Xin Lỗi, Là Tôi Không Phải Cô Ấy

Chương 36: Chấn thương




Phim trường.

Vân Thanh (Nguyên Anh) ngồi trêи nền đất, ngước đầu nhìn người đang đứng trước cô.

Khánh Vy có gương mặt rất xinh đẹp, đường nét khuôn mặt dịu dàng, trưởng thành. Quần áo cũng toàn đồ hiệu. Nguyên Anh cố lục lọi trí nhớ, bản thân có gây thù với người nào như vậy sao?

- Thứ đạo đức giả. Giả làm con ngoan trò giỏi trước mặt thầy cô chưa đủ, còn muốn giả yếu đuối, đáng thương trước Thành Đức. Mày nghĩ làm vậy anh ấy sẽ thích mày sao? Chỉ là anh ấy quá tốt thôi.

Vân Thanh tặc lưỡi, cái tên đó đúng là chỉ mang đến phiền phức. Trước đó nào có vấn đề như vậy phát sinh bao giờ. Con trai trong trường cũng đều không ưa gì cô. Cố tình là Thành Đức cũng biết cô diễn mà lại còn hùa theo. Cô một chút cũng không để tâm đến anh ta, lạnh nhạt nói:

- Mày thích nó như vậy thì tao không chơi với nó nữa. Được chưa?

- Mày đang hiểu lầm gì đó. Đừng làm ra vẻ bố thí. Ngay từ đầu anh ấy đã là của tao rồi. Ánh mắt đó vĩnh viễn chỉ nên thuộc về một mình tao.

Cô ta gào lên trong tức giận, ánh mắt dần chuyển, phút chốc lóe lên vài tia tàn nhẫn. Khánh Vy đưa tay nhận lấy cây sắt từ cô gái bên cạnh.

Vân Thanh cau mày, trong một thoáng cô cảm thấy sợ. Đám người này không theo lẽ thường, bọn họ dám làm.

Vân Thanh thu chân lại muốn đứng dậy nhưng nhanh chóng bị hai nữ sinh đi theo Khánh Vy đè xuống. Cô cố gắng giãy giụa, nhưng càng bị đè xuống mạnh hơn. Vân Thanh ngước đầu nhìn Khánh Vy. Cô ta đang cười?

Khánh Vy đem chân phải Nguyên Anh mạnh dẫm, cố định lại rồi ngồi xuống mỉm cười nhìn cô.

Khánh Vy nghịch nghịch cây sắt trong tay. Sau đó không một lời cảnh báo mạnh tay đập xuống cổ chân cô.

- AAAAA!

Cảm giác đau đớn nhanh chóng truyền đến đại não. Vân Thanh hét lớn. Cô khom người, vươn tay giữ lấy chân phải. Gương mặt đau đớn đến vặn vẹo, mồ hôi dần chảy ướt đẫm trán.

Đám Khánh Vy đạt được mục đích rồi liền bỏ đi, một lời cũng không để lại. Bọn họ chính là mặc xác Vân Thanh tự sinh tự diệt.

Vân Thanh như cũ ngồi bệt trêи nền đất. Cô tưởng chừng phải đau đến ngất đi rồi. Không hiểu sao hiện tại lại nhớ đến một người. Khung cảnh trước mắt dần mờ đi.

Lúc này Thành Đức mới vội vàng chạy tới. Cậu nhìn Vân Thanh ngất trêи nền đất sắc mặt chợt biến. Bất ngờ, sợ còn có đau lòng.

Thành Đức nhanh chóng chạy lại bế xốc Vân Thanh lên chạy ra cổng trường. Xe của nhà cậu sớm chờ ở đó. So với chờ xe cấp cứu từ bệnh viện, trực tiếp đưa đến còn nhanh hơn.

- CUT! - Đạo diễn lớn tiếng hô.

Sau đó là những tràn vỗ tay liên tiếp. Diễn xuất của Nguyên Anh thật sự quá đỉnh. Dù không phải lần đầu chứng kiến nhưng vẫn thật bất ngờ, tán thưởng.

Nhưng niềm vui nhanh chóng chấm dứt ở đó. Thanh Minh đang bế Nguyên Anh đột nhiên la lớn:

- Chân em ấy không ổn.

Cả phim trường đột nhiên náo loạn. Một đống hỗn độn, từ người đến vật.

Nguyên Anh nhanh chóng được sơ cứu rồi đưa đến bệnh viện kiểm tra.

Cũng may là bong gân, không ở mức độ nặng, xương khớp không bị gãy.

Cây sắt đáng lẽ không có vấn đề gì. Diễn viên cũng được nhắc cứ dùng sức đánh thật mạnh để tạo cảm giác chân thật. Nhưng rốt cuộc không biết ai động tay vào đạo cụ, cây sắt đó đúng là cây sắt thật.

Diễn viên diễn vai Khánh Vy cúi gập người 90°, thành khẩn không ngừng xin lỗi Nguyên Anh. Cô ấy hiện tại đang rất lo sợ.

Nhưng Nguyên Anh cũng không trách móc gì, chỉ cười nói:

- Không sao. Lần sau mời em đi ăn một bữa lớn là được rồi.

Cô thật sự không biết câu này khiến nữ diễn viên kia mừng đến mức nào. Nếu Nguyên Anh muốn truy cứu, cô ta thật sự không sống sót nổi trong cái giới này nữa.

Về phần Nguyên Anh, có quá nhiều thứ ảnh hưởng. Hiện tại cô là người nổi tiếng, hành xử phải phóng khoáng, suy nghĩ bao dung, nhân ái một chút. Hơn nữa giờ truy cứu là mất nhiều hơn được. Nguyên Anh là người có thể "nhẫn" được. Chứ theo lẽ thường người khác sớm đã phát điên.

Bị bong gân, thời gian tới phải hạn chế đi lại, càng đừng nói vận động mạnh. Cũng may là Vân Thanh trong phim phế luôn nên Nguyên Anh không phải lo vấn đề ảnh hưởng tiến độ đoàn phim.

Vì là người nổi tiếng, không nên ở lâu trong bệnh viện, sẽ để đám nhà báo "đánh hơi" được rồi tìm đến. Khi đó sẽ rất phiền nên Nguyên Anh nhanh chóng làm thủ tục xuất viện, cô tập tễnh, nặng nề đi từng bước về nhà.

Hôm trước thì là có người xô xuống hồ bị cảm sốt cả đêm. Vừa khỏi thì liền bị người động qua đạo cụ dẫn đến bong gân.

Bây giờ vốn là diễn bị đập bong gân nhưng hiện tại bong gân thật. Vậy cũng không cần diễn nữa.

Không hiểu sao Nguyên Anh lại cảm thấy mấy cái này hẳn có liên quan đến việc cô tiếp cận Tuyết Tình với mục đích không mấy tốt đẹp. Vậy nên cô ấy vừa đi liền sống không an bình.

Nguyên Anh vừa về đến nhà đã thấy Quân Dương đứng chờ trước cửa nhà. Cậu vừa thấy Nguyên Anh liền hào hứng khoe:

- Vì sự thành công của Băng tâm, em mang quà cho chị nè. Em cũng sắp qua Hàn để quay MV mới nữa.

À, đúng rồi. Băng tâm vừa đạt được thành tích rất tốt trêи các bxh. Nhưng qua nước ngoài quay MV sao? Nguyên Anh đứng lại, trầm tư suy nghĩ một chút rồi nói:

- Sao lại phải qua Hàn? Việt Nam có đủ cảnh đẹp cho em quay mà.

Quân Dương lắc đầu, phẩy tay, có chút mệt tâm nói:

- Nhưng fan muốn em quay ở nước ngoài.

- Tại sao cứ phải thích nhìn về chấm điểm màu sắc ở xa xăm, mà bỏ quên vườn hoa rực rỡ ở trước mắt.

Nguyên Anh cũng không hiểu. Rõ ràng nước mình cũng có rất nhiều cảnh đẹp mà. Nói sao nhỉ? Cô không yêu đất nước này đến điên cuồng. Nhưng nơi này đối với cô chính là quá đỗi thân thuộc, quá sức gần gũi, là nhà, là nơi duy nhất không vứt bỏ cô. Cô chính là thương nó theo một cách nhẹ nhàng nhất.

Nhưng cô ý kiến cũng chẳng để làm gì. Lần này Quân Dương không mời Nguyên Anh. Bởi cậu cho rằng đâu thể gắn liền với hình ảnh đó mãi được. Nguyên Anh đã diễn Minh Ngọc quá xuất sắc, quá đi vào lòng người rồi. Hơn nữa bài mới của Quân Dương là một bài hát ngọt ngào, một bản tình ca dịu dàng, hoàn toàn không hợp với Nguyên Anh. Nếu có thể cậu muốn mời Tuyết Tình. Đáng tiếc là không được rồi.

Chợt hơi hạ thấp tầm mắt, Quân Dương lúc này mới chú ý chân Nguyên Anh quấn một lớp băng, liền đi lại vội vàng lo lắng hỏi:

- Chân chị sao thế?

- Bong gân.

Quân Dương im lặng nhìn một hồi rồi thở dài nói:

- Vậy à? Lần sau nhớ chú ý hơn một chút.

Nguyên Anh cũng chỉ cười trừ. Cô không biết Quân Dương có quan tâm thật hay không, cũng không để ý. Chân cũng đã vậy rồi, sốt sắng lo lắng cũng không khá lên được. Cái gì cần làm cũng đã làm rồi. Cô không phải kiểu người sẽ vì không được yêu thương mà sinh khí, rất hại sức khỏe có được không? Không ai yêu thương thì tự mình yêu thương mình, tự mình quan tâm mình. Rõ ràng so với người ngoài còn tốt hơn. Phó thác bản thân cho người khác, thật không có chút lòng tin.