Từ Hải xách Thúy Vân trên tay phóng vào vách tường cao thật cao của phủ
huyện nha, bản thân âm thầm quan sát kĩ lưỡng bên dưới. Sau khi xác định không có lính canh mới đột nhập vào, một đường thẳng mà chạy trên mái
ngói, đáng kinh ngạc là ngay cả một âm thanh cũng không hề tạo ra, cứ
như hắn đang bước trên mây chứ không phải là gạch ngói vậy mặc dù trên
tay đang vác theo Thúy Vân cân nặng không hề nhẹ.
Đến một nơi khá cao của phủ đệ, Từ Hải thả Thúy Vân ra, bản thân mình thì đứng nép vào
một góc của mái nhà, khẽ ngoái đầu nhìn xuống dưới, sau đó ném cho Thúy
Vân một mảnh vải màu đen, hướng dẫn nàng dùng nó buộc ngang qua đầu
mình. Thúy Vân ngơ ngác ngồi nhìn hồi lâu mới chậm rãi hiểu ra ý của Từ
Hải, ngoan ngoãn vòng tay ra phía sau đeo miếng vải bịt mặt vào.
Đâu đó xong xuôi, Từ Hải nhẹ ngồi xuống, thò tay giở một miếng ngói bên
dưới ra. Từ miếng ngói đó xuyên lên một tia sáng vàng nhạt cùng âm thanh của một đôi nam nữ…
Từ Hải thấy cảnh tượng bên dưới xong thì
nhíu mi dường như không hài lòng trong khi Thúy Vân lại tò mò vô cùng,
nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh Từ Hải, liếc mắt nhìn xuống bên dưới…
Ạch, cung xuân đồ @@...
Cực sống động, cực chân thực, cực… rõ nét…
Trên sàn là quần áo lung tung của hai người, nào quần trong áo ngoài, ngay
cả mũ ô sa trên đầu cũng bị ném xuống không thương tiếc, nằm trộn lẫn
trong đống y phục nhàu nhĩ bên dưới, lâu lâu lại phát ra âm thanh cười
khanh khách của nữ nhân xen kẻ với tiếng thở ồ ồ thỏa mãn. Theo góc độ
của Thúy Vân nhìn xuống chỉ có thể thấy rõ gương mặt đê mê đang hơi ngửa lên của nữ nhân, cô ta được tên quan huyện nha ôm chặt trong lòng, tay
chân chạy ngang chạy dọc trên thân thể trơn mượt sờ mó khiêu khích lung
tung.
Ả ta rên rỉ vài tiếng, hai tay bấu chặt cổ của quan tri huyện: “Đại nhân, …”
Đáp lại âm thanh nỉ non của nàng ta chính là một tràng cười dâm đãng của
nam nhân: “Ha ha, tiểu yêu tinh! Nàng chờ đó, đại gia còn chưa thỏa mãn
mà!...”
Tiếp theo lại là một trận công kích, hai tay của hắn ta
luồn vào trong áo, hành động đó khiến ả nữ nhân trong lòng thở gấp, kiều kiều mị mị kêu rên.
Thúy Vân đen mặt, trên người cô nàng kia
chỉ mặc duy nhất một cái yếm, còn lại cái gì cũng không có, quá kích
thích đi chứ hả? Tên quan huyện lệnh kia xem như cũng không tệ, tay chân có vẻ rắn chắc cao to, chỉ có điều không có cơ hội nhìn rõ mặt. Hắn ta
dường như cũng đã không nhẫn nhịn nổi, thô lỗ ném nữ nhân trong lòng nằm dài trên giường.
“…”
“Á… ai nha… Lão gia ngài thực là hư…!!!”
“Ai nha…”
“Ách a, lão gia…”
“…”
Nữ nhân trên giường bỗng nhiên không rên la nữa mà đăm chiêu, dường như
nhớ ra chuyện gì, lại nhíu mi, nhu thuận ôm chặt lấy cổ của nam nhân,
đôi mắt toát ra sát khí nhàn nhạt: “Lão gia, nghe nói ngài lại muốn cưới vợ của Lý Ngưu vào cửa?”
Tên quan kia ngừng lại một tí, sau đó
thô bạo xé nát mảnh vải cuối cùng trên người nữ nhân đi, cười một cái đê tiện: “Bảo bối, nàng ghen cái gì? Mới có thể này đã chịu không nổi,
đương nhiên ta phải tìm thêm tỉ muội về chia sẻ cùng nàng rồi!”
“Hừ, lại lí sự, chàng thèm muốn cô ta lâu nay…”
“Ha ha… tập trung một tí đi … ~ …”
Nữ nhân này có vẻ lớn gan, nhíu mi khó chịu, hằn học tránh né không chịu
đáp ứng tên quan huyện lệnh kia. Hắn ta bất động một lúc, không ngờ lại
túm tóc của nữ nhân kia, dùng sức ném nàng ra đất. Nữ nhân bị đau, la
hét lớn tiếng vô cùng, nước mắt ứa ra.
Thúy Vân mím môi, trông
thấy da đầu đã rướm máu kia của nàng ta, xem ra tên này dùng sức rất
mạnh, không có lấy nửa điểm gọi là thương hoa tiếc ngọc gì cả. Hắn ta
chễm chệ ngồi trên giường, lớn giọng gọi thủ hạ vào: “Người đâu? Ban
thưởng cô ta cho các ngươi, ngày mai bán vào kĩ viện. Mau mang người
khác tới đây!!!!!!!!!”
Nữ nhân kia rưng rưng ôm đầu, ánh mắt sửng sờ tựa hồ không thể tin được, hốt hoảng lết lại gần chỗ hắn, thương tâm mà khóc: “Lão gia, thiếp sai rồi, thiếp sai rồi, đừng bán thiếp vào
thanh lâu…”
Nam nhân nồng nhiệt khi nãy thái độ đã thay đổi hoàn
toàn, hừ một tiếng, dùng chân đạp vào ngay giữa trán nàng ta, còn không
quên miệt thị: “Đừng nghĩ được ta sủng ái, muốn làm gì thì làm, người
đâu!!!!”
Sau tiếng hô này của hắn có hơn năm tên thị vệ đi vào,
xốc nữ nhân đang trần truồng ngồi trên đất lên, một nữ nhân khác dung
nhan như hoa như ngọc lặng lẽ đi theo phía sau, trước khi đi tới chỗ của nam nhân còn tranh thủ nhếch mép với cô nàng xấu số đang luôn miệng gọi “Lão gia” kia…
Tiếp theo… tiếp theo có lẽ không cần giải thích (=_=)
Từ Hải đã sớm ngoảnh mặt đi nơi khác, chỉ khi nghe thấy đoạn trò chuyện
tên quan huyện này muốn cưới một người là vợ của Lý Ngưu gì đó khiến hắn suy nghĩ, vừa mới nghĩ ra một chuyện định nói cho vị tiểu huynh đệ Bạch Vân Du kia, nào ngờ khi nhìn đến hắn lại trông thấy bộ dáng nhìn không
chớp mắt, mồm há hốc ra, khóe môi còn vương tí nước bọt, tuy khuôn mặt
đỏ hồng nhưng mắt thì trợn to không muốn chớp, cứ như sợ mình sẽ nhìn
sót cảnh gì… (T.T)
Đầu hắn xuất hiện vài vạch đen, quên mất, tên
tiểu tử kia mặt mũi non chèn chẹt, tuổi chưa quá mười lăm, lại vô tình
để cho hắn xem qua cái loại chuyện không mất trong sạch này, đây là lần
đầu tiên được chứng kiến thảo nào hắn nhìn đến mức nhập tâm như thế, lúc trở về cũng khó ăn nói với Thước Hỉ. Dù sao trước khi đi muội ấy đã dặn dò phải trông chừng hắn cho cẩn thận, bây giờ…
Nếu Từ Hải biết
chính bản thân Thúy Vân đã từng ra tay dàn dựng vài trận hoan ái kịch
liệt còn hơn cả như thế, không biết hắn sẽ có suy nghĩ gì…
Thúy
Vân lại bị người ta túm cổ áo vác đi, trong lòng buồn phiền vô hạn… Bên
dưới sắp tới đoạn gay cấn, cô nàng vào sau này vậy mà lại hơn cả người
trước mấy bậc, tay nghề cao siêu vô cùng, tiếc là chưa kịp xem hết đã bị người kéo đi…
Từ Hải xách Thúy Vân phi thân qua mấy cái nóc nhà
nữa thì đáp xuống, sau khi chắc chắn bên trong không còn người, hắn mới
nhẹ nhàng mở cửa ra.
Cánh cửa gỗ vang lên âm thanh kẽo cọt nghe
rợn cả xương sống, Thúy Vân nổi hết cả da gà, vội chạy tới bám dính lấy
ống tay áo của Từ Hải. Từ Hải nhíu mi, thấp giọng khiển trách: “Ngươi
làm cái gì vậy?”
Nam nhi mà nhát cấy thế ư?
“…”, đại ca, chế độ của chúng ta có quy định nam tử thì không được sợ hãi à?
Trong lòng Thúy Vân thầm nghĩ, tay nhất định không buông Từ Hải ra, sống chết đi theo hắn. Ai mà biết được, bỗng dưng trọng sinh một phát xong nàng
lại có khả năng thông linh với xác chết… Nếu bây giờ mà có một hồn ma
nhảy ra giữa đường, đảm bảo chẳng mất nhiều thời gian, một nén nhang là
đủ, Thúy Vân sẽ trở thành bạn đồng hành của bọn họ ngay lập tức!
(-_-|||||)
Nam mô a di đà Phật, Quán Thế Âm Bồ Tát, cầu người hiển linh phù hộ con…
Không phải Thúy Vân nàng chết nhát đến nỗi đang đi ngoài đường mà sợ hãi
thành như vậy đâu, mọi sự cũng tại tên quỷ Từ Hải này, đề xuất cái gì
không đề xuất, lại bảo nên đến kiểm tra xác chết của tên chồng xấu số
ban chiều. Các bạn nghĩ đi, xác chết thì còn có thể đặt ở đâu ngoại trừ
nhà chứa xác của quan phủ?
Tất nhiên bên trong không chỉ có một xác chết, thế nên Thúy Vân hoàn toàn có lí do chính đáng để sợ hãi.
Nàng run cầm cập, càng tiến sát về khu nhà âm u kia thì càng sợ hãi. Nơi này ngay cả quan binh còn không dám trông coi, bảo sao nàng không sợ. Lại
khẽ nhìn sang Từ Hải bên cạnh, vẻ mặt trầm tĩnh, một tay cầm đuốc, một
tay vịn chặt trên bảo kiếm, thận trọng vừa quan sát vừa tiến về phía
trước.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc, cơn gió quái ác
ấy lại quấn cổ Thúy Vân một chút mới lưu luyến rời đi, đâu đó trong
không trung vang lại vài âm thanh kì lạ, tiếng vỗ cánh phành phạch của
chim chóc, tiếng cú đêm kêu ảo não lòng người từ phương xa vọng lại…
Thúy Vân nuốt nước miếng, lại tiếp tục nuốt lần nữa, quyết tâm dùng cả hai
tay bấu chặt vào khủy tay Từ Hải. Từ Hải không nói gì nữa, đành thở dài
bất lực. Cũng không nên ép hắn, dù sao cũng mới là đứa nhỏ vừa trưởng
thành, sợ hãi một chút cũng không sao…
Thế là Từ Hải để yên cho Thúy Vân nắm tay áo của mình, hai bóng người chầm chậm băng xuyên màn đêm.
Cánh cửa vừa mở, một mùi gay mũi đã nồng nặc bốc ra, mấy con chuột đang lôi
nội tạng của người chết ra ngoài, thấy có tiếng động thì vội bỏ chạy, để lại mớ nội tạng còn đang ăn dở trên xác chết.
Thúy Vân choáng
váng, cả người càng thêm nép sát vào lưng của Từ Hải. Cảm nhận được sự
run rẩy của người phía sau, Từ Hải tốt bụng vỗ vỗ nhẹ tay của nàng:
“Không sao đâu…”, nói xong thì đi đến giữa phòng, châm sáng hai ngọc
đuốc nơi đó lên. Theo lí mà nói không nên làm như vậy nhưng nhìn Thúy
Vân mà xem, tay chân đã lạnh toát, bị hù dọa đến mức độ kia rồi, liệu có thể khám nghiệm tử thi trong bóng tối hay không?
Thúy Vân vẫn
chưa hết run rẩy, cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình, vội lia mắt nhìn
khắp nơi. Đợi sau khi Từ Hải lên tiếng gọi mới hoàn hồn lại: “Bạch huynh đệ, hắn ta đây.”
Thúy Vân tê tái líu cả lưỡi, mắt vẫn còn trân trối nhìn cái xác chết nội tạng lung tung treo tòng teng trước mặt mình.
Nàng hí mắt nhìn sang một cái, sau đó vội núp tiếp sau lưng Từ Hải, hồi lâu sau mới run giọng: “…Đúng rồi, là hắn…”
Trong khoảng thời gian Thúy Vân đứng sợ hãi, Từ Hải đã nhanh chóng đi kiểm
tra xung quanh một lượt, giở tất cả các khăn che mặt lên kiểm tra, cuối
cùng cũng tìm ra. Thúy Vân đau khổ tháo thùng gỗ phía sau ra, chậm chạp
đặt lên đất, run tay lấy ra vài loại thảo dược đã được xay nát thành bột trong hũ, rắc nhẹ lên cánh tay của nạn nhân…
Chỗ bị rắc bột ấy từ từ tím tái lại rồi tan chảy ra thành chất lỏng sền sệt…
Sắc mặt Thúy Vân dần nghiêm trọng, không còn vẻ sợ sệt khi nãy nữa mà thay
vào đó là một nét tập trung cao độ. Nàng đắn đo duy nghĩ hồi lâu mới
nặng nề nói với Từ Hải: “Là Tá Thi Cửu Trùng, loại độc dược khiến người
ăn phải sau khi chết không bị thối rửa ngay mà những ba ngày sau mới
chính thức bị thối rửa, ba ngày nữa ngay cả xương cốt cũng không còn, mà người xung quanh sau sáu ngày hít phải thứ độc này cũng không khỏi
tránh bị liên lụy, có thể chết ngay tức khắc…”
Từ Hải gật đầu,
loại độc này trước kia đã từng thấy người khác dùng qua, triệu chứng
cùng với những lời Thúy Vân nói không sai khác là mấy, trong lòng tăng
thêm một phần nể phục dành cho tên công tử ẻo lã kia.
“…Bên cạnh Tá Thi Cửu Trùng, nạn nhân còn bị hạ Vong Xuyên Cốt, được chế tạo từ xương cốt của bảy loài kỳ độc trong thiên hạ…”
Thúy Vân đang nắm cổ tay của người đàn ông kia thì Từ Hải cảm nhận được
tiếng bước chân hối hả đang đi về hướng này, vội thổi tắt hai ngọn đuốc, lại tiếp tục túm cổ áo của Thúy Vân nhảy ra ngoài thoát thân. Đến lúc
bọn quan sai chạy đến nơi hai người đã sớm thoát khỏi phủ đệ của tri
huyện, đang trên đường trở về khách điếm.