ra lệnh, “Đi thôi.”
Nguyệt Ly Phong cười nhạt không nói gì, đưa tay giữ lấy cánh tay bên kia của Hoành Hạ, Hoành Hạ run một cái, còn chưa chuẩn bị cho bước tiếp theo, đã cảm thấy thân thể bay lên cao, một phút sau gió lớn hất thẳng vào mắt, mắt cũng không mở ra được, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, thân thể cũng không phải là của chính mình.
Nguyệt Ly Phong và Sở Lương Âm một trái một phải dắt Hoành Hạ bay qua ngọn núi đối diện, bóng đêm dày đặc, cộng thêm có chóp núi phía trước ngăn cản, cho nên, đứng ở trước cửa động ba người Ninh Chiêu Nhiên Tiêu Vũ Nặc và Mạc Thành Hiêu không thấy được bóng dáng ba người họ, chỉ có thể cảm nhận con gió không tầm thường thổi đến.
Ngọn núi đối diện thẳng đứng cao vót, nếu đứng từ đường hầm sơn động chỉ có thể thấy đỉnh núi đối trước mặt che bưng, cần phải nhảy qua mới được, bởi vì lực hút trái đất và gió đêm thổi tới, cho nên, hai người mang theo Hoành Hạ bay vọt đến trước mặt quả là khó khăn.
Hoành Hạ không dám mở mắt ra, thân thể như treo lơ lửng giữa không trung, chỉ có hai bên cánh tay bị người ta níu lại, thân thể không chịu được khống chế tưởng sẽ rơi xuống dưới, nhưng người hai bên gắt gao lôi kéo hắn, thế nên cánh tay hắn sinh ra đau nhức.
Gió thổi đến trên mặt càng lúc càng lớn, hắn cũng nghe thấy hơi thở hai người bên cạnh thêm nặng nề, xem ra cố sức không chỉ có một mình hắn, hai người kia cũng tốn rất nhiều sức.
Gió thổi đến nỗi mắt không mở ra được, nhưng càng như thế Hoành Hạ càng muốn mở mắt ra nhìn, miễn cưỡng khẽ hé một bên mắt, liền thấy đỉnh núi đen ngòm, hơn nữa ngay lập tức sẽ đụng vào vách núi đá đối diện.
“A a a a a a a.” Hoành Hạ không nhịn la lớn, sợ hãi đến hoa mắt, chống lại hai người đang giữ chặt tay hắn, một lúc sau nội tạng bị sức lực to lớn làm cho rung động, hai canh tay nhào đến. Miệng hắn bị gió lớn che lấp, mắt nổ đom đóm, toàn bộ máu trong người xông thẳng lên đầu, hoàn toàn trái lại với lực hút trái đất.
“Không cần đánh.” Hoành Hạ hô to, nhưng âm thanh của hắn bị kình phong của hai người không ngừng đánh nhau kia chặn lại, làm hại hắn thiếu dưỡng khí.
Ngay lúc Hoành Hạ run rẩy thở gấp, liền cảm thấy thân thể nhẹ một chút, không bị không chế hất ra, cả người như bao cát, bị hai người kia đá lên đỉnh núi, nặng nề té xuống trúng tảng đá.
“A công tử? Thất sư thúc?” Hoành Hạ bị bỏ lại ở trên cao, hai người để hắn ở đây, còn bọn họ đi đâu?
Nhanh chân chạy đến rìa vách đá, nhưng đen thùi lùi không thấy gì, chỉ có gió phần phật thổi vào mặt hắn.
Mặc cho hắn kêu, bên dưới cũng không có động tĩnh gì, tâm tình Hoành Hạ đột nhiên rơi xuống đáy cốc, hai người bọn họ ngã xuống dưới rồi sao?
“Hoành Hạ, có chuyện gì vậy?” Đối diện truyền đến âm thanh Ninh Chiêu Nhiên, tiếng nói của nàng quanh quẩn trong sơn cốc, gió đêm lởn vởn, Hoành Hạ cảm thấy hết sức thê lương.
“Ninh tiểu thư, công tử và thất sư thúc rơi xuống dưới rồi.” Hoành Hạ gần như nghẹn ngào, sao có thể ngã xuống chứ, vậy phải làm thế nào bây giờ.
“Không có việc gì đâu, đừng lo lắng, bọn họ sẽ không sao.” Giọng nói Ninh Chiêu Nhiên lại truyền đến, ngữ điệu nhẹ nhàng.
“Làm sao không có việc gì chứ? Cao thế này.” Hoành Hạ nằm ở chỗ này nhìn xuống bên dưới, đen như mực, căn bản chẳng thấy gì, cả âm thanh cũng không nghe, còn nói không có việc gì, lỡ như có thì chậm trễ cứu chữa rồi.
“Yên tâm đi, không chết được đâu.” Giọng điệu Tiêu Vũ Nặc cũng rất thoải mái, vang vọng khắp núi rừng, bọn họ chẳng hề quan tâm sống chết của Nguyệt Ly Phong và Sở Lương Âm.
Bất quá thờ ơ của bọn họ cũng có căn cứ, bởi vì giờ phút này, hai người kia rơi xuống vách núi đen, bên dưới là một con sông, nước sông không sâu lắm, hai người đứng bên dòng nước chảy, trong bóng tối đen ngòm nhìn nhau.
Sở Lương Âm đứng ở bên kia, kiếm rơi bên chân, tay phải của nàng hơi đau, giống như bị điện giật vậy, đây chính là chuyện tốt do Nguyệt Ly Phong làm.
Nhưng Nguyệt Ly Phong ở bên kia cũng không nhẹ, mặc dù cả người hắn như trăng thanh gió mát, nhưng cánh tay trái ở dưới lớp áo bào run lên nhè nhẹ, vài lần đấu đá với Sở Lương Âm, cánh tay hắn đã sớm tê tái, lúc này bóng đêm dày đặc, vẻ mặt của hắn đã không còn hòa nhã như trước, mặt hắn không chút thay đổi, trên mặt biểu hiện lạnh lùng cứng rắn.
“Chơi vui không?” Âm thanh trầm thấp êm tai, hai người đứng giữa dòng nước chảy róc rách phối hợp với giọng nói của hắn như đàn sáo cầm sắt.
“Không vui, chơi với ngươi thì vui cái gì.” Sở Lương Âm khom lưng nhặt kiếm bên cây, sau đó xoay người đi theo con sông.
Nguyệt Ly Phong đối diện cũng quay người đi theo hướng Sở Lương Âm, hai người cách nhau một con sông, lẳng lặng bước đi, không nói lời nào, chỉ có tiếng con sông nhẹ nhàng chảy xuôi, giờ phút này tĩnh mịch và thanh bình thay thế cho huyên náo thường ngày.
Không biết từ lúc nào sắc trời bắt đầu sáng lên, bóng dáng hai người chảy dài trên mặt nước xanh biếc, nước sông trong veo, phản chiếu bầu trời phía trên, cảnh tượng hết sức đẹp mắt.
Sở Lương Âm đi tới đi tới, bắt đầu chậm lại, ở bên bờ kia Nguyệt Ly Phong cũng không nhìn về phía Sở Lương Âm, giống như có con mắt thứ ba, tốc độ đi cũng chậm lại.
Sở Lương Âm quay đầu nhìn hắn, khinh thường hừ một tiếng, liền xoay người đổi phương hướng, mà nàng xoay về hướng đối diện, ở dốc đá rõ ràng xuất hiện một khe hở, lối vào đây sao?