Xin Lỗi, Ta Đã Tái Giá Rồi

Chương 6




“Không ngờ lần này đến đây, lại vì chuyện tiền bạc!”

 

Ta quán xuyến việc nhà nhiều năm, tự cho rằng mình cũng là người ăn nói lưu loát.

 

Nhưng tình huống cạn lời như vậy, vẫn là lần đầu tiên ta gặp phải.

 

Sau khi về Kinh, Trầm gia cứ trì hoãn không chịu cho ta vào phủ.

 

Ta rảnh rỗi, đi khắp nơi thăm dò tình hình ở Trầm gia.

 

Vài năm trước, Trầm gia sống không được thoải mái.

 

Sau khi gặp phải sơn tặc, Trầm gia liền bị luận tội.

 

Có người tố cáo Trầm gia thông đồng với địch, lời đồn đại trong Kinh Thành nổi lên tứ phía, ai nấy đều nói lần này Trầm gia sẽ gặp tai họa diệt vong.

 

Trầm gia tiêu tốn hết gia sản, chạy vạy khắp nơi, tốn vô số tiền tài và quan hệ, mới miễn cưỡng vượt qua được kiếp nạn này.

 

Sau đó, Trầm gia quả thật trải qua hai năm gian khổ.

 

Cho đến năm ngoái, Trầm Nghị trình ra bằng chứng lật lại án cũ, lại còn thăng quan, cuộc sống của Trầm gia mới dần khá lên.

 

12.

 

Chẳng trách Trầm Nghị và Xương Nhi lại chướng mắt ta, mỉa mai châm chọc đủ kiểu.

 

Vậy nên họ cho rằng, lúc trước ta liều mạng dụ bọn sơn tặc rời đi, là đã sớm nhận được tin tức, sợ bị Trầm gia liên lụy, mới nhân cơ hội mà bỏ trốn?

 

Lần này đến đây, là vì thấy Trầm Nghị thăng quan tiến chức, đành mặt dày mày dạn muốn dựa vào Trầm gia để được vinh hoa phú quý?

 

Không phải, làm sao họ dám nghĩ như vậy chứ!



 

Xương Nhi còn nhỏ, đương nhiên là không hiểu gì cả.

 

Lúc ta rời đi, nó còn đang bi bô tập nói.

 

Vậy mà Trầm Nghị và ta làm phu thê ba năm, trong lòng lại nghĩ về ta như vậy!

 

Trong một thoáng, ta tức đến nỗi không nói nên lời, cả tay cũng run lẩy bẩy.

 

Thấy ta như vậy, Trầm Nghị lộ ra vẻ mặt như đã đoán được từ trước.

 

“Sao nào, bị ta nói trúng tâm sự, không nói được gì nữa rồi?”

 

“Nói cái đầu ngươi!”

 

Đi theo Tiêu Cảnh nhiều năm, những câu nói tục chửi thề trong quân, ta học được một rổ.

 

Ta tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên tát Trầm Nghị hai cái.

 

“Trầm Nghị, ngươi đọc sách đến ngu rồi sao!”

 

“Ngươi nói ta đã sớm nhận được tin tức, vậy tại sao không trực tiếp hòa ly với ngươi, mà lại phải mai danh ẩn tích sống qua ngày?”

 

“Người gặp nạn là nhà của ngươi, cha ta vẫn đang làm tướng quân ngon lành!”

 

“Chẳng trách Trầm gia sa sút nhiều năm, đều là do ngươi không có đầu óc!”

 

“Không chỉ mình ngươi ngu, mà còn dạy Xương nhi cũng ngu như ngươi!”

 

Trầm Nghị bị ta mắng đến ngây người, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi:



 

“Giang Bạch Vi, nàng thật sự làm ta thất vọng.”

 

“Thôi vậy, nàng không muốn thừa nhận, ta cũng không ép nàng.”

 

“Chỉ là mối hôn sự này, nhất định phải hủy bỏ, đã gả vào Trầm gia rồi thì tuyệt đối không thể tái giá.”

 

“Năm ngàn lượng bạc đó, ta sẽ nghĩ cách lo liệu.”

 

“Nàng cứ ở Hải Đường Uyển đi, tiền tiêu hàng tháng sẽ do Uyển Nhi sắp xếp.”

 

13.

 

Nghe vậy, sắc mặt Chu Uyển tái nhợt, nàng ta ôm n.g.ự.c lung lay như sắp ngã, trông có vẻ bị đả kích sâu sắc.

 

Nàng ta cắn môi, miễn cưỡng nở một nụ cười:

 

“Hải Đường Uyển tuy có hơi hẻo lánh, nhưng phong cảnh rất đẹp.”

 

“Tỷ tỷ dù sao cũng là thê tử chính thất của phu quân, không thể bạc đãi tỷ ấy.”

 

“Ta sẽ lập tức sai người đi sắp xếp, đến kho chọn vài thứ tốt để trang hoàng.”

 

Nói xong, không chờ ta phản ứng, nàng ta đã vẫy tay gọi nha hoàn thân cận:

 

“Ngươi hãy tự mình mang bình phong hoa lê thủy tinh, cây san hô Đông Hải cao ba thước, cùng hộp gỗ tử đàn chạm rồng tới Hải Đường Uyển đi.”

 

Tiểu nha hoàn vô cùng bất bình:

 

“Phu nhân, đó đều là những thứ tốt nhất trong phủ, ngay cả người cũng không nỡ dùng!”