Xin Lỗi... Quá Muộn Rồi Anh À

Chương 35




Hello, Sone đã quay lại và thảm hại hơn xưa...ặc...Mấy bữa ni bận quá trời quá đất, bài trên lớp thì chất thành đống nên không có thời gian viết truyện cho các bạn đọc được, sorry nhiều nha! À, tui tặng chap này cho bạn Nguyễn Minh Trang, xin lỗi nhất là bạn, để bạn chờ lâu quá mà phải gầm rú lên tiếng, biểu hiện bằng những icon thể hiện sự giận dữ vô đối vì không được đọc chap mới, xin lỗi bạn và mọi người nhiều na. Vô truyện thôi...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

...Ahihi, bữa nay đang là chủ nhật nên cả đám ở nhà, từ khi nó và hắn quen nhau thì tính đến nay chắc cũng gần một tuần rồi, cũng vì cái couple này mà các anh chị nhà ta được phát ọe free mấy bữa...ôi thôi là sến súa...

- La lá la...ba là cây nến vàng...mẹ là cây nến xanh...con là cây nến hồng...ba ngọn nến lung linh...đốt cháy trụi căn nhà...la lá la... - Đấy, hắn không không lại giở cái tính con nít ra rồi đấy, ngồi hát như một đứa con nít ý...À mà cái đám khỉ loi choi lóc chóc kia ngủ chưa dậy na, chỉ có nó và hắn thôi à...

- Hoàng, im lặng, ai cho anh hát bài đó hả? Anh phải hát những bài hát thể hiện tình yêu thương đất nước, hay là những bài dành cho trẻ em chứ, sao anh lại hát mấy cái bài chế vậy? Anh có biết chế vậy là không tốt không,...............blah....................blah..................- Nó xổ một tràng để giáo dục lại "con" của mình, hura...bà mẹ trẻ của năm là đây

- Anh biết rồi - Hắn mếu mó

- Ngoan, vậy em mới thương - Nó

- Ê, vợ - Hắn

- Sao? - Nó gọn lỏn

- Nấu ăn đi - Hắn hào hứng

-HẢ? Có phải là em mắng anh nhiều quá nên anh nổi cơn điên không, em xin lỗi, em sẽ không mắng anh nữa, em rất sợ anh lên cơn điên vì như thế anh sẽ đòi nấu ăn, mà một khi anh nấu ăn thì chỉ có...một là cháy nhà bếp, hai là ngộ độc thực phẩm...suy ra anh KHÔNG ĐƯỢC NẤU ĂN - Nó đang cố gắng thuyết phục hắn đừng vào bếp

- Này, anh có nói là anh nấu đâu, là em nấu đấy chứ - Hắn hơi bực vì nó khinh thường trình độ nấu ăn của mình, đâu phải hắn nấu dở đâu, cũng được mà...hắn mà nấu thì rất rất nhiều...người sẽ bái phục đấy nhớ, hắn nấu ăn rất ngon nhưng mà thật đáng buồn a khi nó cứ nghĩ hắn là boy nên không biết nấu ăn

- Hoàng à... - Nó dùng ánh mắt vô cùng là trìu mến nhìn hắn, nó đang bận giở trò để thoát khỏi kiếp nấu ăn đấy...

- Hửm? - Hắn

- Anh biết gì chưa? - Nó làm bộ bí mật

- Chưa - Hắn tò mò

- Biết gì chưa? - Nó lại bí mật

- Chưa, kể anh nghe với - Hắn đang rất muốn biết có chuyện gì mà nó lại bí mật thế kia

- Chuyện là... - Nó lại khơi dậy cái sự tò mò của hắn

- Chuyện là như thế nào? - Hắn vẫn đang cố moi ra cái bí mật của nó mà không hề hay biết rằng mình đang bị...

- Chuyện là vầy nè...anh biết gì chưa? - Quần đi quần lại có mỗi câu "anh biết gì chưa?"

- Yahhhhh...em cứ biết gì chưa, biết gì chưa hoài thì làm sao anh biết được chứ - Hắn bực bội

- Sorry, sorry, anh...biết gì chưa? - Hôhô, cái nết quánh miết hổng chừa...nó đâu có sợ...nó là ai...nó là một mỹ nhân...nó là một nhà tri thức...nó là một mầm non tương lai...nó là một chồi non của đất nước...nó là niềm tự hào của vũ trụ...nó là...tạm thời chưa nghĩ ra, cứ biết nhiêu đó đã ha... (-_-)

- Một lần nữa thôi là anh kiss em đấy nhớ - Hắn đe dọa...(A hèm...xin mọi người hãy chú ý lắng nghe, trong khi đang viết chapter này, t/g đã nhận ra một điều là...hắn là một con người đa tính cách, cụ thể như sau: sáng nắng, chiều mưa, trưa giông tố vì hắn lúc thì như con nít, lúc thì lại giở giọng đe dọa...Một con người đa tính cách>>>)

- Oh, sorry, em đang định nói là anh...đang bị...troll đấy, hahaha... - Nó nói rồi vụt qua mặt hắn để lại hắn đang đần thối mặt...

...Sau một hồi suy nghĩ đi suy nghĩ lại câu nói của nó thì hắn cũng hiểu nhưng đành ngậm ngùi nuốt cục tức vào bụng mà làm chuyện hệ trọng...

- CÁI ĐỒ TRỜI ĐÁNH, EM DÁM TROLL ANH HẢ? ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO ANH - Hắn hét lên và sau đó...một cuộc thi chạy ma-ra-tông bắt đầu...T/g được ngồi coi free, không cần mua vé...

...Sau một hồi vật vả, quanh đi quẩn lại thì hắn cũng bắt được nó, đã vậy còn không cho nó nói thì đã kịp thời buông một câu phũ phàng...

- Em ngay lập tức đi nấu ăn cho anh - Hắn lôi xềnh xệch nó vào bếp mà không hay biết rằng mặt nó đang méo xệch...

_Nhà bếp

- Rồi, em cắt cà rốt ra cho anh - Hắn ra lệnh cho nó làm

- Hả? Anh biết nấu ăn à? Vậy thì anh làm đi, em không làm đâu - Nó

- Không, em cắt đi - Hắn vẫn thế, không hề nghiêng ngã một tẹo

- Vâng - Nó mếu máo cầm lấy con dao để cắt cà rốt nhưng không may...

- Á... - Hắn đang đun nồi nước thì thấy nó kêu lên thì chạy lại coi

- Sao thế? Sao em lại bất cẩn vậy chứ, có cắt cà rốt thôi mà cũng không xong - Hắn hơi lớn tiếng mắng nó nhưng vẫn ân cần xem tay nó...

- Ừ, em vô dụng vậy đấy, em không làm nên việc gì đâu - ...Nó nói rồi giựt tay bỏ lên phòng, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Nó giận...giận vì tại sao hắn lại không nghĩ cho nó chứ, nếu không phải tại hắn bảo nó làm thì nó đâu có bị sao, đã vậy còn mắng nó nữa chứ...Nghĩ một lúc thì nó cũng chìm vào giấc ngủ, trên khuôn mặt vẫn còn thoáng vài giọt nước mắt

...Còn hắn ở dưới nhà thì đang rất đau vì thái độ của nó, hắn mắng nó vì lo lắng cho nó thôi mà nhưng hắn cũng sai khi đã mắng nó, dù gì thì hắn bắt nó làm thì nó mới bị đứt tay mà...Nghĩ vậy nên hắn quyết định sẽ lên xin lỗi nó...

_Phòng nó

...Cạch...Hắn nhẹ nhàng mở cửa bước vào, đôi môi khẽ cười khi nhìn thấy nó đang ngủ...Nhẹ nhàng bước đến, đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp kia...

- Xin lỗi vì đã mắng em nhé, ngủ ngon - Hắn hôn lên trán nó, khẽ cười rồi bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa...

...Hắn nào đâu biết rằng sau khi hắn đi, trên môi nó đã nở nụ cười hạnh phúc...nhưng nó ngủ thì sao nghe được nhỉ? Chắc nó đã mơ thấy hắn trong giấc mơ...có lẽ...là vậy...