Trong phòng trọ, Sở Lương Âm ngồi bắt chéo chân trên giường nhỏ bên cửa sổ, ngắm nhìn tà dương từ từ buông xuống, bảo kiếm đặt bên người, vỏ kiếm màu nâu đỏ được chiếu rọi phát ra một tầng ánh sáng lấp lánh, tựa như bảo thạch sáng ngời.
Trong trấn người đến người đi không dứt, vị trí lầu hai này của nàng quả là nơi tốt, có thể thấy hết được toàn bộ khung cảnh trong trấn, hơn nữa còn nhìn thấy con đường nhỏ kéo dài ra đến bên ngoài trấn, nối liền trong núi và ngoài núi, biến mất trong ánh chiều tà.
Đáng lẽ chỉ nhìn xung quanh một chút thôi, nhưng khi Sở Lương Âm nhìn con đường này thì vẻ mặt có chút thay đổi, con đường này hướng tây, nhưng mà cách hướng tây mấy trăm dặm chính là ranh giới với Lan Châu, nơi đó chẳng phải là chỗ Mộ Dung phủ gặp chuyện không may sao.
Chuyện này dường như có liên quan nhau, ngón tay Sở Lương Âm gõ gõ trên bậu cửa sổ, đột nhiên, tầm mắt nhìn thấy con chim bồ câu màu hồng từ xa bay đến, nó ở bên ngoài khách điếm chừng năm trăm thước bắt đầu lượn vòng, sau đó đáp xuống, không thấy bóng dáng.
Sở Lương Âm kinh ngạc, đó chẳng phải là bồ câu đưa thư của thần giáo Ma Nha sao, thế nào lại lưu lạc đến đây? Nếu không phải Ninh Chiêu Nhiên đưa thư cho nàng, chẳng lẽ người thần giáo ở đây?
Nàng hơi đứng dậy, cả người nghiêng ra ngoài cửa sổ tìm hiểu tình hình, nhìn sang chỗ đó, nhưng bị căn phòng ngăn cản tầm mắt, nên không thấy người bên kia, chỉ có điều bồ câu lại dừng lại ngay đó, vậy rất có khả năng người thần giáo cũng đang ở đây.
Nàng dùng tư thế này một phút, sau đó ngồi lại vị trí cũ, nhưng vừa ngồi xuống, đột nhiên thấy con bồ câu kia lại bay đi, xoay một vòng trong trấn, sau đó vỗ cánh bay về hướng nàng.
Ôi, đúng là rất có ý tứ, xem ra con bồ câu này là của Ninh Chiêu Nhiên, chỉ có điều đi giữa đường bị người ta chặn lại, sau đó được thả đi, nếu như là người của thần giáo Ma Nha thì thôi, nhưng nếu không phải, xem ra lá gan người cũng lớn quá rồi.
Sở Lương Âm vươn tay ra ngoài cửa sổ, bồ câu lập tức đậu lên cánh tay nàng, nàng khẽ mỉm cười, sau đó, tầm mắt nhìn về phía khi nãy, dường như thấy có bóng người, chẳng qua phòng ở chằng chịt, cộng thêm ánh mặt trời chiều chói mắt, nên không thấy rõ lắm.
Không chú ý tới bên kia nữa, Sở Lương Âm tháo ống trúc trên đùi con bồ câu xuống, mở tờ giấy bên trong ra xem, thoải mái trên mặt phút chốc cứng đờ.
Trên tờ giấy chỉ viết đơn giản mấy câu: Mau đến, Mộ Dung phủ gặp chuyện không may, Vân Liệt Triệt mất tích.
Phang một tiếng, cửa phòng mở, Hoành Hạ hoảng sợ bưng chậu nước vào, ngẩng đầu nhìn thấy Sở Lương Âm cầm kiếm hấp tấp đi ra ngoài, gương mặt lạnh lẽo, vô cùng dọa người.
“Thất sư thúc….” Hoành Hạ đứng một bên, nhìn Sở Lương Âm lướt qua trước mặt mình, hắn trố mắt sửng sốt, đây là chuyện gì?
Đứng tại chỗ hai giây, sau đó buông chậu nước trong tay xuống, chậm chạp đuổi theo xuống lầu, tất nhiên đã Sở Lương Âm đã mất bóng
Hoành Hạ nhìn xung quanh cửa khách điếm, nhưng cũng không thấy bóng dáng Sở Lương Âm đâu, người này biến mất cũng quá nhanh đi.
Hắn định xoay người vào trong, đột nhiên nhìn thấy Sở Lương Âm cưỡi một con ngựa từ trong một con hẻm cạnh khách điếm lao ra, đợi khi Hoành Hạ phản ứng kịp mới phát hiện con ngựa bọn họ dùng để kéo xe đã biến mất không thấy tăm hơi cùng với Sở Lương Âm.
“Ông trời ơi, lại còn như thế nữa? Dám trộm ngựa đi.” Hoành Hạ quái dị hú lên, sau đó vội vã chạy lên lầu, lần này thì tốt rồi, mấy ngày nay xem bọn họ như nô dịch không nói, lúc gần đi còn dám cướp ngựa, thật sự là không có đạo lý, không có đạo lý mà.
Sở Lương Âm chạy một mạch về hướng tây, thuận lợi xuyên qua con đường nhỏ trong núi, mặt trời đã lặn sau núi, màn đêm từ từ kéo tới, nhưng mà, điều đó cũng không ảnh hướng đến tốc độ của nàng.
Lá thư kia do Ninh Chiêu Nhiên viết, khả năng là giả rất thấp. Hơn nữa quả thực Vân Liệt Triệu đi đến Mộ Dung gia, vả lại Mộ Dung gia xảy ra chuyện kỳ lạ như thế, nàng liền cảm thấy việc này không hề đơn giản, Vân Liệt Triệu tham gia vào, vốn nàng không lo lắng lắm, nhưng lại không ngờ đã xảy ra chuyện.
Người khác sống chết thế nào nàng không quan tâm, nhưng Vân Liệt Triệu thì khác, từ nhỏ hai người cùng lớn lên trên núi, tuổi tác xấp sỉ nhau, tính cách lại có mấy phần tương tự, khi luyện võ cũng thường hỗ trợ nhau, cho nên hai người họ tiến bộ nhanh nhất, vì vậy phần tình cảm này sẽ khác với những người kia, bây giờ Vân Liệt Triệu gặp chuyện không may, người đầu tiên xông lên nhất định là Sở Lương Âm.
Đường đi gần năm trăm dặm không tính là ngắn, nhưng chưa tới hừng đông, Sở Lương Âm đã đến thành Lan Châu, con ngựa đuối sức đổ mồ hôi ướt đẫm, nếu còn tiếp tục chạy như vậy, chỉ e nó sẽ chết vì mệt mất.
Sở Lương Âm không biết Mộ Dung phủ ở nơi nào, nhưng có thể mở miệng hỏi, sáng sớm ở thành Lan Châu không thiếu cửa hàng bán đồ ăn sáng, hỏi thăm một chút liền biết, nhưng Sở Lương Âm lại phát hiện khi nàng hỏi về Mộ Dung phủ, phản ứng của ông chủ quả thực là đã xảy ra chuyện lớn.
Nàng không hỏi nhiều lời, đánh ngựa về phía ngoại thành, xa xa có đám mây trắng hình vẩy cá, mặt trời từ nơi đó nhú ra.
Phủ đệ Mộ Dung ở một vị trí cực kỳ tốt, non xanh nước biếc, đường đi dễ dàng, cách vách phủ đệ chừng hai ba trăm mét có thể nói là xinh đẹp và yên tĩnh.
Mặt tiền Mộ Dung phủ khá lớn, chỉ có điều giờ phút này trong mắt là một màu đỏ thắm, trên bậc thang cổng chính cũng dính vết máu, dĩ nhiên mà máu đã khô và đóng thành từng mảng.
Xung quanh Mộ Dung phủ đều có người trông coi, từng tốp năm mười người, ăn mặc giống nhau, đây hẳn là người làm của Mộ phủ.
Sở Lương Âm lập tức nhảy xuống ngựa, đi qua đây, tên thủ vệ kia quả nhiên đi tới ngăn cản nàng, “Minh chủ có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào nơi này, xin cô nương trở về.”
Ánh mắt Sở Lương Âm trở nên sắc bén lạnh lùng, nhìn lướt qua hai người đang ngăn mình hỏi, “Rốt cuộc Vân Liệt Triệu đã xảy ra chuyện gì?”
Hai người kia liếc nhìn nhau, sau đó hỏi: “Xin hỏi cô nương là….”
“Vân Liệt Triệu là Lục sư huynh Tùng Vụ môn của ta, rốt cuộc huynh ấy đã xảy ra chuyện gì? Mạc Thiên Tuyệt nếu đã phái các người bảo vệ nơi này, vậy nhất định ông ta cũng ở đây, ông ta ở đâu?” Sở Lương Âm thẳng thừng gọi tên Mạc Thiên Tuyệt, võ lâm minh chủ trong mắt nàng chẳng qua chỉ là thứ tầm thường.
Hai thủ vệ giật mình, sắc mặt đột nhiên vô cùng khó coi, nữ tử trước mặt hẳn là Sở Lương Âm đại danh đỉnh đỉnh của Tùng Vụ môn, mặc dù khá bất mãn vì nàng gọi thẳng tên minh chủ, nhưng cũng chẳng dám dị nghị gì.
“Thì ra là Sở nữ hiệp, minh chủ quả thực đang ở Lan Châu, cùng với các vị tiền bối võ lâm lo hậu sự cho cả nhà Mộ Dung phủ. Về phần Vân lục hiệp…..” Thủ vệ hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Vân lục hiệp mất tích.”
Sở Lương Âm nhíu mày, ánh mắt càng thêm âm trầm dữ tợn, “Cả nhà Mộ Dung phủ bị giết hại? Vậy Mộ Dung Tử Quân đâu?” Vân Liệt Triệu đến Mộ Dung phủ chỉ vì có quen biết với Mộ Dung Tử Quân, bây giờ huynh ấy mất tích, những người khác chẳng phải đã chết rồi sao?
Dường như thủ vệ cũng không biết nhiều lắm, hoặc có thể không muốn nói nhiều, im lặng một lúc nói: “Đại công tử Mộ Dung cũng mất tích, Sở nữ hiệp nói như thế, Mộ Dung phủ từ trên xuống dưới, từ bà cụ sáu mươi tuổi đến đứa trẻ ba tuổi cũng không may mắn thoát được, chỉ có Đại công tử Mộ Dung và Vân lục hiệp là không thấy tung tích.” Hắn nói rõ ràng, dường như đang ám chỉ điều gì đó.
Sở Lương Âm nghe xong liền hiểu rõ, đột nhiên bước lên, chuôi kiếm trong tay để ngay yết hầu tên thủ vệ kia, “Mụ nội nó, ý ngươi bảo hung thủ là Vân Liệt Triệu?”
Thấy Sở Lương Âm ra tay, mấy thủ vệ khác lập tức rút kiếm, xúm lại đây.
“Sở nữ hiệp, tiểu nhân không có ý đó, nhưng tiểu nhân đều là sự thật, không dám nói bậy.” Thủ vệ khẩn trương, nhìn sắc mặt đầy sát khí của Sở Lương Âm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Sở Lương Âm, đừng dây dưa với bọn họ, chúng ta trở về nói sau.” Giọng nói Ninh Chiêu Nhiên truyền tới, mọi người nhìn lại, không biết từ khi nào đã thấy Ninh Chiêu Nhiên đứng cách nơi này hơn mười thước.
Sở Lương Âm buông tên thủ vệ kia, sau đó xoay người đi đến chỗ Ninh Chiêu Nhiên, sắc mặt của Ninh Chiêu Nhiên cũng không tốt lắm, “Chuyện này không đơn giản đâu, có lẽ Vân lục hiệp đã gặp nguy hiểm.”