Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!

Chương 65: Phong hồi lộ chuyển




“Tộc Tuyết Nhan là cái gì?” Dưới ánh mắt đố kỵ của Tiêu Tiếu Sinh, Hề Hề và Độc Cô Ngạn đang thân mật huynh một miếng muội một miếng gặm cánh gà, chợt nghe Lê Trạm rống lên như bị sét đánh. Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, tần suất từ ngữ này gần đây xuất hiện quả thật hơi cao, những người xấu bắt cóc nàng trước kia dường như cũng từng nói tới từ này.

Tiêu Tiếu Sinh thu lại ánh mắt nhìn cánh gà, âm thầm liếc Duy Âm.

Duy Âm buông tầm mắt, yên lặng đặt đũa xuống không nói một lời ra khỏi phòng ăn. Tiêu Tiếu Sinh cười nhạt nói một câu: “Quả dưa ngốc, cơm nước xong dẫn bạn con đi dạo đi, phải thể hiện hết đạo đãi khách biết chưa?” Thấy Hề Hề ngây ngốc gật đầu hắn mới đứng dậy đuổi theo Duy Âm.

Đi trên đường mòn nở đầy hoa, Phong Lăng Ba thường thường nhìn Hề Hề thất thần, làm cho Hề Hề luôn cho rằng trên mặt nàng có cơm thừa, liên thanh hỏi Độc Cô Ngạn mấy lần, nhận được đáp án phủ định mới yên lòng.

“Phong tỷ tỷ, người của tộc Tuyết Nhan giống muội lắm à?” Hề Hề hỏi. Trạm ca ca nhất định đoán sai rồi, nàng chắc chắn là con ruột của cha mẹ, không phải người của tộc Tuyết Nhan gì đấy đâu.

“Lẽ nào muội chưa từng nghe chuyện về tộc Tuyết Nhan?” Phong Lăng Ba kinh ngạc hỏi Hề Hề.

Hề Hề lắc đầu. Độc Cô Ngạn cũng lắc đầu theo.

Phong Lăng Ba và Lê Trạm liếc nhìn nhau, Lê Trạm hắng giọng kể lại truyền thuyết về tộc Tuyết Nhan vẫn lưu truyền trên giang hồ cho bọn họ nghe. Lời kết cuối cùng là: “Hề Hề, hình dạng hiện tại của muội giống người của tộc Tuyết Nhan trong truyền thuyết như đúc.”

Nói xong, hắn liếc nhìn Phong Lăng Ba một cái thật sâu.

Tất cả mọi người không chú ý, chỉ có Hề Hề cảm giác được tay Độc Cô Ngạn vô thức giật giật. Nàng nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường, vẫn ngây ngô cười với nàng như trước.

“Thế nhưng dù sao cũng chỉ là bề ngoài tương tự, tộc Tuyết Nhân thật sự thế nào chưa có ai từng nhìn thấy.” Phong Lăng Ba làm như không dám tin, không ngừng quan sát Hề Hề, chần chờ nói.

“Nàng quên rồi? Thanh Lưu Huy kia từng nói, Tư Lan và muội muội là hậu duệ duy nhất của tộc Tuyết Nhan còn sót lại. Tuy Tư Lan đã không còn nhưng muội muội hắn có thể còn sống. Hai mươi năm trước cha ta từng gặp Tư Lan, bề ngoài hắn thật sự đặc biệt, thật sự không khác gì Hề Hề lúc này.” Lê Trạm nói rất chắc chắn.

“Trạm ca ca, huynh nói ta rất giống Tư Lan kia à?” Hề Hề nghe được cái tên quen thuộc, chớp mắt hỏi. Kỳ quái, cha mẹ trước giờ chưa từng nói chuyện gì về tộc Tuyết Nhan cả.

Lê Trạm gật đầu. Hề hề lại mở to mắt, không nhanh không chậm nói: “Bởi vì đó là bác của ta mà!”

Hề Hề không biết có phải mình nhìn nhầm không, tay Độc Cô Ngạn lại siết một cái. Thế nhưng nàng hoàn toàn không kịp nhìn hắn đã bị tiếng hét chói tai của Phong Lăng Ba làm cho giật bắn mình: “Tư Lan là bác của muội?”

Hề Hề vừa gật đầu vừa nói: “Trước kia có một người xấu tóc bạc, hắn muốn bắt muội, có lẽ bởi vì muội rất giống bác. Vì vậy muội mới biết muội có một người bác, cũng gọi là Tư Lan, không biết có phải người mà hai người biết không. Nhưng nghe nói bác đã qua đời. Mẹ cũng nói muội giống bác như đúc.”

Lê Trạm và Phong Lăng Ba hiển nhiên không ngờ sẽ nghe được tin tức như vậy. Người xấu tóc bạc trong lời nói của Hề Hề hẳn là Thanh Lưu Huy đã mất tích sau khi tàn phá Lăng Vân Minh.

Phong Lăng Ba vì quá ngạc nhiên nên có chút lắp bắp, nói: “Nói… Nói vậy muội là… Mẹ muội là… muội muội của Tư Lan?” Trời ạ, thế giờ này đúng là nhỏ!

“Đúng rồi.” Hề Hề thành thật, không chút đề phòng vạch ra bí mật chấn động cha mẹ nàng đã giấu suốt hơn hai mươi năm.

“Thế nhưng mẹ muội không giống muội nha.” Phong Lăng Ba kích động khoa chân múa tay.

“Trước kia để tiện tìm muội nên mẹ ăn Vô Nhan dược, vì vậy tóc và mắt biến thành màu đen.” Hiệu quả cũng tương tự như khi nàng ăn Vô Nhan đan.

“Vì… Vì vậy hình dạng thật sự của mẹ muội phải giống muội mới đúng?” Phong Lăng Ba lúc này chân chính tan theo gió. Nàng trăm triệu lần không ngờ người có thể cứu cả nhà nàng chính là Hề Hề nàng vẫn vô cùng thương yêu, tựa như nàng thật sự không ngờ người cha nàng tôn kính nhất năm đó đã hợp mưu với ngũ đại chưởng môn hại chết Tư Lan vô tội, mà cố tình Tư Lan lại là bác của Hề Hề.

“Ta nghĩ nghi vấn này còn phải tìm đáp án ở chỗ quái y tiền bối.” Lê Trạm dừng một chút lại nói tiếp: “Có điều, Ba Ba, nếu thật sự như vậy chi bằng nàng nên suy nghĩ, nhanh chóng quyết định mới được.”

Phong Lăng Ba im lặng.

Hề Hề gãi mặt, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hai người, hoàn toàn là vịt nghe sấm, chỉ thấy đùng đoàng.

Bốn chữ “phong hồi lộ chuyển” nếu có cực hạn cũng chỉ đến mức này.

“Lê công tử và Phong cô nương là người thông minh, không cần ta nói thêm gì nữa chứ?” Tiêu Tiếu Sinh nhàn nhạt cười nói, hắn tuyệt đối sẽ không cống hiến vợ con mình để cứu những kẻ chính đạo nhàm chán kia! Thật ra từ lúc trên bàn cơm hắn đã dự cảm thân thế của Hề Hề sớm muộn cũng bị bọn họ biết, hắn cũng không định giấu diếm, giống như Duy Âm nói, thuận theo tự nhiên, chuyện nên đến rồi sẽ đến. Cũng như tộc Tuyết Nhan cuối cùng phải diệt vong… Thế nhưng nếu hắn có thể bảo vệ tuyệt đối sẽ không đơn giản bỏ cuộc.

“Vãn bối hiểu ý của tiền bối, với ta mà nói Hề Hề tựa như muội muội ruột thịt, ta kiên quyết không muốn nàng bị tổn thương mảy may. Huống hồ năm đó lục đại môn phái làm chuyện xấu, bị báo ứng… cũng hẳn phải vậy.” Phong Lăng Ba xấu hổ nói. Năm đó cha nàng hại chết ca ca và bác người ta, nay nàng có mặt mũi gì xin người ta lấy ơn báo oán.

“Huống hồ, dị năng của tộc Tuyết Nhan chỉ là kể lại, nếu bọn họ thật sự thần kỳ như vậy cũng sẽ không rơi vào kết cục thê lương. Cái gọi là kể lại phần lớn đã bị thêm mắm dặm muối, yêu ma hóa một phen. Không nói đến Tư Lan trói gà không chặt bị hại chết năm đó, chỉ bằng quả dưa ngốc mà các ngươi biết, con bé có năng lực này sao?” Tiêu Tiếu Sinh kéo Hề Hề đang không hiểu ra sao ở bên cạnh tới, để bọn họ nhìn rõ ánh mắt thuần khiết vô hại của nàng, không nhanh không chậm gieo mầm móng nghi ngờ vào lòng hai người. Cái này gọi là “chiến tranh không ngại lừa dối”, mượn miệng bọn họ có thể đảm bảo vợ con bình an, hắn cớ gì không làm?

“Nói đến thứ gọi là máu tộc Tuyết Nhan có thể giải thiên hạ bách độc hẳn cũng là Thanh Lưu Huy dùng để lừa dối đả kích các ngươi. Trên thực tế tên này từng trúng độc chưởng của Thanh Lưu Huy, hơn nữa đến giờ độc tố chưa thanh trừ hoàn toàn, vì vậy biến chứng rõ ràng, thành bộ dạng ngốc nghếch hiện nay. Nếu quả dưa ngốc có thể giải độc trên người hắn, các ngươi nghĩ quả dưa ngốc sẽ không cứu sao?” Tiêu Tiếu Sinh cười tiếp tục kéo Độc Cô Ngạn qua, để bọn họ nhìn thấy nụ cười ngây ngô ngớ ngẩn của hắn, không chút hoang mang tăng thêm nghi vấn.

“Phải giải độc sao?” Hề Hề nghe mơ hồ, chen vào nửa ngày mới nghe hiểu một câu, nhịn không được phát biểu ý kiến: “Vậy tìm cha là được, cha rất lợi hại, bất luận độc hoa gì cha cũng giải được, độc trùng ở chỗ bọn muội đều sợ cha.” Tuy theo tính tình thối của cha khả năng sẽ không ngoan ngoãn hợp tác, nhưng không sao, có mẹ ở đây, cộng thêm bọn họ là bạn của nàng, cha không tình nguyện cũng sẽ giúp đỡ.

“Thế nhưng Thanh Lưu Huy kia nói độc này không có giải dược, trừ khi có máu của tộc Tuyết Nhan. Vãn bối đương nhiên sẽ không ép buộc Tiêu phu nhân và Hề Hề tặng máu cứu giúp, chỉ mong Tiêu tiền bối có thể ra tay giúp đỡ, nghĩ biện pháp giảm bớt đau đớn cho người nhà, để bọn họ có thể giữ lại tính mạng.” Phong Lăng Ba nhớ tới thảm trạng thất khiếu đổ máu của người nhà mỗi khi độc phát, cuối cùng quỳ xuống, đau khổ cầu xin.

“Tặng máu? Cứu người sao?” Hề Hề nghe được từ then chốt, vươn cổ tay hào phóng nói: “Phong tỷ tỷ, không sao, muội có máu.”

“Đừng nói máu của con không giải được độc, cho dù giải được, nhiều người như vậy con có bao nhiêu máu có thể cho?” Coi mình là kho máu chắc? Tiêu Tiếu Sinh trợn trắng hai mắt không muốn nhiều lời, sao hắn lại sinh ra một khuê nữ ngu dốt như vậy!

“Vì vậy, cha, chúng ta là người của tộc Tuyết Nhan thật sao?” Hề Hề lắc lắc cánh tay mình nhìn xem.

“Ta phải, con không hoàn toàn phải.” Duy Âm vẫn im lặng không nói câu nào cuối cùng ngẩng gương mặt lạnh như băng: “Con có một nửa huyết thống của cha con.” Một câu nói ngắn gọn chuyển tất cả nguy cơ lên người mình.

Nàng còn chưa nói xong, Tiêu Tiếu Sinh vội vàng giành trước một bước: “Không thành vấn đề, ta có thể giải.”

Sau khi khiến mọi người chú ý, Tiêu Tiếu Sinh bình tĩnh bỏ thêm một câu: “Nhưng các ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.”

Máu Tuyết Nhan là thiên hạ chí bảo, có thể giải thiên hạ chí độc, truyền thuyết này là thật.

Thế nhưng Tiêu Tiếu Sinh không ngu đến mức thừa nhận chuyện này. Sao hắn có thể để người ngoài phát hiện loại dị năng này của vợ con? Bi kịch tộc Tuyết Nhan gặp phải đã quá nhiều, hôm nay chỉ còn sót lại hai người nhà họ, đương nhiên phải bảo vệ thật tốt. Có lẽ còn một biện pháp để tương lai bọn họ không còn buồn phiền.

Độc của Thanh Lưu Huy có thành phần chủ yếu là quả Cực Lạc và cỏ Đoạt Hồn, quả Cực Lạc khống chế tâm trí, cỏ Đoạt Hồn ăn mòn thân thể, hai loại độc này hỗn hợp với nhau quả thật khó chơi, thế nhưng không phải không thể giải. Đương nhiên, cũng cần máu Tuyết Nhan nhưng chỉ cần một lượng rất nhỏ làm thuốc dẫn thôi.

Trong phòng thuốc của hắn còn nhiều thánh phẩm giải độc, bao gồm hai đóa Nguyên Bảo Linh Chi mà hai tên ngốc có vận cứt chó kia hái được. Có điều hắn không nỡ cống hiến vật quý như vậy ra. Dù sao chỉ cần giải độc là được rồi, về phần những người đó có biến thành ngốc hay không không liên quan gì đến hắn.

Buổi tối, thừa dịp Hề Hề ngủ, Tiêu Tiếu Sinh trộm vài giọt máu ở bàn chân nàng nhỏ vào bình dược hắn đã điều chế xong, sau đó nặn thành nhiều viên thuốc tròn. Ngày hôm sau khi giao cho Lê Trạm và Phong Lăng Ba, hắn nói cho bọn họ một viên thuốc có thể hòa thành một bình thuốc, mỗi người một chén là có thể giải độc. Cuối cùng, hắn còn liên tục nhấn mạnh: “Ta chỉ có thể giải độc của bọn họ, thế nhưng có thể khôi phục công lực và trí lực trước khi trúng độc hay không thì khó nói.” Dù sao có ví dụ sau khi trúng độc biến ngốc Độc Cô Ngạn ở đây, hắn mượn cớ này cũng là chuyện đơn giản.

“Tạ ơn cứu mạng của Tiêu tiền bối.” Lê Trạm và Phong Lăng Ba đồng loạt quỳ xuống tạ ơn, Hề Hề bịch bịch chạy tới đỡ bọn họ đứng lên.

“Đừng quên chuyện các ngươi đã hứa với ta.” Tiêu Tiếu Sinh thu hồi nụ cười, nghiêm trang nói. Nếu nương tử thân yêu có thể bỏ qua ân oán, hắn cũng sẽ không tính toán chi li, chấp nhất vì một mối thù đã qua. Chỉ mong bi kịch tương tự không xảy ra với vợ con và cháu chắt.

“Vãn bối nhất định sẽ truyền bá sự thật cho thiên hạ.” Lê Trạm và Phong Lăng Ba kiên định đồng thanh.