Vị phú thương đó suýt nữa thì bạc đầu vì lo lắng.
Khi tỉnh dậy, do bị va đập vào đầu nên ta đã mất đi ký ức.
Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, ông ấy nảy ra một ý, nói dối rằng ta chính là con gái ông.
Vậy là ta cứ thế mà mơ màng ngồi kiệu hoa, gả cho Tiêu Cảnh.
Cuộc sống sau khi kết hôn ngược lại cũng khá suôn sẻ.
Tiêu Cảnh là một võ tướng, tính tình hào sảng, không câu nệ tiểu tiết.
Chúng ta sống với nhau rất hòa hợp, năm đầu tiên thành hôn đã sinh được một đôi long phụng.
Tính ra, cũng chỉ kém Xương Nhi hơn một tuổi.
Cho đến lần này, Tiêu Cảnh lập công, được Thánh Thượng phong làm trấn Bắc Tướng Quân nhị phẩm.
Ta cùng hắn vào kinh, khi đến Kinh Thành, nhìn thấy những cảnh vật quen thuộc, mới nhớ lại những chuyện đã qua.
“Giang Bạch Vi, nàng nói đi!”
Mắt Trầm Nghị đỏ bừng, trông như vừa bị sét đánh.
Ta giơ hai tay ra trước mặt hắn ta:
“Nói cái gì?”
“Phu quân của ta rất tốt, lát nữa ngươi sẽ gặp được chàng.”
Trầm Nghị thở hổn hển, không còn vẻ ung dung như lúc trước nữa.
“Phu quân?”
“Nàng là chính thê của ta, sao nàng lại dám gả cho người khác!”
“Mối hôn sự này, ta không đồng ý!”
8.
Ta cảm thấy Trầm Nghị có chút không bình thường.
Chu Uyển nghe vậy, ánh mắt tràn đầy chua xót, cố nén nỗi buồn tiến lên an ủi Trầm Nghị:
“Phu quân, chàng đừng gấp.”
“Nếu tỷ tỷ đã đến tìm chàng, chắc chắn là muốn khôi phục thân phận phu nhân của Trầm gia.”
“Nếu tên nam nhân kia đến, chàng đưa chút bạc, đánh đuổi hắn đi là được.”
Ta dường như đã hơi hiểu ra.
Ba ngày trước, ta đã gửi thiếp mời đến Trầm gia, nói rõ thân phận của mình.
Nhưng Trầm gia cứ trì hoãn mãi, đến tận hôm nay mới chịu cho phép ta đến nhận thân.
Xem ra, Trầm Nghị và Chu Uyển đều cho rằng ta đang tham vọng quyền thế hiện tại của Trầm Nghị, muốn trở lại làm Trầm phu nhân.
Chẳng trách Trầm Nghị lại ra vẻ vênh váo tự đắc như vậy.
Còn Chu Uyển, cứ nói bóng nói gió nhằm vào ta, như thể ta là kẻ thù đáng gờm không bằng.
Đúng thật là tự mình đa tình.
Thôi vậy, đợi đến khi gặp được Tiêu Cảnh, bọn họ tự khắc sẽ biết.
Tiêu Cảnh mới vào Kinh, hiện giờ là tân quý được ưu ái nhất trước mặt Thánh Thượng.
Vừa về Kinh chưa được hai ngày, bái thiếp đã chất đầy mấy thùng ở cửa rồi.
Các phu nhân quan lại cũng nhao nhao mời ta đi dạo vườn thưởng hoa.
Trong đó, còn có thiệp mời của Chu Uyển.
“Bạc?”
Trầm Nghị nghe lời Chu Uyển nói, ánh mắt sáng lên.
Hắn ta chỉnh lại y phục, khôi phục vẻ mặt lãnh đạm như cũ, nhìn ta cười nhạt:
“Quản gia, chuẩn bị hai ngàn lượng bạc cho tên nam nhân đứng ngoài cửa.”
“Bảo bọn họ đi đi, về sau, không được phép đến Trầm phủ nữa.”
9.
“?”
Nghe vậy, Tiêu Cảnh không tức điên mới là lạ?
Sau khi ta khôi phục ký ức, mùi giấm ghen trong người hắn toả ra nồng nặc.
Hàng ngày, câu hắn hỏi ta nhiều nhất là: “Trầm Nghị tốt hay ta tốt?”
Ở võ trường, hắn cởi trần, mồ hôi nhễ nhại.
Chưa kịp đợi ta khen ngợi, đã giơ cánh tay lên, khoe ra cơ bắp cuồn cuộn.
“Trầm Nghị, hắn có thể cường tráng hơn ta không?”
Mỗi ngày, hắn mua sắm y phục trang sức về nhà như không cần tiền, chất đầy kho không còn chỗ để.
Ta tức giận vì hắn tiêu tiền hoang phí, thế là hắn chớp chớp đôi mắt phượng, vẻ mặt vô tội lại đáng thương nhìn ta.
“Trầm Nghị, hắn có thể hào phóng bằng ta không?”
Ta bực mình không chịu nổi, hắn liền ôm eo ta, vẻ mặt đầy oan ức:
“Sau khi nàng trở về từ Trầm phủ, có còn thương ta không?”