Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 2: Cầm kì thi họa là cái gì? Ăn có ngon không?




Trương đại phu cùng Vương Thúy Vân ngồi đối diện nhau, ánh mắt tóe lửa cứ như vậy cho đến khi vợ chồng Vương viên ngoại chạy đến nơi. Hai người vừa mới đi ra ngoài chưa được bao lâu, lại nghe đại phu nói như thế, cộng thêm sắc mặt xanh mét của Thúy Kiều khiến Vương phu nhân choáng váng, thiếu chút nữa là ngất xỉu, may mắn có người hầu bên cạnh đỡ lại.

“Vân Nhi, Vân Nhi, con ngàn vạn lần không được bỏ nương lại…”, Vương phu nhân thương tâm gào thét.

“Vân Nhi, phụ thân đến bên cạnh con đây…”, Vương viên ngoại nuốt nước mắt nói to.

“Nhị muội, đại tỉ không cho muội đi…”, Thúy Kiều mím chặt môi, lấy khăn tay tao nhã lau đi nước mắt nơi khóe mi.

“Nhị tỉ, nhị tỉ, không được chết một mình, ta muốn theo tỉ, dắt ta theo…”

Vương Quan đáng thương vừa khóc vừa nói, nào ngờ vừa mở miệng đã bị ba người kia quay đầu lại hét to: “CÂM MIỆNG”.

Đồng thanh, vô cùng đồng thanh!

Thằng bé bị hù dọa ngây ngốc một chỗ, vẻ mặt méo lệch qua một bên, mông thả “PHỊCH” xuống đất, thương tâm khóc nức nở… “Hu hu, nhị tỉ không cần ta, đại tỉ, phụ thân, mẫu thân cũng không muốn nghe ta khóc than, ông trời ơi, ngay cả khóc ta cũng không có quyền, hu hu…” T>T

Khóe môi Thúy Vân giựt giựt, vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm ông lão ngồi trước mặt mình. Vẻ mặt Trương đại phu cũng không khá hơn là bao, hai mắt trợn ngược ra vẻ đang ngạc nhiên tột độ. Rõ ràng khi nãy ông đã bảo Nhị tiểu thư của quý phủ không bị gì cơ mà, sao bây giờ lại thành ra Nhị tiểu thư sắp chết, người thân khóc sụt sùi nức nở tạo ra một khung cảnh thương tâm thế này?

Hai người chưa kịp tiêu hóa chuyện gì đang xảy ra thì cửa phòng mở toang, Thúy Kiều chạy vào đẩy Trương đại phu sang một bên, tay run rẩy túm lấy Thúy Vân nhét vào lòng mình, ôm cứng nàng: “Thúy Vân đừng sợ, đại tỉ sẽ bảo vệ muội, muội không chết được đâu…”

Thúy Vân nằm trong lòng Thúy Kiều bỗng nhiên cảm thấy cảm động, đúng vậy, mặc dù trước kia mọi khổ tâm của nàng đều do đại tỉ mang đến nhưng quả thật không thể trách tỉ ấy được, đâu phải đại tỉ muốn thế…

Đang định đẩy cái người ôm nàng cứng ngắc kia ra, nào ngờ Vương viên ngoại đã chạy qua bậc cửa, túm lấy cổ áo của Trương đại phu đang ngơ ngác trong phòng, phía sau là Vương phu nhân vừa chạy vừa vén váy lên, mồ hôi nhễ nhại: “Đồ lang băm, ta mời ông đến chữa bệnh cho con gái ta chứ đâu phải trù ẻo cho nó chết? Có tin ta cho người tống cổ ông ra ngoài hay không?”

Trương đại phu bị hù dọa cho choáng váng, một lúc lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh mà la to: “Vương lão gia, ông bình… tĩnh… Tôi, tôi đâu có bảo là Nhị tiểu thư sẽ chết?”

Vương Lưỡng Tùng mặt tái mét, đôi mắt âm u đáng sợ, không biết sức lực từ đâu ra mà túm lấy Trương đại phu, áp mặt ông ấy sát mặt người: “Ông thử nhắc tới chữ “Chết” một lần nữa xem, ta liền…”

Cả một gia đình mù quáng, may mắn có Vương phu nhân vẫn còn tỉnh táo: “Khoan đã, ông bảo Vân Nhi không sao?”

Mãi đến lúc này Vương viên ngoại mới nheo mắt, nghi hoặc: “Vân Nhi không sao?”

“Khụ, Nhị tiểu thư… cô ấy còn khỏe hơn cả lão phu, làm sao mà chết được?”

Trương đại phu yếu ớt lên tiếng, ánh mắt mọi người đổ chằm chằm về phía tỉ muội Thúy Vân Thúy Kiều đang ôm nhau trên giường. Thúy Vân đầu đầy sọc đen sọc dọc, quả thật không ngờ trước kia nàng cùng đại tỉ trẻ con đến thế.

Thúy Kiều thộn mặt, nghi hoặc: “Rõ ràng khi nãy ông bảo có chuyện muốn gặp cha mẹ…”

“Ông còn gì để nói?”, Vương viên ngoại nghe lời con gái tới mức mù quáng, lại tiếp tục xách Trương đại phu lên, cả người tỏa ra sát khí.

“Ạch, lão phu quả thật muốn gặp hai vị… để… xin… nhận Nhị tiểu thư làm đồ đệ…”

Lúc này không chỉ Thúy Kiều thộn mặt mà cả gia đình ai cũng ngẩn người ra, kể cả Thúy Vân. Nàng từ trong lòng của Thúy Kiều chui ra, ngạc nhiên hỏi: “Nhận ta? Làm đồ đệ? Của ông?”

“Vâng, ta thấy tiểu thư có tư chất thông minh, lại khá có duyên với y thuật nên mới mạo phạm… Nào ngờ bị hiểu lầm..”

Vương Lưỡng Tùng vội đằng hắng vài tiếng, sau đó xách Trương đại phu về lại trên ghế, vẻ mặt ngượng ngùng: “Ha ha, thật ngại quả, mong Trương đại phu thông cảm…”

Trương đại phu liêu xiêu ngồi không vững, ánh mắt kinh hoàng quét ngang cả gia đình. Vương phu nhân nghe xong lại nhíu mi, vẻ mặt không hài lòng: “Trương đại phu, ý tốt của ông chúng tôi xin nhận nhưng quả thật tiểu nữ vẫn còn quá nhỏ, có lẽ không đủ tài sức để trở thành…”

Trương đại phu không cho Vương phu nhân từ chối nên vội chen ngang: “Phu nhân đừng lo, Nhị tiểu thư tư chất hơn người, lại được trời phú cho tài năng tuyệt hảo, lão phu chưa từng gặp ai như thế, nếu để không sẽ rất phí phạm…”

“A, có lẽ ngài nhầm lẫn thôi, tiểu nữ nhìn tới nhìn tới vẫn thích hợp với những môn cầm kì thi họa hơn!”

Vương phu nhân nói thẳng ra lập trường của mình, từ chối thẳng thừng. Thúy Vân là nữ tử, cầm kì không học, lại đi học mấy thứ cành cây vớ vẩn để làm gì?

Thúy Kiều cùng Vương viên ngoại trầm ngâm không cho ý kiến, Thúy Vân cũng suy nghĩ một hồi, cuối cùng lên tiếng: “Trương đại phu, ông có thể nào cho ta thời gian để suy nghĩ không?”

Lần đầu tiên trong đời ông mới thấy có người chết đi rồi sống lại như Thúy Vân nên trong lòng đã sớm xem nàng như báu vật, mới nãy thấy Vương phu nhân từ chối, đang không biết phải làm sao thì Thúy Vân lại cho ông một tia hi vọng. Nói như thế nghĩa là nàng sẽ không từ chối, đúng không?

Ông lão mừng như bắt được vàng, vội gật đầu: “Được, đương nhiên được, tiểu thư cứ suy nghĩ, lão phu xin cáo từ trước”, xong xách cái hòm gỗ của mình chạy bán sống bán chết như thể sợ Thúy Vân đổi ý.

Đợi Trương đại phu đi rồi, Vương phu nhân nhăn mặt: “Sao không từ chối mà lại đi trả lời như thế, khác nào cho ông ta thêm hi vọng? Vân Nhi này, mẫu thân thấy con theo đại tỉ học cầm kì thi họa vẫn hơn chứ?”

“Mẫu thân nói phải!”, Thúy Kiều gật gù cho là đúng, vẻ mặt rất tự nhiên trong khi Thúy Vân chỉ cười nhẹ: “Biết đâu có thể có ích thì sao!”

Vương phu nhân không vui, định quở trách thêm vài câu nhưng nghĩ lại con mình vừa khỏi bệnh xong nên cũng không đành lòng, đành bước ra ngoài dặn dò gia nhân. Nào ngờ vừa bước ra thì nghe có tiếng hỏi vọng từ bên trong phòng: “Nương, cầm kì thi họa là cái gì? Có ăn được không?”

Bà vội bấu hai tay vào thành cửa để tránh bị trợt té.

Đi, đi nhanh, không khéo tức chết mất.

Vương phu nhân trừng lớn mắt nhìn gương mặt ngây thơ đang giương đôi mắt tròn xoe lên nhìn bà, sau đó thở dài một tiếng, liêu xiêu được Vương viên ngoại dìu ra khỏi phòng. Thúy Vân khẽ cười, thả người “Phịch” một tiếng nằm xuống giường, vẻ mặt nhàn nhạ: “Tiểu Quan, ngươi vào đây!”

Vương Quan bé bỏng đáng thương, cứ đinh ninh nhị tỉ Thúy Vân của mình sắp chết nên chạm cũng không dám, chỉ dám đứng một bên giường, đôi mắt phiếm hồng, nước mắt cứ luân phiên ứa ra trên gương mặt nhỏ, nó dùng tay áo chùi mạnh một cái, lại tiếp tục khóc. Nàng khẽ than thở: “Nam nhi sao lại khóc thế kia?”

“Nhị tỉ, ta không có khóc, là con mắt ta khóc…”, Vương Quan lắc đồng không chịu, ánh mắt thảm thương vô cùng. Thúy Vân cũng không đành để nó như thế đành phải lên tiếng trấn an: “Tiểu Quan, nhị tỉ không làm sao thật mà! Không tin thì hỏi đại tỉ!”

Mãi đến khi Thúy Kiều gật đầu xác nhận thì Vương Quan mới chịu, vui vẻ cười toe toét trèo lên giường, đặt đôi giày ngay ngắn lại, sau đó nhảy tót vào lòng Thúy Vân cười khanh khách. Cái giường bình thường có vẻ rộng của Thúy Vân nay phải chứa cả ba chị em lại có vẻ chật hẹp thế nhưng không khí rất ấm áp, bên trong toàn là âm thanh cười nói non nớt của Vương Quan và Thúy Vân, lâu lâu mới khẽ nghe tiếng cười nhẹ của Thúy Kiều.

Thúy Vân nhìn gương mặt quen thuộc của đại tỉ và tiểu đệ nhà mình, hốc mắt phiếm hồng, vội quay đầu đi chỗ khác không muốn hai người kia nhìn thấy mình khóc. May mắn Thúy Kiều cũng không để ý, chỉ nhíu mi hỏi nàng: “Vân Nhi, muội thật sự muốn theo Trương đại phu đó sao?”

Nàng chỉ nhún nhún vai: “Muội không biết, có thể!”

“Ta nghĩ muội vẫn nên nghe lời ta cùng mẫu thân, ngày mai ta sẽ nói với lão sư của ta, bắt đầu từ tuần sau muội sẽ chính thức học cùng với ta”

“Dạ…”

Thúy Kiều cười vẻ hài lòng, nhẹ nhàng bước xuống giường, nâng tay ngọc khẽ chỉnh lại cổ áo: “Vậy muội nghỉ ngơi đi, đại tỉ phải ra ngoài trước, Tiểu Quan để lại ở chỗ muội nhé, dù sao nó cũng ngủ quên mất rồi…”

“Vâng, đệ ấy dậy muội sẽ mang đệ ấy về phòng ngủ, đại tỉ không cần lo lắng”

“Ừ, không còn chuyện gì nữa vậy thì đại tỉ đi đây, muội nhớ chăm sóc bản thân cẩn thận”

Thúy Vân gật đầu, tay vẫy vẫy theo hướng mà Thúy Kiều vừa mới rời đi, sau đó buông tay xuống, đôi mắt không còn vui vẻ như khi nãy nhưng ít nhiều cũng không còn ảm đạm như lúc đầu. Đúng vậy, gia đình nàng đã từng hạnh phúc như thế nhưng có ai ngờ được sắp tới sẽ phải chịu tai ương khủng khiếp kia…

Nàng khẽ lắc đầu xua tan đi những ý nghĩ không vui trong đầu, may mắn được trở lại trước kia, vậy thì tại sao lại không tận hưởng hạnh phúc đã từ lâu lắm rồi không thấy cơ chứ?

Sau mấy ngày tĩnh dưỡng, cuối cùng Thúy Vân nàng cũng khỏe lại, vẻ mặt hồng nhuận. Có điều, năng suất của đại tỉ quả nhiên rất cao, chưa đến một tuần sau, phụ thân đã đặt làm cho nàng một cây cầm bằng gỗ đàn hương, bề mặt bóng loáng, nước sơn mịn màng, bên trên còn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Đương nhiên là đại tỉ nói với phụ thân rồi chứ làm sao người biết ta sắp đi học đàn mà chuẩn bị?

Thúy Vân cười cười, tay chạm nhẹ vào dây đàn, dây mỏng khẽ rung lên, sau đó là một âm thanh phát ra khá chói tai. Đúng là cây đàn trước kia của nàng, không sai vào đâu được! Loại gỗ đàn hương này khá quý nên giá trị cũng rất cao, trong thời điểm nghèo khó, chính tay nàng đã đem nó bán vào tiệm cầm đồ của Quý gia mất rồi, từ đó về sau nàng cũng không dùng nữa, thậm chí ngay cả khi biểu diễn trong khách điếm để tìm kế sinh nhai cũng chỉ sử dụng loại đàn bình thường. Lâu ngày mới được gặp lại, trong lồng ngực dâng lên cảm giác khá bồi hồi khó tả.

Thúy Kiều thấy Thúy Vân thừ người ra lại hiểu nhầm, nghĩ rằng đây là lần đầu tiên tiểu muội được tiếp xúc với thứ này nên còn lạ lẫm bèn cười an ủi: “Muội đừng lo, lần đầu tiên ta chạm vào dây đàn cũng kêu khó nghe như thế! Mãi về sau muội sẽ quen cho mà xem!”

Thúy Vân khẽ “Vâng” một tiếng, ánh mắt vẫn tập trung chuyên chú quan sát đừng phím đàn.

Đại tỉ Vương Thúy Kiều của nàng từ nhỏ đã sớm được tiếp cận với những thứ này nên thứ gì cũng thông thạo, chưa mười lăm tiếng lăm đã lan xa khắp vùng, ai ai cũng gọi đại tỉ là kì nữ. Trước kia có đôi khi nàng cũng khá ghen tị cùng đại tỉ nhưng sau đó nghĩ lại, tài hoa để làm gì? Để tự làm khổ bản thân thì đúng hơn. Nhìn thấy người phụ nữ trung niên thường hay đứng sau lưng trượng phu nhà mình bán màn thầu trên phố, trong lòng Thúy Vân cảm thấy có chút ngọt ngào cùng chua xót. Người phụ nhân kia, sắc không có, tài cũng không, thế nhưng cô ấy lại có một gia đình vô cùng hạnh phúc, còn Thúy Vân cùng Thúy Kiều nàng đây, rõ ràng đều có tài có sắc nhưng sự thật chứng minh cái gì cũng có giá của nó, và cái giá đó không hề thấp chút nào.

Ông trời dường như không thiên vị ai cũng không bất công với ai. Càng có tài càng có sắc thì mệnh càng bạc, điển hình chính là đại tỉ Thúy Kiều của nàng. Ai có thể ngờ tới kì nữ nổi tiếng của cả kinh thành sau này lại trở thành một kĩ nữ nổi tiếng? Về phần nàng, tuy nhan sắc không được nổi trội như đại tỉ nhưng xét về một góc nào đó, nàng vẫn được hạnh phúc hơn cuộc sống làm vợ thiên hạ của đại tỉ. Cảm giác trống vắng cô đơn trong lòng cũng dần phai nhạt đi, không ai có lỗi cả, đó là số phận mà ông trời xếp đặt cho mỗi con người mà thôi!

Nếu đã được sống lại lần nữa, nàng tình nguyện che giấu tài năng của mình.

Có điều, chính vì muốn che dấu thế nên mới có cớ sự dở khóc dở cười hôm nay…