Xin Lỗi, Ta Đã Tái Giá Rồi

Chương 14




Xương Nhi ngây ngốc nhìn nàng ta, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng:

 

“Vậy nên, bà v.ú đã lừa con sao?”

 

“Mẫu thân mất tích, là để cứu con, là do bà ấy bị bệnh, chứ không phải cố ý không cần con sao?”

 

“Mẫu thân con không phải người xấu, chính bà mới là người xấu?”

 

Xương Nhi trợn mắt, tâm hồn non nớt của đứa trẻ bị tổn thương nặng nề.

 

Trầm Nghị cũng trừng to mắt, bị tổn thương còn lớn hơn Xương Nhi.

 

Môi hắn ta tái nhợt, run rẩy nửa ngày, mới run run hỏi phú thương:

 

“Sau, sau khi ngài cứu người, có phải ở khách điếm Đồng Phúc của trấn Thất Tinh không?”

 

Phú thương gật đầu, Trầm Nghị nở một nụ cười khổ với ta:

 

“Ta, ta và Xương Nhi cũng ở khách điếm Đồng Phúc.”

 

“Ta nằm trên giường, không thể động đậy, hình như nghe thấy tiếng của nàng.”

 

“Nhưng quản gia nói, nói nàng lành ít dữ nhiều, là do ta nghe nhầm thôi…”

 

“Phục!”

 

Giữa tiếng kêu thất thanh của mọi người, Trầm Nghị phun ra một ngụm m.á.u lớn:

 

“Lỡ mất rồi, lại cứ thế mà lỡ mất rồi…”

 

28.

 

“Tiêu Tướng quân và Giang thị, quả là lương duyên trời định.”

 



“Trầm Nghị và Chu thị, cũng là, ờm, vắt hết tâm cơ.”

 

“Trẫm thấy Tiêu phủ nuôi dạy con cái rất tốt, Trầm Doãn Xương cứ giao cho Tiêu phủ nuôi đi.”

 

“Dẫu sao, tâm địa kế mẫu, như con rắn độc!”

 

Huyết sắc trên mặt Chu Uyển trong nháy mắt biến mất hoàn toàn.

 

Lời nói của Hoàng Đế, chẳng khác nào chỉ thẳng mũi mắng nàng ta lòng dạ độc ác như loài rắn rết.

 

Khuôn vàng thước ngọc, thanh danh cả đời của nàng ta, coi như hủy rồi.

 

Trầm gia, sẽ không bao giờ muốn một nữ nhân như vậy làm tôn phu nhân.

 

Kết cục tốt nhất, là bị đưa vào miếu gia, suốt đời thanh đèn cổ Phật.

 

Mà khả năng cao nhất, chính là một thước lụa trắng, tiễn nàng ta lên đường.

 

Tất cả những điều này, còn phải xem các trưởng lão ở Trầm gia quyết định thế nào.

 

Trầm gia đời đời thanh cao, danh tiếng quan trọng hơn trời.

 

Chu Uyển, e là khó mà thoát khỏi tai họa.

 

Ra khỏi điện Kim Loan, Trầm Nghị gọi ta lại:

 

“Bạch Vi, khụ khụ, Tiêu phu nhân.”

 

“Của hồi môn của Tiêu phu nhân, ta sẽ kiểm kê kỹ lưỡng, rồi sai người đưa toàn bộ đến phủ của nàng.”

 

“Xương Nhi, Xương Nhi thì phiền…”

 

Tiêu Cảnh bước lên phía trước, dùng tấm lưng rộng lớn che chắn ta hoàn toàn.

 

“Con trai của thê tử ta, cũng là con trai của ta.”



 

“Con trai của ta, không cần Trầm đại nhân phải bận tâm.”

 

“Trầm đại nhân rảnh rỗi thì hãy chỉnh đốn lại nội viện đi, ha, ngay cả mấy hạ nhân cũng không quản được.”

 

Xương Nhi nắm tay ta, đi ba bước ngoái lại một lần, nhìn cha mình đang lung lay sắp ngã.

 

Nhìn thấy vẻ lưu luyến của thằng bé, ta có chút không nỡ:

 

“Hay là, đưa con về nhà ở vài ngày?”

 

Nghe vậy, sắc mặt Xương Nhi thay đổi, giật tay ta ra và bước nhanh về phía trước:

 

“Tiêu Bắc Châu hẹn con tối nay thi ném thẻ, nếu con không đi, chắc chắn nó sẽ nghĩ con chạy mất rồi!”

 

“Quân tử nhất ngôn trọng nghìn cân, con phải về nhà thi ném thẻ!”

 

29.

 

Trầm gia, cuối cùng cũng không buông tha cho Chu Uyển.

 

Vài ngày sau, khi ta đến Trầm gia chuyển đồ hồi môn, Chu Uyển đã ốm đến nỗi không thể rời khỏi giường.

 

Mặt mày tái nhợt, hình dáng tiều tụy.

 

Nàng ta vươn đôi bàn tay gầy guộc ra, bấu chặt lấy chăn.

 

Đôi mắt hạnh vốn đã to nay càng to hơn, gần như chiếm nửa khuôn mặt.

 

“Chắc hẳn trong lòng ngươi đang cười nhạo ta phải không?”

 

“Cả đời ta, bon chen, tính toán, đến cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế này…”

 

“Trầm Nghị đã đích thân đến trước mặt các trưởng lão cầu xin, xin họ ban cho ta một cái xác toàn vẹn.”