Từ Hải quan sát xong thì đặt quyển sổ lại chỗ cũ, âm thầm đi đến chỗ Thúy Vân.
Trông thấy cảnh tượng trước mắt thì đen mặt một hồi…
Phụ nhân khi nãy còn vênh váo có chút xem thường người khác lúc này đang
vểnh tai lắng nghe, đầu cứ gật gù liên tục như thể từ trước tới giờ đây
là lần đầu tiên được nghe thấy vậy, mấy nghệ nhân xung quanh cũng vây
Thúy Vân thành vòng tròn, ai nấy đều mang theo vẻ mặt sùng bái vô biên…
“Các người cứ xem đi, loại họa tiết này không nên dùng nhiều màu sắc như
thế, thứ nhất rất rối mắt, thứ hai chi phí cao. Cũng một loại bình gốm
này, tráng men trắng một lượt, sau đó dùng hồng cùng xanh vẽ họa tiết
hoa sen, cánh hoa đi từ cổ bình xuống, lá sen trả dài theo bề ngang của
bình… Rất đơn giản, không cần công phu cho lắm nhưng sẽ được yêu thích
hơn…”
Thúy Vân cao hứng nói, vẻ mặt đắc ý “tận tâm tận tụy” hướng dẫn chứ thực chất nàng toàn nói bừa cốt thu hút sự chú ý cho Từ Hải dễ
dàng hành động, khi thấy bộ dáng ngây ngốc của Từ Hải, Thúy Vân kêu gào
trong lòng.
Này, bộ mặt kia là sao? Không phát hiện ra manh mối gì sao?
Thấy vẻ mặt mếu máo sắp khóc của Thúy Vân, Từ Hải vội gật đầu, ý bảo nàng đã xong rồi. Thúy Vân thấy được ám hiệu của Từ Hải, tay khẽ nâng bình hoa
lên, môi trề ra lắc đầu vẻ thương tiếc vô hạn: “Xem ra ta phải đến nơi
khác rồi, vẫn không hợp ý ta…”, đoạn, đem lọ hoa màu mè sặc sở được vẽ
hình hoa mẫu đơn cùng đàn bướm bay lượn nhét vào tay của phụ nhân, vội
túm lấy tay Từ Hải mà kéo ra ngoài, để mặc tiếng kêu gào phía sau:
“Trời ơi, ngài là thần thánh phương nào, xin ngài rũ lòng thương mà dạy dỗ những lời vàng ngọc quý giá cho chúng tôi, đại nhân…”
Thúy Vân điên cuồng chùi mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu, bàn tay bé nhỏ vừa nắm
chặt ống tay áo của Từ Hải mà chạy, vừa chạy đầu vừa ngoái lại nhìn đằng sau. Bọn họ đuổi theo các nàng thành một đoàn bụi mịt mù luôn rồi á @@
Từ Hải có ý muốn rụt tay về, nào ngờ người kia nắm chặt quá. Hắn nghiêng
đầu nghĩ ngợi một hồi, sau đó túm chặt lấy cánh tay của Thúy Vân, chân
nhón một cái đã nhảy lên mái đình cách con đường kia một khoảng khá xa.
Chờ đoàn hổ báo đó đi mất, Từ Hải mới xách Thúy Vân xuống, lẳng lặng rút tay áo về.
Trên tay áo dường như vẫn còn hơi ấm cùng hương thảo dược thoang thoảng.
Thấy Từ Hải bất ngờ xoay người đi phía trước, nửa chữ cũng không nói với
mình, Thúy Vân ngạc nhiên xốc lại quần áo, vội đuổi theo sau:
“Đại nhân? Ngài bị sao vậy?”
“…”
“Đại nhân, chẳng lẽ manh mối không có gì ư?”
Nghe nhắc tới manh mối, Từ Hải mới bình tĩnh lại, trấn an tinh thần có phần
hơi rối loạn của mình, chậm rãi: “Đúng như lời ngươi nói, có ba người,
Bình Doanh, Mạc Song Khuê cùng Liễm Phong Tư. Tất cả bọn họ đề chỉ lấy
một số lượng nhỏ nhưng với một số tiền rất lớn.”
Thúy Vân cẩn
thận lắng nghe ba cái tên này, sau đó cười cười vỗ vai Từ Hải: “Đại
nhân, chúng ta có thể loại bỏ được Bình Doanh ra khỏi danh sách này!”
“Tại sao?”
“Bình Doanh này chính là chủ nhân của Thường Lai khách điếm nơi chúng ta đang dừng chân nghỉ ngơi. Thứ mà nàng ấy đặt mua chính là chén dĩa bên trong tiệm mà thôi, bằng chứng là tô đựng cháo hải sâm của bàn bên cạnh chúng ta gọi đêm qua chính là tô ở Tinh Vân luyện nên, khi nãy ta có quan sát kĩ!”
Ánh mắt Từ Hải ngạc nhiên không thôi, ngay cả bàn bên cạnh
dùng thứ gì hắn cũng có thể biết ư? Nhìn thấy ánh mắt đó của Từ Hải,
Thúy Vân đành cười trừ giải thích: “Ấy, trong lúc rảnh rỗi, rảnh rỗi, ha ha…”
(-_-||||||) Từ đại ca, ta có thể nói mắt ta chưa từng rời khỏi tô cháo hải sâm đó được không?
Có điều, nhìn thì nhìn thế thôi chứ thứ cháo hải sâm đắt tiền này, ăn một tô nội tạng đau đớn cả năm… Bao nhiêu là tiền á!
Đối tượng tình nghi chỉ còn lại hai người Mạc Song Khuê cùng Liễm Phong Tư. Liễm Phong Tư này Thúy Vân không biết là ai nhưng vị Mạc Song Khuê nàng lại biết. Đó chính là đại phu của một trong số các y quán mà Thúy Vân
cùng Từ Hải đã từng ghé qua.
Vị đại phu Mạc Song Khuê kia cố ý
giấu diếm, xem chừng chuyện bắt đầu rắc rối rồi. Có người đã nghi ngờ,
yêu cầu ông ta phải im lặng không được nói ra nguồn gốc của thứ độc dược kia chăng?
Quả nhiên khi thấy Thúy Vân cùng Từ Hải quay lại đây
lần nữa, ông ta đã sớm biết không thể giấu diếm, vội sai gia nhân đi cửa sau đến cầu cứu tri phủ đại nhân tiếp viện, nào ngờ chưa kịp ra khỏi
cửa đã bị Từ Hải đánh cho một trận nở hoa mặt mũi, ngay cả mẫu thân của
hắn chưa chắc nhận ra con mình.
Mạc Song Khuê run rẩy quỳ xuống
chắp tay vái lạy Từ Hải cùng Thúy Vân, ánh mắt nhìn hai người không khác gì đang nhìn thấy ôn thần hiện hình. Ông ta khổ sở: “Hai vị đại gia,
tôi không biết, thật sự không biết…”
“Không biết cái gì?”
“Tôi không liên quan, vị đại hiệp này tha cho tôi đi,… là quan tri huyện,
hắn đưa đến đây hai đơn thuốc, bảo tôi phải đúng y đơn thuốc đó mà làm,
nào biết đó là độc dược chết người…”
Thúy Vân nghe đến hai đơn thuốc thì mắt lóe ánh sáng, vui mừng túm cổ áo của lão ta lên: “Ông nói đơn thuốc? Đơn thuốc đâu?”
Mạc Song Khuê bị Thúy Vân hù dọa, sắc mặt trắng bệch, run rẩy dữ dội: “Hắn
ta… hắn ta lấy lại rồi… còn hăm dọa sẽ giết gia đình ta…”
Chưa
kịp vui mừng đã phải thở dài chán nản, ai ôi… Vì lí nào mà tên tri huyện cỏn con kia cứ đi trước bọn họ vậy? Cứ tưởng đã tìm ra được đầu mối,
nào ngờ vòng đi vòng lại cuối cùng lại bế tắc, mọi đầu mối đều dừng lại ở chỗ tên tri huyện kia.
Mọi người trong phòng ai cũng trầm mặc.
Đình Trung chỉ vào vết thâm tím trên mặt mình, vẻ mặt ai oán: “Xem số ta khổ không? Đến phủ tri huyện rình xem, tí nữa thì bị bắt lại…”
“Hừ, công phu mèo cào của huynh bị bắt là phải!”
Đình Trung tức muốn lật bàn nhưng không dám, nhìn thấy vẻ âm trầm của Từ Hải đành lặng lẽ nuốt nước mắt, trừng mắt nạt Thước Hỉ: “Do ai mà ta bị như thế? Muội còn dám nói, nếu không phải muột hắt xì hơi gây nên tiếng
động thì làm sao mà chúng ta bị bắt?”
Thước Hỉ bị Đình Trung nói cho thẹn đỏ mặt, hung hăng xắn tay áo: “Biết làm sao được, ta nhịn không xong!”
Thúy Vân: “…”
Trọng Nghĩa: “…”
Hai ngươi này dường như là oan gia của nhau, chỉ cần đi cùng nhau chắc chắn sẽ có chuyện nhưng lúc nào cũng đi cùng nhau.
Nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng tối xuống của Từ Hải, Thúy Vân vội đằng hắng quay về vấn đề trọng tâm: “Thế hai người có phát hiện ra gì không?”
“Có…”, Thước Hỉ bỗng nhiên đỏ ửng mặt, xấu hổ cúi đầu, ngay cả Đình Trung cũng không ngoại lệ, vành tai đỏ hồng lên, bối rối uống nước trà, dáng vẻ
hùng hổ từ nãy đến giờ đã sớm bay biến mất.
Thúy Vân chớp mắt
nhìn loại tình huống hại não người đối diện này, trong đầu không ngừng
suy nghĩ. Này, bọn họ có nhiệm vụ theo dõi tên tri huyện kia, không phải là đã…
Ạch, lần trước nàng cùng Từ Hải cũng có thấy, cung xuân đồ sinh tươi sống động… ~_~
Thúy Vân khụ khụ ho nhẹ hai tiếng giải vây giúp Thước Hỉ, mặt hơi ửng hồng
ngoái đầu nhìn Từ Hải hỏi ý kiến: “Từ đại nhân, chúng ta phải tiếp tục
làm gì đây?”
Điều kì lạ là Từ Hải không trả lời mà chỉ nghiêng
đầu nhìn chằm chằm Thúy Vân, bất giác nhoẻn miệng cười: “Bạch huynh đệ
thông minh tài trí hơn người, ta nghĩ nên để Bạch huynh nói trước!”
Vốn là nụ cười ôn hòa ấm áp, không hiểu sao Thúy Vân cảm thấy hành động này của Từ Hải sặc mùi nguy hiểm…
Quả nhiên sau khi nghe lão đại trong phòng nói xong, cả ba người còn lại
bắt đầu vây lấy Thúy Vân, hỏi về kế hoạch mà khí thế hừng hực còn hơn cả đám người sắp bức cung nạn nhân.
Thước Hỉ: “Công tử, người có kế sách gì? Có thể cứu được Trần Đông đại ca ra ư?”
Trọng Nghĩa: “Đúng vậy, Bạch huynh cứ nói, đừng ngại, quả thật trong số những người có mặt ở đây, huynh là người có đầu óc linh hoạt nhất!...”
Dường như cảm thấy chưa đủ, Đình Trung còn gật gù minh họa: “Ta cũng nghĩ như vậy, Từ Hải mà coi trọng lũ thư sinh yếu ớt thì xem ra Bạch huynh sở
hữu đầu óc không ai bì kịp rồi…”
Đình Trung vừa dứt lời, mọi ánh
mắt đều đổ dồn về phía hắn. Hắn chột dạ, cả người muốn nhảy dựng lên:
“Gì? Nhìn cái gì? Ta nói sai à?”
Thước Hỉ trừng mắt nhìn Đình
Trung, Trọng Nghĩa lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, Thúy Vân thì cúi đầu, khóe
môi giựt giựt. Hóa ra… hóa ra hắn ta ghét loại thư sinh yếu ớt như ta
đây nên mới có thái độ đó…
Thúy Vân liếc mắt nhìn về phía Từ Hải, hiển nhiên hắn cụp mắt lảng tránh đi nơi khác mà không dám nhìn thẳng
vào Thúy Vân. Đình Trung nhận được ánh mắt sắc lạnh của vị lãnh đạo đáng kính thì im bặt không dám phản kháng. Đùa à? Mạng quan trọng hơn!
Cố gắng điều chỉnh lại biểu hiện trên mặt, Thúy Vân tươi cười có chút cứng ngắc: “Đại nhân, ngài lại đùa! Thuộc hạ chỉ là kẻ vô công rỗi nghề,
thân phận không đáng kể, công phu mèo quào lại vô cùng yếu ớt,… không
tạo thêm gánh nặng cho mọi người thì thôi đi, làm sao mà cống hiến được
cái ý tưởng nào ra hồn ạ!”
Thước Hỉ nuốt nuốt nước miếng, hiếm
khi thấy vị chủ nhân điềm tĩnh này tức giận: “Công tử, chỉ là lời nói
đùa thôi mà, công tử đừng để ý! Ngài… có chủ ý gì không?”
“Không có.”
“Không có?”, Thước Hỉ thất thanh, quay phắt sang nhìn Từ Hải, hai mắt trợn
trắng lên, run rẩy chụp lấy tay áo của Thúy Vân mà hỏi lại lần nữa:
“Không có?”
“Thật mà, không có!”
“Vậy sao Từ đại ca lại nói ngài có? Nếu không có, Trần Đông phải làm sao đây? Cướp ngục?”
“Không được, mẫu thân muội còn…”
Đình Trung nói đến đây, bỗng nhiên ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng
đều đổ dồn về Thúy Vân. Thúy Vân chớp chớp mắt có chút ngạc nhiên: “Gì
vậy? Mẫu thân của Thước Hỉ làm sao? Thước Nhi, ta chưa từng nghe em nói
gì về mẫu thân của mình cả…”
Thước Hỉ đảo mắt mấy chục vòng, cuối cùng cà lăm giải thích: “Ạch, là… em chưa có cơ hội nói với chủ nhân,
không phải em muốn giấu, thật đấy!”
Nhìn vào bộ dáng lấy lòng
nịnh bợ của Thước Hỉ, Thúy Vân chỉ cười nhạt, trong lòng lạnh dần đi.
Nàng còn đề phòng bọn họ, hiển nhiên bọn họ cũng sẽ đề phòng nàng. Xem
ra có rất nhiều chuyện bí ẩn đây…
Tối hôm đó, sau khi dùng bữa
tối xong, Thúy Vân không trở về phòng mà lại đi ra ngoài bờ sông đối
diện với khách điếm. Chỗ ngồi này không cách xa khách điếm lắm, nếu có
chuyện gì chỉ cần hét lên thì đám người Từ Hải ở trong có thể ứng cứu
ngay.
Nàng ngây ngốc nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời
đang in ngược xuống lòng sông, một cơn gió nhè nhẹ thổi lướt qua, cả mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Chậm rãi nhắm mắt, hít vào một hơi, sau đó thở
dài…
Thúy Vân nghĩ kĩ rồi, có lẽ nàng nên trở về thôi. Ở đây
không giúp gì được cho bọn họ, đi theo chỉ thêm rắc rối. Từ Hải nói
đúng, một người không biết võ công, chưa từng lăn lộn trên giang hồ như
nàng nên tránh xa khỏi chốn này, đây là chốn ăn thịt người mà không cần
lí do, không biết mình sẽ bị hãm hại khi nào, chết ra làm sao…