Xin Lỗi Em Bởi Vì Anh Nghèo

Chương 18: Chương 17: 2 bên đang định lao ...





-Hạ Linh này ình hỏi xe đạp của mình sao bạn biết mình để ở đâu, và sao bạn lại lấy giúp mình.
Tôi gãi gãi đầu nhìn Hạ Linh, Hạ Linh mỉm cười nhìn tôi rồi ghé vào tai tôi thì thầm.
-Mình luôn đứng sau dõi theo bạn mà.
Và từ lúc đó cho đến mãi sau này cái câu nói này luôn ám ảnh tôi, em luôn lặng lẽ bên cạnh tôi chăm sóc tôi để rồi em chính em bị tổn thương.
Tôi giật mình té ngửa ra phía sau.
Mặt tôi lúc đó phải diễn tả ra sao nhỉ. giống thế này này các bác, ngơ ngác mồ hôi túa ra như tắm luôn.
Cái hàm ? câu nói đó của Hạ Linh đến 1 thằng ngốc cũng hiểu chứ đừng nói là tôi.
Miệng tôi lắp bắp nói.
-Bạn đùa à... câu nói đó là đùa đúng không.
-Em che miệng cười rồi dơ tay lại phía tôi.
-Hj mình đùa thôi, nào đứng dậy đi chứ mọi người nhìn kia.
Tôi cầm lấy tay em đôi tay trắng mịn màng, tôi vội đứng dậy.
-Mà sao bạn biết vậy.
Cái câu hỏi đó khiến tôi thắc mắc và cần câu trả lời của Hạ Linh tôi mới khỏi thắc mắc.
-hj thì vô tình lúc sáng mình gặp bạn đi chiếc xe đạp này thôi mà nãy ở cổng trường mình thấy bạn chạy vội vội, không đi xe đạp lên mình lấy dùm thôi.
-Thật không đó.

-Hj thật mà Việt mà Việt... Bạn đưa mình về được không.
Mặt em khẽ cúi xuống dưới đất nói.
-Hả, Ừm gì???... thế xe bạn đâu mà bảo mình đèo về.
-Xe mình... mình không đi xe mọi ngày Bố mình đến đón nhưng 2 hôm nay Bố mịn bận không đến đón mình được.
Thực sự tôi bây giờ chỉ muốn quay lại quá khứ vả vào cái miệng mình 1 cái cho tỉnh lại, vì câu hỏi của tôi ngu không chịu được, nếu Hạ Linh đi xe đạp thì làm sao em rắt theo con xe đạp khỉ gió của mày nữa.
Tôi gãi gãi đầu cười chừ với Hạ Linh.
-Đợi mình xíu nha.
Tôi chạy lại chỗ đám bạn nói là tôi đèo Hạ Linh về, chúng nó cứ về trước đi không cần đợi tôi đâu.
Hạ Linh ngồi lên xe phía sau xe, và đám bạn khỉ gió của tôi ? ới gọi phía sau lưng.
-Việt ơiiii.... Sao anh lỡ bỏ rơi em một mình vậy em giận thật đó.
-Quay lại đi anh hãy về với đội của em đi.
Rồi chúng nó cười ha hả, bỏ lại tiếng cười đùa của tụi bạn tôi đèo Hạ Linh về, trên đường cả 2 không nói gì, buộc lòng tôi phải nói.
-Hạ Linh này.
-Gì vậy Việt.
-À Ừm ình xin lỗi chuyện lúc sáng nha, Việt lâu lâu lại điên điên vậy đó Linh đừng để bụng nha.
Em im lặng 1 lúc rồi cười như không cười phía sau tôi nói.

-Mình không giận gì Việt đâu, nhưng hj phải đền bù cho Linh đó.
-Đền bù cái gì vậy.
-Ừ ừm đưa mình đi ăn kem đi.
Em ngồi phía sau tôi giật giật áo tôi nói khiến tôi loạng choạng tay lái su?t đổ xe, Em giật mình 2 tay khẽ ôm eo tôi đầu em đập vào lưng tôi.
Em khẽ nhăn mặt đánh vào lưng tôi đi đứng kiểu gì kì vậy, làm mình giật mình.
Tôi chữa ngượng nói.
-Xin lỗi mà tại Linh làm mình giật mình đó.
-Mình có làm gì Việt đâu.
-Tại Linh đó ai bảo giật giật áo mình.
-À vậy à thế thôi mình không giật giật áo Việt nữa.
Em khẽ buông tôi ra rồi bĩu môi.
Tôi chỉ biết lắc đầu ngao ngán rồi đèo Hạ Linh về nhà, cũng may cạnh nhà em có cái cửa hàng tạp hóa có bán kem que kem ly, chứ vào mấy quán cà phê bên cạnh bờ hồ chắc tôi bán xe đạp quá.
Vào trong quán Hạ Linh đã bay ngay đến chỗ tủ lạnh rồi, em nhìn ngắm mấy cây kem trong tủ lạnh mãi mới chọn lấy cái ly kem socola.
Em quay qua hỏi tôi.
-Việt ăn kem gì đây.
-Lấy đại đi Linh như Linh cũng được.
Em nhìn tôi bĩu môi nói.
-Không biết thưởng thức gì hết, nhưng hjhj ăn giống mình cũng được dù sao kem mình chọn ăn rất ngon.
Tôi lắc đầu ngao ngán rồi thanh toán tiền với bà chủ quán rồi đi lại phía cạnh bờ hồ đứng.