Đến cũng thật nhanh. Hôm nay chính là ngày mà Minh Ngọc tự tử. Nguyên Anh đối với ngày này có sự căm ghét sâu sắc. Bởi cô không thể ngủ được, viễn cảnh đau đớn, nhục nhã năm cứ lần lần mà hiện về. Cô hận, hận tại sao bản thân không thể quên đi, hận tại sao không để bản thân yên ổn sống một cuộc sống mới. Tại sao cứ mãi quanh quẩn, ám ảnh lấy tâm hồn cô? Nguyên Anh thật sự đã quá mệt mỏi với chuyện này rồi.
Nhưng mà nói hiện tại so với 3 năm trước tốt hơn nhiều. Đối mặt với ngày này, Nguyên Anh không còn lo sợ như trước nữa. Những cảnh tượng đó cũng dần dần mờ nhạt. Gương mặt dày xéo tâm can, hận người lại trách bản thân của Hoàng Minh Ngọc năm đó đến bây giờ chỉ còn một màn sương mờ. Âm thanh tựa tiền cười lại tựa tiếng khóc đến hiện tại cũng chỉ còn là âm thanh của màn đêm.
Rất nhiều thứ đã thay đổi. Nhưng những thứ đó cũng đổi thay. Phải không?
Có tiếng gõ cửa?
Đã gần 11h khuya. Là ai được nhỉ?Nguyên Anh bước xuống giường, chậm rãi ra mở cửa. Đập vào mắt cô là hình bóng quen thuộc, chẳng xa lạ đi đâu nữa.
- Em về rồi này.
Quân Dương cười nhẹ, nét mặt ôn hòa, lại có chút mệt mỏi, như thể cậu vừa trải qua một chuyến đi rất dài. Nguyên Anh cũng để ý thấy mắt cậu thâm quầng, da cũng thô ráp đi nhiều so với trước, người cũng gầy đi. Chắc chắn là thời gian này không mấy dễ dàng, nhưng đến chăm sóc bản thân cũng khó khăn như thế sao?
Nguyên Anh rõ ràng muốn hỏi mấy tháng qua em đi đâu. Nhưng giờ phút này cô lại không lên tiếng được chút gì cả. Người con trai trước mặt cô hiện tại, rõ ràng bình thường cứ bày trò đùa giỡn, nói năng lại tùy hứng, nhưng rất hay cười, là một người có thể phát ra ánh sáng. Một người như vậy hiện tại lại đang hướng cô bày ra dáng vẻ yếu đuối, tiều tụy, còn có chút thảm hại. Rốt cuộc là chuyện lớn đến mức nào mới có thể khiến em ấy bày ra khía cạnh này?
Mà Quân Dương như hiểu điều Nguyên Anh đang suy nghĩ. Cậu không cười nữa. Bởi có chút miễn cưỡng rồi.
Quân Dương đẩy cửa lướt qua Nguyên Anh, nhanh chân bước vào trong.
Nguyên Anh cũng không cản, không nói gì, yên lặng đóng cửa lại xoay người trở vào ngồi trêи giường.
Quân Dương ngồi dưới đất, hơi cúi đầu, trầm mặc hỏi:
- Có nhớ em từng nói với chị một bí mật không?
Nguyên Anh khẽ gật đầu. Quân Dương cười dịu dàng. Cậu cười lên quả thật rất rất đẹp. Giống như ánh mặt trời buổi sớm mai vậy. Thu lại nụ cười, cậu lại nói tiếp:
- Em là con nuôi. Nhưng gia đình không ủng hộ em theo âm nhạc. Bởi từ đầu nhiều người luôn có định kiến với giới giải trí. Huống hồ nhà em cũng không phải khá giả gì.
- Xạo sự gì. Em có black card cơ mà. - Nguyên Anh nhận ra sự không ổn, liền cắt lời.
Quân Dương lại cười rồi. Chỉ một câu nói như vậy lại khiến tinh thần cậu có chút thoải mái hơn nhiều.
Quân Dương chống tay ra sau, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, vẻ mặt than thân trách phận mà nói:
- Không khá giả là giàu đó chị tui. Bình tĩnh nào. Thì gia sản nhiều như vậy cần em tiếp quản. Anh em không thích gò bó nên biệt tăm mấy năm rồi.
- Vậy 1 năm qua em biến mất là...
- Ừ, mẹ gọi em về. Bố em mất rồi.
- Vậy à... - Nguyên Anh khẽ đáp. Sau đó lâm vào trầm mặc.
Quân Dương cười khổ, ánh mắt như chất chứa một nỗi đau vô hình, hạ thấp giọng hỏi Nguyên Anh:
- Em có thể mong đợi nhiều hơn từ chị không?
Nguyên Anh cũng không biết an ủi người. Cả kiếp trước lẫn kiếp này, đều chưa từng an ủi ai, cũng chưa từng được ai an ủi. Nhưng nếu nói "mong đợi từ chị" thì hẳn là cô nên nói gì đó nhỉ? Nguyên Anh không băn khoăn nhiều, trực tiếp đem lời trong lòng nói ra.
- Chị không biết bố em thế nào. Nhưng chị đã từng mong bố giống như mẹ và em trai...
- Chị đúng là...
Quân Dương khẽ cười. Chợt cậu đứng dậy, đi lại vài bước, khom người ôm lấy Nguyên Anh.
- Cám ơn chị. So với những lời an ủi ngọt ngào, thế này lại thoải mái hơn nhiều.
Nguyên Anh cũng không vội đẩy Quân Dương ra. Một cái ôm thôi mà, cũng không cần phải giãy nảy lên. Hơn nữa cô cũng nhận được chút ấm áp.
- Con người đều phải chết thôi. Nếu cứ đau buồn sẽ chẳng bước về phía trước được.
- Chị, chị đã từng đối với ai ấm áp một chút chưa? Hay chị có bao giờ xem ai đó là bảo vật trân quý muốn yêu thương, bảo vệ?
- Có.
- Vậy sao...
Thật sự, Quân Dương thà rằng Nguyên Anh không trả lời còn hơn nhận lại câu trả lời như vậy. Có sao? Là gia đình ư? Hay là ai đó khác...
Suy nghĩ thật nhiều, tâm cũng thật mệt. Chợt nhận ra hiện tại đã rất khuya, Quân Dương lo lắng hỏi:
- Sao giờ chị chưa ngủ?
- Tâm trạng không tốt.
Thật sự Nguyên Anh cũng khá là bất ngờ về sự trùng hợp này. Thế nào Quân Dương trở về lại đúng ngày này. Vốn là cô còn lo chưa xong, hiện tại lại còn phải nghe chuyện người khác, còn học cách an ủi người. Thật sự quá mệt tâm rồi mà.
Vốn đang muốn mở lời muốn đuổi khéo người về đi ngủ. Nhưng Quân Dương đã nhanh hơn nói:
- Vừa hay tâm trạng em cũng không tốt. Hôm nay em ở đây với chị được chứ?
- Em muốn chị cũng không đuổi được.
Nói vậy thôi nhưng thực ra thật sâu trong lòng Nguyên Anh cũng mong ngày này có người ở bên cạnh. Chỉ là con tim cô không thừa nhận mà lý trí cô lại không nghe được điều đó.
Lại nói giấc mơ khó chịu này bắt đầu từ bao giờ ấy nhỉ? Có lẽ là kể từ khi mẹ và em cô mất thì phải. Bởi cô vẫn nhớ như in những xúc cảm hạnh phúc cùng ấm áp đến từ thứ gọi là "gia đình" đó. Có lẽ đây là ông trời đối tốt với cô đi. Cho cô tận hưởng trọn vẹn cái gọi là hạnh phúc trước khi đẩy cô vào vòng xoay của đau khổ.
_____=__________________________=_____
Spoil nhẹ chương sau: Nguyên Anh, giúp tớ một chuyện. Chúng ta cạnh tranh công bằng????