Hắn thế nào ư? Cuộc sống thiếu nó chả có gì làm hắn vui. Hắn nghỉ học, tới bar rượu bia, về nhà thì ngủ. Kate đã đi du lịch ở Philippin, cả biệt thự trống trải mình hắn, người làm thì ở riêng bên cạnh biệt thự. Hắn đã tháo hết mấy cái camera ý đi rồi. CÒn Mia thì đã bị người của Lexy giết lúc nào không hay. Hôm nay đỡ hơn, hắn đã chịu đi học, người đã không còn mùi rượu. Đám bạn của nó và hắn đều có thể nhận thấy rằng hai người cãi nhau.
Chiều nay nắng ấm lắm, hắn ngồi ngoài vườn hoa hồng dưới gốc cây bàng nghe nhạc. Cảnh đẹp mà người có vui đâu. Lí do hắn ra đây là bởi vì nó đã đi học lại, là vì tránh mặt nó nên hắn mới ra đây. Tưởng chừng như được yên tĩnh thì một giọng nói trong veo vang lên.
- James, sao anh ở đây vậy?_ Một cô bé cũng xinh đấy.
Hắn mở mắt nhìn.
- Hạ Di, sao em ở đây? Anh tưởng e đi Mỹ?_ Hắn ngạc nhiên.
Cô bé đó là con hàng xóm của ba mẹ nó từ thuở xưa rồi. Đối với hắn bé như em gái vậy còn đối với bé anh là người nó yêu sau ba mẹ. Bé ngồi xuống bên cạnh hắn, dựa đầu vào vai hắn. Hắn ngạc nhiên lắm.
- Em làm gì vậy?_ Hắn hỏi.
- Em buồn ngủ quá._ Cô bé nhắm mắt lại.
- Di này?_ hắn gọi.
- Dạ._ Bé khẽ thưa.
- Nếu muốn làm lành với bạn gái thì làm thế nào?_ hắn vẩn vơ nghịch cỏ.
- Đưa cô ấy tới nhưng nơi cần đi, mua cô ấy những thứ cô ấy thích, nói yêu cô ấy, xin lỗi chân thành,..._ Bé vẫn nhắm mắt nói.
- Hừm..._ hắn thở dài.
- Anh có người yêu rồi sao?_ Di mở mắt nhìn hắn.
- Ừ_ Hắn thoáng buồn.
- Ai vậy?_ Di hỏi.
- Em không biết đâu._ Hắn véo má nó.
- Nếu bây giờ một người con gái nói yêu anh trong khi anh yêu chị kia thì anh sẽ làm gì?_ Di mở to mắt nhìn hắn chờ lời đáp.
- Anh sẽ từ chối, vì trên đời này, anh chỉ yêu có mình cô ấy thôi_ Hắn nghĩ tới nó.
- Còn cô ấy có yêu anh như thế không?_ Di hỏi tiếp.
Hắn sững người, yêu anh như thế không ư. Biết trả lời thế nào, không ư, có à, sự thật là sao hắn cũng chả biết. Hắn cũng không biết nên bước tiếp hay dừng lại, hắn không biết nên xin lỗi hay lặng lẽ quan tâm.
- Anh?_ Di kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ.
- À... Bé, anh đi đã nhé, anh có việc gấp_ hắn nhéo má bé rồi cười tươi chạy đi.
Chả có việc gấp gì hết mà là trốn tránh câu hỏi của Di thôi. và cái cử chị hành động tran chứa yêu thương của hai người đã lọt vào mắt của nó. Nó không nghe thấy họ nói gì nhưng nó thấy hành động ý. Nó cười khổ rồi bước một mình trên sân trường. Vẫn là tôi khờ, định xin lỗi anh nhưng mà anh cười với người ta rồi tôi còn tới làm gì. Nhưng mà anh biết không, trên đời này không gì tôi muốn mà không có...trên đời này, tôi muốn ai chết thì người đó không chết cũng không lành lặn. Nó nhìn ánh mắt chết chóc về một phía không nhất định.Ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, gió và nắng xôn xao, con tim nó muốn ngừng đập. Rồi một bàn tay bịt mắt nó lại. Nó có hơi giật mình nhưng vẫn ngồi im, mùi hương này, đôi tay này chỉ có một người...
- Bỏ ra_ Nó hằn giọng.
Người kia liền bỏ ra rồi ngồi bên cạnh nó. Người đó chính là hắn.
- Lexy à, e còn giận anh sao?_ Hắn nhìn nó đầy nhu tình mà nói.
- Tôi với anh quen nhau?_ Nó quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Anh xin lỗi, là anh sai, em bỏ qua cho anh nhé?_ Hắn nắm lấy cổ tay nó thật chặt.
Nó thì cố gỡ ra nhưng càng gỡ hắn càng nắm chặt tay nó hơn.
- Bỏ ra_ Nó quát.
- Em sao vậy?_ Hắn nhìn nó bằng con mắt khó hiểu.
- Chả sao_ Nó thản nhiên_ Khó chịu_ nosnhinf xuống tay mình nói.
Hắn ngạc nhiên, bất ngờ, vậy là sao, hắn không bỏ tay, vẫn cầm chắc tay nó.
- Tôi nói bỏ ra_ Nó hét lên.
Hắn sững người từ từ bỏ tay ra, nhìn nó buồn bã.
- Anh đã xin lỗi rồi, anh đã...làm gì sai sao? Em nói thẳng ra đi_ Hắn nhìn nó.
- Mình làm gì không biết. Tôi hỏi anh anh ở sau trường làm gì?_ Nó cười đau khổ, nhưng đầy khinh bỉ.
Hắn bàng hoàng, sốc...nó lại hiểu nhầm hắn rồi.
- Sau trường....Đấy chỉ là một đứa bé, anh không hề có tình cảm gì khác hết_ Hắn khẳng định lại.
- Vậy sao? Đôi mắt tôi không nói vậy_ Nó nói rồi đứng dậy bước đi.
Hắn liền đứng đậy theo rồi giữ lấy tay trái của nó. Cả hai dừng lại, cả thời gian cũng như muốn ngừng lại. Nó sợ cái cảm giác này còn hắn...sợ mất nó. Mất hay còn đây.
- Bỏ ra đi_ Nó nói nhẹ nhàng.
- Nghe anh giải thích đi, có được không?_ Hắn cố giữ hy vọng.
Nghe tới đây, nó vẩy mạnh, rút tay mình khỏi tay hắn rồi quay lại nhìn hắn và...
"Bốp"
Nó tát hắn, một cái tát vừa yêu vừa hận, trên mặt hắn in dấu năm ngón tay của nó. hắn nhìn nó bước đi, nó bước đi không quay đầu lại. Hắn đưa tay lên má mình, rát...rát lắm, đau...đau lắm nhưng trong tim còn đau hơn. Cứ như vỡ ra từng mảnh vậy, phải làm sao, phải thế nào? hắn cứ đứng mãi thế, khi bầu trời hết nắng, hắn biết một điều, một sự thật. Nó đã thay đổi.