Xin Lỗi... Quá Muộn Rồi Anh À

Chương 33




Từ cái ngày mà Nhật nói chứng minh cho Tiên thấy tình yêu của mình dành cho nhỏ, thế là ngày nào ổng cũng đi theo Tiên...



Cả nhóm mỗi khi muốn tìm Nhật thì gọi cho Tiên, vì họ đã đặt ra câu châm ngôn Ở ĐÂU CÓ TIÊN Ở ĐÓ CÓ NHẬT, mỗi chỉ khổ cho Tiên đến bây giờ đã 1 tuần rồi mà Nhật vẫn đi theo Tiên, chả khác gì cái đuôi

____________________________________________________________________________________________________

- Này tôi lạy ông, đừng đi theo tôi nữa - Tiên chắp tay lạy lạy trước mặt Nhật

- Anh sẽ đi theo em tới cuối chân trời luôn - Nhật hùng hổ tuyên bố

- Sao ông ám tui hoài vậy? - Tiên

Đấy là nguyên văn câu chuyện trong suốt tuần qua đó mọi người, và hôm nay, đang trong giờ học thì bỗng nhiên Nhật đứng dậy kéo Tiên đi và để lại cho bà cô một câu rất chi là nhẹ nhàng làm bà giáo già tức lộn ruột mà chả làm gì được, câu nói của nhẹ nhàng của Nhật đây:

- Thưa cô em cúp ạ - Nhật nói rồi kéo Tiên ra vườn hoa sau trường trong sự thắc mắc của cả lũ học sinh trừ tụi nó và tụi hắn, mấy người này thì biết hết rồi còn gì

_______________Vườn hoa sau trường________________

- Đã một tuần rồi, anh đã chứng minh cho em thấy rồi đấy, bây giờ anh muốn em cho anh câu trả lời - Nhật kiên nhẫn

- Em...em...- Tiên e dè

- Em không đồng ý chứ gì - Nhật quay bước đi, Tiên nhìn bóng lưng cô độc của Nhật mà lòng đau thắt, thật ra nhỏ cũng yêu Nhật nhiều lắm chứ, nhưng nhỏ sợ, sợ cái tính trăng hóa của Nhật, nhỏ cũng sợ đối với Nhật, nhỏ chỉ qua đường, quen xong rồi bỏ. Không, nhưng nhỏ không thể để mất Nhật được...đúng rồi...chắc chắn không... Nghĩ vậy nên đôi chân nhỏ bé kia kiên quyết đứng dậy, chạy lại ôm lấy dáng người to lớn của Nhật, khẽ nói :

- Đừng đi, em yêu anh...rất nhiều - Tiên ôm thật chặt Nhật từ đằng sau mà khẽ nói, trên khuôn mặt xinh đẹp kia cũng đã lấm tấm vài giọt nước mắt

- Em...em nói thật chứ? - Nhật bất ngờ, quay lại hỏi Tiên

- Đương nhiên rồi - Tiên khẽ mỉm cười

- Anh cũng yêu em...rất nhiều - Nhật nói xong đặt lên môi Tiên một nụ hôn thật ngọt ngào, Tiên cũng nhiệt tình đáp trả, một lúc lâu sau, khi cả hai sắp hưởng dương ở độ tuổi 17, 18 với lí do -> chết vì không có oxi thì Nhật mới buông Tiên ra, cả hai nhìn nhau vừa hít lấy hít để không khí, vừa cười...nụ cười hạnh phúc

- Sao em không trả lời từ trước mà để đến bây giờ mới trả lời anh hả? - Nhật bỗng nhiên hỏi một câu làm Tiên ngập ngừng

- Em...em sợ... - Tiên ngập ngừng

- Sao em lại sợ? - Nhật

- Em sợ anh không yêu em, anh quen em chỉ là qua đường - Tiên

- Ngốc thế, anh yêu em thật mà - Nhật

- Thật không? - Tiên

- Đương nhiên là thật rồi, à mà này, giờ không sợ nữa à? Hay sao mà đồng ý làm bạn gái anh thế? - Nhật tò mò

- Thì...thì hết rồi, mà này, muốn sao, chẳng muốn em làm bạn gái chứ gì, thế còn kéo con này ra đây làm gì? - Tiên nổi giận

- Ai da, đâu có đâu mà bà xã à - Nhật xuống nước năn nỉ

- Ai làm bà xã anh hồi nào chứ? - Tiên lại chu chu môi lên mà cãi

- Còn không phải sao? Kể từ giờ này, phút này, giây này, thứ này, ngày này, tháng này, năm này, thể kỷ này, tại chỗ này, Dương Ngọc Hoài Tiên chính thức trở thành vợ của Đinh Hoàng Minh Nhật này, ai đụng tới, chết không toàn...toàn gì ta...à...chết không toàn cười - Nhật hùng hổ tuyên bố nguyên một bài ca "này" và kết thúc bằng một câu nói hay nhất năm nay

- Hahaha....haha......haha..... - Nghe Nhật xổ xong một tràng mà Tiên phải bò lăn ra đất mà cười

- Sao em cười? - Nhật ngu ngơ chẳng hiểu

- ....Haha....người ta nói là...haha...chết không toàn...haha...toàn thây chứ ai bảo anh chết không toàn cười...haha - Tiên mém chết vì cười

- Ủa? Vậy hả? Hihi - Nhật cười xuề xòa

- Thôi, vô lớp đi ông nội - Tiên

- Anh mà là ông nội em à? Em phải gọi anh là chồng - Nhật

- Không thích đấy, thì sao nào? - Tiên

- Thì như này này... - Nhật nói xong hôn chụt vào môi Tiên một cái, làm cô nàng mở to hai mắt vì cái kiểu phạt bá đạo này của Nhật, một lúc sau...

- Yahhh, ai cho anh lợi dụng hả? Em sẽ cắn chết anh - Tiên bực dọc

- Thử coi? Xem anh phạt em thế nào - Nhật cười đểu

- Anh...anh là cái đồ... - Tiên bực mình nhưng cũng không dám cắn, nếu bình thường thì nhỏ đã ngoạm tên này mấy phát rồi, bây giờ mà ngoạm chỉ có nước bị cưỡng hôn thôi...Dù tức thế nào cũng phải nhịn...nhịn

- Đồ gì nào? - Nhật biết Tiên sợ nên vẫn cố trêu

- Không có gì, vô lớp thôi - Tiên nói xong ngúng nguẩy bỏ vào lớp để lại Nhật đằng sau phải lắc đầu cười vì cái tính trẻ con của nhỏ...nhưng không sao, càng trẻ con càng yêu...Nghĩ xong thì cũng lẽo đẽo theo Tiên vào lớp...

___________________________________________________________________________________________

_Tại lớp 11A1

...Vừa bước vô lớp Nhật đã bị cả bọn trừ Nhi xúm lại hỏi tới tấp làm Tiên bực mình vì mình bị cho ăn nguyên một núi bơ, sao lại không hỏi thăm nhỏ chứ? Sao cứ toàn hỏi cái tên chồng đáng ghét của nhỏ thế?...

- Sao rồi mày? - Huy

- Thành công phải không? - Nó

-.......................... - Nhật im lặng chỉ buồn bã lắc đầu

- Haizzzz, tội nghiệp mày, xin chúc mừng - Hắn vỗ vai thằng bạn

- Cảm ơn mày - Nhật nói ba từ làm cả bọn mém té xỉu toàn tập, ai đời thất tình, thằng bạn lại chúc mừng mà đi cảm ơn như thế chứ...

- Ây ây, ông có bị đứt dây thần kinh nào không thế? - Vi

- Không, tôi bình thường mà - Nhật

- HẢ???? - Đồng thanh

- Ai da, ý tôi là không thành công...mà là quá thành công luôn ý chứ - Nhật

- TRỜI - Đồng thanh tập hai

- Tiên đâu? Sao không thấy đi với mày? - Thiên

- Kia kìa - Nhật nói chỉ tay lại phía Tiên đang lấy cây bút bi vẽ vẽ gì lên giấy rồi lâu lâu lại chọt thẳng vô xong rồi ngồi cười hả hê như con tự kỉ...

- Hình như nó vẽ ông ý - Nó

- Ờ, đúng rồi á - Nhật

- Sao lại vẽ ông mà chọt thế kia? - Vi

- ...................... - Nhật không nói gì chỉ cười cười

- Ủa mà Nhi đâu? - Nhật

- Kia kìa - Cả bọn đồng thanh, chỉ tay lại phía Nhi đang rất là hăng hái chọt vào điện thoại, thật ra là sáng nay Huy mới chỉ cho cái game mà ổng đang chơi...thế là Nhi ngồi cày nguyên một buổi sáng luôn...Đến bây giờ Huy mới hối hận khi đã chỉ cho Nhi cái game này...tại sao chứ? Tại sao lại để cho Nhi chơi...siêu vậy chứ...hơn level Huy luôn rồi...tội nghiệp...

- Ghê nha - Nhật

- Quá ghê - Đồng thanh

- Siêu nha - Nhật

- Quá siêu - Đồng thanh

- Ngu nha - Nhật

- Quá ngu - Đồng thanh

- Thôi thôi, sao tôi nói gì cũng nói theo thế hả? - Nhật

- Hì hì - Cả đám chỉ còn biết cười xuề xòa

- Bà giáo vô kìa - Nhật nói rồi về chỗ, cả đám cũng về theo

...Thế là tiết học trôi qua trong vô số sự tập trung vào bài học...điển hình là cái đám khỉ nhà ta...nghe nhạc, cày game, vẽ bậy, lướt ipad, quánh bài,... nói chung là đủ các thứ trên trời dưới đất, bỏ mặt luôn bà cô giáo làm bả tức quá trời quá đất...

AD Sone