Chưa bao giờ Thúy Vân cảm thấy mình vô dụng như thế này, thật á!
Nhưng dù sao cũng không trách nàng được, hai kiếp làm người, đều sống cuộc
sống của tiểu thư khuê các mà lớn lên, chỉ có gặp khó khăn chật vật
trong khoảng thời gian cha bị hãm hại thôi, sau đó Vương Quan cùng Kim
Trọng đều làm quan, chức tước không tệ, hiển nhiên Thúy Vân lại tiếp tục sống một cuộc sống của phu nhân nhà quyền quý…
Như đã kể trên, sống cuộc sống của phu nhân nhà quyền quý thì làm sao mà biết nhóm củi bắt thỏ cứu đói?
Thành thử ra, Thúy Vân đành ngồi co ro bên đống lửa, chăm chăm nhìn Thước Hỉ
đang hí hoáy châm thêm củi vào đống lửa, đám người Trần Đông cùng Từ Hải thì đã đi ra suối lấy nước, Đình Trung cùng Trọng Nghĩa cũng không rảnh tay, đi bắt thỏ rồi.
Thúy Vân áy náy vô cùng, không thể để người khác hầu hạ mình như thế được, nhất là người lạ mặt. Ờ, Từ Hải thì cũng không lạ cho lắm, có điều đối với hắn, nàng vốn là một tên thư sinh ẻo
lã mặt trắng kì lạ mà thôi =.=
Thế là mỗ nữ đi dạo một vòng, cuối cùng dùng hết sức từ lúc bú mẹ tới giờ cũng thành công vác về một cây củi to lớn…
Thúy Vân hồ hởi ném nó vào đống lửa, Thước Hỉ kinh hãi chưa kịp ngăn cản thì PHỤP một tiếng, cây củi to ươn ướt dập tan đống lửa nho nhỏ, khói bốc
lên xèo xèo, tro tàn bay tứ tán, đậu lên mặt của Thước Hỉ.
Đến
lúc Từ Hải trở về thì thấy Thúy Vân đang bị Thước Hỉ cột vào cây, mồm
muốn phun ra lửa: “Công tử, người không muốn mọi người chết đói hết thì
ngồi im ở đó cho ta”
Thúy Vân: “…Biết rồi”
Oan ức quá, ta chỉ muốn giúp đỡ thôi mà, nào ngờ lại thành ra như thế chứ…
Từ Hải: “…”
Trần Đông: “…”
Hai vị này, ai là chủ, ai là tớ, người ngoài hoàn toàn không có khả năng xác định được.
Cuối cùng, bữa tối cũng được nướng xong xuôi, là hai con thỏ xui xẻo nào đó
nhưng lại rất béo mập, Thúy Vân có công rất lớn, theo như lời Thước Hỉ
nói, chỉ cần công tử ngồi yên thì đó đã là ân huệ lớn nhất cuộc đời nàng rồi!
Thúy Vân tức muốn chết nhưng ngẫm nghĩ lại thấy nàng ấy nói đúng vô cùng, đành hậm hực nhận lấy đùi thỏ từ tay Đình Trung mà gặm.
Nàng đang ăn thì cảm thấy có chút kì quái, ngẩng đầu lên lại thấy mọi
người đang nhìn mình chằm chằm…
Đình Trung, Trọng Nghĩa ôm bụng cười sằng sặc: “Lần đầu tiên bắt gặp một tên nam nhân có tướng ăn còn đẹp hơn cả nữ nhân!”
Từ Hải từ chối cho ý kiến, Trần Đông quay đầu đi nơi khác, có lòng tốt giữ thể diện cho Thúy Vân, Thước Hỉ chuyên tâm ăn uống, về vấn đề này, nàng quả thật không biết phải bình phẩm thế nào.
Tuy chủ nhân nhà
nàng là một xấu nữ từng được đồn đãi rằng chỉ được cái mã bề ngoài xinh
đẹp, còn lại không biết gì ráo nhưng… tướng ăn thật sự rất có phong
thái, tao nhã từ tốn lại chậm rãi, trông quý phái xinh đẹp vô cùng.
Có điều, khi còn ở nhà mà ăn uống như thế cũng không sao, bây giờ, ngồi
chồm hổm giữa rừng tối, trên người lại mặc nam trang, ăn uống như thế
đúng là khiến thiên hạ mở rộng tầm mắt!
Mãi đến lúc này Thúy Vân
mới nhận ra được sự tình, có điều, nàng cũng đành bất lực. Tướng ăn từ
nhỏ tới giờ, đâu thể nào hô sửa là sửa được, thế là Thúy Vân đành cố
nuốt thức ăn, phớt lờ ngoài tai mọi lời nói của lũ nam nhân không biết
thưởng thức kia.
Ăn tối xong lại tới tiết mục đi ngủ, lần này
Thúy Vân sống chết không chịu trèo lại lên cây. Thước Hỉ đen mặt, nhẹ
giọng giảng giải: “Công tử, đây là rừng a, thú dữ không ít đâu, nếu công tử ngủ bên dưới, ngày mai thức dậy lại thấy đang nằm trong dạ dày của
cọp hay sư tử gì thì lại khốn khổ…”
Mặc dù trước giờ chưa từng
được chiêm ngưỡng qua hai loài vật đó nhưng qua lời kể của Thước Hỉ, xem ra bọn chúng rất đáng sợ T>T
Tinh thần ham muốn được sống
mãnh liệt của Thúy Vân trỗi dậy, nàng đành khốn khổ từ trèo lên cây, bên dưới để cho Thước Hỉ bợ mông hỗ trợ. Đâu đó xong xuôi, Thước Hỉ mới
vươn vai, mệt mỏi phóng bừa lên một nhánh cây, chưa được một khắc sau đã vang lên tiếng ngáy đều đều.
Thúy Vân nằm trên cành cây vừa xù
xì vừa thô ráp, tấm lưng mềm mại có chút khó chịu, sửa lại thế nằm của
mình một chút thì bỗng nhiên nhìn thấy bóng người đang dựa vào thân cây
bên cạnh…
Khuôn mặt góc cạnh nghiêm nghị, từng đường nét trên mặt tỏa ra chính khí ngút trời, hai mắt nhắm hờ, dưới ánh trăng càng trở
nên lung linh xinh đẹp…
Ực…
Hờ, trước kia lúc hắn còn để
cái đầu trọc vốn đã dễ nhìn rồi, bây giờ lại để tóc dài, mái tóc đen dài bóng mượt thế kia, chưa kể so với thời gian trước, cơ thể to cao lên
thêm không ít, bây giờ cùng lắm nàng chỉ đứng đến nách hắn là cùng…
Thúy Vân ngây ngốc nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên từ phía sau lưng truyền đến
tiếng cười trầm thấp khiến nàng rét run lên, miệng đã muốn kêu gào “Có
quỷ”. Trần Đông nhìn thấy phản ứng của Thúy Vân, càng cười lớn hơn nữa:
“Bạch huynh đệ, mau chùi miệng đi, nước miếng…”
Thúy Vân không thèm quan tâm, hừ nhẹ một tiếng, giả vờ nhắm mắt ngủ…
Sau đó âm thầm kéo tay áo lên trên mép mà chùi…
Mẹ nó, thế mà nàng lại chảy nước miếng thật…
Trần Đông cứ tiếp tục cười khì khì, đung đưa cánh quạt, ngay cả Thúy Vân nằm ở thân cây gần đó cũng được hưởng sái một ít. Đến lúc này hắn mới trầm
giọng: “Bạch huynh đệ, vị thư đồng của huynh, xem ra công phu rất không
tệ!”
Thúy Vân: “…Công tử quá khen!...”, Trần Đông công tử, ngay
cả bản thân ta cũng vừa mới phát hiện ra thư đồng bên cạnh mình biết võ
công ngay ngày hôm nay, công tử bảo ta phải nói gì đây?
“Lại nói, không hiểu Bạch huynh đệ đến Lâm Tri làm gì?”
“Ạch, Trần Đông công tử, ta từ Sơn Đông đến đây, cốt muốn tìm người nhà bị
thất lạc… Không ngờ lại bị lâm vào hoàn cảnh thế này!”
“À, ra là vậy, vậy sắp tới huynh đệ định sẽ thế nào!”
“Cái này… ha ha, hiện tại tiểu đệ cũng chưa nghĩ ra!”
Thật sự Thúy Vân chưa nghĩ ra được gì cả mà! Bây giờ trở về cũng không xong, đường về của nàng đã sớm bị Lục Châu chặn lại, chưa kể Lục Châu hoàn
toàn có khả năng đã bố trí người trên đường về để chờ bắt nàng rồi.
Haiz, lần này ra đường quên xem phong thủy, khởi hành sai hướng nên mới đen đủi thế này đây!
Có điều…
Sáng hôm sau, Thúy Vân dậy từ rất sớm, vội đứng dưới gốc cây mà Thước Hỉ đang nằm ngủ, nhỏ giọng gọi: “Thước Nhi, xuống đây mau”
Thước Hỉ giọng ngái ngủ, thò đầu từ trên nhìn xuống, vẻ mặt khó hiểu: “Chủ nhân, lại có chuyện gì?”
“Xuống đây, nhanh lên”
Thước Hỉ đành uể oải trèo xuống đã bị Thúy Vân lấm lét kéo chạy thẳng một
mạch ra bờ suối gần đó, vừa đi vừa ngoái đầu lại canh chừng như thể sợ
ai đuổi theo. Thước Hỉ cười sặc sụa:
“Công tử, chẳng lẽ người muốn giải quyết bầu tâm sự à? Lớn hay nhỏ? Cứ thoải mái, ta canh chừng cho!”
Thúy Vân đen mặt: “Đồ ngốc, chúng ta đang bỏ trốn!”
Thước Hỉ dần dần tỉnh ngủ, ý định quay lại đường cũ: “Quan binh đã đến đây rồi à, phải gọi bốn tên ngốc kia dậy thôi!”
Nói là làm, Thúy Vân nhìn thấy Thước Hỉ đi về phía kia thì hoảng hốt, không hiểu sức lực từ đâu ra, vật ngã Thước Hỉ vào bụi cây, chật vật ấn nàng
ấy xuống: “Thước Nhi, đêm qua ta nghĩ kĩ rồi, chúng ta có lí do chính
đáng để trốn đám quan binh, thế nhưng bọn họ… tại sao lại phải trốn?
Phải chăng bọn họ là trộm cướp đạo tặc gì thì sao? Do đó, Thước Nhi,
chúng ta phải trốn đi thôi…”
Thước Hỉ nghệt mặt một hồi, ke cũng
đã hết chảy, lúc này mới tỉnh táo hoàn toàn, định nói gì đó nhưng lại
thôi. Thúy Vân nhìn vẻ khó xử của nàng ấy cũng rất ngạc nhiên, bỗng
nhiên từ phía sau lưng truyền đến âm thanh kinh ngạc của Trần Đông:
“Bạch huynh đệ, ngươi… hắn ta…”
Nói đến đây thì im bặt.
Thúy Vân âm thầm rơi lệ, từ từ quay đầu lại… Không biết bốn người bọn họ đã
thức dậy từ bao giờ, chỉ có Trần Đông cùng Đình Trung đang ngơ ngác nhìn các nàng. Nếu hắn biết được nội dung cuộc trò chuyện kia, có phải sẽ
thủ tiêu nàng đi hay không?
Nào ngờ thứ mà Thúy Vân nhìn thấy lại không phải là ánh mắt lạnh lùng, lưỡi gươm sáng bóng như trong trí
tưởng tượng mà là khuôn mặt ửng hồng có chút ngại ngùng của hai người
kia.
Thúy Vân nheo mắt, không hiểu gì cả thì Thước Hỉ dưới thân yếu ớt lên tiếng: “Công tử, nặng quá, người xuống có được không?”
Nàng trợn mắt nhìn xuống, lúc này mới tá hỏa ra…
Không biết nàng đã leo lên trên người của Thước Nhi ngồi từ bao giờ, người
trong cuộc thì bình thường nhưng người ngoài nhìn vào… khó mà không suy
nghĩ lung tung.
Óe, Thúy Vân mếu máo. Trời ơi, danh tiết của nàng, chẳng lẽ…
Trần Đông nhìn thấy vẻ cứng đờ của Thúy Vân, hảo tâm xoay người đi hướng
khác, mau chóng rời đi, chỉ để lại một câu: “Nơi này rất nguy hiểm…”
Sau đó, nghĩ nghĩ một hồi lại tiếp tục: “… Hai người nên cẩn thận một chút…”
“…Có gì thì giải quyết nhanh vào…”
Hắn cứ ấp úng mấy lần như thế mới bày tỏ hết được ý tứ của mình, vành tai
của Đình Trung đỏ ửng, vừa chạy vừa bay khỏi chỗ này như thể vừa nhìn
thấy chuyện gì kinh khủng lắm.
Thước Hỉ thở dài, bất lực chống tay lên trán, ai oán trách móc: “Trời ơi, danh tiết của ta…”
Danh tiết của ngươi không còn thì của ta còn chắc? Thúy Vân cũng ấm ức muốn
chết thế nhưng cố gắng kiềm chế lại, ủ rũ phủi sạch bụi trên người.
Hu hu, trốn được bọn quan binh cuối cùng lại rơi vào tay bọn cướp cạn, đã vậy còn bị mất trắng danh dự nữa cơ…
Sau này trước khi bước chân ra khỏi cửa nhất định phải xem phong thủy cẩn thận mà…
Thúy Vân nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của Thước Hỉ, miệng khẽ nuốt nước miếng
một tiếng, cúi đầu bất mãn nhưng không dám biểu hiện ra mặt, chậm rãi đi theo sau lưng bọn họ. Nhiều lần muốn lôi Thước Hỉ lại đi sau cùng để
thuận tiện cho việc bỏ trốn, nào ngờ nàng ấy rất hăng hái, vừa đi vừa
trò chuyện với Trần Đông như thể… Ạch, như thể bọn họ rất thân thiết với nhau vậy @@
Không được, cứ đi chung với nhau thế này liệu có an
toàn không? Tuy nhiên khi nhìn thấy bóng dáng của Từ Hải đang đi trước
mặt, tâm tình lại bắt đầu bấn loạn cả lên.
Vị này là ai? Chính là đồ đệ cưng Minh Sơn hòa thượng của Đại sư, một thân võ công cao cường,
cả người tràn ngập chính khí, chưa kể hắn ta lại là tỉ phu tương lai của mình, trước kia cũng đã từng chiến đấu với hắn trong một khoảng thời
gian nói dài không dài mà ngắn thì chắc ngắn :]] (Xem lại các chương 13
về sau!!!!)
Đúng vậy, Từ Hải đi cùng bọn họ thì chắc là không sao đi? Dù sao nhân phẩm của Từ Hải cũng do trên chùa mà tôi luyện thành,
chắc chắn hắn sẽ không làm chuyện bất nghĩa hay lương tâm cắn rứt gì, cứ bình tĩnh mà ứng phó vậy.
Tuy Thước Hỉ có võ công nhưng không
biết nàng ấy có khả năng bảo vệ được cho mình an toàn trở về hay không,
đi cùng bốn người có võ vẫn hơn. Xin đính chính, Thúy Vân không biết
công phu của những người kia như thế, nhưng của Từ Hải thì nàng đã sớm
được chiêm ngưỡng rồi, do đó, không cần lo lắng nữa!
Đúng, tạm thời cứ như vậy đi!