Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!

Chương 18: Theo đuôi




“A Ngạn, chúng ta sẽ đi đâu?” Hề Hề nhắm mắt theo sát bước chân của Độc Cô Ngạn. Bóng lưng hắn thẳng tắp, toàn thân bao phủ một tầng khí lạnh.

“A Ngạn, vì sao huynh không nói gì?”

Rời khỏi thị trấn Kỳ Lân đáng yêu đã ba ngày, A Ngạn vẫn chưa nói một lời, thật kỳ quái.

Ngay từ đầu A Ngạn chỉ lo cắm đầu đi về phía trước, nhưng người không thích nói chuyện như A Ngạn sẽ rất dễ đi lạc, bình thường nàng chỉ lơ là một chút đã không biết A Ngạn chạy đi đâu, may mà có Đại Mao ở đây, luôn luôn có thể tìm được A Ngạn. Nếu không, một mình A Ngạn lạc trong rừng sẽ rất sợ hãi. Nàng phải theo sát A Ngạn, để Đại Mao bảo vệ A Ngạn. Hôm nay, cuối cùng A Ngạn cũng hiểu lạc đường là một chuyện đáng sợ đến mức nào, không chạy đi nữa, thật tốt.

Trong ba ngày này, nàng hoặc là lẩm bẩm một mình, hoặc là trò chuyện với Nhị Nha và Đại Mao. Nhưng nàng lại tìm thêm được một chuyện thú vị, chính là dụ Độc Cô Ngạn nói chuyện. Tuy hiện giờ chưa từng thành công.

“A Ngạn, huynh vẫn còn sợ à? Đừng sợ, có Đại Mao và Nhị Nha ở đây, huynh sẽ không lạc đường nữa.” Hề Hề vừa nói vừa vỗ vỗ Nhị Nha, Nhị Nha nhà nàng rất đáng tin!

Bóng lưng Độc Cô Ngạn lại thêm vài phần âm khí.

“A Ngạn, huynh đang tức giận à?” Hề Hề ngốc nghếch cuối cùng cũng tính tới khả năng này. A Ngạn đang giận cái gì? Mấy ngày nay rõ ràng nàng rất ngoan, cũng không gọi A Ngạn là tướng công.

Độc Cô Ngạn lại tăng tốc độ lần nữa, hàn khí từ trên mặt hắn khiến cho Đại Mao bay phía trước tưởng rằng mùa xuân còn chưa qua, mùa đông đã đến…

“A Ngạn, huynh đi nhanh quá, Nhị Nha, chạy mau.” Hề Hề không ngừng bước đôi chân ngắn để có thể đuổi theo Độc Cô Ngạn, cuối cùng đuổi mệt rồi, nàng thở hổn hển nằm sấp trên người Nhị Nha. May là bước chân của Nhị Nha rất nhanh, nàng mới có thể miễn cưỡng theo kịp A Ngạn.

“Nếu còn muốn đi theo thì câm miệng lại.” Độc Cô Ngạn lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, sau đó lại tiếp tục đi tới thị trấn gần đây nhất.

“Vâng.” Hề Hề ngoan ngoãn ngậm miệng, theo Độc Cô Ngạn đi vào một quán mỳ, tìm chỗ ngồi xuống. Nhị Nha ghé vào bên chân nàng, nằm xuống nghỉ ngơi. Đại Mao bay lượn bên ngoài, luyện tập kỹ xảo phi hành của nó.

Thì ra A Ngạn đói bụng nên tâm trạng mới kém như vậy. Hề Hề ra vẻ hiểu ra, gật gật đầu. Oa, thơm quá!

Hề Hề ngồi trên ghế nhìn xung quanh, trong không khí quẩn quanh hương thơm của mỳ khiến nàng không nhịn được mà tìm nơi phát ra mùi thơm, lại không biết vẻ vô tâm nhìn quanh của nàng đưa tới rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên, thích thú. Tuy trên gương mặt nhỏ nhắn màu bánh mật của nàng quanh năm chỉ là vẻ đờ đẫn bất biến, nhưng trạng thái ngơ ngác như thế lại tăng thêm phần ngây thơ, không hiểu biết sự đời trên khuôn mặt tinh xảo, khiến cho người ta không nhịn được mà thương tiếc trong lòng, muốn tiến lên vỗ về. Đương nhiên, đại đa số ngại Độc Cô Ngạn ở bên cạnh nàng đang tỏa ra lãnh khí dày đặc, không dám tùy tiện lại gần. Một số ít khác không sợ lạnh lại bị con thú cưng lớn đang nằm dưới chân nàng, không dám tự tiện bước qua.

“Khách quan muốn dùng gì ạ?” Tiểu nhị của quán tiến lên bắt chuyện, sau khi nhìn thấy khuôn mặt Hề Hề lại ngây người ra một lát, đến khi Nhị Nha dùng đuôi quất hắn một cái hắn mới giật mình tỉnh lại, sau đó lại bị Nhị Nha dọa cho nhảy dựng lên. Cũng may tiểu nhị này coi như là người khôn khéo, chỉ hoảng sợ trong chốc lát rồi lại cứng rắn tự trấn tĩnh lại, cố gắng nở nụ cười hỏi lần nữa.

“Một bát mì thịt bò lớn.” Độc Cô Nhạn nhàn nhạt liếc nhìn Hề Hề một cái xong lại bỏ thêm một câu: “Và một bát mì thịt bỏ nhỏ.”

Hề Hề chớp chớp mắt, Độc Cô Ngạn không phản ứng. Nàng lại dùng sức chớp chớp, Độc Cô Ngạn vẫn không động đậy.

Bất đắc dĩ, nàng đành vươn tay vẫy thật mãnh trước mặt Độc Cô Ngạn, khiến cho tiểu nhị thương hại nhìn lại, cô nương đáng yêu như vậy lại là một người câm.

“Có chuyện thì nói đi.” Giọng nói của Độc Cô Ngạn có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Nhị Nha cũng đói bụng…” Hề Hề cầm đuôi Nhị Nha vẫy vẫy về phía Độc Cô Ngạn, hy vọng hắn không quên chị em tốt của nàng. Đại Mao có thể ăn một ít trái cây và sâu trong rừng cũng no bụng, còn Nhị Nha luôn phải dùng rất nhiều thể lực, rất khổ cực, cần được chăm sóc tốt.

Tiểu nhị thu hồi ánh mắt thương hại, thì ra cô nương này có thể nói.

Độc Cô Ngạn cúi đầu im lặng một lát, cuối cùng vùng lông mày nhíu lại, dùng vẻ mặt không chút thay đổi bỏ thêm một câu: “Thêm hai cân thịt bò, một khúc xương lớn.”

Nhị Nha lập tức bắn ra ánh mắt vui sướng, lần đầu tiên chịu cọ cọ Độc Cô Ngạn vài cái.

Hề Hề thỏa mãn chống cằm chờ thức ăn đến.

Độc Cô Ngạn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tiếp tục im lặng.

Rất nhanh mỳ đã được đưa đến, Hề hề vừa ăn vừa nhìn thẳng vào động tác tao nhã của Độc Cô Ngạn, nhưng chính nàng lại ngậm một miếng mỳ lớn trong miệng, một lúc lâu sau vẫn chưa nuốt xuống. Cũng phục Độc Cô Ngạn, dưới ánh mắt mãnh liệt, không chớp như thế còn có thể chuyên tâm ăn mỳ. Mắt thấy một bát mỳ của Độc Cô Ngạn sắp thấy đáy, mà trong bát nhỏ của Hề Hề còn hơn một nửa, hơn nữa, động tác chậm chạp của nha đầu kia giống như hắn là một món ăn ngon miệng, nhìn hắn một cái lại ăn một đũa mỳ, nhìn hắn một cái nữa lại ăn thêm một đũa mỳ nữa, nhâm nhi cho đến khi hắn ăn xong, gọi tiểu nhị tới tính tiến mới phát hiện ra nếu không nhanh lên sẽ bị hắn bỏ lại.

“A Ngạn, chờ “mụi” một lát, “mụi” còn chưa ăn xong.” Mắt thấy Độc Cô Ngạn trả tiền xong, đứng dậy sắp đi, Hề Hề vừa cấp tốc và mỳ, vừa che miệng lúng búng kêu lên. Độc Cô Ngạn đi thẳng, không quay đầu lại, giống như không nghe thấy. Hề Hề nóng ruột, bưng bát uống hai ngụm, miệng hấp tấp hút hai sợi mỳ, vươn đầu nhìn, nhảy bật lên muốn đuổi theo.

Nhưng vào lúc này, thảm án xảy ra…

“Huỵch”, tiếng hai cơ thể va vào nhau, hơn nữa, theo tiếng động này, va chạm còn không nhẹ.

“Phụt”, âm thanh vật gì đó phun ra, theo âm thanh này, phạm vi phun ra còn không nhỏ.

Nhị Nha nhảy tới, kịp thời ngăn lại thân thể đang ngửa về sau của tiểu chủ nhân. Còn người đáng thương bị nàng va vào, nó không thể chịu trách nhiệm…

Nhưng người kia đứng rất ổn, chỉ lung lay một chút, không ngã xuống, thậm chí còn không lùi lại.

Chờ Hề Hề đánh đuổi hết được đám chim chóc đang xoay quanh đầu, nàng mới nhìn rõ người không may bị nàng va vào, lần này, gương mặt nhỏ vốn đã đờ đẫn của nàng càng thêm ngây ra như phỗng.

Trang phục đỏ thẫm, đai lưng màu vàng, quấn quanh dáng người thon thả và làn da trắng như tuyết, mà trang phục gọn gàng bó sát người càng tăng thêm vẻ nguy nga, đồ sộ cho ngọn núi đôi cao chót vót, cần cổ thon dài, gương mặt tươi đẹp kiều diễm… Trên mặt là đầy những mỳ nhai một nửa hòa với nước mỳ dầu mỡ, lúc này đang trơn tuột, chảy từ hai gò má xuống. Mà điều thật sự phá hủy dung nhan tươi đẹp đó chính là ánh mắt đầy sát ý đang nhìn chằm chằm Hề Hề.

Hề Hề bị Nhị Nha dùng đuôi quét qua một cái mới bất tri bất giác kêu “a” lên một tiếng, hiển nhiên ý thức được mình đã gây ra đại họa, vội vàng khom người xin lỗi: “Vị tỷ tỷ này, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Ngoại trừ xin lỗi, nàng thật sự không tìm được từ gì khác để biểu đạt sự áy náy của nàng.

“Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần quan sai để làm gì?!” Két, két, két, là tiếng hàm răng nghiến vào nhau.

“Vậy… Vậy…” Trong khi liên tục cúi người, cái đầu chậm chạp của Hề Hề đã miễn cưỡng xoay chuyển, cái eo nhỏ đáng thương sắp bị bẻ gãy, cuối cùng trong đầu nàng cũng nảy ra được một ý. Nàng lập tức đứng thẳng dậy, mắt long lanh nhìn nữ tử áo đỏ nhe răng, khiến cho nữ tử áo đỏ đang chuẩn bị túm lấy nàng lại càng hoảng sợ, kinh ngạc nhìn nàng chạy đi cầm lấy một bát mỳ trên bàn, đưa tới trước mặt nữ tử áo đỏ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ, nếu không tỷ cũng phun muội đi.”

Đây là cô ngốc nhà ai vậy…

Nữ tử áo đỏ vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hề Hề một lúc lâu, Hề Hề vẫn vô cùng thành thật nhìn lại nàng. Khi hai tay Hề Hề càng ngày càng mỏi, bắt đầu không tự chủ được mà run run, nữ tử áo đỏ kia nhận lấy bát mỳ.

Hề Hề nhắm hai mắt lại, lẳng lặng đợi thời khắc tiên nữ phun canh…

~*~