Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!

Chương 23: Cái chết của trang chủ




Rời khởi Xích Tùng trấn, bởi vì phải nhanh chóng đến Giang Nam, đi đường lớn hiển nhiên không phải một sự lựa chọn sáng suốt. Vì vậy, Độc Cô Ngạn chọn đường nhỏ, Hề Hề đương nhiên nghe theo lời hắn, còn Phong Lăng Ba cũng không có ý kiến gì.

Cũng may cả ba người đều có vật cưỡi, nhất là Nhị Nha, càng vất vả công lao càng lớn, không chỉ làm vật để cưỡi mà còn kiêm luôn chức năng làm chỗ ngủ cũng như chăn bông. Hề Hề không phải người học võ, đêm mùa xuân thời tiết còn chút se lạnh, lớp lông ấm áp của Nhị Nha quả là tấm chăn bông tốt nhất để tránh gió. Chỉ là, mỗi khi nàng nhiệt tình mời Độc Cô Ngạn cùng ngủ trong cái bụng ấm áp của Nhị Nha thì đều bị đáp trả bằng ánh mắt ánh mắt khinh thường, ngược lại, Phong Lăng Ba hưởng ứng vô cùng hăng hái.

Nhìn Hề Hề vùi mình trong lòng Nhị Nha, dần dần ngủ say, Độc Cô Ngạn đứng dậy tiến lại gần Phong Lăng Ba, nhẹ giọng nói: “Phong cô nương, ta có việc thỉnh giáo, liệu có tiện nói chuyện không?”

Phong Lăng Ba có chút kì quái nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Độc Cô Ngạn, không khách khí nói: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo [không có việc gì tự nhiên nịnh bợ, không có ý tốt]! Hơn nữa Hề Hề đang ngủ, không ngồi yên ngắm con bé, ngươi với ta có chuyện gì mà nói?” Có chuyện gì có thể quan trọng hơn việc ngắm nhìn tư thế ngủ của Hề Hề?!

Tư thế ngủ của tiểu nha đầu này vô cùng dễ thương, một tay để bên má, một tay nắm lấy đuôi của Nhị Nha, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác sau khi ngủ say khẽ động đậy theo hơi thở, cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu lên, nàng nhìn mà tay chân ngứa ngáy, thật muốn nhéo cái má kia một cái!

“Việc này vô cùng hệ trọng, phiền Phong cô nương qua đây một chút.” Độc Cô Ngạn đưa tay tạo thành một động tác mời, Phong Lăng Ba liếc mắt nhìn một cái, vỗ vỗ Nhị Nha ý bảo nó canh chừng cho Hề Hề rồi đứng dậy đi theo hắn qua một bên. Đi ngang qua chỗ Hề Hề nằm, nàng chăm chú nhìn Độc Cô Ngạn, phát hiện hắn không thèm liếc nhìn Hề Hề lấy một cái, trong lòng càng cảm thấy không đáng. Loại nam nhân không biết quý trọng này rốt cuộc tốt ở chỗ nào?

“Này, Độc Cô Ngạn, Hề Hề thích ngươi như thế, ngươi thích muội ấy một chút thì chết sao?” Đi theo Độc Cô Ngạn đến một khoảng đất trống, ánh trăng như nước bao trùm tất cả, những cơn gió đêm mát lạnh phả mặt không làm giảm chút nào sự tức giận trong lòng Phong Lăng Ba.

“Xin hỏi Phong cô nương, cô nương là con gái của Phong Mộ Liên của Tam Tuyệt trang, Phong tiền bối?” Độc Cô Ngạn không để ý đến sự khiêu khích của nàng, hỏi thẳng vào vấn đề chính.

“Đúng thì sao?”

“Xin hỏi Phong tiền bối bị sát hại như thế nào?” Độc Cô Ngạn lại tiếp tục hỏi.

Sắc mặt Phong Lăng Ba đông cứng trong nháy mắt, hai bàn tay nắm chặt, trong mắt ánh lên hận ý vô cùng.

Nhắc tới Tam Tuyệt trang, trên giang hồ gần như không người nào không biết, danh tiếng tuyệt đối không thua gì ngôi sao Bắc Đẩu trong võ lâm – Thiếu Lâm tự, cùng năm phái Thiếu Lâm tự, Côn Lôn phái, Không Đấu môn, Ly Trần cung, Lạc Mai sơn trở thành lục đại môn phái đứng đầu trong giang hồ, có thể thấy được thực lực và sức ảnh hưởng của họ.

Đương nhiên, Tam tuyệt trang cũng là một môn phái đặc biệt nhất trong những môn phái này.

Đặc biệt ngay từ tên gọi của nó.

Cũng như tên gọi, Tam Tuyệt trang đương nhiên có tam tuyệt [tuyệt trong tuyệt đối, ba tuyệt kỹ giỏi nhất võ lâm], nhưng mọi người trong Tam Tuyệt trang đều không biết võ công.

Một đại bang đại phái có thể đứng vững trong võ lâm, võ nghệ cao siêu đương nhiên là gốc rễ sinh tồn, Tam tuyệt trang không có bất cứ đệ tử nào học võ lại có thể có một địa vị đặc biệt ở trên giang hồ như vậy, đương nhiên là có pháp bảo để giành thắng lợi.

Tam Tuyệt gồm cơ tuyệt, độn tuyệt, trang tuyệt.

Cơ tuyệt – Tam Tuyệt trang tinh thông về các loại cơ quan và ám khí, đặc biệt là trang chủ Phong Mộ Liên, từ khi còn trẻ đã được người lúc bấy giờ xưng là “Tam tuyệt thánh thủ”, không chỉ thiết kế được những cơ quan bẫy rập khéo léo, mà dùng ám khí cũng đạt đến trình độ tuyệt hảo. Rất nhiều người còn chưa nhìn thấy ông xuất thủ đã bị trúng ám khí ngã xuống, đương nhiên, ông am hiểu nhất là dùng châm, nhất là loại ám khí hiếm thấy, Mai Hoa châm. Cấu tạo của loại ám khí này gồm năm chiếc kim thép nối liền với nhau ở đuôi kim, sau khi bắn trúng kẻ địch, Mai Hoa châm phân ra năm hướng, giống như năm cánh của hoa mai. Bởi vậy, ông còn có mộ biệt hiệu rất thanh nhã là Phong Trung Mai thiếu gia.

Người của Tam tuyệt trang không hề luyện võ, bởi vậy cũng không một chút nội lực nào, khi ám khí phát huy uy lực khó tránh khỏi chịu ảnh hưởng. Nhưng bọn họ đã chế tạo thêm một cơ quan nhỏ có tác dụng phụ trợ khi ám khí bắn ra, bởi vậy, so với phương pháp sử dụng nhiều sức lực lấy nội lực làm chủ, phương pháp sử dụng ít sức lực này ngược lại thật sự không tệ.

Độn tuyệt – cái gọi là độn thuật, chính là ẩn thuật. Lợi dụng sự sắp xếp của ngũ hành nhiều chuyện, dùng những đồ vật bình thường làm vật trung gian, trong thời gian ngắn thiết lập thủ thuật che mắt, khiến kẻ khác rơi vào ảo giác mụ mị, sau đó biến mất không dấu vết, so với Ngũ Hành trận mà nói thì càng tinh tế, nhanh chóng, lấy thoát hiểm là điều kiện ưu tiên, thông thường sẽ không khiến người khác bị thương, là một thuật dùng để chạy trốn vô cùng lợi hại.

Trang tuyệt – tức thuật dịch dung. Thuật dịch dung của Tam tuyệt trang tuyệt diệu không chỉ ở chỗ có thể biến đổi dung mạo, vóc dáng, giọng nói, mà còn ở mức độ tương đồng. Có người nói rằng, người của Tam Tuyệt trang chỉ cần ở chung với bất cứ người nào không quá nửa canh giờ liền có thể trở thành bản sao của người đó, nói là bản sao bởi vì họ không chỉ giống nhau về bề ngoài, mà thậm chí giống đến cả tính cách và thói quen, đồng thời có thể mô phỏng đến mức không có điểm gì khác biệt, nếu người thật và bản sao ở cùng một chỗ, dù là người thân quen cũng không thể nhận ra đâu là người thật.

Mà trang chủ thần thông quảng đại của Tam Tuyệt trang lại bị ám hại một cách không minh bạch như thế…

Phong Lăng Ba hiển nhiên đã chìm vào những hồi ức đau khổ, thân thể bất giác run run.

Độc Cô Ngạn hạ tầm mắt nói: “Mong Phong cô nương thứ lỗi, ta vô ý nhắc đến chuyện đau lòng của cô, chỉ là lục đại chưởng môn đồng thời bị ám hại, chuyện này quá mức kỳ quái. Gần đây ta có điều tra sự việc, thấy có khả năng Phong tiền bối và những người bị hại có chút liên hệ, mong Phong cô nương có thể nói rõ sự tình để sớm tìm ra hung thủ.”

Phong Lăng ba sau khi hít sâu một hơi dần dần tỉnh táo lại nói: “Ngươi là ai? Ta dựa vào cái gì phải tin ngươi? Hiện nay, ngay cả minh chủ võ lâm cũng không thể xác định được việc này là do ai làm, ngươi dựa vào cái gì lại khẳng định mình có thể tìm được đáp án?” Nếu như có khả năng, nàng hy vọng có thể tự tay báo thù cho cha biết nhường nào.

“Ta chắc rằng cô đã nghe nói đến Phiếu Miểu Phong.” Độc Cô Ngạn nhàn nhạt nói.

“Cho dù ngươi là người của Độc cô gia ở Phiếu Miếu Phong, một mình ngươi có thể làm được gì? Đến bây giờ chúng ta vẫn không có bất kỳ đầu mối nào, e là đã gặp phải đối thủ vô cùng mạnh.” Phong Lăng Ba chán nản nói.

“Đôi khi một người làm lại thuận lợi hơn so với nhiều người cùng hành động rất nhiều, trước tiên cần một nhóm người giúp đỡ có thể phối hợp mật thiết. Ta tin cô nương nhất định muốn tìm ra hung thủ, còn ta cũng muốn nhanh chóng tìm được chân tướng sự việc.” Độc Cô Ngạn cầm một cái hộp trong tay đưa cho Phong Lăng Ba: “Cô nương đã từng gặp thứ này chưa?”

“Đây là sâu gì vậy, trông thật buồn nôn?” Phong Lăng Ba chán ghét quay đầu ra chỗ khác, nàng không thích những con vật mềm mềm như thế này.

“Đây là thủ phạm sát hại hơn mười người ở Chấn Viễn tiêu cục.”

“Cái gì? Con sâu nhỏ như vậy… Ta biết rồi, đây là cổ trùng đúng không?” Nàng rất nhanh đã đưa ra nhận định.

Độc Cô Ngạn tiếp tục nói: “Bây giờ còn chưa thể xác định được đây là loại sâu gì, nhưng ta đã tận mắt nhìn thấy chúng hạ độc giết người ở Chấn Viễn tiêu cục trong nháy mắt, hơn nữa chúng có người nuôi, thức ăn của chúng là máu người.”

“Đáng sợ như vậy sao?” Phong Lăng Ba thốt lên kinh hãi.

“Lúc Phong tiền bối qua đời, tại hiện trường có phát hiện loại sâu này không?” Độc Cô Ngạn hỏi.

“Không có.” Phong Lăng Ba lắc đầu, nói tiếp: “Lúc chúng ta phát hiện ra cha ta… Ông đã tắt thở, thất khiếu chảy máu, toàn thân không hề có vết thương, cũng không phát hiện nội thương. Tuy chúng ta đều cho rằng ông là vì trúng độc mà qua đời, nhưng cũng không thể tìm ra là loại độc gì. Thật đáng giận!” Nàng cắn chặt môi, cố gắng ngăn những giọt nước mắt rơi xuống. Nếu có thể điều tra ra là loại độc gì, nàng có thể căn cứ vào loại độc dược mà suy đoán nơi xuất xứ và đuổi theo hung thủ.

“Vậy cô có phát hiện ra xung quanh cha cô có đồ vật gì khác lạ không? Ví dụ như vật này…” Độc Cô Ngạn lấy từ trong người ra một hạt huyết châu đưa cho Phong Lăng Ba.

“Đây là cái gì?” Phong Lăng Ba nhận lấy hạt chân trâu màu đỏ, tỉ mỉ quan sát, màu sắc thật quỷ dị, giống như được luyện thành từ máu.

“Sau khi trúng độc, máu từ trên mặt bọn họ chảy ra, ngưng tụ thành hạt huyết châu này.” Độc Cô Ngạn dùng giọng điệu bình thản nói ra nội dung kinh người này. Trước đó, tại Tụ Hiền lâu, hắn không đem hạt huyết châu này cho ai xem, bởi vì hắn không rõ Khê Vân các lần này đến Trung Nguyên là có mục đích gì. Nhưng Phong Lăng Ba là con gái của người bị hại, lập trường của nàng không có gì phải nghi ngờ, vô cùng rõ ràng.

Phong Lăng Ba kinh hãi nói không ra lời. Vùng giữa hai chân mày của nàng xuất hiện một hàng nếp nhăn, cẩn thận nhớ lại khung cảnh xung quanh khi phát hiện thi thể cha nàng, Độc Cô Ngạn cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh chờ đợi.

“Hình như cũng không có gì khác lạ, khuôn mặt cha ta lúc đó rất bình thản, nếu như không phải thất khiếu chảy máu thì cơ bản không phát hiện là đã tắt thở. A đúng rồi, ta nhớ rồi, lúc cha ta qua đời, tư thế rất kỳ quái, ông đang ngồi thiền.” Nàng la lớn lên, hai con mắt đồng thời mở lớn, bên trong tràn đầy vẻ hoài nghi.

“Ngồi thiền?” Độc Cô Ngạn cũng cảm thấy có điều kỳ quái, mọi người đều biết người trong Tam Tuyệt trang đều không học võ, Phong trang chủ hẳn không có thói quen ngồi thiền mới đúng. Quả thực có điểm kỳ lạ.

“Còn có điều gì khác lạ nữa không?” Hắn tiếp tục hỏi.

Phong Lăng Ba cẩn thận suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: “Hình như … Còn có một con bướm khô … Chính là một con bướm.”

“Bướm?”

“Là như thế này, khi chúng ta đi vào, cửa sổ phòng cha ta đang mở, bên ngoài có một gốc đại thụ, thỉnh thoảng gió sẽ thổi vào một ít lá cây. Lúc đó ta cho rằng thứ vàng vàng trên mặt đất là lá khô, vô tình giẫm lên. Thế nhưng khi ta cởi giày thì phát hiện dấu vết dưới đế giày đích thị là một cánh bướm, chính là một con bướm, không sai, chỉ là, có lẽ con bướm này đã chết lâu rồi, cánh đều khô hết cả. Ta chỉ nhớ những điều này, không biết có thể từ đó tìm ra chút manh mối gì không, vì cha ta bình thường thích mở cửa sổ để ngắm phong cảnh ở hậu viện, thỉnh thoảng lại có ong bướm bay vào phòng, cũng không phải là chuyện gì lạ. Có lẽ cha ta cũng không phát hiện có xác bướm ở trong phòng.” Phong Lăng Ba tỉ mỉ kể lại tình hình lúc đó.

“Xem ra, chúng ta chỉ còn cách nhanh chóng đi tới Ân Châu rồi sẽ họp bàn với ngũ đại môn phái, tìm cách lý giải cái chết của ngũ đại chưởng môn còn lại, có lẽ sẽ tìm ra manh mối.” Độc Cô Ngạn chậm rãi nói, trên mặt không chút biểu cảm nhìn về phía xa.

Màn đêm đen kịt, xa xa những ngọn núi tùng điệp nối tiếp nhau, u ám, con đường mờ mịt.