Một bữa cơm này, Ninh Chiêu Nhiên bình thường rất ồn ào lại im lặng không nói., Sở Lương Âm ngược lại thỉnh thoảng nói một hai câu với Gia Cát Vô Phạm, nhưng thái độ của Gia Cát Vô Phạm vô cùng tốt, ăn không nói ngủ không nói được hắn phát huy đến trình độ cao nhất, Sở Lương Âm nói chuyện với hắn, hắn chỉ gật đầu hoặc nhỏ tiếng trả lời một câu, khiến Sở Lương Âm cảm thấy thật tẻ nhạt.
Nếu hôm nay đã quyết định ở trấn nhỏ này ngủ lại thì ở luôn tại tửu lâu này đi, tuy trong phòng có rất nhiều người, nhưng chưởng quầy kia nhìn thấy Sở Lương Âm ôm bảo kiếm đi đến quầy mà trong lòng vô cùng sợ hãi, nhanh chóng sai người đem căn phòng tốt nhất nhường lại cho họ, đêm nay ba người lưu lại đây.
Đi tới hậu viện, cảnh vật rất thanh tịnh, trong không khí còn nhàn nhạt mùi hương của hoa, thật là một chỗ tốt, Sở Lương Âm rất hài lòng, nhìn sắc mặt Ninh Chiêu Nhiên cũng thấy nàng cũng vừa ý, nhưng trên mặt Gia Cát Vô Phạm lại không nhìn ra được gì, khóe môi hắn vẫn thủy chung giương lên, đôi mắt vẫn bình thản dịu dàng, động tác ưu nhã, giống như cho dù ngủ ở đất hoang hắn vẫn có bộ dạng như vậy.
Lúc này mặt trời cũng đã giấu mình sau những tầng mây, ba người đều trở về phòng của mình, ba gian phòng sát nhau, cả ba như đã thương lượng trước, Ninh Chiêu Nhiên vào căn phòng bên phải, Gia Cát Vô Phạm vào căn phòng bên trái, còn Sở Lương Âm thì vào căn phòng ở giữa.
Vừa vào phòng liền buông kiếm trong tay, bước chân khẽ động nhảy lên giường, động tác tự nhiên thoải mái như nước chảy mây trôi.
Nằm trên giường, Sở Lương Âm nhắm mắt lại, mặc dù nhìn nàng cà lất cà phơ, nhưng lỗ tai của nàng rất thính có thể nghe rõ tiếng động của căn phòng cách vách và những âm thanh bên ngoài tiểu viện, có nhóm người đi tới đi lui, còn lớn họng nói to, tiếng ngọc bội leng keng, vừa nghe đã biết là đám người giang hồ lỗ mãng, vùng Giang Nam, trên đường gặp mười người thì hết chín người là người hành tẩu giang hồ.
Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, lỗ tai Sở Lương Âm khẽ động.
“Công tử, đây là tửu lâu tốt nhất trong trấn, tuy có hơi ồn ào, nhưng vẫn tốt hơn so với những tửu lâu khác, chúng ta chịu đựng ở đây một đêm đi.” Thanh âm du dương từ ngoài truyền đến, nghe giọng đoán chừng tuổi cũng không lớn lắm.
Vừa nghe giọng nói này, Sở Lương Âm đang nhắm mắt cũng phải mở ra, lông mày tự động nhíu thành bánh quai chèo, “Đi chỗ nào cũng gặp, đúng là giẫm phải cứt chó.” Than thở một câu, nàng trở mình quay mặt vào trong, triệt để cách ly với tiếng động bên ngoài.
Bên ngoài, Hoành Hạ đang cầm rương lớn đi trước dẫn trước, theo sau là Nguyệt Ly Phong thanh nhã như ánh trăng, sau cùng là Nhĩ Tương nhắm mắt theo đuôi, cũng đang bê rương lớn, rương trong tay hai người rất quen, giống như cái rương lúc Nguyệt Ly Phong trở về núi Vân Vọng mang theo.
Hoành Hạ đến trước một bước đến cạnh phòng trong tiểu viện, mở cửa ra, đợi khi không khí bên trong và bên ngoài lưu thông mới tránh ra, “Công tử mời vào.”
Nguyệt Ly Phong cất bước đi vào, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều cao quý ưu nhã như có từ trong xương cốt mà ra, hai người Hoành Hạ và Nhĩ Tương theo sau Nguyệt Ly Phong bước vào trong, vào phòng chuyện thứ nhất cần làm chính là nhanh chóng mở rương đang cầm trong tay, ở trong đó là các loại đồ dùng được sắp xếp ngăn nắp, đều là đồ thượng đẳng.
Động tác của Hoành Hạ rất nhanh, lấy ra tấm thảm Tuyết Hồ trắng như tuyết, đem trải lên chiếc ghế trong phòng từ lưng ghế đến chỗ ngồi, lúc này Nguyệt Ly Phong mới ngồi xuống.
“Công tử, người chờ một lát, ta đi nấu nước pha trà, người chờ một khắc nhé.” Hoành Hạ nhanh nhẹn lấy ấm trà vô cùng tinh xảo từ trong rương ra, nhanh như chớp chạy nhanh ra ngoài, giống như sau mông có lửa vậy.
Động tác của Nhĩ Tương cũng mau lẹ thu dọn căn phòng, lấy chăn nệm của mình ra trải lên giường, đây đều được làm tư tơ tằm thượng hạng, trong phòng tự nhiên lấp lánh hơn.
Một đêm lặng lẽ trôi qua, Sở Lương Âm lẳng lặng nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra không hề báo trước, sinh hoạt của nàng vô cùng chính xác, chỉ cần đến giờ này, cho dù ngủ say thế nào cũng nhất định sẽ mở mắt.
Rời giường, duỗi người một cái, lắc lư cái cổ, xương cổ liền phát ra tiếng rắc rắc.
Cầm lấy kiếm trên bàn, sau đó rời phòng, đập vào mắt là ánh nắng yếu ớt cùng với mùi hương của giọt sương đêm qua đọng lại, phút chốc khiến tâm tình người ta phấn chấn lên.
Cùng lúc này, Hoành Hạ từ trong tiểu viện bước ra, trong tay còn bưng tử bàn, trên tử bàn còn được đậy bằng nắp đậy màu vàng, rõ ràng bên trong là thức ăn.
“Hoành Hạ ~~~” Liếc mắt thấy Hoành Hạ đang tiến đến, Sở Lương Âm kéo dài giọng nói, Hoành Hạ bị dọa nhảy dựng lên, nhưng rất nhanh ổn định lại, “Thất sư thúc? Người cũng ở đây hả?” Vẻ mặt lập tức tươi cười nói.
“Thế nào? Các người ở đây được, còn ta thì không được sao?” Ôm kiếm từng bước đi tới, Hoành Hạ khẽ ngẩng đầu nhìn Sở Lương Âm đang đến gần, “Hì hì, không phải ý này, À, thất sư thúc không có ăn điểm tâm sao, có cần Hoành Hạ kiêu người đem đến cho người không?” Nói như vậy hắn cũng không có ý định đem thức ăn trong tay giao ra.
Sở Lương Âm khẽ cười một tiếng, tiếng cười có hơi lạnh lẽo, chợt nàng nâng cánh tay lên, Hoành Hạ như bị hoa mắt, giây tiếp theo bàn tử trong tay đã không còn, nhìn lại mới thấy bàn tử hắn đang bưng đã nằm trong tay Sở Lương Âm, ở trong đó là bữa sáng của công tử, há cảo do hắn làm.
“Cần gì phải phiền phức như vậy? Không phải đã có sẵn ở đây rồi sao.” Cổ tay run lên, nắp đậy bàn tử màu vàng rơi xoảng xuống đất, hiện ra chung trà trong suốt long lanh và mùi thịt từ bao thủy tinh.
“Thất sư thúc…..Cái này là….Cái này là cho công tử…..” Hoành Hạ nóng nẩy nói, Sở Lương Âm đã nhanh chóng tiêu sái xoay người trở về phòng, trước khi bước vào còn không quên dặn dò một câu: “Hoành Hạ, pha cho ta một chung chè xuân thanh lộ (một loại chè xanh, hái trước tiết Cốc vũ), nhanh lên.” Nói xong, nàng đóng cửa phòng cái rầm, Hoành Hạ giật mình, nhìn cánh cửa đã đóng chặc, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không làm gì được, còn muốn uống chè xuân thanh lộ, đó là loại trà công tử thích uống nhất đó.
Tuy rằng vẻ mặt rất oán hận, những Hoành Hạ vẫn như cũ chạy về phòng, cho dù trong lòng không muốn pha trà cho Sở Lương Âm, thì cũng phải đi pha, đây là tổ tông sống không thể đắc tội được.
Hoành Hạ tay không trở về, liền vội vàng nấu nước pha trà, Nhĩ Tương nhìn Hoành Hạ chạy tới chạy lui bên ngoài, cũng không hiểu hắn bị làm sao. Nguyệt Ly Phong đã rời giường, Nhĩ Tương hầu hạ Nguyệt Ly Phong rửa mặt, đợi rất lâu cũng không thấy Hoành Hạ bưng bữa sáng lên, vội chạy ra cửa tìm Hoành Hạ, mới phát hiện Hoành Hạ bước ra từ một căn phòng khác, mặt rất đau khổ, “Hoành Hạ, ngươi làm sao vậy? Ai ở trong căn phòng kia thế?”
Hoành Hạ hừ hừ, nói nhỏ, hắn cũng rất lo lắng sẽ bị Sở Lương Âm nghe được, “Còn có thể là ai, thất sư thúc.” Ở trong lòng còn âm thầm nói thêm một câu nữ ma đầu, nhưng cũng không có can đảm nói ra.
“A” Nhĩ Tương cứng họng, cẩn thận liếc mắt nhìn căn phòng đã đóng chặc kia, “Vậy ngươi đi vào phòng thất sư thúc làm chi?”
Hoành Hạ trừng lớn mắt giống như muốn nói, “Ngươi nghĩ ta tình nguyện hả, sáng sớm thức dậy làm há cáo đã bị nàng đoạt đi, ta còn phải pha trà giúp nàng, cũng không có gan nói với công tử, sáng sớm đã thấy bực bội trong người.”
Nhĩ Tương nhìn Hoành Hạ, ánh mắt lộ vẻ cảm thông, “Quên đi, mau chuẩn bị bữa sáng cho công tử, nấu cháo trắng cũng được.” Nhĩ Tương vỗ vai Hoành Hạ an ủi.
Hoành Hạ bực mình gật đầu, “Được, ta đi làm đây, người pha trà cho công tử đi.”
Nhĩ Tương bên này còn chưa đáp ứng, chỉ nghe ầm một tiếng, cửa phòng Sở Lương Âm như gió lớn đâm thủng, không thấy người đi ra chỉ nghe tiếng nói vọng ra: “Hoành Hạ ơi, nấu nhiều cháo một chút, chia cho ba người ăn đó, mau lên đi.” Lời vừa nói ra, hai người Hoành Hạ và Nhĩ Tương trơ mắt nhìn cửa mở như bị trúng tà, ầm thêm cái nữa cửa đã đóng lại, hai người bị âm thanh lớn làm cho hoảng sợ, một phút sau mới hoàn hồn, liếc nhìn nhau, cũng không biết nói gì, đúng là xui xẻo mới gặp nàng.