Dọc theo dốc đá là ranh giới đi vào nơi sâu nhất, con đường càng lúc càng thu hẹp dần, hơn nữa còn có xu hướng lên cao, từ từ chiều rộng con đường chỉ còn lớn khoảng một bàn chân, bên phải là dốc đá cao sừng sững, còn bên kia là vách núi sâu nghìn trượng. Đoàn người đi trên vách núi, giống như đang bước trên dây thép, chỉ cần trượt chân một cái thôi, chắc chắn sẽ rơi xuống dưới.
Sở Lương Âm dẫn đường đi phía trước, bộ dạng vô cùng uy phong, Nguyệt Ly Phong khoan thai đi phía sau, dốc đá chót vót nguy hiểm cũng không hề uy hiếp được hắn, tựa như đang giẫm trên mặt đất. Chỉ có điều, Hoành Hạ đi sau lưng hắn lại bị dọa sợ muốn chết, một tay vịn bên dốc đá, mặc dù dốc đá này trợn bóng không thể mượn lực được, nhưng hắn vẫn như cũ vịn tay vào, xem như một loại tâm lý an ủi.
Ninh Chiêu Nhiên đi phía sau rất cẩn thận, cũng không thèm đấu võ mồm với Tiêu Vũ Nặc ở sau lưng nữa.
Tiêu Vũ Nặc cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn để lộ chút lo lắng.
Mạc Thành Hiêu đi sau cùng hết sức vất vả, một tay cầm kiếm một tay ôm hộp gỗ chứa đoạn kiếm lam thiết kia, mặc dù cố gắng không cho bản thân nhìn xuống bên dưới, nhưng vẫn không tránh khỏi việc liếc mắt nhìn, một lúc sau cảm thấy hoa mắt choáng váng đầu, sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh cũng túa ra nhiều hơn.
Con đường càng thêm gập ghềnh, càng thêm cao, Sở Lương Âm đi rất nhanh, Nguyệt Ly Phong ung dung đuổi theo, nhưng bốn người Hoành Hạ và Ninh Chiêu Nhiên thì bắt đầu đi chậm lại.
“Hoành Hạ, ngươi đi nhanh lên.” Ninh Chiêu Nhiên đi lướt qua Hoành Hạ nhìn Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong đã cách bọn họ rất xa, không nhịn nổi lẩm bẩm vài câu.
“Ninh tiểu thư, ta cũng muốn nhanh lắm, nhưng mà…. như vậy rất đáng sợ, không thể đi mau được.” Hoành Hạ sợ Ninh Chiêu Nhiên ở phía sau sẽ đẩy hẳn, nên bước nhanh hơn, nhưng thoạt nhìn có vẻ rất khổ sở.
“Ninh tiểu thư, cô đừng thúc giục nữa, không thấy Hoành Hạ bị cô dọa sợ đến thế nào sao? Độc nhất là lòng dạ nữ nhân, không sao tý nào.” Tiêu Vũ Nặc ở phía sau nhiều chuyện.
Ninh Chiêu Nhiên quay sang trừng mắt với hắn, nhưng rất nhanh vội quay lại, giọng nói vẫn như cũ, “Ngươi tốt nhất câm miệng cho ta, bằng không bản tiểu thư đá ngươi xuống dưới, cho ngươi nếm mùi chết không có chỗ chôn đấy.”
“Ôi trời, Ninh tiểu thư độc ác thật, bản thiếu rất sợ đó.” Tiêu Vũ Nặc cười cười nói toạc ra, không hề lo sợ Ninh Chiêu Nhiên tức giận.
Sở Lương Âm đi đằng trước càng lúc càng nhanh, nhưng bất luận nàng đi nhanh thế nào, Nguyệt Ly Phong vẫn duy trì một khoảng cách với nàng, thật giống như cái đuôi không bỏ rơi được.
Lông mi không khỏi nhíu lại, Sở Lương Âm liếc mắt nhìn ra phía sau, đột nhiên hai chân cách mặt đất, trong mất chốc đã nhảy lên năm sáu thước, Nguyệt Ly Phong cũng không biết phải làm sao, biết rõ Sở Lương Âm cố tình bỏ rơi mình, chân hắn khẽ động, trong nháy mắt đã chạy đến phía sau nàng, hai người lại một lần nữa duy trì một khoảng cách.
Sở Lương Âm lập tức không vui, “Họ Nguyệt kia, ngươi muốn làm cái đuôi à? Sao cứ bám theo sau mông bà thế? Tránh xa một chút sẽ chết hử?” Nàng không quay đầu lại, vẫn đi về phía trước, lúc này đã đến gần đỉnh dốc đá, gió càng lúc càng lớn, sợi tóc nàng bay bay, mặc dù xinh đẹp phóng khoáng, nhưng nhìn gương mặt nhăn nhó của nàng, xinh đẹp kia đã biến mất hết.
Nguyệt Ly Phong đi phía sau, khóe môi khẽ nhếch lên, nở ra một nụ cười khinh thường, “Lỡ đâu sư thúc ném chúng ta đi thì sao, tất nhiên phải theo sát rồi.”
“Hừ, dẫn theo một đám người vướng bận, nói thật, đúng là bà đây đang nghĩ cách quăng các ngươi đi đấy, hay là đá cả lũ xuống núi đi.” Nàng liếc mắt nhìn một bên là vách núi, một bên là vực sâu không đáy, nhìn từ xa có thể thấy được toàn cảnh bên dưới, như một bức tranh thủy mặc mênh mông bát ngát.
Nụ cười trên mặt Nguyệt Ly Phong cũng không thay đổi, gương mặt như được chạm khắc hoàn mỹ, ánh mắt không nhìn ra là vui hay buồn, chẳng qua chỉ cảm thấy Sở Lương Âm rất buồn cười.
“Võ công sư thúc lợi hại như vậy, muốn làm gì chẳng được, Ly Phong không dám đưa ra ý kiến.” Lời hắn nói không biết là khen tặng hay châm chọc, tóm lại rơi vào trong tay Sở Lương Âm thì chẳng tốt đẹp gì.
“Bớt nói nhảm và dài dòng đi, coi chừng bà đây đá ngươi xuống dưới bây giờ.” Sở Lương Âm lớn tiếng, dứt lời, đột nhiên trước mắt xuất hiện một chỏm đá bằng phẳng, nàng nhảy lên, trong nháy mắt đã nhảy lên đỉnh dốc đá.
Nguyệt Ly Phong cũng nhảy lên theo, phía trên lỏm chỏm đá, không có một ngọn cỏ, nhưng cách đó chừng trăm thước là dãy núi xanh kéo dài, dốc đá và ngọn núi ở Vụ sơn này được sắp xếp một cách kỳ quái như thế. Núi cao nối tiếp núi cao, cảnh vật tuyệt vời có một không hai.
Nguyệt Ly Phong thưởng thức phong cảnh nơi này, nhìn núi xanh bốn phía, cũng không thấy song khuyết Quỳnh Đài, cũng không biết rốt cuộc nó ở đâu.
“Đừng nhìn, ngươi tìm không thấy đâu.” Sở Lương Âm cười lạnh, hơn nữa có chút đắc ý, song khuyết Quỳnh Đài kia nếu dễ dàng tìm được như vậy, Kiếm Thánh cần gì phải sống ở đó chứ.
Nguyệt Ly Phong quét mắt nhìn Sở Lương Âm một cái, hai tay nàng giao nhau để trước ngực, bộ dạng cực kỳ kiêu căng.
“Đúng vậy, ai bảo sư thúc có khả năng phi trường chứ?” Nguyệt Ly Phong thuận tiện nịnh nọt.
Lúc này, bốn người ở phía sau cũng đuổi kịp, Hoành Hạ bắt đầu thở dốc, xem ra bị dọa không nhẹ.
Ninh Chiêu Nhiên cố tình đi chậm lại, Tiêu Vũ Nặc đi sau nàng cũng không gấp gáp, tập trung nhìn Ninh Chiêu Nhiên đang cố tình kéo dài thời gian, trước sau cười ha hả.
“Cười cái gì mà cười?” Ninh Chiêu Nhiên nhảy lên rồi mới quay lại trừng mắt với hắn, Tiêu Vũ Nặc nhún nhún vai, rất đắc ý cười.
“Nhanh lên đi, lề mề thế.” Cách hai người không xa, Mạc Thành Hiêu nhịn không được, gương mặt trắng bệch như giấy, trên trán chảy mồ hôi ròng ròng, vừa nhìn đã biết hắn rất khẩn trương.
Mạc Thành Hiêu vừa nói, Ninh Chiêu Nhiên và Sở Lương Âm cùng cười lạnh, “Ồ, thì ra Mạc nhị công tử sợ độ cao? Chậc chậc, còn tưởng Mạc nhị công tử không sợ trời không sợ đất chứ.” Ninh Chiêu Nhiên châm chọc.
“Mạc nhị công tử sợ hả?” Sở Lương Âm hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường.
“Ai sợ chứ? Ta chỉ sốt ruột thôi, đã trưa rồi, nếu không đi nhanh một chút, trời sẽ tối đó.” Mạc Thành Hiêu vừa nghe đã không vui, vội phản bác, nhưng không có chút thuyết phục nào.
“Ha ha ha, Mạc nhị công tử thật tài giỏi, chúng ta sao chịu nổi đây.” Ninh Chiêu Nhiên trợn mắt, không hề che giấu mỉa mai.
Bởi vì đi một mình nên Mạc Thành Hiêu không phản bác nữa, tuy ngậm miệng nhưng ánh mắt cực kỳ phẫn nộ.
Tất cả đều đã lên hết, Sở Lương Âm liền xoay người đi đến bên phải dốc đá, những người khác lật đật đi theo sau, ai ngờ nàng quẹo vào dốc đá bên rìa, phía dưới là rừng núi xanh không thấy điểm cuối cùng, từng điểm xanh biếc liên tiếp nhấp nhô. Nàng đi đến ranh giới bất chợt nhảy xuống, dọa người phía sau giật mình.
“Thất sư thúc….” Hoành Hạ chạy đến ranh giới dốc đá nhìn xuống, cả người Sở Lương Âm ngã xuống bên dưới, nhìn Hoành hạ trợn to hai mắt quên cả hô hấp.
Ninh Chiêu Nhiên ngồi xổm ngay bên cạnh ranh giới dốc đá, sụt sịt nói, “Đường đã khó đi, còn phải nhảy xuống.”
“Có thể vậy, nàng chỉ muốn đi đường vòng, không muốn chúng ta biết đường tắt thôi.” Lúc này Nguyệt Ly Phong mở miệng nói, sắc mặt thản nhiên như gió mát.
“Hả? Nàng cố ý? Hừ, ngay cả ta còn muốn giấu giếm.” Ninh Chiêu Nhiên bất mãn, sau đó nhảy xuống, cả người giống như lông hồng mềm mại, trông rất đẹp mắt.
Không biết từ lúc nào Tiêu Vũ Nặc đã cầm cây quạt trên tay, bộ dạng tiêu diêu tự tại nói, “Nếu không phải ở đây có người vướng bận, có lẽ bản thiếu đã biết được đường tắt đi đến song khuyết rồi, đáng tiếc đáng tiếc.” Dứt lời hắn tung người nhảy, trong chớp mắt đã từ trên vách đá nhảy xuống.
Hoành Hạ đứng một bên nhìn Nguyệt Ly Phong và Mạc Thành Hiêu, thật ra hắn rất muốn nghĩ câu nói người vướng bận của Tiêu Vũ Nặc chính là đang ám chỉ Mạc Thành Hiêu, nhưng lý trí lại mách bảo với hắn, người vướng bận kia bao gồm cả công tử nhà bọn họ.