Lúc này Thúy Kiều mới nhẹ nhàng nâng làn váy đứng dậy, cất giọng nói như vàng oanh của mình lên: “Hôm nay đến đây tiểu nữ cũng có chuẩn bị một khúc đàn có tên là “Bạc Mệnh” do chính tiểu nữ nghĩ ra, hi vọng không khiến mọi người mất hứng!”
Thượng thư phu nhân dường như cũng khá để ý đến Thúy Kiều, nàng vừa nói xong đã có người dâng đàn tới trước mặt. Thúy Kiều ngạc nhiên nhìn thượng thư phu nhân một cái, sau đó gật đầu cảm ơn, đoạn, vén tà váy ngồi xuống, hai tay thành thạo so lại dây đàn. Nàng so dây Vũ, dây Văn, dây to, dây nhỏ theo vần ngũ âm là cung, thương, giốc, chủy và vũ. Rồi, Kiều bắt đầu đàn…
Khúc nhạc đầu nghe văng vẳng có tiếng sắt và tiếng vàng chen nhau, thật giống khúc chiến trường Hán Sở. Rồi đến một khúc nghe như khúc Tư Mã Phượng Cầu, có tiếng con chim phượng đang lang thang đi tìm con chim hoàng, giọng đầy ai oán và sầu thương. Rồi đến một khúc nghe như khúc Quảng Lăng, có tiếng mây bay và nước chảy. Tiếp đến là một khúc tương tợ khúc Chiêu Quân, diễn bày tâm sự của người cung phi bị triều cống sang nước Hồ, một mặt khổ đau vì phải xa nhà, một mặt xót xa vì nhớ thương Vua cũ. Tiếng đàn khi trong thì như chim hạc bay qua trên không gian bát ngát, khi đục thì như tiếng suối mới sa xuống nước theo bùn cá, khi khoan thai thì nhẹ như gió thoảng ngoài hiên, khi cấp tốc thì như trời đang đổ mưa sầm sập.
Không gian xung quanh lắng động vô cùng, tựa như một con ruồi đực bay qua cũng không ai dám nói nó là con ruồi cái…
Thúy Kiều đàn xong, đầu hơi cúi xuống, mí mắt rũ nhẹ, tay ngọc giữ yên dây đàn, dung nhan như ngọc mang theo một nỗi buồn man mác khiến người khác thương tâm. Thúy Vân cũng không khác gì mọi người, cũng đắm chìm trong âm thanh thổn thức não nề đó, trong đầu thầm nghĩ, đại tỉ nhà mình quả nhiên xứng với hai chữ kì nữ. Tài năng bậc này không chỉ cần có năng khiếu mà cần cả một quá trình luyện tập vô cùng gian khổ, chính bản thân nàng cũng đã từng trải qua, lẽ nào không biết, chỉ có điều, ngón đàn của Thúy Vân nàng cũng chỉ thuộc dạng bình thường theo một phong cách giống với những vị tiểu thư khuê các khác, nhẹ nhàng êm ả, hoàn toàn khác với âm điệu đặc biệt lại thương tâm của đại tỉ.
Có lẽ chính sự đặc biệt này đã đưa tài năng của đại tỉ hơn hẳn những người khác? Âm điệu buồn như vậy mới có thể đi vào lòng người và lắng đọng trong đó được chăng?
Dù sao đi nữa, nàng cứ có cảm giác mình bị đoạn nhạc kia của đại tỉ làm cho bất an cùng ám ảnh, buồn như thế, thương tâm như thế…
Tiếng đàn đã dứt, xung quanh không còn rộ lên những tràng pháo tay như ban nãy nữa mà chỉ còn không khí lạnh tanh như tờ, mọi người ai cũng còn đắm chìm trong những giai điệu ấy. Thúy Kiều nhẹ giọng nói khẽ: “Tiểu nữ thất lễ, để mọi người chê cười rồi…”
Người đầu tiên lấy lại tinh thần chính là vị Liêm công tử khi nãy vừa đến bắt chuyện cùng với Thúy Vân. Chàng ta đứng dậy, tay khẽ nâng ly rượu lên, cười: “Thiên hạ đồn quả nhiên không ngoa, tài nghệ của tiểu thư đã sớm thoát khỏi trần tục thế gian, thánh thót lại thương tâm vô cùng khiến tại hạ bội phục không thôi! Xin kính Vương đại tiểu thư một ly rượu nhỏ tỏ lòng thành!”, chàng ta nói xong liền uống cạn ly. Thúy Kiều ban đầu có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại cúi đầu, giữ lễ đáp lời: “Công tử quá khen, tiểu nữ xin có lễ!”.
Thúy Vân âm thầm thán, ôi trời ơi, đại tỉ nhà nàng tửu lượng quả thật quá cao đi, uống nhiều như thế mà vẫn không bị ảnh hưởng gì cả, vẻ mặt xem chừng rất tươi tỉnh, cho dù uống thêm mấy vò nữa cũng không sao. Nàng lại khẽ cười lạnh, công việc của cha thuận lợi như vậy phần nào đó cũng nhờ có công của đại tỉ, dù sao cái chức vụ “viên ngoại” nhỏ bé kia cũng chỉ là một chức quan hư ảo, cũng không được xem trọng cho lắm, giàu có hơn người một tí mà thôi. Nhưng giàu cũng không được gì, nghĩ tới hoàn cảnh của gia đình mình trong những năm sắp tới, Thúy Vân mờ mịt. Nàng phải làm gì để ngăn cản mọi chuyện đây nhỉ?
Mãi đến lúc này mọi người mới bình tâm lại, ban đầu chỉ là một người, sau đó tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn, thậm chí có phần hơi khoa trương. Thúy Vân trợn mắt, vỗ mạnh như thế không đau a? Ngay cả bản thân nàng cũng không dùng sức mà vỗ, chỉ vỗ nhè nhẹ thôi, khẽ đưa mắt nhìn lên trên, ha ha, xem ra không phải có mình nàng làm như vậy, mấy vị tiểu thư nhà quyền quý thậm chí còn không thèm vỗ tay, vẻ mặt ai cũng có vẻ rất khó coi, ngay cả Thượng thư phu nhân cũng có vẻ không hài lòng, thái độ rất hời hợt không còn niềm nở như trước nữa. Suy cho cùng đại tỉ vẫn là tình địch của phu nhân, làm sao nàng ấy có thể vui vẻ khi tình địch của mình tài hoa thế kia!
Mấy vị công tử càng nồng nhiệt càng hâm mộ thì những ánh mắt chết chóc bắn về hướng hai tỉ muội nhà Thúy Vân Thúy Kiều càng lúc càng nhiều, nếu ánh mắt mà có thể giết người, Thúy Vân thề từ nãy đến giờ chắc nàng đã trùng sinh chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần rồi. Nàng sợ hãi nuốt nước miếng, ông trời ơi, may mắn, nàng đã tách ra ngồi cách đại tỉ một đoạn khá xa, thế mà vẫn bị ảnh hưởng không ít, vậy mà đại tỉ là trung tâm của mọi sự chú ý cùng thù hận lại có vẻ vô cùng điềm đạm tao nhã, đây cũng là một khả năng trời phú chăng? Quả thật là mình đồng da sắt nha~
Đại tỉ đã biểu diễn xong, chắc cũng không còn ai nữa, tiệc tàn là có thể trở về rồi!
Thúy Vân nghĩ như vậy nên vui vẻ ra mặt, vươn đũa định chạm vào thịt cá trước mặt thì…
“Nghe danh kì nữ kinh thành Vương Thúy Kiều của Vương đại tiểu thư từ lâu, nay mới được chứng kiến, quả thật khiến tiểu nữ mở mang tầm mắt! Chỉ là… tài nghệ của đại tiểu thư giỏi như thế, ắt hẳn Vương nhị tiểu thư cũng sở hữu một thân kĩ nghệ không tầm thường đi? Thật hi vọng hôm nay có thể được diện kiến…”
Thúy Vân sửng sờ, cái người vừa lên tiếng kia không phải là người ngồi bên cạnh công tử họ Liêm sao?
Haiz… Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Thúy Vân nàng không động chạm tới ai mà cũng bị lôi kéo vào cái vòng lẩn quẩn này. Bọn họ bắt chẹt đại tỉ không được lại muốn quay sang bắt nạt nàng hay sao?
Thúy Kiều cũng sửng sốt không kém, vừa nghe như thế đã ngẩng đầu lên, ánh mắt lo lắng nhìn Thúy Vân, nàng ngờ lại thấy Thúy Vân lắc lắc đầu nhìn nàng, thấy thế mới nhẹ nhàng thở phào được một tiếng. Muội ấy lắc đầu như thế chắc là muốn an ủi mình ý bảo không sao, mà cũng đúng, nhị muội thông minh như thế, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách tự ứng phó, mình lo lắng thừa rồi.
Kì thực, Thúy Kiều lo lắng không phải chuyện thừa. Thúy Vân thấy Thúy Kiều nhìn mình thì vội lắc đầu với ngụ ý: đại tỉ, ta không biết đánh đàn, đừng kì vọng vào ta… Nào ngờ lại bị hiểu lầm nặng nền như thế?
Thúy Vân đang mừng thầm trong bụng, đại tỉ có thể giúp nàng chăng, có thể đứng dậy góp thêm tiết mục nào đó? Nàng đã giả ngốc rồi, không lẽ bây giờ lại lên đàn một bản giật gân hay sao? Miễn cưỡng đàn cũng có thể, nàng thừa sức đánh đàn nhưng thật sự không muốn đánh. Ai mà ngờ rằng Thúy Kiều vừa quay xuống nhìn một cái, thấy Thúy Vân nàng lắc đầu xong lại quay lên, không có thêm phản ứng gì nữa khiến Thúy Vân đực mặt ra, mồm thiếu điều há hốc.
Đại tỉ, người đang làm khó tiểu muội đó ư?
Tuy vẻ mặt bên ngoài vẫn rất bình tĩnh nhưng bên trong lại đang âm thầm gào thét, làm sao làm sao?
Nếu bây giờ đàn không ra hồn thì mất mặt đại tỉ cùng phụ thân, còn nếu đàn thì … phải đàn như thế nào cho phải đạo? Nếu nàng đàn tốt, mẫu thân sẽ không cho nàng theo sư phụ học tập nữa mà bắt nàng về nhà, ngày ngày ở trong phòng luyện tập thêu thùa may vá, lúc nào cũng ôn luyện đàn tới đánh lui có vài bản sở trường, gò bó gượng ép, lại không được làm những gì mình thích, nào có được tự do tự tại như nàng bây giờ?
Thúy Vân dùng dằng đấu tranh tư tưởng một hồi, đoan trang nhoẻn miệng cười, tuy chỉ mới là đứa trẻ mười tuổi nhưng đã mang theo phong thái của một mĩ nữ trong tương lai khiến mọi người xung quanh thầm thán, Vương gia thật may mắn, sinh được hai cô con gái dung mạo như hoa như ngọc, đã vậy tài năng không ai sánh bằng. Trong mắt mọi người, Thúy Vân cũng sẽ là một kì tích, một kì tài như Thúy Kiều, vung tay đã có thể sáng tác ra một bản nhạc, nhắm mắt có thể đàn trơn tru không sai một âm…
Đến khi mười ngón tay xinh xắn như ngọc của Thúy Vân vỗ lên dây đàn mới khiến mọi người vỡ mộng…
Cô bé này dường như không biết cái gì gọi là cung thương ngũ âm hay sao ấy…
Vừa nghe nhắc tới tên mình, Thúy Vân không nói không rằng, nhẹ nhàng bước lên giữa sân, cúi đầu chào mọi người bên dưới, tao nhã vén tà váy lên, vung tay liền bắt đầu đàn.
Âm thanh tuy không khó nghe như những lần trước lúc Lý phu tử bắt nàng đàn nữa nhưng so với những thứ nãy giờ mọi người được nghe thì quả thật… tiếng đàn của Thúy Vân rất ư là chói tai. Âm trầm âm bổng, không có vần có nhịp, giai điệu ngượng ngùng chắp vá, khó có thể liền mạch lại có chút ngây ngô của trẻ con, vô cùng tùy ý, nghĩ gì đàn đó không theo một quy luật hay âm điệu nào. Thúy Kiều cúi đầu xuống, thở dài một hơi…
Xem ra nàng lại đề cao Vân Nhi quá mức rồi…
Trừ Thúy Kiều trước đây đã từng bị thứ âm thanh chói tai kinh khủng của Thúy Vân hù dọa ra, tất cả mọi người có mặt trong yến tiệc đều trợn mắt, thậm chí có người vừa nghe Thúy Vân đàn được khúc đầu đã phùn phụt phun hết rượu đang ngậm trong miệng ra…
Thúy Vân kết thúc bằng một màn quen thuộc: mười ngón tay dùng sức vỗ mặt lên mặt đàn, dây đàn run lên bần bật, tạo ra những âm thanh khiến người nghe rợn cả người, chấn động không ít. Trừ Thúy Kiều, Thúy Vân nàng chính là người thứ hai sau khi biểu diễn xong không gian xung quanh im lặng như tờ, ngay cả một tiếng vỗ tay cũng không có khiến Thúy Vân tự hỏi thầm trong lòng, không lẽ khó nghe đến vậy ư?
Thượng thư phu nhân ngồi trên cao nhất bất ngờ cười ngất không hề che dấu, cười đến nỗi mắt ngấn lệ: “Nhị tiểu thư, quả thật là… kì tài… hiếm thấy…”, sau đó lại cười ngất.
Chủ nhân của yến tiệc đã nói như thế, đương nhiên đằng sau đó là những lời khen hoa hoa lệ lệ không kém, thậm chí có phần còn hoành tráng hơn cả đại tỉ, chỉ vì có thượng thư phu nhân mở lời trước làm Thúy Vân thích ứng không kịp, trong lòng đồm độp tan nát. Kiếp trước ta cố gắng hết sức trổ tài lại chỉ nhận được những lời khen qua loa cho có lệ, nay ta đánh đàn cẩu thả bừa bãi tùy ý như thế lại có thể được khen liên tục không ngớt như thế này... quả thật cảm giác khó nói…
Thúy Vân vẫn giữ vẻ ngoài điềm đạm của yêu chừng mực của một thiếu nữ, e thẹn cúi đầu: “Thúy Vân thất lễ, để mọi người mất hứng rồi!”
Thượng thư phu nhân nén cười, dịu giọng trấn an: “Nào có nào có, nhị tiểu thư đáng yêu như thế sao lại khiến mọi người mất hứng, có phải không?”
Mấy tiểu thư xung quanh liên tục gật đầu phụ họa, thái độ có vẻ tươi tỉnh hơn không khí oán hận nãy giờ. Đương nhiên rồi, Thúy Vân nàng khiến đại tỉ Thúy Kiều mất mặt như thế, bọn họ phải vui vẻ lên chứ làm sao buồn bã được, hờ hờ.
Tuy nhiên, cái tên chó má Liêm công tử kia nhất định không tha cho nàng hay sao ấy, cứ nhất quyết sống chết tìm mình kiếm chuyện, chắc vẫn còn oán hận khi nãy không moi được tin tức gì từ miệng nàng. Hắn ta đứng dậy ưỡn ngực vươn vai trầm trồ: “Tuy không được xuất chúng như của đại tiểu thư nhưng Nhị tiểu thư lại có cái riêng rất đặc biệt của mình, mang theo vẻ ngây ngô trong sáng, sau này ắt sẽ là một kì nữ không kém cạnh Vương đại tiểu thư!”
Thượng thư phu nhân cho là phải, liên tục gật đầu, không khí nhộn nhịp hẳn lên, Thúy Vân cũng phớt lờ những ánh mắt chế nhạo kia, lẳng lặng đi về chỗ ngồi trong xó của mình, nào ngờ mông chưa kịp chạm ghế thì đã bị người ta đem ra làm trò tiêu khiển tiếp.
“Tài nghệ của Nhị tiểu thư khiến ta bái phục, tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã có thể đạt được trình độ như vậy! Không biết Nhị tiểu thư có hứng thú với văn chương thơ phú hay không, tùy tiện ra vế đối với ta một vài câu…”
Con mẹ nó, đôi cẩu nam nữ các ngươi người tung kẻ hứng đẩy bà vào góc chân tường cho được đúng không? Trong lúc tức giận nàng nhất thời buộc miệng văng tục, nào ngờ khi ngẫm nghĩ lại mới thấy đúng là văng tục như thế có vẻ đỡ tức thật, thảo nào lão sư phụ cùng Nhị thúc cứ văng tục không thôi, đụng tới hai lão ấy là… Thôi rồi, cái gì tốt không học, toàn đi học những cái xấu @@
Châu tiểu thư đứng dậy nói, nhẹ giọng đề nghị: “Phu nhân, người có thể làm chủ khảo cho chúng ta được hay không? Phiền người nghĩ cho chúng ta một đề tài…”
Thượng thư phu nhân ngó quanh một vòng, cảm thấy cảm xuân tươi mát, trăm hoa khoe sắc nên liền quyết định: “Lấy đề tài mùa xuân đi!”
“Mùa xuân…”, sau khi nghe phu nhân mở đề, Châu Gia Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt thoán nghìn qua cánh mai vàng rực bên cạnh, chưa đầy nửa khắc sau đã ứng lớn giọng xướng:
“Trời vừa vội vã níu xuân sang
Để cội bạch mai trút lá vàng
Khe khẽ nụ vươn về cõi mộng
Nhẹ nhàng tiên xuống giữa trần gian
Hương thầm e ấp trôi chầm chậm
Sắc tuyết tinh khôi hóa lẹ làng
Dẫu chỉ một lần trong tứ quý
Mà lòng ấm mãi ánh thiều quang” (*)
Nàng ta đọc xong, trên mặt có chút kiêu ngạo, hất mặt nhìn về phía Thúy Vân. Thúy Kiều vội đứng dậy giải vây cho tiểu muội của mình: “Thứ cho tiểu nữ thất lễ, chỉ là tiểu muội tuổi còn nhỏ, vẫn chưa đủ sức thi thố cùng tiểu thư, chi bằng để tiểu nữ thay thế cho Thúy Vân…”
Châu Gia Nguyệt khẽ biến sắc, nếu Thúy Kiều tham gia chẳng phải nàng ta sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ hay sao? Tài nghệ của Thúy Kiều không cần nói cũng biết, do đó nàng ta cật lực phản đối: “Sao lại có thể thế được? Đây chỉ là một cuộc thi nhỏ giữa đám trẻ con với nhau, sao có thể để đệ nhất kì nữ như Đại tiểu thư tham gia vào!”
Tuy khéo léo từ chối nhưng lại không để cho Thúy Kiều chen tay vào giúp đỡ tiểu muội nhà mình. Thúy Vân hiển nhiên không hề lúng túng, bộ dáng tựa hồ cũng suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới oanh oanh liệt liệt mà ngâm nga:
“Mùa xuân lại đến, hoa đào nở
Hoa đào hết nở, mùa xuân đi
Xuân đi lại đến, con chim hót
Con chim ngừng hót, xuân lại đi”
Nàng ngẫm nghĩ thêm giây lát, sau đó hùng hồn đọc to:
“… Con chim không hót xuân không đến
Hoa đào không nở xuân không về
Muốn biết bao giờ xuân mới tới
Vui lòng đi hỏi chim cùng hoa”
Sức công phá của Thúy Vân không hề nhỏ, không chỉ phá hoại nền ngũ âm từ ngàn đời xưa của dân tộc mà còn giẫm nát cái gọi là thể loại thơ Đường luật nổi tiếng dưới chân mình. Không biết vị phu tử nào có thể đào tạo ra được một người như thế… Đây là cái thể loại thơ ca nhạc họa gì vậy?
Mọi người xung quanh nghệt mặt ra, Thúy Kiều ngẩn người, vẻ mặt dở khóc dở cười, duy chỉ có Thúy Vân cầm lòng không đặng, đành nhân lúc mọi người ngỡ ngàng chạy đến trước mặt đại tỉ nhà mình, e thẹn nói: “Đại tỉ, chúng ta đi về được chưa?”
Từ đó về sau, khắp kinh thành từ đầu trên xuống hẻm dưới, ai ai cũng biết Vương viên ngoại có hai đứa con gái, chị là Vương Thúy Kiều tài sắc vẹn toàn, đã nhận mình thì hai thì không có ai dám nhận nhất, còn cô em gái Vương Thúy Vân là một huyền thoại, hoàn toàn trái ngược với chị gái của mình, là một xấu nữ hạng một vang danh kinh thành thời bấy giờ…