Vụ Sơn nằm ở phía đông nam Đại Tề, quần sơn nơi đây bốn mùa đều như mùa xuân, cũng có những ngọn núi điệp điệp trùng trùng, cũng có ngọn núi bất ngờ nhô lên giữa nền trúc xanh, núi cao như cây tùng chọc trời, từng đám mây lượn lờ xung quanh, vách đá dựng đứng dốc ngược giống một đao phủ bén nhọn, dốc đá đứng xoay người chỉa mũi nhọn lên trời cao, con người đứng bên cạnh cũng tự nhiên cảm thấy nhỏ bé hẳn đi, đến Vụ sơn này mới có thể hiểu được câu nói núi này có còn có núi cao hơn, có dùng ngôn ngữ cũng chẳng thể hình dung ra được.
Vụ sơn không những là nơi có núi đá dốc cheo leo nhất, mà còn là nơi núi non tuyệt diệu, bao quanh ngọn núi khúc khuỷu là những con nước gió thổi dập dềnh. Đi vào trong núi chưa đến trăm mét, sẽ gặp suối nguồn, hoặc là con suối róc rách, hoặc là dòng nước chảy leng keng, hoặc là thác nước ồ ạt, mỗi lần chứng kiến phong cảnh đều khác nhau, ai cũng không khỏi cảm thấy thế giới tự nhiên thật kỳ diệu, con người chẳng thể nào xây dựng được như thế.
Bầu trời như một miếng ngọc bích lớn, đến Vụ sơn, bốn chiếc xe ngựa lần lượt đi tiến vào trong thâm sơn, có lẽ bởi vì non xanh nước biếc, mà ngay cả con ngựa cũng khoan thai hơn, nơi này thích hợp là chỗ để nghỉ ngơi, nào đâu có giống chỗ để kiểm tra?
Rèm xe ngựa vén cao lên, bức tranh sơn thủy bên ngoài cũng chẳng hề mất đi, tất cả đều dừng ngay trong tầm mắt.
“Phong cảnh ở đây thật đẹp, nói Vân Vọng sơn của các người đẹp, Vụ sơn này cũng không kém, hèn chi Kiếm Thánh lại lựa chọn nơi này làm nơi lánh đời.” Ninh Chiêu Nhiên ghé mặt sát vào cửa sổ xe cảm thán, cảm thấy tạo hóa thật kỳ diệu.
Sở Lương Âm không giống Ninh Chiêu Nhiên vội vã ngắm phong cảnh, ngược lại lạnh nhạt tựa lưng trên vách xe ngựa nói, “Có cái gì đẹp chứ, đến Quỳnh Đài rồi cô sẽ còn được nhìn đã con mắt hơn.”
“Song khuyết Quỳnh Đài? Ừm, cũng được. Ta đã sớm nghe qua, nhưng chưa có ai đến đó, nói mới nhớ Kiếm Thánh cũng keo kiệt ích kỷ quá đi, bản thân chiếm được một nơi tốt như vậy cũng không cho người ta hưởng thụ chung, đã thế còn cố tình để mọi người biết nơi ông ấy ở tốt đẹp bao nhiêu, đây chẳng phải chọc tức người ta ư?”
Sở Lương Âm nghe thế cong môi, cười lạnh: “Những lời này của cô đợi khi nào gặp được Kiếm Thánh thì nói đi, ta tin, ông ấy sẽ rất đồng ý ngồi lại bàn luận với một phen.” Giọng điệu nàng kỳ quái, người nghe cũng thấy không thoải mái.
Ninh Chiêu Nhiên trợn mắt, “Thôi quên đi, người ta chưa chắc đã tốt hơn cô.”
“Ai nói ông ấy không tốt? Chẳng qua ông ấy ghét người nói nhiều thôi.” Sở Lương Âm thản nhiên đáp.
Ninh Chiêu Nhiên ở bên kia chợt nhích lại gần, ngồi xuống bên cạnh Sở Lương Âm nói: “Nói thật đi, sao ta lại không biết cô từ lúc nào có quan hệ với Kiếm Thánh? Cô đến Vụ sơn leo lên Song Khuyết khi nào thế? Nghe nói Kiếm Thanh lúc trẻ đẹp trai tiêu sái, bây giờ ông ấy thế nào?” Thật ra nàng đã sớm tò mò.
Sở Lương Âm nhìn nàng một cái, lười biếng nói: “Việc gì cũng có lý do của nó, đến lúc cần biết cô sẽ biết. Về phần diện mạo hử, như con người thôi, mái tóc bạc phơ, ta thấy bộ dạng của ông ấy cũng bình thường.” Sở Lương Âm nhúc nhích cái chân, thoạt nhìn có vẻ không kiên nhẫn lắm.
Ninh Chiêu Nhiên lờ đi, đối với giọng điệu của Sở Lương Âm nàng đã sớm thành thói quen, “Ông ấy nổi tiếng như thế, ta chỉ gặp mấy lần, bây giờ ông ấy còn đúc kiếm chứ?”
“Đương nhiên không, lánh đời rồi sao còn liên quan đến kiếm nữa?” Lúc nói đến Kiếm Thánh, mí mắt Sở Lương Âm rũ xuống, tầm mắt liếc nhìn bảo kiếm nàng luôn mang theo bên mình, ánh mắt chan chứa hàm xúc khắc sâu.
“Tiếc thật, nhớ năm đó bao người trong võ lâm hận không thể đến đây xin chút lợi ích, cuối cùng đều lãng phí. Lánh đời nhiều năm như vậy, không gặp mặt người ngoài, bao nhiêu người đến cũng không tìm được, nghìn lượng vàng cũng chẳng đổi được một lần gặp mặt, không biết ông ấy muốn gì.” Kiếm Thánh đối với thế hệ như bọn họ mà nói chính là một bí ẩn.
Sở Lương Âm nhún nhún vai, “Không phải ai đi vào đây đều cầu xin được gì đó, cô cho là mọi người giống cô sao?” Khóe mắt liếc nhìn nàng một cách khinh thường.
Ninh Chiêu Nhiên không ủng hộ, “Vậy cô sẽ không cầu xin cái gì sao? Đừng có lúc nào cũng nói ta, bản tiểu thư tuy xinh đẹp như tiên, điều kiện lại cực tốt, nhưng phàm là một người bình thường, chắc chắn sẽ có nhu cầu.” Nàng đứng dậy khoe khoang, trên mặt cũng không có chút thẹn thùng.
Sở Lương Âm hừ lạnh, “Đúng vậy, đâu có ai được như cô, sau lưng có ma đầu làm chỗ dựa, nam nhân nào dám lấy cô mới là lạ. Vì vậy, tốt nhất cô nên mau chóng trở về ngoan ngoãn nghe lời đại ca mình thành thân với người trong môn giáo đi.”
Ninh Chiêu Nhiên nghe xong liền xụ mặt, “Bớt nói nhảm, bọn họ chỉ miễn cưỡng thôi, chuyện hôn sự phải để bản tiểu thư tự mình làm chủ.”
“Ồ, vậy chúc cô thành công.” Sở Lương Âm ậm ờ đáp, đúng lúc này xe ngựa đột ngột dừng lại, “Tiểu thư, Sở nữ hiệp, đã hết đường đi.” Bên ngoài truyền đến tiếng người đánh xe trẻ tuổi.
Nghê vậy, Sở Lương Âm là người đầu tiên đứng lên, cầm lấy bảo kiếm bước ra ngoài xe ngựa, Ninh Chiêu nhiên đi theo phía sau, nhảy xuống xe, đập vào mắt là quang cảnh khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù phía trước không có đường để đi, nhưng một bên dốc đá rất đồ sộ, nhìn từ xa giống như xuyên thủng đến tận trời xanh, không thể nào vượt qua được.
Ninh Chiêu Nhiên lấy một tay che mắt lại, đi đến bên dưới dốc đá kia, cảm thán: “Sở Lương Âm, đừng nói chúng ta phải nhảy lên đó nhé?”
Sở Lương Âm đứng bên cạnh xe ngựa, sắc mặt không chút thay đổi nói, “Có lẽ vậy.”
“Cái gì? Phải leo lên dốc đá này hả?” Giờ phút này, mấy chiếc xe đi phía sau cũng đã đến, Mạc Thành Hiêu vừa vặn nghe được lời hai nàng nói, kinh ngạc không thôi, dốc đá cao như vậy, ít nhất cũng phải mấy chục trượng, sao leo lên được đây?
Sở Lương Âm quét mắt nhìn Mạc Thành Hiêu, căn bản không thèm để ý đến, Ninh Chiêu Nhiên không khách khí cười lạnh, “Thế nào? Mạc nhị công tử sợ hả? Không đi nổi thì đứng đây mà đợi.”
“Ây ôi, sao lúc nào cũng ngập mùi thuốc súng thế, Ninh tiểu thư cô đại phát từ bi, vì lỗ tai bản thiếu, nói ít lại vài câu có được hay không?” Tiêu Vũ Nặc mang theo bộ dạng công tử phóng đãng, từ trên xe ngựa nhảy xuống, một tay cầm theo quạt giấy, cực kỳ tiêu sái.
“Tiêu Vũ Nặc, ngươi không nói lời nào, người ta không nói ngươi câm đâu.” Ninh Chiêu Nhiên trừng mắt liếc hắn, hai người này trời sinh không hợp nhau chút nào.
“Ha ha, Ninh tiểu thư đừng có dùng ánh mắt nhìn thế trừng người ta, hù chết người mất.” Tiêu Vũ Nặc cố tình cười suồng sã, khiến Ninh Chiêu Nhiên càng thêm tức giận.
Ở bên kia, Hoành Hạ và Nhĩ Tương theo Nguyệt Ly Phong đi tới, phía sau Tiêu Vũ Nặc và Mạc Thành Hiêu đều dẫn theo một người hầu, tụ tập đứng bên dưới dốc đá, ngoài trừ Sở Lương Âm, dường như tất cả đều ngẩng đầu suy nghĩ nên leo lên thế nào.
“Xe ngựa rời đi, những người dư thừa cũng về đi, xuất phát.” Sở Lương Âm đột nhiên mở miệng, sau đó nhanh chóng sãi bước về phía trước, trước tiếp đi đến bên phải dốc đá, những người còn lại vô cùng kinh ngạc.
“Công tử, hai chúng ta…” Hoành Hạ và Nhĩ Tương liếc mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào, hai người bọn họ cần phải đi theo Nguyệt Ly Phong mới được.
Nguyệt Ly Phong nhìn bóng lưng đang nhanh chóng rời đi của Sở Lương Âm, khoanh tay đi theo, “Nhĩ Tương theo người đánh xe trở về đi, Hoành Hạ theo ta.”
Hoành Hạ vui vẻ, vỗ vai Nhĩ Tương, nhanh chân theo kịp bước chân Nguyệt Ly Phong, có thể gặp được Kiếm Thánh, hắn tất nhiên rất vui vẻ.
Nhĩ Tương méo mặt, nhưng cũng hết cách, ai bảo võ công của mình không bằng Hoành Hạ chứ.
Tiêu Vũ Nặc phất tay ý bảo tên người hầu đi người đánh xe trở về, hắn cũng đuổi kịp, một trước một sau với Ninh Chiêu Nhiên, Ninh Chiêu Nhiên quay lại trừng hắn, hắn cũng không quên liếc mắt chọc tức nàng.
Mạc Thành Hiêu đi sau cùng, sắc mặt không tốt lắm, một tay rút trong cái hòm hình chủ nhật một đoạn kiếm lam thiết.