Khoảng thời gian tiếp theo, Hề Hề gần như không gặp được Độc Cô Ngạn, mỗi ngày hắn đi sớm về muộn, khi hắn ra ngoài nàng còn đang làm mộng đẹp, khi
hắn trở về nàng đã đi ngủ, mấy ngày nay nàng cố gắng thức đến giờ tý,
muốn gặp hắn nói mấy câu, nhưng cứ vừa qua khỏi giờ tý là trước mắt nàng đầy mây mù, bất giấc ngủ quên mất, ngày hôm sau thức dậy mới phát hiện
mình lại nằm trên giường.
Lẽ nào chứng mộng du của nàng tái phát?
Hôm nay nàng cố ý kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi trước cửa phòng Độc Cô Ngạn,
chống cằm ngơ ngác nhìn phía trước chờ hắn trở về. Bóng đêm ngày một
buông xuống, cho đến khi vạn vật yên lặng nàng vẫn không nhìn thấy dáng
người cao gầy của Độc Cô Ngạn đâu.
“Nhị Nha, nếu lát nữa ta ngủ quên em nhớ huých ta một cái gọi ta tỉnh lại
nhé. Nếu em không làm ta tỉnh lại được thì bảo Đại Mao mổ ta một cái,
nhất định ta sẽ tỉnh lại được.” Hề Hề quay đầu nghiêm túc nói với Nhị
Nha.
Nhị Nha “ngao” một tiếng, nhìn chằm chằm mái hiên trước mặt, vui vẻ vẫy
đuôi. Đại Mao không hoạt bát như thường ngày, ngược lai yên tĩnh ngẩng
đầu nhìn chăm chú vào cùng một phương hướng với Nhị Nha.
Qua giờ tý, một mùi hương hoa mai thổi qua, bóng người nhỏ gầy của Hề Hề
nhẹ nhàng ngã xuống. Tiêu Tiếu Sinh ôm Duy Âm từ mái hiên phía trước
nhảy xuống, nhẹ nhàng buông Duy Âm ra, sau đó xoa đầu Nhị Nha khen ngợi: “Nhị Nha làm tốt lắm.” Nha đầu ngốc này bách độc bất xâm, không thể
dùng thuốc thôi miên, đành điểm huyệt cách không.
Duy Âm ngồi xuống dịu dàng ôm nữ nhi vào lòng. Nhị Nha cũng thò đầu tới
thân thiết cọ lên ngươi Duy Âm vài cái, nó nhớ vòng tay thơm ngát của nữ chủ nhân lắm rồi!
“Âm Âm nương tử, vào phòng trước đi.” Tiêu Tiếu Sinh nhận lấy nữ nhi bế
lên, đi về phía phòng nàng. Nha đầu này vẫn không được mấy cân thịt, ôm
lên cảm giác như cầm cọng lông chim, không chút trọng lượng, ước chừng
chỉ lo chơi.
Mấy ngày đầu vì không để bị phát hiện, điểm huyệt xong đều do Đại Mao và
Nhị Nha kéo nha đầu ngốc này về giường. Hôm nay nương tử thân yêu nhất
định muốn gặp nữ nhi, hắn đành tự mình ra trận. Nói thật Lăng Vân Minh
này thật sự phòng vệ vẫn chưa được tốt lắm, hắn bay tới bay lui vài ngày rồi vẫn không có người phát hiện. Đương nhiên chủ yếu vì bản lĩnh của
hắn cũng quá cao cường ấy mà!
“Hề nhi.” Duy Âm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ngủ say ngây thơ của nữ nhi,
trong mắt hiện lên một tia yêu thương. Có điều hơn một tháng nay gương
mặt tròn tròn của nữ nhi đã gầy thành hình trái xoan, bảo bối luôn che
chờ trong lòng bàn tay bỗng rời khỏi mình lâu như vậy, trong lòng nàng
vừa nhớ thương vừa lo lắng.
Nhẹ nhàng cởi vạt áo Hề Hề ra, Duy Âm muốn Hề Hề ngủ ngon một chút, lại đột nhiên phát hiện quả Cực Lạc đeo trước ngực Hề Hề. Duy Âm có chút nghi
hoặc cầm lên nhìn một chút, nàng nhớ Tiếu Tiếu sợ ong bảy màu mới nuôi
trong cốc ăn nhầm phấn hoa của quả Cực Lạc, tạo ra mật có độc nên mấy
năm trước không còn trồng quả Cực Lạc nữa, vì sao trên người Hề nhi lại
có loại trái cây này? Hề nhi lấy từ đâu?
Trái cây này cũng thật kỳ lạ, đã lâu như vậy vẫn không héo úa, còn tươi như mới hái xuống.
Vừa vào cửa, Đại Mao lại nổi thói quen cũ, liên tiếp vòng qua vòng lại
quanh Duy Âm, cọ cái đầu đầy lông lên người nàng, để hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao cho nó đã rất cực khổ đấy nhé, lại còn không thể thỏa
thích biểu đạt nhớ mong với nữ chủ nhân. Tiêu Tiếu Sinh nhìn ngứa mắt
kéo cái mỏ nhọn của nó sang một bên cãi nhau với nó. Nhị Nha thấy vậy
cũng nhào tới, dùng nước miếng rửa mặt cho hắn một lần, còn cọ lên mũi
hắn vài cái, nhìn đi, Nhị Nha cũng nhớ nam chủ nhân lắm đấy. Tiêu Tiếu
Sinh vừa vuốt ve bộ lông mềm của Nhị Nha vừa mắng thầm, nha đầu ngốc
nuôi thế nào mà bọn nó ngày càng dính người, tuyệt đối không phù hợp với hình tượng quái y kiêu ngạo, siêu quần của hắn.
Ôn chuyện vơi sủng vật xong, cuối cùng hắn cũng nhớ ra phải quan tâm nữ
nhi, thò đầu tới nhìn ngó, vừa tấm tắc lắc đầu vừa than thở: “Nha đầu
ngốc này cuối cùng cũng không còn là con nhóc béo nữa…” Tuy nhìn vẫn có
vẻ ngơ ngác nhưng cũng trưởng thành rồi, là một tiểu thiếu nữ rồi!
“Ơ, đây không phải quả Cực Lạc sao? Làm thế nào trên người nha đầu ngốc lại có cái này?” Tiêu Tiếu Sinh kỳ quái hỏi, vươn đầu qua cần thận ngửi
ngửi, không đúng, đây không phải quả Cực Lạc hắn từng thay đổi để đuổi
côn trùng mà là quả Cực Lạc sinh trưởng ở Nam Cương!
… May mà hắn từng nói với bọn họ quả Cực Lạc có kịch độc, không thể ăn,
cũng may thể chất nữ nhi tương đối đặc biệt, không sợ trúng độc. Nhưng
nha đầu ngốc lấy cái này ở đâu ra? Còn đeo trên cổ, thật không có phẩm
vị…
“Âm Âm nương tử, nàng đừng lo lắng, nha đầu ngốc không sao.” Thấy nương tử
thân yêu lo lắng, hắn vội vàng an ủi. Vừa rồi khi bế nữ nhi hắn đã lén
xem mạch, nha đầu ngốc gầy thì gầy thật nhưng thân thể rất khỏe mạnh.
“Hề nhi gầy.” Duy Âm nhẹ giọng nói, ánh mắt không rời khỏi gương mặt nữ nhi một giây.
“Đừng lo lắng, để thân là phụ thân đại nhân ta tới tăng chút dinh dưỡng cho
con bé là được.” Tiêu Tiếu Sinh cười gian xảo, sau đó lấy từ trong lòng
ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc màu hồng nhạt, dứt khoát nhét
vào miệng nữ nhi sau đó bóp hai má nàng để nàng tự động nuốt xuống. Ha,
đã lâu không chơi đùa rồi, cái miệng của nha đầu ngốc này bĩu lên thật
giống heo con, ha ha…
“Tiếu Tiếu.” Duy Âm lạnh lùng ngăn cản Tiêu Tiếu Sinh ngược đãi nữ nhi, từ
khi Hề Hề chào đời đến nay đã gần mười bảy năm rồi hắn vẫn không sửa
được hành động ấu trĩ này, lần nào cũng thích bóp hai má nữ nhi biến
nàng thành heo con.
Tiêu Tiếu Sinh đành cười trừ rụt tay lại, sau đó dựa vào người Duy Âm như
không xương, dụi đầu vào cần cổ thơm ngát của nàng, vừa dụi vừa làm
nũng: “Âm Âm nương tử, đêm đã khuya rồi, chúng ta cũng nên đi nghỉ đi,
có tinh thần ngày mai mới có sức bảo vệ nha đầu ngốc.” Ngày nào cũng
phải chờ nha đầu thối này ngủ nương tử mới bằng lòng lưu luyến quay về
nghỉ ngơi, hức, chẳng thèm lo lắng đến nhu cầu của tướng công là hắn
đây…
Tạm thời bọn họ đang ở trong hậu viện của Lăng Vân Minh, gian lầu các này
ngày thường không có người ở nhưng vẫn được quét dọn sạch sẽ, để tiện
chăm sóc nữ nhi, hai người tạm ở nhờ dù không hề thông báo cho chủ nhà…
“Đại Mao, Nhị Nha, để ý tiểu tử kia cẩn thận đấy.” Tiêu Tiếu Sinh kéo nương
tử đại nhân cứ đi ba bước lại ngoái đầu nhìn lại về, thản nhiên dặn dò
Đại Mao và Nhị Nha một tiếng rồi ngáp dài tung minh rời đi.
Mấy đêm vừa rồi Lê Trạm luôn cảm thấy hậu viện có gì đó không bình thường,
liên tục vài ngày qua, trước cửa sổ dường như có bóng đen thoáng qua,
khi hắn lao ra lại không nhìn thấy gì nữa. Nếu nói về phòng vệ của Lăng
Vân Minh, người bình thường không thể thoải mái trà trộn vào được, vì
vậy hắn cũng cho rằng mình chỉ nghĩ nhiều mà thôi.
Hôm nay hắn cố ý chờ tới qua giờ tý mới ngủ, vừa nằm xuống không lâu lại
thấy bóng đen chớp qua. Hắn lao ra tìm kiếm một vòng lại không phát hiện được gì. Với khinh công của hắn còn không bắt được một chút tung tích
thì bóng đen kia không phải cao thủ tuyệt đỉnh cũng là hắn nhìn nhầm.
“Kỳ quái, rõ ràng thấy có bóng người thoáng qua… Chẳng lẽ mình nhìn nhầm ?
Không thể nào, mình mới hai mươi tuổi chẳng lẽ đã mờ mắt rồi? A, hẳn là
một con mèo… Nhưng bóng của mèo nào có to như thế. Không phải kẻ nào đó
lẻn vào quấy rối đấy chứ, giang hồ gần đây đang rối loạn, Lăng Vân Minh
bị theo dõi cũng không phải không có khả năng…” Lê Trạm vừa đi lại trên
hành lang vừa thì thầm tự nhủ.
Tuần tra thêm lần nữa phát hiện thật sự không có gì đáng nghi, hắn lại trở
về phòng nằm xuống. Không ngờ một lát sau lại xuất hiện một cái bóng, có điều lần này không phải thoáng qua mà lấm la lấm lét, nhìn thế nào cũng thấy giống trộm đạo!
Ha, hắn ở Lăng Vân Minh sắp hai mươi năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy có kẻ
trộm to gan như thế, dám rình mò nhà của minh chủ võ lâm.
Nhẹ nhàng đứng dậy, hắn khe khẽ mở cửa ra, không phát ra bất cứ tiếng động nào, lẳng lặng đi theo.
Bóng đen vòng qua hành lang, xuyên qua hoa viên, thẳng về phía phòng bếp. Thì ra là một kẻ ăn vụng!
Lê Trạm nhìn người kia lách mình vào phòng bếp, hình như chuẩn bị thắp
đèn, hắn vội vàng dấu mình vào bóng tối ngoài cửa sổ. Bóng lưng kia có
chút quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu. Khi người kia thắp đèn lên, hắn
núp trong bóng tối tập trung nhìn lại, bỗng ngẩn người.
Thì ra là khách của Lăng Vân Minh, tiểu thư Tam Tuyệt trang, Phong Lăng Ba.
Đêm hôm khuya khoắt, nàng không ngủ lén lút chạy tới phòng bếp làm gì?
Lẽ nào nàng đói bụng…
Chỉ thấy Phong Lăng Ba cẩn thận cầm đèn dò xét xung quanh, sau khi không
thấy ai mới an tâm để đèn qua một bên, múc từ trong bình chứa ra một bát nước, lấy ra từ trong người một bao thuốc bột rắc vào trong bát.
Lê Trạm híp chặt hai mắt, nàng định làm gì? Hạ độc sao?
Lại thấy sau khi rắc thuốc bột vào trong nước, Phong Lăng Ba dùng tay nhẹ
nhàng khuấy đều, cẩn thận nhìn ra cửa, không nghe thấy tiếng bước chân
mới ngâm hai tay trong nước một lúc, sau đó đặt hai tay ướt đẫm lên mặt, lặp đi lặp lại hơn mười lần, Lê Trạm kinh ngạc nhìn thấy trên mặt nàng
có một miếng da phồng lên, chậm rãi bong ra như bị thổi khí. Không lâu
sau, cả khuôn mặt nàng bong da, nàng dùng hai ngón cái và ngón trỏ nhẹ
nhàng nắm da ở mép tóc, chậm rãi kéo lớp da mỏng như cánh ve xuống!
Phong Lăng Ba xoay người nhìn gương mặt mình trong bình chứa nước, khi thì
bĩu môi, khi lại nghiêm mặt, khi lại nhướng mày, cuối cùng phát hiện mặt mình không hề thay đổi, nhận thức này đả kích nàng trong nháy mắt, hai
vai thõng xuống, đầu cũng cúi gằm, thở dài một hơi không chút sinh khí,
thì thầm: “Đời người ấy mà, tám chín trên mười việc là không như ý, mỹ
mạo chỉ là đám mây trên trời bay bay bay bay…”
“Cha khôi ngô tuấn tú như vậy, mẹ dịu dàng động lòng người như vậy, vì sao
thân là kết tinh của hai người mình lại có cái bề ngoài chết tiệt này?
Bà nội anh minh cơ trí thông tuệ vô song, người để cháu thừa kế trí tuệ
của người là được, vì sao còn bắt cháu thừa kế gương mặt này… Nếu để
người ta nhìn thấy, có ma mới tin mình đã mười chín tuổi! Nếu xinh xắn
hoạt bát như Trần Trần thì không nói làm gì, vì sao lại để mình có thân
thể thế này? Phối hợp với gương mặt, thật là chịu hết nổi…” Nàng đau khổ cúi đầu ai oán nhìn bộ ngực cao chót vót của mình, thở dài thườn thượt
lần nữa. Mỗi lần nhìn thấy mặt mình nàng lại cảm thấy cuộc sống quá đáng buồn…
Đây mới là bộ mặt thật của nàng?
Lê Trạm lặng lẽ tới gần hai bước để nhìn ra từng cử động của Phong Lăng Ba hơn. Khi thấy rõ gương mặt dưới lớp da bên ngoài của nàng, hắn không
khỏi sửng sốt.
Đó là một gương mặt hoàn toàn… không hợp với chỉnh thể, hơn nữa còn tương
đối trẻ tuổi, nếu nói trẻ tuổi chi bằng nói trẻ con thì đúng hơn. Trên
gương mặt búp bê tròn tròn là đôi má ửng hồng mập mạp, dưới đôi mày anh
khí là đôi mắt tròn vo sáng lấp lánh, sau đó là cái mũi nho nhỏ tròn
trịa, đôi môi xinh xắn chúm chím, nói ngắn gọi là bất cứ ai nhìn thấy
gương mặt này ấn tượng đầu tiên chính là – tròn, ấn tượng thứ hai là –
đáng yêu, ấn tượng thứ ba là – thật muốn cắn một cái. Thế nhưng không có bất cứ ai sẽ liên tưởng đến những từ như xinh đẹp, động lòng người hay
mỹ nhân.
Tuy bởi vì mang da mặt một thời gian dài nên sắc mặt nàng có chút tái nhợt
thiếu sức sống, trên trán còn có chút mụn đo đỏ, hai má bị nàng gãi ra
vài vết xước nhỏ, cộng thêm chút tróc da, khiến tình trạng của nàng có
chút thê thảm, nhưng Phong Lăng Ba lúc này nhìn qua giống như búp bê
ngọc trước tòa sen của Phật Quan Âm trong bức tranh ngày tết, vừa hợp
mắt vừa đáng yêu, có điều nhìn thế nào cũng chỉ giống mười một mười hai
tuổi…
Dường như nàng bất mãn với gương mặt này của mình, miệng còn lẩm bẩm gì đó,
bởi vì cách một khoảng mà giọng nói của nàng lại vô cùng nhỏ nên hắn
không nghe rõ lắm, chỉ mơ hồ bắt được mấy từ, cái gì “bà nội”, cái gì
“bánh bao”, lẽ nào nàng nhớ bánh bao bà nội nàng làm?
Sau khi hối hận xong, Phong Lăng Ba lại múc một bát nước, lấy tay dính chút nước nhẹ nhàng lau lên mặt, rồi thở dài lấy từ trong lòng ra một chiếc
mặt nạ màu bạc, rắc chút thuốc bột lên, dùng tay vẩy nước để thuốc bột
hòa tan, đợi trong chốc lát rồi kéo từ trên mặt nạ xuống một tầng da
mỏng trong suốt, dán lên mặt, soi lên mặt nước, xoa xoa nắn nắn một lúc, chỉ chốc lát sau một gương mặt giống Phong Lăng Ba trước kia như đúc
xuất hiện trước mắt Lê Trạm, không mảy may khác biệt.
Thở một hơi thật dài lần nữa, nàng đổ bát nước đã dùng đi, lau sạch thuốc
bột và vệt nước trên bàn, sau đó thổi tắt đèn, ra khỏi phòng bếp, định
bụng trở về phòng.