Tầm trưa hôm đó bọn họ mới leo lên được tới đỉnh. Thỉnh thoảng trêи đường đi sẽ dừng lại nghỉ ngơi.
Đôi khi sẽ có người đằng sau vượt lên bọn họ. Cũng có người từ trêи đi xuống. Tất cả đều rất thân thiện, tốt bụng.
Có một nhóm học sinh nhận ra Quân Dương, Tước Phong, Tuyết Tình, Nguyên Anh liền chạy lại xin chụp hình chung, còn có chữ kí. Cũng không biết may mắn thế nào có một đứa mang theo nhật kí. Thế là đám bạn xung quanh cứ mỗi đứa xin một tờ.
Trong đó, cô bé mang theo nhật kí có vẻ là kiểu người sống nội tâm, rất ít nói, chỉ đứng một bên nhìn các bạn náo nhiệt. Cô bé chăm chú nhìn Nguyên Anh. Nguyên Anh cũng nhìn qua. Không hiểu sao cô rất thích cô bé này. Nguyên Anh cười, đột nhiên vui vẻ giơ V-sign hướng cô bé khẽ
Cô bé đó cũng cười theo, lúc này mới chạy lại, đưa cho Nguyên Anh một viên kẹo nói:
- Cho chị.
Nguyên Anh mở lòng bàn tay cho cô bé thả viên kẹo vào. Bỗng trong lòng có chút vui vẻ, còn có ấm áp.
Lên tới đỉnh hiển nhiên không thể thiếu check in và chụp hình rồi. Có chút ồn ào khi Tuyết Tình lôi kéo Minh Hạo chụp hình.
Nguyên Anh thật không hiểu nổi tình yêu loài người mà. Cô mở điện thoại chụp phong cảnh xung quanh. Điện thoại chỉ còn vỏn vẹn 10% pin. Cũng do tối qua Nguyên Anh dùng cả đêm, sạc dự phòng cũng không còn.
- Minh Hạo, anh cười lên nào! - Tuyết Tình cầm máy giận dỗi nói.
Minh Hạo thấy Tuyết Tình giận dỗi, hơi hơi mỉm cười.
Nguyên Anh cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu nổi tình yêu.
...........
- "Dương! Nguyên Anh đâu?"
Nghe Tuyết Tình nói vậy, Quân Dương lúc này mới sực nhớ, quay đầu lại. Chẳng có ai cả.
Tước Phong, Minh Hạo nở nụ cười âm hiểm. Là bọn họ biết Nguyên Anh lần đầu leo núi nên đoạn xuống núi đường dốc, mới cố tình đi nhanh hơn, hoàn toàn bỏ lại Nguyên Anh theo không kịp.
Nguyên Anh chỉ biết đoạn đường này rất dốc, so với đi lên còn khó khăn, có một số đoạn chẳng khác gì mặt phẳng nghiêng. Cô cẩn thẩn từng tí, chăm chăm quan sát dưới chân nhưng cũng vì vậy mà nhanh chóng bị bỏ xa. Lúc cô ngẩng đầu lên thì chỉ còn thấy bóng lưng Quân Dương và 3s sau thì nó hoàn toàn biến mất. Điều này rõ ràng họ đã bỏ rất xa Nguyên Anh rồi. Cô không biết đường. Trong lòng lúc này bắt đầu dâng lên một cỗ lo lắng.
Trời cũng về chiều, bắt đầu chuyển tối.
Nguyên Anh nhanh chân hơn muốn bắt kịp đám Tuyết Tình. Nhưng càng đi càng lâm vào hoang mang cùng bối rối cùng cực. Có những ngã 2, ngã 3 rất rối rắm. Nguyên Anh chẳng biết gì về leo núi cả. Lúc lên cô có thể lần theo cột mốc mà đi. Nhưng lúc xuống thì không có một cái gì làm dấu cả.
Nhưng Nguyên Anh suy cho cùng cũng coi qua không ít phim, thể loại gì cũng có. Cô lại càng không phải kẻ ngốc, ngồi yên chờ bạch mã hoàng tử tới cứu. Cô tuyệt đối sẽ không ngồi chờ, càng không mất bình tĩnh, khóc lóc rối loạn hết cả lên. Như vậy thật vô nghĩa.
Nguyên Anh vẫn tiếp tục đi. Mỗi lần đến ngã 2, ngã 3, Nguyên Anh cúi xuống quan sát kĩ đường dưới chân.
- Dấu này hẳn là từ đôi Adidas Falcon W của Tuyết Tình rồi. - Nguyên Anh cẩn thận đánh giá dấu giày trêи nền cát tự vấn với bản thân.
Ngoài ra, còn có một số dấu giày khác, cơ mà bị đè lên hỗn loạn hết.
Còn nếu không nhìn thấy dấu giày, Nguyên Anh sẽ đánh giá độ mới của cát. Đi một chốc sẽ nhìn thấy dấu giày. Như vậy chứng tỏ bản thân đi đúng hướng rồi.
- Đột nhiên thấy mình giống chó nghiệp vụ. - Nguyên Anh tự lẩm bẩm nói chuyện một mình, cũng có chút cảm thán nhân sinh huyền bí.
Mới nói nữ chính ngốc lăng đi lạc thì hiện tại mình lạc thiệt rồi. Nhưng mà cũng không trách được. Nó khác nhau mà. Bởi vì cô không phải Trương Tuyết Tình, không phải nữ chính đơn thuần, đáng yêu, ngốc manh manh, được người bảo vệ.
Cô cũng có thử gọi điện thoại cho Tuyết Tình. Nhưng xui xẻo thế nào đầu dây bên kia vừa bắt máy đã mất sóng.
Điện thoại của cô cũng chỉ còn 3% pin. Rất nhanh sau vài lần gọi thử, dò sóng thì hoàn toàn tắt nguồn.
Quân Dương, Tuyết Tình đều rất lo lắng cho Nguyên Anh. Lại thấy điện thoại vừa gọi được đã mất sóng. Lát sau dù có sóng cũng không cách nào kết nối lại càng lo lắng thêm.
Mà Minh Hạo với Tước Phong thì bình chân như vại. Là bọn họ cố tình mà.
Nhưng nhìn Tuyết Tình bối rối, đi đứng không yên, cứ nhận hết lỗi về phía mình, Minh Hạo nhíu mày, bất mãn khó chịu nói:
- Cô ta có phải con nít nữa đâu mà còn lạc.
Tuyết Tình không để ý Minh Hạo không vui, lo lắng, đắn đo một chút rồi đưa ra ý kiến:
- Hay là mình quay lại tìm cậu ấy đi
- Không được. Trời tối rồi. Quay lại rất nguy hiểm. - Tước Phong không đồng ý nói.
Quân Dương từ đầu đều im lặng, mắt không rời đường đằng sau.
"Chị ấy rốt cuộc lạc đi đâu rồi".
Nguyên Anh đi vào một rừng cây tán lá rậm rạp, che khuất ánh nắng mặt trời khiến đường bắt đầu tối đi. Không có đèn pin, điện thoại cũng không còn pin để bật flash.
Nguyên Anh cố gắng đi thật chậm, cẩn thận hết sức dưới chân. Mặc dù hơi tối nhưng không đến mức không thấy được gì.
Qua rừng rậm ẩm ướt, u ám, Nguyên Anh lại đến hai sườn đồi. Bỗng cô giật mình quay ra sau lưng. Rõ ràng có tiếng va đập với nền đất. Là cô nhạy cảm quá sao?
Nguyên Anh cố trấn an bản thân đi tiếp. Một lát sau quả nhiên có một ông chú nước da ngăm đen, mặc đồ màu xanh dương đậm giống áo đoàn, cột thêm chiếc khăn màu tím ngay cổ rất quái dị. Ông ấy chống một cây tre hoặc trúc gì đó dài tầm 1m dần dần đi lại gần Nguyên Anh. Không biết phải do bản thân xem quá nhiều phim về tội phạm, tâm lí, luật pháp... hay không mà hiện tại cô cảm thấy người này có chút đáng sợ.
Nhưng mà đáng sợ cũng đành chịu. Nguyên Anh lấy gương mặt thân thiện, đáng yêu còn có chút ngốc nghếch, lăn tăn đi lại hỏi:
- À chú ơi, cho con hỏi là chú có đi xuống cáp treo không ạ?
Ông chú nheo nheo mắt, không trả lời Nguyên Anh, chỉ gật đầu, vẫn cứ bước tiếp không hề dừng lại. Tốc độ của ông ấy đi rất nhanh, Nguyên Anh phải cố lắm mới theo kịp. Cô lại lên tiếng hỏi:
- Vậy cho con theo với được không ạ? Con cũng xuống đó ấy ạ. Mà con bị lạc bạn rồi ấy.
Ông chú không nói gì cũng chỉ lại gật đầu.
Nguyên Anh bất giác cảm thấy lạnh xương sống. Cô cố gắng theo kịp ông chú nhưng rất nhanh cô đuối sức, chỉ có ông chú đó là tốc độ vẫn nhịp nhàng, không hề thay đổi. Nguyên Anh đột nhiên quay lại nhìn về phía sau. Liệu có nhóm người nào nữa không nhỉ?
Chân cô vẫn không ngừng bước.
Nhưng chỉ một khắc quay đầu lại, khi quay lên cô đã không nhìn thấy ông chú kia đâu cả. Hẳn là ông ấy đi trước rồi.
Nguyên Anh cảm thấy con tim rỉ máu, rõ ràng đã bảo cho theo cùng mà giờ lại đi mất rồi.
Nhưng Nguyên Anh không có thời gian để thương xuân thu buồn, trước mắt cô là một sườn núi thoai thoải khá dốc xuống dưới. Đường chỉ có một đoạn nhỏ, xung quanh cây cối um tùm. Nguyên Anh nuốt nước miếng đứng ở đầu đường nhìn xuống dưới. Chỉ cần trượt chân một cái là cô xác định không về được nhà. Nguyên Anh vươn tay bám vào cành cây bên đường, cẩn thận từng bước đi qua khu vực này. Cô cẩn thận kiểm tra từng viên đá nhỏ trước khi bước đi. Đi được một nửa khu sườn dốc, Nguyên Anh chợt nhìn thấy phía dưới sườn có một chiếc dép màu tím thắt nơ. Ông chú kia vừa biến mất liền xuất hiện chiếc dép này. Cũng trùng hợp quá đi.
Nguyên Anh sợ mấy thứ linh dị này lắm. Nói thẳng cô sợ ma.
Nguyên Anh không biết đã đi bao lâu. Cô bắt đầu chứng nói chuyện một mình.
- "Sao lâu quá vậy nhỉ? Bọn họ thật sự đi nhanh vậy sao? Với tính cách của Tuyết Tình hẳn là sớm nhận ra mình biến mất. Nếu vậy hẳn sẽ ở lại chờ. Có khi còn đi ngược lại kiếm mình cơ. Từ lúc mình lạc đến giờ cũng gần 1 tiếng rồi. Thế quái nào lại có thể vẫn không thấy bọn họ, cũng không thấy một nhóm người nào đi lên hay đi xuống, trừ ông chú đó."
Nguyên Anh đột nhiên im lặng. Cô toát mồ hôi lạnh rồi. Có chút đáng sợ.
Trong lòng cô không ngừng nghi hoặc:"Không lẽ mình bị ma dắt trời".
Vừa hay lúc Nguyên Anh đang chơi vơi giữa bờ vực tuyệt vọng và sợ hãi thì có tiếng gọi quen thuộc.
- Nguyên Anh! Cậu ở đâu?
Là Tuyết Tình. Nguyên Anh bị dọa sợ rồi, thật không dám đại ý hét lớn như Tuyết Tình. Suy cho cùng cô là phận nữ phụ trong tiểu thuyết.
Nguyên Anh nhanh chân hơn, chẳng mấy chốc đã bắt gặp hình bóng Tuyết Tình, Quân Dương, còn có Minh Hạo, Tước Phong bất đắc dĩ theo sau.
Vừa thấy Nguyên Anh, Tuyết Tình đã lao vào ôm lấy cô, giọng run run như sắp khóc
- Tớ xin lỗi. Đáng ra tớ phải để ý cậu hơn.
Quân Dương thấy Nguyên Anh cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
Minh Hạo cười khinh thường
- Cô là con ngốc sao? Vậy mà lại có thể bị lạc. Bọn tôi chờ cô cả một tiếng đồng hồ. Cô bò đi à?
Nguyên Anh hơi siết chặt tay. Cô cảm thấy mình thật sự bị ma dắt rồi.