Để cứu phu quân và con trai, ta đã đánh lạc hướng bọn sơn tặc, nhưng không may bị rơi xuống vách núi.
Đến khi ta trở lại, đã là năm năm sau.
Trầm Nghị đã tái hôn, con trai nắm tay kế mẫu, nhìn ta như kẻ thù:
“Đồ nữ nhân xấu xa, không được cướp phu quân của nương ta!”
Trầm Nghị cũng tỏ vẻ khó xử:
“Uyển Nhi hiền lành, mấy năm nay nhờ có nàng ấy quán xuyến mọi việc trong phủ. Ta không thể phụ nàng ấy…”
Ta thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay gọi hai đứa con lại.
Sau khi rơi xuống vách núi, ta đã mất trí nhớ.
Vội vã xuất giá, năm năm sinh được một trai một gái.
Bây giờ nhớ lại mọi chuyện, ta đang lo không biết phải làm sao đây!
Trầm Nghị trừng to mắt:
“Nàng là chính thê của ta, sao nàng lại dám gả cho người khác!”
1.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đoàn tụ với Xương nhi sẽ diễn ra trong một khung cảnh như vậy.
Nó nắm c.h.ặ.t t.a.y một nữ nhân trẻ tuổi, trên khuôn mặt ngây thơ, trong sáng ấy lại tràn đầy sự ghét bỏ và thù hận.
“Bà chính là hồ ly tinh mà họ nói đến sao?”
Nữ nhân kia có vẻ hơi lúng túng, e ngại cúi đầu xin lỗi ta:
“Xin lỗi, tỷ tỷ.”
“Xương Nhi vốn không phải là đứa trẻ như vậy đâu, chỉ là nó quá yêu thương ta thôi.”
Ta nheo mắt, quan sát kỹ nàng ta.
Khuôn mặt thanh tú, khí chất dịu dàng, trông như một nữ nhân hiền lành, đảm đang.
Chỉ là dung mạo này có vài nét mơ hồ quen thuộc.
Đúng rồi, nếu ta nhớ không lầm thì nàng ta chính là biểu muội của Trầm Nghị, tên là Chu Uyển.
Trước kia, mỗi lần tới phủ, nàng ta đều ăn mặc giản dị, cúi đầu, ra vẻ e dè như thể không dám nhìn người ta.
So với vẻ ngoài lộng lẫy, tự tin hiện tại thì khác một trời một vực.
“Bà cút đi, nhà ta không chào đón bà!”
Thấy ta không nói gì, Xương Nhi giằng tay Chu Uyển ra, như một con bò con lao tới húc vào bụng ta.
“Bà mau cút đi, cút đi!”
“Bà không phải là nương ta, ta chỉ có một nương!”
“Cha ta cũng sẽ không nhận bà đâu!”
Những người khác trong phòng đều giật mình, ta ấn Xương Nhi lại, cau mày.
Lúc ta gặp nạn, thằng bé còn đang nằm trong tã bọc.
Sáu năm rời phủ, giờ đây nó chắc hẳn đã bảy tuổi rồi.
Một thằng bé bảy tuổi, sao lại gầy yếu và lùn tịt như vậy?
Đặt tay lên lưng nó, vẫn có thể cảm nhận được những chiếc xương xẩu nhô ra.
Nó kích động đẩy và xô ta, nắm đ.ấ.m rơi vào người ta, nhẹ tênh, chẳng có chút sức lực nào.
Mấy năm qua, Trầm Nghị đã nuôi con trai mình như vậy sao?
Ngay cả cơm cũng không đủ ăn à!
2.
“Xương Nhi, không được càn quấy!”
Một đám nha hoàn bà tử chạy tới, người thì dỗ dành, người thì bồng bế.
Cuối cùng cũng lôi Xương Nhi ra được.
Ta nhìn thằng bé mặt đỏ bừng vì khóc, trong lòng chứa chất muôn vàn cảm xúc.
Xương Nhi bảo vệ Chu Uyển đến vậy, những năm qua, chắc hẳn Chu Uyển đã đối xử rất tốt với nó...
Năm đó ta cùng Trầm Nghị về quê bái tổ, nhưng không may gặp phải sơn tặc.
Trầm Nghị xuất thân cao quý, từ nhỏ đã đọc nhiều sách, nhưng sức khỏe lại không tốt, là một thư sinh yếu đuối danh xứng với thực.
Còn cha ta là võ tướng, ta luôn theo ông ấy luyện võ.
Lúc đó, Xương Nhi mới một tuổi cũng có mặt trên xe ngựa.
Ta giao Xương Nhi cho Trầm Nghị, một mình dụ bọn sơn tặc vào sâu trong rừng.
Trầm Nghị, người vốn luôn mang vẻ nho nhã quân tử, lần đầu tiên khóc đỏ hoe mắt:
“Bạch Vi, đừng đi, đừng bỏ lại hai cha con chúng ta…”
Ta giằng tay hắn ta ra, mỉm cười lau nước mắt cho hắn ta.
“Ta đi rồi, hai người mới sống sót được.”