Độc Cô Ngạn im lặng một lúc lâu mới nói nhỏ một câu: “Đồ ngốc.”
“Ngạn Nhi, tới đây, tới đây.” Lê Thanh gọi Độc Cô Ngạn đang từ ngoài cửa bước vào.
“Bác có gì dặn dò ạ?” Độc Cô Ngạn đi vào phòng Lê Thanh, cung kính hỏi.
“Mấy ngày nay đi sớm về trễ, vất vả cho cháu. Đã tra được tung tích của dư
nghiệt ma giáo chưa?” Lê Thanh kéo hắn ngồi xuống bên bàn, thân thiết
hỏi.
“Tạm thời còn chưa tra được nhiều đầu mối. Có điều…” Độc Cô Ngạn nhíu mày, dừng lại không nói tiếp.
“Có điều gì?”
“Mấy ngày nay cháu đi lại bên ngoài, trong lúc vô tình nghe nói thôn Phụng
Thủy cách Ân Châu bảy mươi dặm và thôn Quý Thủy cách đây năm mươi dặm
vài ngày trước có trẻ con mất tích, tuy chỉ một hai trường hợp nhưng
thôn dân nói một ngày trước khi bọn trẻ mất tích cũng từng có một nam
nhân tóc bạc xuất hiện trong thôn.”
“Nam nhân tóc bạc? Chính là quái nhân Hoắc cô nương nói đã xuất hiện trong thôn Thanh Thủy mấy năm trước?”
“Căn cứ vào mô tả của người dân trong thôn thì hẳn là cùng một người.”
“Nói vậy việc trẻ con mất tích hẳn có liên quan đến hắn. Nhưng hắn bắt cóc
trẻ con làm gì? Hắn có phải dư nghiệt ma giáo hay không, chuyện này thật chưa xác định được.” Sắc mặt Lê Thanh trầm xuống, nặng nề nói.
Độc Cô Ngạn cũng trầm mặc. Hắn đã điều tra vài ngày mà vẫn chưa tìm được tung tích của nam nhân tóc bác.
“Đã có kết quả điều tra từ ba đại chưởng môn, nơi các chưởng môn bị hại
cũng tìm được xác bướm khô, nói vậy con bướm này có quan hệ lớn đến cái
chết của sáu đại chưởng môn. Mà nay mặc dù không thể khẳng định chuyện
này do ma giáo hay tổ chức thần bí gây ra nhưng từ phương pháp hành động có thể nhìn ra liên quan sâu xa đến ma giáo. Ta đã phái người đi Nam
Cương điều tra, hy vọng giang hồ không gặp một kiếp…” Lê Thanh thở dài
một tiếng, lông mày luôn nhíu chặt, trong mắt đầy u sầu.
“Bác…” Độc Cô Ngạn khẽ gọi Lê Thanh một tiếng, giọng nói nhỏ dần, câu an ủi dù sao cũng chỉ là nói miệng, có tác dụng gì.
“Ngạn Nhi, cháu đừng lo lắng, bác sẽ dùng hết sức tra ra thủ phạm, trả lại sự yên bình cho võ lâm. À, đúng rồi, Thuần Dương kiếm của cháu luyện đến
đâu rồi?” Đột nhiên nhớ ra vài năm trước Ngạn Nhi từng nói đang luyện
Thuần Dương kiếm, không biết giờ đã đến cấp nào.
“Thuần Dương kiếm pháp” là một bộ kiếm phổ tuyệt diệu đã thất truyền từ lâu
trên giang hồ, tương truyền đây là độc môn tuyệt kỹ của bá chủ võ lâm
“Ngọc Diện Thần Kiếm” Tần Viễn Phong hai trăm năm trước, ông đã dùng bộ
kiếm pháp này xưng bá võ lâm hơn mười năm! Có điều người này cả đời cô
độc, không lập gia đình, cũng không nhận đồ đệ, đương nhiên càng không
có con trai con gái kế thừa kiếm pháp, sau đó ông biến mất, bộ kiếm pháp cũng không biết lưu lạc phương nào.
Không ngờ năm đó Độc Cô Đoạn tới Phiếu Miểu Phong ẩn cư, vô tình tìm thấy một bộ xương khô trong một mật động dưới khe núi, nhìn từ di thư trên vách
động thì bộ xương khô này chính là “Ngọc Diện Thần Kiếm” Tần Viễn Phong!
Lúc sắp chết Tần Viễn Phong đột nhiên nhận ra cả đời khổ cực, sợ sau khi
chết cũng không lưu lại vết tích gì, nên đã khắc bộ kiếm phổ lên thân
thanh kiếm Lưu Phong không lúc nào rời người, cũng sửa tên kiếm thành
Thuần Dương kiếm, nếu gặp người có duyên tức có thể tập được bộ võ công
thiên hạ vô địch này.
Sau khi an táng vị danh nhân truyền kỳ này, Độc Cô Ngạn tập trung nghiên
cứu Thuần Dương kiếm pháp, phát hiện để đạt được cảnh giới cao nhất của
bộ kiếm pháp này phải giữ thân đồng tử, chẳng trách rõ ràng Tần Viễn
Phong tuấn tú phi phàm nhưng cả đời sống chết không chịu lấy vợ. Bất đắc dĩ lúc ấy Độc Cô Đoạn đã thành hôn, chỉ có thể luyện tới tầng thứ bảy,
sau khi con trai Độc Cô Hàn chào đời, đứa bé này từ nhỏ không thích tập
võ chỉ thích nghiên cứu học vấn, ông cũng không miễn cưỡng, tới tận khi
cháu trai Độc Cô Ngạn ra đời, bộ kiếm pháp này coi như thật sự có người
thừa kế.
“Nay đã luyện tới tầng thứ chín.” Độc Cô Ngạn trả lời.
“Tốt, tốt lắm, xưa nay anh hùng xuất thiếu niên, xem ra không lâu sau đột phá tầng thứ chín, chỉ sợ ông nội cháu cũng không phải đối thủ của cháu! Có người nói chờ khi cháu luyện thành, ông cháu sẽ tặng Thuần Dương kiếm
cho cháu. Không phải cháu luôn thích thanh kiếm ấy sao? Xem ra rất nhanh sẽ được như mong muốn rồi! Đúng rồi, hai tháng trước mẹ cháu gửi thư
nói sợ để cháu tu luyện bộ võ công này sẽ không muốn thành gia lập
nghiệp, xem ra mẹ cháu cũng quan tâm vô ích rồi, ha ha!” Nghĩ đến cử chỉ thú vị giữa cháu trai và cô bé Tiêu Hề Hề đáng yêu kia, mây đen trên
mặt Lê Thanh lập tức tiêu tan, tâm tình cũng vui vẻ hơn nhiều.
Độc Cô Ngạn nhất thời có chút mất tự nhiên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lỗ
tai lặng lẽ ửng hồng. Lê Thanh thấy vậy biết hắn ngượng ngùng, liền bảo
hắn đi làm chuyện của mình đi.
Hai ngày nay tâm trạng Hoắc Thanh Trần tốt hơn một chút, Diệu Thủ Thần Y
châm cứu tạm thời ngăn cản độc trong người cha nàng phát tác, bởi vậy
tuy cha nàng vẫn chưa tỉnh táo lại nhưng không còn tiếp tục chuyển biến
xấu nữa, chỉ đợi đến khi tìm được thuốc dẫn sẽ tiếp tục chữa trị.
“Trần Trần, ra ngoài giải sầu đi, ngươi luôn ở trong phòng buồn bực sẽ không
tốt.” Huyền Vân chấp hành nhiệm vụ trở về, chuyện đầu tiên chính là đi
thăm Hoắc Thanh Trần.
“Vân đại ca về rồi à? Ta không sao, huynh đừng lo lắng.” Gương mặt Hoắc
Thanh Trần có chút gầy yếu khiến Huyền Vân không vui. Hắn cũng không
biết vì sao, khi thấy nàng cười chua xót trong lòng hắn thật kỳ quái, có chút nhói đau.
“Đây là bánh đậu xanh ta mua trong thành, nghe nói không tệ lắm, ăn thử đi.” Cố gắng quên đi cảm giác kỳ quái trong lòng, Huyền Vân đưa hộp bánh
trong tay cho Hoắc Thanh Trần.
“Vâng, thật sự rất ngon, Vân đại ca cũng ăn đi.” Hoắc Thanh Trần mở hộp ra,
thử một miếng cảm thấy mùi vị quả thật không tệ, liền cầm một miếng đưa
cho Huyền Vân, hắn cũng không khách sáo với nàng, nhận lấy cười tủm tỉm
ăn. Xem ra tâm trạng của nàng tốt hơn nhiều rồi, trước kia mang thứ gì
về nàng chỉ ăn một miếng rồi thôi, hôm nay còn ăn được mấy miếng.
“Vân đại ca, đó là cái gì?” Hoắc Thanh Trần vừa ăn vừa hỏi. Huyền Vân còn
cầm một cái túi nhỏ, bên trong căng phồng, không phải lại là đồ ăn nữa
chứ? Thật nhiều…
“À, cái này à… Mấy hôm trước ta đi qua một cửa hàng tơ lụa, nhìn thấy rất
nhiều cô nương ra ra vào vào, nghĩ hẳn cũng không tệ liền vào mua một ít tơ lụa, làm vài món xiêm y cho ngươi, ngươi xem có thích không?” Huyền
Vân gãi đầu đưa cái túi cho Hoắc Thanh Trần. Nàng nghi hoặc mở ra xem,
lập tức cảm động, từ khi chia tay cha mẹ gần như chưa có ai quan tâm tới nàng, tuy cậu cũng tốt nhưng dù sao cậu có gia đình riêng của mình,
nàng cũng không muốn trở thành gánh nặng cho họ, vì vậy quanh năm suốt
tháng chỉ mặc xiêm y cũ của mợ. Không ngờ Huyền Vân lại mua quần áo mới
cho nàng, còn đẹp như vậy.
“Vân đại ca, cảm ơn huynh, huynh thật tốt với ta.” Hoắc Thanh Trần cảm kích nói, bắt đầu rưng rưng nước mắt.
“Ngươi đừng khóc, nếu không thích có thể đổi, không sao, đừng khóc.” Huyền Vân thấy nàng lã chã nước mắt nhất thời luống cuống tay chân, vụng về giúp
nàng lau nước mắt. Ngón tay vừa chạm tới mặt nàng đột nhiên cảm giác như bị thứ gì đó bắn trúng, trong lòng run run, vội vàng rụt tay về.
Hoắc Thanh Trần dụi mắt, sụt sịt mũi nhìn hắn nở nụ cười, nói: “Vân đại ca,
ta thích lắm, ta chỉ quá cảm động thôi. Cảm ơn huynh.”
“Không cần cảm ơn, khách khí với ta làm gì.” Huyền Vân nhìn tay mình chằm chằm có chút kỳ quái, không hiểu cảm giác giật giật ê ẩm vừa rồi là thế nào.
“Vân đại ca, tay huynh làm sao vậy?” Hoắc Thanh Trần cầm tay hắn lên kiểm
tra một phen, không thấy vết thương, không khỏi có chút nghi hoặc.
Xong rồi, xong rồi, lại nữa, tê dại, giống như có rất nhiều con kiến ở trong máu, gặp hạn rồi, không phải hắn bị bệnh rồi chứ?
“Trần Trần, ta… ta không sao, có lẽ là hơi mệt một chút.” Huyền Vân rút tay về nói.
“Vậy Vân đại ca nhanh đi nghỉ ngơi đi, đừng để bị mệt.” Hoắc Thanh Trần vội vàng nói.
Huyền Vân gật đầu, đứng dậy đi vài bước, lại quay đầu nhìn nàng một cái, lúng túng nói: “Trần Trần…”
“Vâng?” Nàng nghi hoặc nhìn hắn.
“Đừng lo lắng, cha ngươi sẽ khỏe lại.” Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có thể nói
câu này, nhưng trong lòng vẫn bất mãn, ngu ngốc, rõ ràng không phải muốn nói cái này, vì sao lại không nói nên lời nhỉ.
“Vâng!” Hoắc Thanh Trần gật đầu thật mạnh, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy ý cười,
Huyền Vân nhất thời cảm thấy tim đập nhanh, cảm giác ngứa ngáy kia lại
bùng lên.
Không được, phải nhanh đi tìm đại phu hỏi xem sao.
Vì vậy hắn cười cười với nàng, chân bước nhanh hơn rời đi, để lại Hoắc Thanh Trần ngẩn người cười với đống y phục đẹp đẽ.
Hề Hề dùng lược gỗ chải lông cho Nhị Nha, sau đó hôn nhẹ lên mũi nó: “Nhị
Nha, chải xong rồi, đẹp lắm.” Không hiểu Nhị Nha bị Đại Mao kích thích
thế nào mà sáng sớm đã nhào tới, gặm lược gỗ vòng quanh nàng bắt nàng
chải lông cho nó.
Nhị Nha vui vẻ dùng mũi dụi cổ Hề Hề, thỏa mãn vươn đầu lưỡi liếm lớp lông
trắng muốt trên người. Hừ, con chim chết tiệt kia đen như quạ sao có thể so được với bộ lông trắng như tuyết, mượt như nhung của nó. Cứ chờ xem, rất nhanh sẽ có một đống trai báo mê mẩn nó! Nhiều hơn đám chim ngu
ngốc vây quanh con chim chết tiệt kia!
Hề Hề đứng dậy xoay thắt lưng, sau đó phấn chấn đi ra ngoài. Vừa rồi Ninh
Ninh nói hôm nay A Ngạn không ra ngoài, nàng muốn đi tìm A Ngạn.
Vừa ra khỏi cửa liền thấy Phong Lăng Ba đứng dưới tàng cây hạnh, níu một cành cây dài rủ xuống, vừa dứt lá cây vừa lẩm bẩm.
Hề Hề vỗ đầu Nhị Nha: “Nhị Nha, đi tìm Đại Mao chơi đi. Ta đi xem Phong tỷ tỷ đang làm gì.”
Nhị Nha khinh bỉ chun mũi, quan hệ giữa nó và con chim chết tiệt kia không
có tốt như vậy đâu, thèm vào tìm nó chơi. Có điều, để nó nhìn xem đám
lông chim thối trên người chênh lệch lớn thế nào với bộ lông trắng muốt
của nó cũng tốt, miễn cho nó suốt ngày vểnh đuôi lên trời! Hừ, rõ ràng
lông đuôi chẳng được mấy cọng, vểnh cái gì mà vểnh…
Nhị Nha nhẹ bước lắc mông đi tìm Đại Mao “so lông”…
“Phong tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?” Hề Hề tiến lên hiếu kỳ hỏi.
Phong Lăng Ba giống như nhìn thấy nàng lại càng hoảng sợ, bất ngờ buông cành
hạnh trong tay ra, cành cây bắn ngược lên đập bộp vào mặt nàng, để lại
một vệt dài, Phong Lăng Ba chụm tay che mặt, đau đớn kêu lên một tiếng.
“Phong tỷ tỷ!” Hề Hề hô to, bước lên phía trước muốn xem vết thương, Phong
Lăng Ba lại lấy tay che kín chỗ vừa bị quất vào, không ngừng xua tay
nói: “Hề Hề, tỷ không sao, không có việc gì đâu.”
“Vừa rồi tiếng rất lớn, nhất định rất đau. Muội giúp tỷ phù phù, phù phù
xong sẽ không đau nữa.” Hề Hề nhớ còn bé khi bị thương, mẹ luôn giúp
nàng phù phù liền tưởng đó là cách chữa thương. Nàng chu đôi môi nhỏ,
Phong Lăng Ba lại trốn đông trốn tay, không chịu để nàng xem vết thương.
Khi Lê Trạm và Độc Cô Ngạn đi tới lập tức thấy cảnh này, Phong Lăng Ba che
mặt trốn chui trốn lủi, Hề Hề chu môi đuổi theo không buông.
Phong Lăng Ba chỉ nghĩ tới chuyện da mặt nhất định đã bị rách, không thể để
Hề Hề phát hiện nàng đeo mặt nạ, vì vậy không để ý phía trước, đụng
thẳng vào lòng Lê Trạm.
“Phong… cô nương, ngươi làm sao vậy?” Lê Trạm ôm người trong lòng, quan tâm hỏi.
Phong Lăng ba giãy dụa nói: “Không liên quan đến ngươi, buông ra.” Chết mất
thôi, sau chuyện lần trước, hai ba ngày nay nàng luôn tránh hắn, không
ngờ lúc này lại đụng phải, thật phiền toái.
Độc Cô Ngạn kéo Hề Hề đang chu môi lại hỏi: “Ngươi muốn làm gì?” Học ai đây? Dám đuổi theo nữ nhân đòi hôn…
“A Ngạn!” Hề Hề tập trung nhìn lại, là Độc Cô Ngạn nhớ mong đã lâu, nhất
thời quên phải giúp Phong Lăng Ba phù phù, nhào vào lòng hắn nhiệt tình
hô lên.
“Chuyện gì thế này?” Độc Cô Ngạn nhẹ nhàng kéo nàng ra hỏi, vừa hỏi vừa liếc
sang bên cạnh, hai người kia cũng thật kỳ quái, một người sống chết
tránh, một người sống chết ôm, lằng nhằng một lúc lâu, cuối cùng càng
ngày càng ôm chặt.
“Mặt Phong tỷ tỷ bị cành cây đập vào, bị thương.” Hề Hề nghiêm túc nói:
“Muội phải giúp tỷ ấy phù phù.” Nói rồi kỳ quái nhìn Lê Trạm: “Trạm ca
ca cũng muốn giúp Phong tỷ tỷ phù phù à?” Vậy nàng không cần làm nữa.
“Mặt ngươi bị thương? Mau bỏ tay ra để ta xem, vì sao không cẩn thận như
vậy, có đau không? Ngươi bỏ tay ra để ta xem, ngươi bịt chặt như vậy sao ta thấy được? Ai nha, ngươi đừng lộn xộn, nhỡ may vết thương rách da
dính phải mồ hôi trên tay nhất định sẽ rất đau, nếu nhiễm trùng sẽ không tốt…” Lê Trạm lảm nhảm không ngừng, một tay giữ chặt vai Phong Lăng Ba, một tay muốn đẩy tay nàng ra xem vết thương.
“Đã nói không liên quan đến ngươi!” Phong Lăng Ba xấu hổ kêu lên, nam nhân
chết tiệt này, trước mặt nhiều người như vậy dám giở trò với nàng, nàng
muốn chọc hắn nở hoa!
“Sao lại không liên quan đến ta? Ngày đó chúng ta… ” Lê Trạm nói được một
nửa đột nhiên phát hiện hiện trường còn có hai người đứng xem, vội vàng
ngậm miệng, rồi lại nói: “Mặc kệ thế nào cũng phải bôi thuốc đã, không
biết có rách da chảy máu hay không, đi thôi, trong phòng ta có kim sang
dược, phải nhanh bôi thuốc…” Vừa nói vừa kéo Phong Lăng Ba đang không
tình nguyện về thẳng phòng hắn, dù sao hắn là người tập võ, hơn nữa
Phong Lăng Ba lại bận tâm đến mặt mình, tránh nửa ngày không được đành
mặc hắn kéo đi, hai mắt chỉ thiếu nước bắn ra đao.
“Hử? Vì sao Phong tỷ tỷ lại tức giận? Trạm ca ca tốt lắm, bôi thuốc cho tỷ
ấy mà.” Hề Hề nghi hoặc hỏi, nghiêng đầu nhìn Độc Cô Ngạn, lại phấn
chấn: “A Ngạn, mấy hôm trước huynh bận lắm đúng không, muội không tìm
được huynh, rất nhớ huynh…” Nghiêm túc nói hết thương nhớ với hắn, tay
nàng còn nắm chặt tay áo hắn.
Độc Cô Ngạn ngoảnh đầu sang chỗ khác, nhàn nhạt nói: “Ta có rất nhiều việc phải làm.”
“Nhưng muội đợi đến lúc ngủ quên huynh vẫn chưa về.” Hề Hề mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
“Sau này đừng chờ ta, khi nào nên ngủ thì ngủ đi.” Độc Cô Ngạn thu tầm mắt
về, nhìn hai mắt ngập đầy khát vọng của nàng, nhẹ giọng nói.
“Nhưng muội rất nhớ huynh, muội muốn nói chuyện với huynh.”
Độc Cô Ngạn im lặng một lúc lâu mới nói nhỏ một câu: “Đồ ngốc.” Hắn phải
truy tìm tổ chức thần bí, còn phải luyện công, nào có thời gian chơi với nàng…
Hề Hề lắc tay áo hắn, kêu lên: “A Ngạn, A Ngạn.”
Độc Cô Ngạn dời mắt về phía gương mặt vô cảm của nàng, nhìn kỹ một lát mới nói: “Chuyện gì?”
“Hôm nay muội có thể đi cùng huynh không?” Hai mắt Hề Hề hiện lên ba chữ “muội muốn đi”.
Độc Cô Ngạn nhìn nàng một cái, xoay người rời đi. Hề Hề nhìn tay áo hắn
chậm rãi tuột khỏi bàn tay nàng, hắn vẫn không cho nàng theo cùng sao?
“Còn không đuổi kịp.” Giọng nói lạnh lùng của Độc Cô Ngạn từ phía trước
truyền tới, hai mắt Hề Hề rực sáng, nhảy vài bước tới bên hắn, khoác lên khuỷu tay hắn theo thói quen, bị hắn nhẹ nhàng kéo xuống, nhét tay áo
vào trong tay nàng.