Xin Lỗi, Ta Đã Tái Giá Rồi

Chương 7




“Lão gia đã nói, Giang, Giang phu nhân chỉ là một quý thiếp, làm thiếp sao có thể vượt qua chủ mẫu?”

 

Chu Uyển trầm mặt:

 

“Miệng lưỡi của ngươi thật nhiều chuyện, còn không mau đi đi!”

 

Trong mắt Trầm Nghị lộ ra vài phần áy náy, đi tới nắm lấy tay Chu Uyển:

 

“Uyển nhi, chuyện này, làm nàng uất ức rồi.”

 

Ta thực sự không nhịn được nữa.

 

“Nếu ta nhớ không lầm, những thứ đó đều là đồ hồi môn của ta mà?”

 

“Danh sách hồi môn ta còn giữ, ở chỗ quan mẫu cũng có một bản, có cần ta đi lấy đến cho các người xem không?”

 

Ta sải bước đến trước mặt Chu Uyển, giật phắt chiếc trâm cài hồ điệp thạch hồng ngọc trên đầu nàng ta:

 

“Cái này cũng là đồ hồi môn của ta!”

 

“Các ngươi mặt dày quá đấy, dùng đồ của ta lâu rồi, nên thật sự cho là của mình luôn sao?”

 

“Còn nữa, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải đến làm thiếp!”

 

“Lão nương đã thành hôn rồi, phu quân ta đang đợi ở cửa, các ngươi có nghe hiểu không?”

 

14.

 

Trầm Nghị tức đến run cả người:

 

“Giang Bạch Vi, không ngờ nàng lại trở nên thô lỗ như vậy!”

 

Chu Uyển thì mặt đỏ tía tai, tức tối trừng mắt nhìn ta.

 

Cứ như thể chính ta là người đã dùng đồ hồi môn của nàng ta ấy.

 

Cả nhà này, đều có bệnh, bệnh nặng!



 

“Ngươi không được vào!”

 

“Cản hắn lại!”

 

“Ai da!”

 

Ngoài cửa vang lên tiếng đánh nhau.

 

Quản gia bị người ta đẩy vào cửa, ông ta ngồi phịch xuống đất, giận dữ trừng mắt nhìn ra ngoài.

 

“Tên võ phu nhà ngươi lại dám xông vào Trầm phủ! Ngươi không sợ bị tống vào ngục lớn sao!”

 

Là Tiêu Cảnh!

 

Mới nửa ngày không gặp, bỗng nhiên ta có hơi nhớ hắn.

 

Trầm Nghị và Chu Uyển đều như không hiểu lời người nói, ở Trầm phủ một lát mà còn mệt hơn cả đi hành quân đánh trận.

 

Trầm Nghị đột ngột đứng thẳng người, trừng mắt nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh đang sải bước đi vào.

 

Hôm nay là ngày nghỉ, hắn mặc một bộ cẩm bào màu xanh đậm, chỉ điểm một ngọc bội màu trắng ở eo.

 

Y phục tuy đơn giản nhưng càng tôn lên khí khái anh hùng của hắn với đôi mắt sáng như sao và hàng mày kiếm.

 

Thấy ta, hắn cong môi nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng:

 

“Nương tử, ta nhớ nàng rồi.”

 

Ta trừng mắt nhìn hắn một cái, mặt đỏ ửng lên.

 

Tiêu Cảnh chính là như vậy, mặt dày mày dạn, lời nào cũng dám nói trước mặt người ngoài.

 

Trầm Nghị lạnh lùng đánh giá Tiêu Cảnh.

 

Cũng là do hắn ta xui xẻo.

 

Sau khi ta và Tiêu Cảnh vào Kinh, đã gửi thiếp mời đến Trầm phủ.



 

Hắn ta vừa thấy thư của ta liền sinh bệnh, không đi thượng triều.

 

Cho nên, hắn ta và Tiêu Cảnh chưa từng gặp mặt.

 

Hắn ta càng không biết, người đang đứng trước mặt đây chính là tân quý hiện nay, được Thánh Thượng thân phong làm trấn Bắc Đại Tướng Quân.

 

15.

 

“Các con đâu? Sao chỉ có mình chàng đến?”

 

Tiêu Cảnh nắm lấy tay ta, vô cùng uất ức:

 

“Người gác cổng sống c.h.ế.t không cho vào, ta lo cho nàng nên bảo Trương thúc đưa các con về trước.”

 

“Nàng không sao chứ, không có ai bắt nạt nàng chứ?”

 

Thái độ thân mật không hề kiêng dè của chúng ta đ.â.m sâu vào tim Trầm Nghị.

 

Hắn ta cười khẩy, ánh mắt tràn đầy giễu cợt:

 

“Giang Bạch Vi, đây chính là phu quân mà nàng tìm sao?”

 

“Một tên võ phu thô bỉ như vậy?”

 

Ngược lại Chu Uyển cực kỳ vui sướng, tiến lên giảng hoà:

 

“Phu quân của Giang tỷ tỷ quả thực là một người tài hoa, chẳng trách tỷ tỷ lại thích.”

 

“Ha, chỉ là một võ phu tục tĩu.”

 

Trầm Nghị khinh thường nói.

 

“Quản gia, còn ngồi đó làm gì, mau đi lấy bạc ra đây!”

 

Tiêu Cảnh đang tỉ mỉ quan sát Trầm Nghị, vẻ mặt như đang giáp mặt với đại địch.