Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!

Chương 6: Đại Mao đuổi tới nơi




Phỉ Mặc quyết định ở lại xem tiểu nha đầu ngốc kia muốn làm gì. Trước kia, tiểu nha đầu mở miệng là giang hồ, ngậm miệng cũng giang hồ, bây giờ mở miệng là tướng công, ngậm miệng cũng tướng công, khiến hắn rất khó chịu trong lòng. Loại cảm giác này giống như món đồ chơi yêu quý của mình tự động chạy đến nhà người khác, tức nghẹn đến bực bội.

Huynh làm tướng công của muội được không?

Chưa từng gặp một nữ tử không biết xấu hổ như thế, Độc Cô Ngạn nhất thời ngẩn ra, nhìn vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú trên gương mặt non nớt màu mật ong của thiếu nữ [Tác giả: thật ra Tiểu Ngạn Ngạn suy nghĩ nhiều rồi, nàng ta cơ mặt tê liệt, bất cứ lúc nào cũng nghiêm túc như thế…], hắn lạnh nhạt rút góc áo của mình về, lắc người trở về phòng, cũng đóng cửa sổ lại, bỏ lại Hề Hề đang đờ đẫn nhìn cửa sổ đóng chặt phòng hắn.

“Nhị Nha, huynh ấy như vậy là có bằng lòng hay không?” Hề Hề quay đầu hỏi Nhị Nha.

Nhị Nha yên lặng nhìn tiểu chủ nhân, không biết phải đáp lời thế nào. Từ chối rõ ràng như vậy, nó là một con báo còn hiểu được, tiểu chủ nhân vậy mà lại không hiểu…

“Có lẽ là huynh ấy xấu hổ thôi…” Hề Hề tự suy diễn trong lòng, sau đó nhảy lên giường gọi Nhị Nha đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Huyền Phong tới gọi Hề Hề lên đường, Hề Hề nghiêm trang nói với hắn, nàng muốn ở lại với tướng công. Huyền Phong buồn bực không hiểu nha đầu kỳ quái này tìm đâu ra được tướng công chỉ sau một đêm, nhưng vẫn thông báo lại ý kiến của nàng cho Phỉ Mặc.

Phỉ Mặc đương nhiên cũng không rõ tướng công của nàng từ đâu ra, đang định tới hỏi nàng thì nhìn thấy nàng dẫn Nhị Nha đi theo một nam tử áo trắng ra khỏi tửu lâu. Hắn hơi mất hứng, nha đầu quỷ quái này không có một chút nghĩa khí, sao có thể có mới nới cũ như thế…

“Tướng công, huynh muốn đi đâu?” Hề Hề chạy chậm phía sau Độc Cô Ngạn, cố gắng đuổi kịp bước chân hắn. Độc Cô Ngạn vốn tưởng rằng hôm qua không để ý tới nàng nữa thì nàng sẽ hết hi vọng, không ngờ hôm này nàng lại gọi thẳng hắn là tướng công, còn mặt dày mày dạn theo hắn từ sáng sớm tới giờ.

Làm gì có kiểu ép buộc trúng thưởng như thế!

Chán ghét liếc nhìn cái bóng vàng ngạt phía sau, hắn sử dụng khinh công, nhảy lên mấy cái rồi biến mất không còn dấu vết.

Hề Hề nhìn Độc Cô Ngạn bỏ đi lạnh lùng, dứt khoát, nàng ngồi xổm xuống hỏi Nhị Nha: “Nhị Nha, vì sao tướng công lại chạy nhanh như vậy?” Trong giọng nói của nàng tràn đầy buồn phiền.

Vẻ mặt Nhị Nha mờ mịt.

“Em có thể đuổi theo huynh ấy không?” Hề Hề nhìn Nhị Nha đầy chờ mong, trước khi Nhị Nha được cha dẫn về đã từng đuổi thỏ rất dũng mãnh, tuy bây giờ thích ăn ngon nên hơi nhiều thịt nhưng có lẽ vẫn đạt được tốc độ kia chứ.

Vẻ mặt Nhị Nha trở nên hoảng hốt. Rất lâu rồi nó không chạy đường dài nữa.

Hề Hề khinh bỉ nói với Nhị Nha: “Sao, bình thường bảo em vận động nhiều một chút, em lại cứ thích ngủ, giờ đã sáng mắt chưa? Thiểu tráng bất nỗ lực, lão đại đồ thương phi!”

“Là “thiểu tráng bất nỗ lực, lão đại đồ thương bi*” ấy hả?” Đến lượt Huyền Phong khinh bỉ nàng.

* Thiểu tráng bất nỗ lực, lão đại đồ thương bi: trẻ lười biếng, già khốn cùng. Ở đây bạn Hề Hề lại nói sai = =” Đây người ta gọi là đã dốt còn thích chơi chữ.

“… À.” Hề Hề bình tĩnh đón nhận chỉ dạy của Huyền Phong, nhìn thấy Phỉ Mặc ở trước mặt đang dùng vẻ mặt uất ức nhìn mình chằm chằm, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, hắn biểu hiện như thế là thế nào?

“Huynh bị côn trùng cắn à?” Hề Hề quan tâm tiến lên phía trước hỏi. Đêm qua nàng bị rận cắn vài phát, trên người nổi lên mấy cái mụn hồng ngứa ngứa, đang định bắt mấy con rận ra, kết quả Nhị Nha dùng một chưởng đập bọn nó dẹp lép.

“Côn trùng không cắn ta, nhưng Hề Hề muội rất không có nghĩa khí.” Phỉ Mặc giả vờ tức giận chỉ trích nàng.

Hề Hề mở to hai mắt nhìn ngón trỏ thon dài đang chỉ vào mũi nàng, bên trên còn đeo một chiếc nhẫn ngọc màu xanh, nàng nhìn nó chằm chằm một lúc lâu vẫn không nghĩ ra mình có lỗi gì với Phỉ Mặc, nhưng nhìn vẻ mặt chắc chắn của hắn, nàng đành phải mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi. Nhưng huynh có thể nói cho ta biết, ta có lỗi gì với huynh không?” Nói ra thì nàng sẽ sửa.

“Muội ý đồ bỏ lại ta, đuổi theo gã nam nhân ngang tàng kia.”

“Ai là nam nhân ngang tàng cơ?”

Nàng không có mà.“Cái người mặc đồ trắng vừa rồi ấy.”

“Huynh ấy không phải nam nhân ngang tàng, mà là tướng công của ta.”

“Từ khi nào muội có thêm một tướng công mà không nói cho ta biết vậy?” Thật là, không tốt với bạn bè chút nào. Nàng nên báo cho hắn biết sớm để hắn nghĩ biện pháp tống khứ người kia đi!

Khoan, suy tính này của hắn là thế nào.

“Tướng công đêm qua ta mới quen biết. Ta quyết định rồi, phải tìm huynh ấy làm tướng công, như vậy cha ta sẽ không thể đắc ý được nữa.” Hề Hề nắm chặt hai tay, vừa nói vừa gật đầu thể hiện nàng rất nghiêm túc quyết định chuyện này.

“… Mới quen biết… đêm qua?!” Phỉ Mặc không còn gì để nói.

Phỉ Mặc quyết định ở lại xem tiểu nha đầu ngốc kia muốn làm gì. Trước kia, tiểu nha đầu mở miệng là giang hồ, ngậm miệng cũng giang hồ, bây giờ mở miệng là tướng công, ngậm miệng cũng tướng công, khiến hắn rất khó chịu trong lòng. Loại cảm giác này giống như món đồ chơi yêu quý của mình tự động chạy đến nhà người khác, tức nghẹn đến bực bội.

Hắn tới Giang Nam vốn chẳng vì chuyện gì nghiêm túc, trên danh nghĩa là hưởng ứng triệu tập của minh chủ võ lâm cùng nhau truy đuổi kẻ ác, thực ra chính là du sơn ngoạn thủy, sống phóng túng, vì vậy ở lại huyện Tụ Vân thêm hai ngày, đối với hắn cũng chẳng có gì khác.

Còn Hề Hề lại thật vui vẻ phát hiện Độc Cô Ngạn sáng sớm ra ngoài, buổi tối đã trở về. Hắn lại vẫn ở sát vách với nàng. Nàng hớn hở vươn ra ngoài cửa sổ, hào hứng vẫy tay với bóng trắng đang đứng trước của sổ, còn nhiệt tình gọi: “Tướng công!”

Đáp lại nàng là tiếng đóng cửa “rầm” một cái.

Ban đêm, trời đổ mưa tầm tã, Hề Hề chống cằm ai oán nhìn cửa sổ sát vách xuyên qua màn mưa. Nàng vừa đi gõ cửa phòng hắn, hắn vừa mở cửa nhìn thấy nàng, lập tức đóng chặt cửa lại, không chịu mở nữa. Chậm chạp như nàng cũng cảm nhận được tướng công không hề thích nhìn thấy nàng.

“Làm sao bây giờ, Nhị Nha? Hình như tướng công không thích ta.” Nàng cố gắng muốn thể hiện một vẻ mặt đau khổ, tiếc rằng biểu cảm trên mặt nhiều năm không dùng đến, từ lâu đã không nghe theo sai bảo nữa, bất luận thế nào đều chỉ có một biểu cảm nhạt nhẽo.

“Ngao.” Nhị Nha vươn mũi đụng vào chân nàng, thân thiết an ủi tiểu chủ nhân.

“Mẹ nói năm đó, khi mẹ hỏi cha có bằng lòng làm tướng công của mẹ không, cha đã vội vàng đồng ý. Vì sao tướng công lại không đồng ý?” Nàng hoàn toàn không biết mình đã ăn Vô Nhan hoàn, bề ngoài kém mẹ nàng rất nhiều.

“Ngao.” Lông toàn thân Nhị Nha đột nhiên dựng thẳng lên, nó cảnh giác nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cổ họng không ngừng phát ra tiếng gừ gừ trầm thấp.

“Sao vậy, Nhị Nha?” Hề Hề ngồi xổm xuống vuốt thẳng lông Nhị Nha, Nhị Nha che trước người nàng, mãnh liệt nhìn chằm chằm màn đêm. Chỉ chốc lát sau, một điểm đen từ phía xa cấp tốc bay tới, phá tan màn mưa giống như một mũi tên vừa rời khỏi cung, khi nó sắp tới trước cửa sổ của Hề Hề, Nhị Nha nhảy dựng lên, hung hăng cắn lấy nó.

“Oa…” Bóng đen cấp tốc né tránh, đập đập đôi cánh bị nước mưa dầm ướt, bất mãn vẩy đôi cánh ướt về phía Nhị Nha, khiêu khích khiến cho Nhị Nha càng tức giận gầm nhẹ.

“Đại Mao, vì sao em lại rời khỏi cốc?” Lúc này Hề Hề mới nhìn rõ khách tới là con chim mà cha già nhà mình đã dùng thảo dược nuôi nấng. Nàng còn nhớ ba năm trước đây, Đại Mao là một con cò nhỏ đáng yêu, lông lại trắng muốt, kết quả là sau khi bị cha nhặt về, mỗi ngày cho nó ăn toàn những cây cỏ kỳ quái, lông càng ngày càng đen thì không nói đã đành, ngay cả mỏ cũng càng ngày càng dài, hiện giờ quạ đen không giống quạ đen, cò trắng không giống cò trắng, biến thành một con chim kỳ quái dị dạng vừa béo vừa khỏe.

“Oa, oa.” Đại Mao ngừng vật lộn với Nhị Nha, hưng phấn vồ đôi cánh về phía tiểu chủ nhân. Rốt cuộc nó cũng tìm được tiểu chủ nhân rồi, oa.

“Là mẹ bảo em đến tìm ta à?” Cha già sẽ không tốt bụng như vậy đâu.

“Oa, oa.” Đại Mao lại đập đập cánh, vẻ phủ nhận.

“Là cha?” Hề Hề cảm thấy kỳ quái, nhưng tiếng kêu của Đại Mao trong đêm có vẻ hơi chói tai, nàng liền để nó vào phòng, sau đó đóng cửa sổ, tìm một cái khăn trải bàn lau người cho Đại Mao.

“Ngoan nào, Nhị Nha, không được cãi nhau với Đại Mao.” Nhị Nha vẻ mặt hung ác nghe thấy tiểu chủ nhân căn dặn, không cam lòng gầm nhẹ vài tiếng, nhưng khi nghe thấy tiếng oa oa đắc ý của Đại Mao, nó lại không nhịn được mà định chồm tới, kết quả là bị một miếng khăn lau của Hề Hề ném tới, nó gặm lấy theo bản năng rồi để lại chỗ cũ. Hu hu, nó làm bảo mẫu thật nhiều năm rồi…