Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 71




Thúc Sinh tông cửa vào, mắt đỏ ngầu: “Thúy Kiều, tại sao nàng lại không gặp mặt ta?”

Không đợi Thúy Kiều cùng Thúy Vân hoàn hồn, Thúc Sinh đã run run chỉ vào Thúy Vân đang ngồi trên giường, giọng điệu xem chừng đang rất tức giận: “Còn nữa, cô nam quả nữ ở chung phòng, hai người các ngươi....”

Thúy Kiều nghe tới đây thì nhíu chặt mi, vừa định nói: “Gì mà cô nam quả nữ, nó là em gái...” thì nàng nhìn thấy bộ dáng cái trang thành nam nhân của Thúy Vân. Hóa ra Thúc Sinh không biết thân phận thật sự của con nhóc kia, thảo nào...

Khi đã hiểu rõ mọi chuyện, Thúy Kiều cũng lười giải thích. Một đám gia nhân vừa bị đánh bay khó xử nhìn Thúc Sinh cùng Từ Hải, nửa muốn xông lên, nửa lại sợ hãi không dám. Hoạn Thư đi lên sau cùng chỉ đứng ngoài hành lang mà không tiến vào trong phòng, Từ Hải thì không bình tĩnh được như vậy, đẩy Thúc Sinh sang một bên, khi thấy hai người bên trong phòng quần áo vẫn nghiêm chỉnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Thúy Vân nghệt mặt ngồi trên giường, cái tình huống gì đây? Thúc Sinh vào đây tìm đại tỉ thì đã đành, Từ Hải cùng Hoạn Thư cũng đến góp vui chi vậy?

Nàng che mặt bất lực không nói nên lời, chưa xong mà, chưa sắp xếp ổn thỏa mà, chưa kể mấy cái xấu của Thúc Sinh cho Thúy Kiều nghe mà, Từ Hải xông vào chi sớm vậy. Bảo sao tay yếu chân mềm như Thúc Sinh có thể vượt qua đám gia nhân mà vào đến tận đây, hóa ra là có Từ Hải theo hộ tống. Như nhìn được câu hỏi của Thúy Vân, Từ Hải hùng hổ chỉ vào Thúc Sinh mà nói: “Dù sao cũng là chỗ quen biết với nhau, ta phải giúp hắn!”

Thúy Vân: “...”, Hoạn Thư, sao cô lại để thiên hạ loạn thành như vầy?

Thúy Kiều vẫn khá bình thản, đối với nàng, chuyện gặp lại Thúc Sinh thế này tuy có hơi khó xử nhưng bây giờ nàng không muốn quan tâm nữa. Thúy Kiều tháo hoa tai ra, nghiêng đầu gỡ bớt trâm xuống, mái tóc đen bóng dần dần phủ xuống tấm lưng thon, dừng lại ngay eo. Bọn gia nhân trong kĩ viện, từ trước giờ chỉ được nhìn Thúy Kiều từ xa, chưa bao giờ quan sát chiêm ngưỡng mĩ nhân cận cảnh thế này nên ai cũng sửng sờ nhìn chằm chằm.

Mặc kệ những ánh mắt thèm khát ngưỡng mộ kia, Thúy Kiều cởi lớp áo bên ngoài cùng của mình ra, chậm rãi lấy một cái áo mới màu xanh ngọc thuần khiết, đi vào tấm bình phong có thêu non sông hùng vĩ đặt ở góc phải của phòng để mặc vào. Trên tấm bình phong in lên thân hình mĩ lệ của Thúy Kiều khiến bọn nam nhân đứng ở ngoài càng ngây ngốc hơn nữa, hận không thể nhìn xuyên qua cái lớp lụa đáng ghét kia.

“Thúc Sinh, ngươi về đi.”

Thúc Sinh nghe Thúy Kiều nói vậy thì cứng họng, trân trối nói không nên lời. Hắn tức giận nhìn đám gia đinh vô sỉ kia, không biết sức từ đâu ra, đẩy hết bọn họ ra ngoài mà đóng cửa lại. Dường như Thúy Kiều không mấy quan tâm với việc trong phòng có người hay không có người, thản nhiên bôi đi lớp phấn trang điểm trên mặt. Nhìn thấy gương mặt thân thuộc ấy của Thúy Kiều, Thúc Sinh rơi lệ, hắn cắn chặt môi đến sau lưng Thúy Kiều mà quỳ xuống đất, ôm chặt lấy nàng vào lòng.

Ban đầu Thúy Kiều hơi bất ngờ, khăn lụa đang cầm trên tay rơi xuống đất nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại bình tĩnh. Nàng tiếp tục cầm lược lên chải lại mớ tóc dài, sau khi cảm thấy vừa lòng thì lạnh nhạt gỡ từng ngón tay của Thúc Sinh ra, gỡ xong thì tuyệt tình đứng dậy, đi tới bên giường kéo Thúy Vân lên. Mỉm cười âu yếm với nàng: “Búi lại cho ta kiểu tóc năm xưa đi!”

Thúy Vân cầm cây lược, gáy đổ mồ hôi lạnh. Ánh mắt của Từ Hải cùng Thúc Sinh quá đáng sợ rồi...

Thúy Kiều ngồi trên ghế, không quay lại trước gương nữa mà yên vị ở bàn trà giữa phòng, còn Thúy Vân thì đứng sau lưng nàng, ngẫm ngẫm vuốt vuốt một hồi mới bắt đầu rẽ tóc của Thúy Kiều ra. Thúc Sinh vẫn quỳ một chỗ, đau khổ nói: “Kiều Nhi, tại sao...”

“Đừng hỏi tại sao. Thúc Sinh, bây giờ ngươi muốn ta làm như thế nào?”

“Quay về với ta! Lần này nàng sẽ không phải chịu ấm ức nữa đâu, ta lấy tính mạng của mình ra mà thề...”

Thúy Kiều nghe thế cũng không mảy may cảm động, quay ra phía sau, tay giữ tay Thúy Vân lại, ý muốn Thúy Vân dừng tay. Thúy Vân buông tay ra, toàn bộ tóc của Thúy Kiều giờ đây được xõa xuống, vài sợi tóc hờ hững rơi trước mặt tạo một vẻ yêu mị nói không nên lời. Đôi môi đỏ mọng của Thúy Kiều khẽ chúm chím lại cười, chầm chậm đi tới trước mặt Thúc Sinh, sau đó...

CHÁT!

Thúy Kiều tát Thúc Sinh xong thì lòng bàn tay cũng đỏ lên, nàng hơi mất bình tĩnh, tròng mắt mở to trông khá đáng sợ. Một lát sau, trên gương mặt Thúy Kiều lại bắt đầu nở nụ cười mê hoặc chúng sinh: “Ta cũng thật là, ngươi đâu đáng ăn cái tát này! Sao ta lại phí sức vì ngươi nhỉ?”

Thúy Vân há hốc mồm, đại tỉ nhu mì hiền dịu của nàng... sao trong một thời gian mà lại thay đổi thế kia?

Thúy Kiều quay trở lại trước mặt Thúy Vân ngồi xuống, tiếp tục bảo Thúy Vân vấn tóc lại cho mình. Không cho Thúc Sinh nói trước, Thúy Kiều đã lên tiếng: “Thúc Sinh, trong thời gian vừa qua ta đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ ngươi yêu ta nhưng cùng lắm chỉ là yêu cái nhan sắc tươi trẻ này như bao kẻ khác. Nếu ngươi yêu ta thật lòng thì nào có chuyện ta phải lẻn trốn khỏi nhà các người để rồi bị bắt vào nơi ô uế thế này lần nữa? Yêu ta mà không đủ sức bảo vệ ta?” – câu cuối Thúy Kiều còn ngân giọng dài ra, môi cười chế giễu, mi mắt nhướn lên khinh thường liếc Thúc Sinh đang lúng túng đứng giữa phòng.

“Ta...”, Thúy Kiều đã nói như vậy, Thúc Sinh thật không biết nói gì hơn, hắn cúi gằm mặt xuống, hai nắm đấm siết chặt lại. Thúy Kiều như vậy cũng là chuyện hiển nhiên, nếu hắn có đủ can đảm đã đứng lên bảo vệ Thúy Kiều, không để nàng chịu tủi nhục, không để nàng khổ sở đến nỗi trốn ra ngoài rồi bị lừa vào kĩ viện...

“Ngươi về đi, sống thế này cũng tốt, ăn sung mặc sướng, nhung lụa xa hoa...”

“Kiều Nhi, nàng trở về đi, ta cầu xin nàng... Ta sẽ đưa nàng lên làm chính thất của ta, nàng sẽ không phải cam chịu cho người ta ức hiếp nữa đâu!”

“Ha ha! Ha ha...”

Thúy Kiều cong người lại cười, cười đến nỗi nước mắt rơi ra. Cửa khẽ hé mở, Hoạn Thư bước vào trong. Nàng ấy không nói gì cả, chỉ yên lặng nhìn Thúc Sinh.

Thúy Kiều thấy Hoạn Thư đi vào, trông cái dáng vẻ cải nam trang của nàng ta thì có hơi buồn cười nhưng trong tình huống này đúng là không nên cười nên nàng chỉ tay về phía Hoạn Thư, hỏi: “Thúc Sinh, vậy còn Hoạn Thư, ngươi sẽ làm thế nào?”

Lần này quả thật rất khó xử cho Thúc Sinh, hắn nhìn Hoạn Thư bằng ánh mắt khó xử, lại nhìn sang Thúy Kiều bằng ánh mắt tiếc thương vô hạn.

“Ta...”

Thúy Kiều nhếch môi cười mỉa mai: “Không chọn được, đúng không?”

Hoạn Thư cũng phụ họa một câu: “Đúng là rất khó chọn!”

“Kiều Nhi, nàng biết tình cảm của ta dành cho nàng như thế nào mà?...”

Hoạn Thư ồ một tiếng.

Dường như Hoạn Thư nàng không nên xuất hiện ở nơi này nhỉ? Lần đầu tiên trong đời Hoạn Thư lại bối rối đến thế này! Nàng cười nhẹ một tiếng, gãi gãi đầu, sau đó lại mở cửa đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng kín cửa lại. Nàng chỉ vào diễn một câu thế là dư rồi!

Hai nhân vật thừa thải tiếp theo chính là Thúy Vân cùng Từ Hải. Từ Hải nhỏ giọng gọi: “Tiểu tử, qua đây.”

Thấy Từ Hải gọi mình, Thúy Vân ngoan ngoãn đặt cây lược trên bàn xuống để đi qua chỗ Từ Hải. Thúy Kiều giữ chặt tay nàng lại, nghi hoặc nhìn Thúy Vân: “Người kia là ai vậy?”

Gì? Thúy Vân nhìn Thúy Kiều rồi nhìn Từ Hải, sau đó lại nhìn Thúy Kiều, giọng hơi ấp úng: “Huynh ấy... huynh ấy là ân nhân cứu mạng của ta. Nếu không có huynh ấy thì bây giờ ta sẽ không nguyên vẹn thế này mà gặp tỉ đâu...”

Thấy Từ Hải có vẻ là người đàng hoàng, Thúy Kiều mới buông Thúy Vân ra, khẽ nhún người chào Từ Hải: “Tiểu nữ có mắt như mù, đa tạ ân công đã chiếu cố tiểu... đệ trong suốt thời gian qua!”

Từ Hải cười khiêm nhường, nụ cười có phần tươi hơn thường ngày: “Thúy Kiều cô nương đa lễ rồi, đây là chuyện phải làm mà!”

Thúy Vân nhìn cảnh tượng Thúy Kiều cùng Từ Hải nói nói cười cười, thậm chí còn nâng tay nhau đứng dậy... miệng bỗng dưng chan chát, lòng hơi se lại. Nàng nhìn vẻ mặt cười tươi vui vẻ của Từ Hải mà cay cả mũi. Đây gọi là... nhân duyên trời định rồi, đúng không?

“Vân Nhi, đệ sao vậy?”. Vừa quay lại đã thấy vẻ mặt trắng bệt của Thúy Vân, Thúy Kiều không khỏi quan tâm hỏi han. Thúy Vân vô thức tránh né cánh tay của Thúy Kiều, miễn cưỡng nở nụ cười: “Trong phòng hơi nóng, ta... ta ra ngoài một tí...”

“Không khỏe thì ở lại đây đi, tỉ sẽ sai người chăm sóc cho!”

Thúy Kiều nhấn Thúy Vân nằm lên giường, đoạn quay sang mềm mỏng nói chuyện cùng hai người Từ Hải và Thúc Sinh: “Phiền hai vị ra ngoài, để cho tiểu đệ của tiểu nữ nghỉ ngơi!”

Thấy Thúy Kiều đuổi thẳng thừng như vậy, thậm chí còn dùng cả kính ngữ với mình, Thúc Sinh nhất định không chịu đi, Từ Hải đương nhiên cũng không chịu. Khi nãy cố gắng lắm mới nở nụ cười với tình địch được, bây giờ tình địch bảo đi là hắn đi hay sao? Từ Hải hắn không có ngu.

Thế là nhân lúc Thúc Sinh cùng Thúy Kiều đang giằng co, Từ Hải te te đi vào bên trong phòng, vòng tay qua bế Thúy Vân đang thẫn thờ lên, định đi ra ngoài thì bị Thúy Kiều cản lại: “Ân nhân, tiểu nữ mạn phép hỏi ân nhân muốn đưa tiểu đệ của ta đi đâu?”

“Hắn không khỏe trong người, đương nhiên đưa đi tìm đại phu! Dù có là tỉ đệ nhưng cô nương phải biết câu nam nữ thọ thọ bất tương thân! Sao có thể để hai người ở chung một phòng được?”

Khi nói mấy câu này, ánh mắt của Từ Hải sáng lấp lánh như ánh sao đêm, chính trực không bút mực nào tả nỗi, như thể đang nói một sự thật hiển nhiên vậy. Thúy Kiều nghẹn họng nhìn Thúy Vân, Thúy Vân cũng không biết làm sao. Chẳng lẽ bảo, đại ca, ta không phải nam nhân, vậy...

Không thể được!

Từ Hải thì không biết Thúy Vân là nữ nên nghĩ Thúy Vân ở cùng một phòng với mình được, Thúy Kiều lại biết giới tính thật sự của tiểu muội mình nên há có thể để Từ Hải đưa con bé đi? Nói sao thì nói, danh tiết của nữ nhân vẫn rất quan trọng, sau này con bé còn thành gia lập thất nữa.

“Xin ân nhân đặt tiểu đệ nhà ta xuống, bọn ta có cách giải quyết riêng, từ đây không cần phiền ân nhân nữa!”

Thúy Vân biết đại tỉ đang nghĩ gì, nàng cũng đồng ý như vậy nên níu nhẹ cổ áo của Từ Hải: “Đại ca, ta không sao đâu, huynh cứ ra ngoài đi, đại tỉ có chuyện muốn nói cùng ta!”

“Vớ vẩn, trời đã khuya, cô nam quả nữ hai người các ngươi ngủ chung một phòng thì còn ra cái thể thống gì?”

Thúy Vân, Thúy Kiều: “...”, lí ra câu này phải để bọn họ nói mới đúng chứ, sao Từ Hải lại nói được.

Thúy Kiều vỗ trán, dở khóc dở cười nhìn Thúy Vân. Thấy muội hay chưa, giờ thì tốt rồi, ngay cả đi ngủ cũng bị cản trở.

Cuối cùng, để giải quyết ổn thỏa chuyện này, Thúy Kiều đành dắt ba người bọn họ, mỗi người ở một gian phòng riêng để mà nghỉ ngơi, riêng Hoạn Thư vẫn không thấy trở lại. Thúy Vân hơi lo lắng cho Hoạn Thư, không biết bây giờ nàng ta đang ở nơi nào, đêm tối thế này, một thân một mình liệu có sao không.

Mấy gian phòng mà Thúy Kiều cho người sắp xếp rất yên tĩnh, cách xa nơi thanh lâu ồn ào kia nên không khí yên ả dễ chịu hẳn ra. Thúy Kiều thấy Từ Hải một mực không cho tỉ muội hai người ở chung phòng thì cũng không làm khó dễ gì, đáp ứng để cho Thúy Vân nghỉ ngơi, nàng ấy cũng trở về phòng, có chuyện gì sáng mai sẽ giải quyết.

Thúy Vân nằm lăn lộn trên giường một hồi, cứ thấy trong lòng bức bối khó chịu nói không nên lời, vừa trống vắng lại vừa lo lắng không yên. Chắc là vì Hoạn Thư chưa trở về nên Thúy Vân cảm thấy bất an như thế. Cuối cùng nàng đành ngồi dậy, mặc áo choàng vào, rón rén đi ra ngoài tìm Hoạn Thư.