Non nước Xuyên Vân bốn mùa như xuân, phong cảnh đẹp tuyệt trần, cảnh sắc
kiều diễm, quanh năm mây mù lượn lờ tạo thành lá chắn thiên nhiên.
Ngày này sắc trời sâm sẩm, gió mát hiu hiu thổi, núi rừng xa xa vọng tới
tiếng chim chiêm chiếp, đồng thời còn hòa theo hai tiếng ọc ọc rất rõ
ràng.
Ọc ọc, chiêm chiếm… Hai âm thanh hoàn toàn khác nhau hòa cũng một chỗ tạo thành một tổ khúc kỳ dị lại hài hòa.
“Trạm, đói quá đi…” Phong Lăng Ba ôm bụng, kéo lê từng bước nặng nề đi tới.
Bốn phía là cây cỏ xanh um, hoa lá như gấm, sóc con nai con nhảy nhót
bên đường kết thành đàn, gặp người cũng không hoảng sợ mà còn nghiêng
đầu, mở to đôi mắt tròn vo tò mò nhìn chằm chằm một nam một nữ, một
trước một sau bước đi vất vưởng như quỷ hồn.
Gió mát thổi rồi lại thổi, Phong Lăng Ba tập tễnh cố gắng đi thêm vài bước
đường nữa, cuối cùng tình hình cái bụng kháng nghị ngày càng to tiếng,
tuyên bố tử trận, ngồi bệt xuống đất, thuận thế lăn một vòng, ngã trên
mặt đất thành hình chữ đại, không muốn động một ngón tay nào nữa.
“Ba Ba, kiên trì một chút nữa thôi, tới núi Xuyên Vân rồi, Xuyên Vân Cốc
hẳn không còn xa nữa.” Lê Trạm bụng cũng rỗng tuếch, cố gắng vực tinh
thần bơm hơi cho vị hôn thê.
“Một canh giờ trước chàng cũng nói vậy.” Phong Lăng Ba hết hơi, ngay cả nói
cũng không muốn nói nhiều một câu. Bọn họ vào núi Xuyên Vân đã hai ngày
rồi, nhưng đi tới đi lui vẫn chỉ đảo quanh nơi cảnh đẹp hiếm thấy này,
đừng nói tìm được nhà Hề Hề, ngay cả bóng người cũng không thấy. Nàng vô cùng hoài nghi Hề Hề nói sai địa chỉ cho nàng. Cô bé ngây ngô kia ngay
cả danh hào giang hồ còn nhớ không rõ, nhớ nhầm tên núi nhà mình là hoàn toàn có thể!
Kết quả của lạc đường chính là lương khô mang theo hết rất nhanh, hai người đã gần một ngày chưa ăn gì.
Lê Trạm xấu hổ cười hì hì, nằm xuống bên cạnh Phong Lăng Ba, nhẹ nhàng vén mái tóc có chút lộn xộn của nàng, nhắm mắt lại, trước tiên ngủ cho đẫy
giấc đã, bổ sung thể lực rồi đi tiếp.
Một con thỏ đi ngang qua hai người đang nằm ngửa, nghỉ chân dừng lại, thấy
hai người đều nhắm mắt nhịn không được tò mò nhảy tới ngửi. Phong Lăng
Ba híp mắt nhìn con thỏ béo không chút đề phòng bên cạnh, ánh mắt lóe
sáng. Một giây sau, con thỏ trắng béo núc ních rơi vào trong ma trảo của nàng. Đói còn có thể ra tay nhanh nhẹn như vậy chỉ có thể nói tiềm lực
con người là vô cùng tận, nhất là người đang đói đến phát điên…
“Trạm, nhìn này, có cơm tối rồi.” Phong Lăng Ba đắc ý lắc con thỏ trước mặt Lê Trạm.
Lê Trạm nghe vậy mở mắt, vừa lúc nhìn thẳng vào một đôi mắt thỏ hồng hồng
vô tội đang ngơ ngác mở to, giống như không cách nào hiểu được vì sao
mình đột nhiên… thăng thiên.
“Ba Ba!” Lê Trạm nghiêm khắc gọi nàng một tiếng, bật tôm một cái muốn đứng
dậy, ai ngờ đã lâu chưa ăn cơm, sức lực cạn kiệt, nhảy được một nửa lại
ngã xuống.
Phong Lăng Ba nghẹn cười kéo hắn lên: “Sao vậy?”
“Tử Tằng Kinh đã dạy động vật cũng có linh tính, sao có thể vì no bụng mà
tùy tiện tổn hại tính mạng của chúng?!” Lê Trạm một lòng muốn cứu con
thỏ một mạng, không kịp bận tâm dáng vẻ buồn cười của mình vừa rồi, cướp lấy con thỏ nghiêm khắc dạy dỗ Phong Lăng Ba.
Phong Lăng Ba tức giận hỏi: “Vậy nai con thì sao?” Ước chừng cũng không thể ăn…
“Đương nhiên cũng không thể ăn!”
Quả nhiên suy đoán của nàng không sai. Dọc đường đi, động vật nhỏ chạy khắp mặt đất, cố tình tên nhiều lời này nổi lòng từ bi, cái này không được
bắt cái kia không được ăn, kết quả là hiện giờ hai người đói đến mức
bụng dính vào lưng, bụng chỉ có thể tiếp tục ca bài ca không thành.
“Ta mặc kệ, ta đói đến hoa mắt rồi, con thỏ này không bị ta ăn tươi cũng bị sói nuốt sống.” Thừa dịp Lê Trạm không chú ý, Phong Lăng Ba cướp lại
con thỏ trong tay hắn, hắc hắc cười nói: “Hắc hắc hắc hắc, thỏ con à,
chỉ trách ngươi không có mắt nhìn người, kiếp sau đầu thai phải sáng mắt một chút, cũng nhất định phải chú ý giảm béo, ngươi không biết càng béo càng dễ bị ăn thịt sao? Có điều, được bản cô nương ăn thịt cũng là vinh hạnh của ngươi.” Từ sau khi ở cùng người nào đó, nàng ngày càng thích
lẩm bẩm, chỉ là chính nàng không ý thức được mà thôi.
Lê Trạm thấy nàng quyết tâm muốn sát hại tính mạng con thỏ liền chỉ về
phía trước hô to một tiếng: “A, nàng xem kia là cái gì?” Phong Lăng Ba
vô thức nhìn theo, hắn nhân cơ hội giật con thỏ lại, ném vào bụi rậm.
“A, khốn kiếp, chàng đền con thỏ cho ta!” Phong Lăng Ba nổi điên xông lên quyền đấm cước đá.
“Xuỵt, nàng nghe đi…” Lê Trạm bắt được tay nàng, ý bảo nàng cẩn thận lắng nghe.
“Còn lâu ta mới sập bẫy lần nữa.” Tiếp tục đấm bao cát, đột nhiên nhớ tới
càng hoạt động càng hao thể lực, đành sửa thành lườm nguýt, dùng ánh mắt hủy diệt.
“Nàng nghe đi, róc rách, là tiếng nước.”
Phong Lăng Ba nghe vậy cũng nghiêng tai lắng nghe, nước, không sai, là tiếng nước!
Có nước đồng nghĩa có cá, có cá đồng nghĩa có đồ ăn…
Nghĩ tới cá nướng thơm ngào ngạt, bụng Phong Lăng Ba réo càng vang, một giây ngay sau đó hoàn toàn thuận theo bản năng, kéo Lê Trạm đi theo hướng
tiếng nước nhanh như gió.
Đó là một cái hồ rất lớn, rất đẹp, lớn đến mức gần như không nhìn thấy bờ
bên kia, mặt hồ lấp lánh gợn sóng, soi sáng xung quanh như cảnh trong
mơ. Mặt trời chiều còn chưa khuất sau dãy núi nhìn xa như một cái bánh
nướng vàng óng lơ lửng bên trên, hơn nữa còn phản chiếu xuống mặt hồ,
tổng cộng là hai cái, hai cái cái nào nhìn cũng ngon miệng…
Trọng tâm nghiêng ngả, Phong Lăng Ba còn chìm trong vô tận mơ màng suýt chút
nữa chìm nghỉm trong hồ, Lê Trạm sợ đến mức kéo nàng đứng vững trong
lòng.
“Ba Ba, đó là mặt trời, là mặt trời! Cho dù giống bánh nướng thế nào nó
cũng chỉ là một mặt trời, chỉ có thể nhìn không thể ăn! Nàng uống miếng
nước cho đỡ đói, lát nữa chờ ta bắt được cá sẽ lập tức có cá nướng thơm
ngào ngạt để ăn, đừng vội, đừng vội!” Lê Trạm cùng nàng không hổ là trời sinh một đôi, thấy nàng ngơ ngác nhìn mặt trời liền hiểu nàng nghĩ gì
trong đầu.
“Vậy chàng còn không nhanh lên!” Phong Lăng Ba lau nước miếng không cẩn thận tràn ra khỏi khóe miệng, trừng mắt nũng nịu thúc giục.
Vị hôn phu hai mươi tứ hiếu tân nhậm chức họ Lê nào đó ngoan ngoãn một
mình nhảy xuống nước mắt cá, Phong Lăng Ba mơ màng chờ giây phút con cá
nổi lên.
Một cái bóng trắng khỏe mạnh phe phẩy đuôi đi qua trong rừng, bước đi ung dung, dáng vẻ ngạo mạn, sao có vẻ quen mắt nhỉ?
“Nhị Nha!” Không đợi nàng gọi ra, trong rừng truyền đến một tiếng hô quen
thuộc, một bóng người quen thuộc khác xuất hiện trong tầm nhìn của Phong Lăng Ba.
Cái gì kia, rõ ràng là Độc Cô Ngạn mất tích mấy tháng! Còn có cả một… tiên nữ tóc trắng nữa!
Con mẹ nó! Nàng đã nghĩ sao hắn lại biến mất lâu như vậy không báo một tin, thì ra đi vui vẻ với tiên nữ, vui quên trời đất luôn! (Ba Ba à, tiên nữ cũng nuôi Nhị Nha sao…)
“Lê Trạm, Lê Trạm!” Mắt thấy Độc Cô Ngạn, tiên nữ và Nhị Nha sẽ bỏ đi,
Phong Lăng Ba lớn tiếng gọi Lê Trạm. Lê Trạm đang vồ cá vui vẻ bớt thời
gian thò đầu lên, giơ con cá béo trong tay nói: “Ba Ba, nàng xem, cá ở
đây rất béo, lập tức sẽ có cá ăn!”
“Ăn cái đầu chàng, ta vừa thấy Độc Cô khổng tước, còn không mau lên đây
đuổi theo, sắp biến mất rồi.” Phong Lăng Ba vội vàng ném áo khoác trên
bờ xuống hồ, dẫn đầu chạy vào rừng cây.
“Ba Ba, chờ một chút, đừng bỏ ta lại…” Lê Trạm nhảy bật lên như diều hâu,
túm được quần áo, vội vàng mặc vào sau đó theo sát phía sau Phong Lăng
Ba.
“Nếu mẹ biết chúng ta hái được hai cái nấm to thế này nhất định sẽ rất vui.” Hề Hề đang cầm hai cái nấm hương to như bàn tay Độc Cô Ngạn, hứng trí
bừng bừng nói với hắn.
“Nấm hương, ăn ngon.” Độc Cô Ngạn nghĩ đến tay nghề nấu ăn hoàn mỹ của mẹ Hề Hề, không khỏi rất hy vọng với nấm hương.
“A Ngạn, nếu huynh thích ăn nấm hương, ngày mai chúng ta lại dẫn Nhị Nha
đi hái, để mẹ xào lên ăn.” Hề Hề nói xong xoa đầu Nhị Nha khen ngợi. Bọn họ vốn đang chơi đùa trong rừng, Nhị Nha đuổi thỏ tới một khe núi, nàng và A Ngạn xuống nước nghịch một lát lại thấy Nhị Nha cúi nửa người về
phía một thác nước đào rất hăng say, hai người tới thăm dò phát hiện
phía sau màn nước có một sơn động rất bí ẩn, đi vào chưa tới một nén
hương liền ngửi thấy mùi hương trầm thơm ngát, bên trong mọc hai cái nấm hương màu vàng rất lớn. Hai người lập tức đào ra, vui rạo rực cầm về
làm bữa tối.
“Được, mai lại tìm.” Độc Cô Ngạn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tiêu Tiếu Sinh đang phụng mệnh nương tử thân yêu tới trước cửa tìm hai tiểu
quỷ đi chơi không muốn về nhà, từ xa đã thấy hai người cầm thứ gì đó như bảo bối, vui vẻ vô cùng.
“Thế nào, cuối cùng chơi chán biết về nhà rồi?” Tiêu Tiếu Sinh hậm hực đứng tại chỗ, chờ bọn họ tới.
“Cha, cha, cha xem này, chúng con đào được hai cái nấm hương rất lớn.” Hề Hề
đưa thứ trong tay tới trước mặt Tiêu Tiếu Sinh như hiến của quý.
“Nhìn con không giống đào được nấm hương, mà là nhân sâm ngàn năm.” Tiêu Tiếu Sinh không chút khách khí khinh bỉ.
“Cha, nấm hương.” Độc Cô Ngạn chỉ vào thứ kia nhấn mạnh, Hề Hề nói là nấm hương thì tuyệt đối không phải nhân sâm!
“Đừng tưởng ngươi gọi cha vài lần là có thể ép buộc trúng thưởng, ta không
thừa nhận có con trai lớn như ngươi!” Tiêu Tiếu Sinh vừa đả kích Độc Cô
Ngạn vừa nhìn về phía tay Hề Hề. Liếc mắt một cái hắn lập tức ngây
người.
Đây… Đây là nấm hương? Quả dưa ngốc rất rất không có mắt!
Cũng không thể trách quả dưa ngốc nhận sai, thứ này nhìn về ngoài quả thực
rất giống nấm hương phóng đại. Nếu tri thức chuyên nghiệp của hắn không
sai, hai thứ mang theo mùi trầm hương, tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt,
thân cây còn có điểm đỏ này hẳn là Nguyên Bảo Linh Chi chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Theo “Thần Gia Bản Thảo Kinh” ghi chép, linh chi có tác dụng bổ dưỡng, cường tráng, tái tạo gốc gác, trong các loại dược liệu bổ dưỡng được coi là
thượng phẩm.
Mà loại Nguyên Bảo Linh Chi này càng là tuyệt phẩm trong thượng phẩm, có
người nói ăn nó có thể kéo dài tuổi thọ, trẻ mãi không già, thậm chí còn có thể giải thiên hạ chí độc, có tác dụng khởi tử hồi sinh. Từ xưa đến
nay chỉ có dược thư đã thất truyền từ lâu mới ghi chép, gần như chưa
từng chân chính xuất hiện trên đời, vẫn là dật phẩm huyền ảo trong lòng y giả.
Ngay cả chính hắn cũng không ngờ sinh thời có thể nhìn thấy hàng thật thế này.
Kết quả là một trân bảo hiếm có chỉ có thể gặp không thể cầu bị bọn ngốc nói thành nấm hương?
“Các ngươi tìm thấy ở đâu?” Tiêu Tiếu Sinh đột nhiên hỏi.
“Chỗ khe nước Nhị Nha thường tắm, ở đó mọc thêm một thác nước nha!” Hề hề
khoa tay múa chân biểu hiện đầy đủ thác nước kia không tầm thường thế
nào. Nàng và Nhị Nha vào đó chơi nhiều lần như vậy chưa từng nhìn thấy
thác nước nhỏ kia.
Tiêu Tiếu Sinh hiểu ý gật đầu. Mùa mưa vừa qua, nước suối từ đỉnh núi chảy
xuống biến thành thác nước, chỉ không ngờ sau thác nước lại giấu trân
phẩm như vậy!
“Đúng là mèo mù vớ phải cá rán, hay là nói kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc đây?”
Tiêu Tiếu Sinh cười khẽ một tiếng, thấy Hề hề và Độc Cô Ngạn đều nhìn
chằm chằm nấm Linh Chi trong tay hắn, hắn xấu xa nở nụ cười: “Nấm này có độc, không thể ăn.” Nói xong, hắn giấu hai cái nấm Linh Chi vào tay áo, nghênh ngang đi trước.
Hề Hề nghe vậy liếc nhìn Độc Cô Ngạn, hai người đều tìm thấy trong mắt đối phương một đáp án: “Cha thối, cha muốn độc chiếm…”
Tiêu Tiếu Sinh chạy mất như lòng bàn chân bôi dầu. Đùa chắc, loại tuyệt phẩm này để hai tên không nhận được hàng ăn tươi, cả đời này hắn sẽ bị lương tâm khiển trách!
Chuyện gì thế này? Rõ ràng nhìn gần trong gang tấc mà bất luận đuổi thế nào
vẫn có một khoảng cách. Bất kể nàng và Lê Trạm hô hoán thế nào, hai
người phía trước giống như không nghe thấy, đi thẳng đường của mình,
ngay cả quay đầu cũng không.
“Đáng ghét, rốt cuộc là thế nào? Độc Cô Ngạn điếc à?” Phong Lăng Ba tàn bạo giật cành cây bên cạnh, thở phì phò nói.
Lê Trạm dừng bước, nhìn sương mù ngày càng dày xung quanh như có chút suy nghĩ.
“Sao lại dừng? Sắp không thấy bọn họ nữa rồi.” Phong Lăng Ba thúc giục.
“Ta nghĩ hẳn là có người thiết trận để tránh người ngoài xông vào.” Lê Trậm chắc chắn nói.
“Vậy làm sao bây giờ?” Phong Lăng Ba nôn nóng hỏi. Nàng còn muốn đi hỏi sao
Độc Cô Ngạn lại ở đây, không biết hắn đã tìm được Hề Hề chưa, cả tiểu
tiên nữ kia là ai… Rất nhiều vấn đề, nếu không nhanh chóng tìm được đáp
án, nhất định nàng sẽ nghẹn chết!
“Bây giờ chỉ còn một cách.” Lê Trạm nhìn chim bay tới bay lui trong rừng, trên gương mặt hiền hòa dần hiện lên nụ cười.
Phong Lăng Ba ngơ ngách nhìn hắn cởi áo khoác, xé ra một cái tay áo trong
trắng bóc, xoẹt xoẹt vài cái xé thành những miếng vải dài.
“Chàng làm gì vậy?” Nàng khó hiểu hỏi.
“Truyền tin.” Lê Trạm không giải thích nhiều, chỉ vươn tay nói với nàng: “Mượn son một chút.”
Phong Lăng Ba hồ nghi lấy son ra. Thấy hắn dùng son đỏ tươi viết trên tấm vải dài: “Ngạn, Lê Trạm ở ven hồ.” Lại viết lên một tấm khác: “Hề Hề, Phong Lăng Ba ở ven hồ.” Cứ như vậy, viết cùng một nội dung lên những tấm vải còn lại.
Cuối cùng Phong Lăng Ba cũng hiểu hắn định làm gì, có điều vì sao phải viết khác nhau?
“Chúng ta không thể khẳng định Ngạn đã tìm được hề hề, nhưng nếu ngọn núi này
thật sự là nhà Hề hề, tất nhiên Hề Hề có thể thấy. Vì vậy hai bên đều
phải thử. Cho dù tìm được một người cũng tốt.” Lê Trạm thản nhiên giải
thích, sau đó đứng dậy bay ngang dọc, chỉ chốc lát sau đã bắt được vài
con chim, sau đó dưới ánh mắt ngẩn ngơ của Phong Lăng Ba, buộc lên đầu
mỗi con chim một mảnh vải, thắt thành nơ bướm rất lớn…